sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 14 phần 2

Máy chiếc thuyền chèo nhanh đến vách núi thì đậu lại, Đường Phong dùng ống nhòm nhìn về phía đó, "Thật là một đám người kỳ lạ, họ ăn mặc gần giống như đôi nam nữ vừa nhảy xuống vực".

" Khả năng đây là trang phục của người dân địa phương! *

-Hàn Giang suy đoán.

"Họ đang làm gì vậy?" -Makarov bị Đường Phong giành lấy ống nhòm vội vã hỏi.

"Vớt xác trên mặt nước, nhưng sao lại đánh trống ầm ầm vậy" -Đường Phong nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ qua ống nhòm.

"Thế là thế nào ? Có người chết sao lại không đau buồn mà còn đánh trống ầm ầm như vậy nhỉ?" -Hàn Giang thấy vô cùng khó hiểu.

"Tôi nói rồi, tất cả mọi chuyên đều rất kỳ lạ... họ vứt hai cái xác lên, bắt đầu quay về, vẫn đang đánh trống ấm ầm, không thấy bất cứ vẻ đau buồn nào!" -Đường Phong tiếp tục giải thích.

Đường Phong cầm ống nhòm, im lặng hồi lâu, khiến Hàn Giang và Makarov vô cùng rốt ruột. Hàn Giang không đợi được nữa, liền hỏi: "Anh nói gì đi chứ? Đám người đó đi đâu rồi?" -Hàn Giang thúc giục.

"Nếu như tôi không nhìn nhầm thì chắc là họ đã chèo tới một vịnh nhỏ cách chỗ chúng ta không xa lắm, ở đó khả năng có thôn xóm của người địa phương, cũng khả năng là.. Tôi nghĩ chúng ta nên đến đó xem sao, có lẽ sẽ sáng tỏ ra đôi chút vấn đề". Đường Phong ngập ngừng một lúc, rồi quay lại nói với Hàn Giang: "Thấy được không? Hai chúng ta đi một chuyến!" -Nói xong, Đường Phong rút súng ra, kiểm tra một lượt băng đạn.

Hàn Giang gật gật đầu, cũng rút khấu súng ngắn 92 của mình ra, hai người một trước một sau, xuyên nhanh qua rừng thông, chẳng mấy chốc họ đã biến mất trong rừng thông sâu hun hút.

Đường Phong và Hàn Giang đi nhanh, thẳng tiến về rừng thông phía trước khoảng nửa tiếng đồng hồ, bên bờ hố, một bia đá khổng lồ bỗng xuất hiện trước mắt họ. Đường Phong đi lên trước, lần lượt đọc bốn chữ to khắc trên tấm bia đá: THẤT SÁC CẦM HẢI.

"Thất Sắc Cầm Hải ? Xem ra đây chính là tên của vùng hồ này" -Hàn Giang nói.

"Cái tên này được đặt thật xác đáng, Thất Sắc Cắm Hải, anh xem, mặt hồ dưới ánh nắng quả thật tỏa ra bảy màu sắc". Dưới sự chỉ dẫn của Đường Phong, Hàn Giang nhìn thấy, từ góc độ này nhìn ra, hồ nước lúc thì hiện lên màu xanh lá cây nhạt, lúc lại là một vùng xanh ngọc bích, chốc chốc lại xanh đen như màu lông chim phỉ thúy, lúc lại là một vùng vàng óng đẹp mê hồn, lúc lại lấp lánh sắc tím thần kỳ, lúc lại đỏ rực như lửa, đương nhiên, cũng không thể thiếu màu đen khiến người ta khiếp sợ!

"Quả nhiên là đào nguyên ngoại thế, thật thần kỳ!" -Hàn Giang bất giác khen ngợi.

Hai người lại men theo ven hồ, đi một đoạn về phía thượng lưu, họ phát hiện ra có một thôn xóm tọa lạc trong một vịnh hẹp, những ngôi nhà trong thôn đều được xây cất từ những tảng đá đã được mài giũa, rất giống với nơi ở của người dân tộc Khương. Nhìn tiếp về phía sân bên ngoài thôn xóm, có hàng trăm người đang tụ tập, nam nam nữ nữ đếu vây quanh một tòa cao đài bằng gỗ, người nói người cười, họ hát nhảy múa, vô cùng náo nhiệt.

"Cuối cùng thì cũng nhìn thấy người rồi!" -Hàn Giang đã cảm thấy thoải mái hơn.

"Họ đang làm gì vậy?" -Đường Phong tò mò hỏi.

"Giống như đang mừng một ngày lễ gì đó" -Hàn Giang suy đoán.

"Nhưng ở đây vừa có người chết, lẽ nào ở đây có phong tục như vậy?"

Hàn Giang lườm Đường Phong một cái, nói: "Vở vẩn Cậu có thấy ở Trung Quốc có chỗ nào có người chết mà lại reo mừng không? Muốn biết nguyên nhân thì phải đến sao." -Nói xong, Hàn Giang thu súng lại, tiến về phía người đó.

Đường Phong vội vàng bám theo, bên cạnh. Hai người đứng phía sau đám người này, nhìn vào giữa đám đông, chỉ thấy trong đám người có một giá gỗ cao tới một trượng, dưới giá gỗ chất đầy một đống củi, trên giá gỗ có hai người đang nằm trên đó, toàn thân họ được quấn lụa ngũ sắc, bên ngoài lụa ngũ sắc còn quấn cả chăn dạ màu trắng. Đường Phong quan sát kĩ thì mới phát hiện ra, hai người nằm trên giá chính là đôi nam nữ nhảy xuống vực tự sát. Anh bất giác giật thót mình, những người này đặt xác chết lên giá gỗ, họ muốn làm gì đây? Càng kỳ lạ hơn ở chỗ, những người này không một ai có biểu hiện đau buồn trên nét mặt, mà toàn là ca hát nhảy múa, đánh trống uống rượu?

Trong lúc Hàn Giang đang kinh ngạc thì trong đám người, một vị có vẻ như là thủ lĩnh cao tuổi vạm vỡ, cầm một bó đuốc đã châm lửa đi tới phía dưới cái giá, đưa cánh tay lên vẫy một cái, tất cả mọi người đều yên lặng trở lại. Vị thủ lĩnh đó nới với mọi người: "Đại Lạt ma đang câu nguyện cho linh hồn người con gái trên giá gỗ này!".

Đường Phong thấy vị thủ lĩnh nói tiếng Hán, nhưng tiếng Hán từ miệng người này phát ra lại biến thành một thứ ngôn ngữ kỳ quái khiến Đường Phong cảm thấy thật kỳ lạ. Anh không nghe ra đây là phương ngữ của vùng nào, cũng không hiểu rõ lắm lời của ông ta. Anh quay đầu lại nhìn Hàn Giang, Hàn Giang cũng mụ mị cả đầu óc, cũng không hiểu vị thủ lĩnh này nói gì.

"Xem ra ông ta là người đứng đầu đám người này".

Đường Phong nghĩ tới đây rồi lại nhìn vị thủ lĩnh, chi thấy ông ta cắm bó đuốc lên, châm vào giá gỗ cao cao, đồng thời miệng lớn tiếng hết lên: "Bay... lên... trời!"

Giá gỗ bị lửa thiêu cháy, trong ánh lửa bập bùng, mọi người bên giá gỗ giống như trúng tà vậy, hai tay giơ cao, hết lên từng hồi cùng với vị thủ lĩnh đó: "Bay lên trời! Bay lên trời!..."

"Bay lên trời? Nghĩa là gì vậy?" Đường Phong và Hàn Giang nhìn chằm chằm vào ánh lửa ngùn ngụt trước mắt, nghi ngờ không hiếu. Đột nhiên, hai người gân như cùng lúc bừng tỉnh, đây là họ đang đốt thi thể của đôi nam nữ! Chết người, những người này không báo cảnh sát mà lại hỏa thiêu thi thế qua loa như thế sao! Không biết chừng, cái chết của đôi nam nữ này không đơn giản là tự sát vậy đâu!

Đường Phong và Hàn Giang lập tức lao tới, đám đông đó nhốn nháo, Đường Phong đứng dưới giá gỗ, hết lên với mọi người: "Các người làm gì vậy? chết người khỏi

báo cảnh sát mà lại tự mình hỏa thiêu thi thể thế này!" xong Đường Phong và Hàn Giang nhặt cành cây lên, lao V d lửa, ý định dập tắt đống lửa ngùn ngụt đó.

7

_Những người xung qủanh giá gỗ đều tận mắt chứng kiến hành động của Đường Phong và Hàn Giang, tất cả đều sững sờ, họ ngớ người nhìn Đường Phong và Hàn Gian giống như nhìn quái vật. Vẫn là vị thủ lĩnh tráng kiện lớn tuổi phàn ứng nhanh nhất, người này vô cùng phẫn nộ trước hành động của Đường Phong và Hàn Giang. Ông ta vẫy tay một cái, từ trong đám đông đã xuất hiện vài thanh niên dáng vẻ hung hãn, mấy thanh niên hung hãn này cùng xông tới một lúc, không đợi Đường Phong và Hàn Giang kịp phản ứng lại đã quật ngã hai người xuống đất. Nếu như trước đầy. mấy thanh niên hung hãn này vốn không phài là đối thủ củ

Hàn Giang, nhưng hiện nay thì "hổ lạc xuống đồng bằng", Hàn Giang vừa đói vừa mệt, cơ thể vô cùng yếu đuối, nên khi bị hai thanh niên đè lên người dĩ nhiên không thể động đậy được nữa.

"Các người là ai, dựa vào cái gì mà bắt tôi!... Mau dập tắt lửa đi!" -Hàn Giang tuy chân tay đã bất động nhưng miệng vẫn không phục

Đúng vậy! Cả anh và Đường Phong đều có lý do để không phục, cả hai người đều đã từng chiến đấu với kẻ thù đáng sợ, thật không ngờ lần này lại bị tóm trong tay mấy gã trai miền núi, đúng thật là lật thuyền trong cống cạn.

Mấy gã trai to khỏe lục được hai khẩu súng ngắn trên người Đường Phong và Hàn Giang, giao cho vị thủ lĩnh. Vị thù lĩnh kiểm tra qua hai khẩu súng, cười nhạt, nói với Đường Phong và Hàn Giang một tràng. Đường Phong nghe mà không hiểu gì, anh cố gắng bình tĩnh lại, hỏi lại ông ta: "Các người rút cuộc là ai ? Tại sao lại bắt chúng tôi ?"

"Anh hỏi chúng tôi là ai ? Ngược lại tôi muốn hỏi các anh là ai ?" -Vị thủ lĩnh đó đột nhiên đổi giọng, chuyển sang ngôn ngữ mà Đường Phong có thể nghe hiếu nhưng vẫn khiến Đường Phong cảm thấy gượng gạo.

"Chúng tôi là du khách bị lạc đường nên mới tới đây"

-Đường Phong giải thích.

"Du khách? Hừm! Có du khách mang theo súng sao?"

-Vị thủ lĩnh vẫn thót ra những câu bằng tiếng Hán lơ lớ.

"Súng ? Nghề nghiệp của tôi là cảnh sát, mang súng theo chỉ là để phòng thần thôi" -Hàn Giang giải thích.

"Tôi không muốn tiếp tục phí lời với các anh nữa, bởi vì tôi cũng không hy vọng nghe được những lời nói thật từ miệng các anh", giọng ông ta trở nên nghiêm túc, không dỗ vặn vẹo để moi ra điều gì.

Đường Phong vẫn đang ra sức giải thích: "Không! Tôi không lừa ông, những gì tôi nói đều là thật, chúng tôi vào nhầm một hang động đá vôi, cũng không biết đã đi bao lầu, cuối cùng thì đi theo một con sông ngầm ra được bên ngoài rồi tới đây".

Đường Phong không nói còn hơn, người đó vừa nghe thấy động đá vôi một cái, bất giác như nảy bật người lên. "Các anh đã vào động đá vôi ?"

"Đúng vậy" -Hàn Giang gật gật đầụ.

"Vậy thì các anh đã xâm nhập vào đại sảnh trụ cột thần thánh rồi ?"ệVị thủ lĩnh truy hỏi.

Đường Phong bất giác giật thót tim, lúc này không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của vị thủ lĩnh, nhưng ông ta đã không cần đến câu trả lời của anh.

Chỉ thấy vị thủ lĩnh lớn tiếng nói với mọi người: "Họ đã xâm nhập vào đại sành trụ cột thần thánh, rồi lại phá hoại tang lễ nghiêm trang, đúng là ma quỷ, ma quỷ vô cùng độc không thể dung tha!"

"Đúng! Ma quỷ! Ma quỷ độc ác không thể dung tha!"

-Tất cả mọi người cùng hết lên theo.

Thủ lĩnh lại ra sức vẫy tay, tất cả lại yên lặng, chỉ nghe thấy ông ta chậm rãi tuyên bố: "Vì bọn chúng là ma quỷ, nên chúng ta sẽ phải dùng biện pháp đối phó với ma quỷ để đối phó bọn chúng!" Cả đám người hoan hô.

Đường Phong và Hàn Giang nhìn nhau, nét mặt chán nản và mông lung, họ không biết đám người này là ai, chờ đợi họ sẽ là hình phạt tàn khốc nào đây. Đúng lúc này, ngọn lửa trên giá gỗ đã dần dẫn lụi tàn, đôi nam nữ nằm trên đó đá hóa thành tro tự lúc nào, theo gió bay tỏa khắp mặt hồ Thất Sắc Cầm Hải.

8c

Vị thủ lĩnh và bốn thanh niên hung hãn đó nghênh ngang áp giải Đường Phong và Hàn Giang rời khỏi thôn, đi vào khu rừng bên cạnh. Đường Phong không hiểu đám người này muốn dẫn họ đi đâu. Dọc đường đi anh đều suy nghĩ lung tung, nhưng đi mãi, đi mãi, Đường Phong liền phát hiện ra đám người này đang áp giải anh và Hàn Giang đi trở lại theo con đường lúc tới. "Muốn áp giải chứng tôi đi đâu đây?" -Đường Phong ngẫm nghĩ, chẳng mấy chỗc, anh đã hiếu ra rồi, bởi vì anh đã nhìn thấy Lương Viện đang tựa vào gốc cây bất tỉnh, và cả Makarov đang ngủ gà ngủ gật.

Trước khi nhìn thấy Makarov, trong lòng Đường Phong còn có tia hy vọng, hy vọng Makarov có thể cứu anh và Hàn Giang, nhưng khi anh nhìn thấy Makarov đang tựa vào gốc cây ngủ say thì anh đã thất vọng hoàn tòan. Anh và Hàn Giang bị bịt chặt miệng, mắt mở trừng trừng nhìn hai gã thanh niên hung hãn, cầm dây thừng từng bước từng bước tiến lại gần Makarov đang ngủ say, sau đó nhào đến một cái, đợi tới khi Makarov giật mình bừng tỉnh thì đã muộn rồi, cho dù ông ra sức phản kháng nhưng ông cũng đã bị dây thừng buộc chặt vào gốc cây, Makarov vin ra sức giãy giụa, nhưng ông càng giãy mạnh, sợi dây thừng buộc trên người òng càng thắt chặt hơn, ông bất lực hết lên: "Các người là ai ? Tại sao lại trói..."

Makarov vẫn chưa hết xong đã đột nhiên im bặt, bởi lúc này, ông cũng nhìn thấy Đường Phong và Hàn Giang. Vị thủ lĩnh ngông ngênh ngạo mạn bước tới trước mặt Makarov và Lương Viện, cười lạnh lùng: "Hừm! Ma quỷ, lại thêm hai con quỷ, còn có cả một con quỷ cái!"

Nói xong, ông ta cười phá lên, sau đó dặn dò bốn trai tráng hung tợn: "Ta thấy ở đây rất phù hợp, dứt điểm đây luôn đi!"

Bốn gã trai tráng bặm trợn gật gật đầu, cũng trói Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện vào gốc cây, sau đó lăy xẻng sắt cầm trong tay, bắt đấu đào đất. Theo nhịp xẻng đào thoăn thoắt, trước mặt cả nhóm Đường Phong, chẳng mấy chốc đã xuất hiện bốn hố đất vừa to vừa sâu. Đường Phong, Hàn Giang và Makarov tất cả đếu kinh ngạc sững sờ, họ không hẹn mà gặp cùng lúc nghĩ tới hình phạt mà họ sắp phải đối diện -chôn sống!

Nhịp tim ba người đập thình thịch theo nhịp điệu nhảy múa của chiếc xẻng sắt. Đường Phong không thể chịu đựng được nữa, anh hết vế phía đám người đó: "Các người là ai ? Tại sao lại bắt chúng tôi ? Muốn chúng tôi chết cũng phải để chúng tôi chết cho minh bạch chứ!"

Đám người đó nhìn nhìn Đường Phong rồi mặc kệ anh, vẫn tiếp tục đào đất như những cỗ máy. Mười lăm phúi sau, bốn cái hố đã được đào xong, bốn gã kiện tráng hung tợn từ từ lui ra phía xa, chỉ còn lại vị thủ lĩnh và bốn người bi trói vào gốc cây, vị thủ lĩnh liền đến đứng canh miệng hố đất tiên, miệng lẩm bẩm rì rầm...

"Ông ta đang làm gi vậy?" -Hàn Giang hỏi Đường Phong

"Không biết!" -Đường Phong lắc lắc đầu.

"Đến giờ mà vẫn không hiểu, là cầu nguyện cho chúng ta trước lúc chết đấy!" -Makarov nói.

Hàn Giang cười đau khổ: "Ông cho rằng cái này giống như của các ông, trước khi chết, còn phải tìm mục sư đọc kinh thánh sao? Hiện đang ở Trung Quốc đấy".

"Suỵt!" -Đường Phong đột nhiên ra hiệu cho Hàn Giang và Makarov im lặng. Hàn Giang và Makarov không hiểu là ý gì, nhưng vin ngậm miệng lại, cùng nhìn Đường Phong, xem xem anh ta có cao kiến gì, nhưng chỉ thấy Đường Phong chau mày, chăm chú lăng nghe tiếng niệm lầm rầm đó, dần dần, lông mày Đường Phong giãn nở ra.

Vị thủ lĩnh đứng cạnh cái hố đầu tiên lầm rầm niệm một lượt, rồi lần lượt đến ba cái hố còn lại cũng niệm một lượt. Sau khi niệm xong, ông ta nhìn nhìn bốn người bọn Dường Phong, không nói năng gì. Hàn Giang chịu không nói, gào lên: "Ông định làm gì chúng tôi? Làm nhanh lên, đừng có chần chừ kéo dài!"

Vị thủ lĩnh cười nói: "Tôi không làm gì các người cả. Đêm nay các người ở lại đây nhé, bầy sói và thứ hoang t rong núi, còn cả chim ưng trên trời sẽ quyết định số phận các người".

Nói xong, ông ta không còn để ý gì tới Hàn Giang nữa mà dẫn mấy gã kiện tráng hung tợn rời khỏi rừng thông. Trong rừng thông hoang vắng chỉ còn lại bốn người hội Oường Phong, dĩ nhiên, bốn người iúc này đều đã bị buộc chặt vào thân cây, không thể động đậy.

9

_Đợi máy người đó đi xa, màn đêm đã buông xuống, Makarov than thở: "Thật là kỳ lạ, bọn họ đào xong mấy cái hố,sao lại không chôn sóng chúng ta nhỉ ?" -Không ai đáp lại.

Sau một lúc trầm ngầm, Makarov lại hỏi Đường Phong: "Ban nãy cậu đi về phía thượng lưu phát hiện được gì vậy?

Sao lại bị đám người đó bắt được?"

Đường Phong liền kể lại cho Makarov nghe những gì mình và Hàn Giang gặp phải trên đường đi. Makarov nghe xong, chau mày, miệng lầm bẩm: "Thật là một đám người kỳ

lạ. Đúng rồi, Đường Phong, ban nãy lão đó miệng lẩm bẩm tụng kinh gì đấy, cậu có nghe được ông ta nói gì không?"

Hàn Giang cũng truy hỏi: "Đúng đấy! Rút cuộc cậu có nghe rõ không?"

Đường Phong trầm ngâm hồi lầu mới đáp lại: "Ban nãy lão thủ lĩnh đó đứng bên canh hồ giống như đọc lời nguyển nào đó vậy, cụ thể là gì tôi cũng không nghe rõ lắm, tóm lại, nơi thần bí này còn có cả một đám người kỳ dị".

"Phí lời, tôi cũng biết đây là đám dị nhân, chết người rồi mà vẫn còn hát hò nhảy múa reo mừng, mất nửa ngày đào hố, tôi tưởng là muốn chôn sống chúng ta, cuối cùng...cũng không hiểu nói chúng muốn làm trò gì..." -Hàn Giang làu bàu.

"Được rồi! Chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi đi, phục hồi thể lực, đợi sáng sớm ngày mai tính tiếp!" -Đường Phong ngắt lời Hàn Giang.

Lúc này, phía xa xa dãy núi bỗng vọng lại chuỗi âm thanh khủng khiếp, Đường Phong toàn thân run rẩy, kinh ngạc hỏi: "Tiếng gì vậy?"

"Là tiếng sói hú! Mà không chỉ có một con, mà là cả một đàn sói!" -Makarov vẫn giữ được bình tĩnh.

"Ông chắc chắn đây là một bầy sói?" -Hàn Giang hỏi Makarov

"Đương nhiên, bởi vì tôi đã từng nghe không chỉ một

lần" Makarov tự tin nói

"Áaa! Ở đây có sói thật sao! Vậy thì chúng ta bị buộc vào đây, nếu như bị bọn sói phát Kiện ra, thì có khác gì bó tay ngồi chờ chết?" -Đường Phong hoảng hốt nói.

"Xem ý trời thôi!" -Hàn Giang buột miệng thốt ra một câu, sau đó tựa vào thân cây, nhắm mắt lại.

àn đêm buông xuống, nhiệt độ trong rừng thông tức tốc hạ xuống, Hàn Giang và Makarov đều đã ngủ say, Đường Phong bị lạnh tới nỗi run lập cập, không thể ngủ nổi, anh

lại lo lầng bầy sói không biết lúc nào sẽ tới, không thể không mở mắt, sợ hãi nhìn xung quanh. Bầy sói không hề xuất hiện, xung quanh chỉ có rừng thông vắng lặng tối đen. Đường Phong quả thực quá mệt mỏi rồi, cơ thể lanh giá và sự sợ hãi trong lòng cuối cùng cũng không thể ngàn cản được đôi mắt của anh khép lại.

Rạng sớm tinh mơ, trên dãy núi phía xa xa, lại vang vọng tiếng sói hú thê lương, Đường Phong giật bắn mình,tỉnh táo trở lại, anh cảnh giác nhìn xung quanh, rừng thông

hoang vắng, một vùng tối đen. Bỗng nhiên, anh phát hiện ra trong rừng sâu tăm tối, có những đốm sáng màu xanh nhăp nháy, đó là gì vậy? Trong đầu Đường Phong lập tức lóe lẻn vài suy nghĩ, sói ? Hay là dã thú nào khác ? Đường Phong theo phản xạ đứng phắt dậy, nhưng anh vừa mới cử động, sợi dây thừng buộc trên người anh càng thắt chặt khiến anh thêm đau đớnẾ Đường Phong bất lực tựa vào thân cây, nhìn chằm chằm đốm sáng màu xanh phía trước, đấu mắt với đốm sáng xanh đó hồi lâu, nhưng Đường Phong không thế biết được, nếu như đốm sáng xanh đó thực sự tiến sát lại mình thì bản thân mình sẽ thế nào đây? Lẽ nào bó tay ngồi chờ chết thế này sao?

Đường Phong không dám nghĩ tiếp nữa, và cứ như vậy sững sờ đấu mắt với đốm sáng xanh đó. Cũngkhốngbiết được bao lâu sau, trên không trung tĩnh mịch, đột nhiên có một bóng đen to lớn bay qua đỉnh đầu Makarov. Đường Phong ngẩng đầu lên nhìn, nó giống như một con chim ưng, Đường Phong chưa từng nhìn thấy con chim ưng nào to nhường vậy. Trong lúc Đường Phong đang vô cùng kinh ngạc thì bóng đen khổng lồ đó đã lập tức biến mất trên không trung. Đường Phong giật mình nhìn về phía chân tròi xa xăm, đến khi anh đinh thần lại, nhìn về phía rừng rậm thì thấy đốm sáng xanh ban nãy còn nhấp nháy giờ đã không thấy đâu nữa rồi.

Đường Phong thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tựa vào thân cây, lại nhắm mắt lại...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx