sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 18 phần 1

Chương 18:

Đêm đại thảm sát trong thành

1

_Trầm ngâm một hồi lâu, Đường Phong thấy Đại Lạt ma ngừng đọc kinh mới rón rén phá vỡ bầu không khí im lặng này: "Vậy sau... sau đó nhánh người Đảng Hạng các ông sao đã đến đây?"

"Trước khi Tây Hạ mất nước, tổ tiên của các ông chính là một chi trong bốn nhánh người cưỡi ngựa mang theo tranh ngọc thoát khỏi Hưng Khánh Phủ?" -Hàn Giang nói chêm vào.

Đại Lạt ma khẽ thở dài một tiếng, đáp: "Không! Tổ tiên của chúng tôi không phải là mấy nhánh người cưỡi ngựa mà Ngôi Danh Hiển cuối cùng phái đi, tổ tiên của gia tộc chúng tôi chính là Một Tạng Ngoa Bành mà tôi kể trước đó".

"A! Thảo nào trên rất nhiều vò tro cốt mà chúng tôit nhìn thấy trong đại sảnh trụ cột đều viết hai chữ ‘Một Tạng, hóa ra các ông chính là con cháu của Một Tạng Thị!" -Đường Phong vô cùng ngạc nhiên trước phát hiện bất ngờ này.

"Không sai, chúng tồi đều là con cháu của gia tộc Một Tạng, sau khi Một Tạng Ngoa Bành chết, gia tộc Một Tạng cũng liền thất thế, để tránh tai họa, người trong gia tộc Một Tạng đã di cư tới Hạ Lan Sơn và ở đó mãi cho tới những giây phút cuối cùng của vương quốc. Bao nhiêu năm qua, nhiều đời gia tộc chúng tôi đểu lưu truyền một truyền thuyết này: khi Hưng Khánh Phủ bị đại quân Mông Cổ đánh bại, có một thiếu niên áo trắng, khoác một tay nải chạy tới thôn xóm mà gia tộc Một Tạng sinh sống. Rồi từ những gì thiếu niên này kể lại, người trong gia tộc mới biết được Hưng Khánh Phủ đã bị người Mông Cổ đánh bại, và đó là một trận đại thảm sát đẫm máu. Người Mông Cổ từ trước tới nay luôn có truyền thống giết cho bằng sạch, nhưng đối với thành trì đầu hàng, thì họ sẽ nới lỏng tay, nhưng lần này thì người Đảng Hạng không may mắn như vậy nữa. Để bách tính trong thành có thể may mắn tránh được nạn này, Ngôi Danh Hiển đã dẫn đầu đoàn người mở cửa thành, đầu hàng người Mông Cổ. Lúc này ông không biết gì về tin tức Thành Cát Tư Hãn đã chết, nên khi ông dẫn đầu đoàn người đến đại doanh trại thì mới biết tin Thành Cát Tư Hãn đã chết nhưng lúc đó hối hận thì đã muộn rồi, người Mông Cổ không còn giống như trước đây là tha thứ cho kẻ đầu hàng. Do Thành Cát Tư Hãn chết tại Tây Hạ, nên bất luận có phải do người Đảng Hạng giết chết hay không, thì người Mông Cổ vẫn thề rằng phải báo thù cho Thành Cát Tư Hãn. Vì vậy người Mông Cổ giết Ngôi Danh Hiển đầu tiên, sau đó mới đại thảm sát người Đảng Hạng. Đêm hôm đó, trong Hưng Khánh Phủ máu chảy thành sông, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Thiếu niên áo trắng phải đánh phá nhiều vòng vây mới thoát ra được".

"Trong tay nải của thiếu niên áo trắng đựng gì vậy? Hàn Giang truy hỏi.

"Là một tấm kệ tranh ngọc. Theo như thiếu niên áo trắng kể lại, bốn tốp người cưỡi ngựa theo lệnh Ngôi Danh Hiển mang theo rồi kệ tranh ngọc ra khỏi thành đã bị kị binh Mông Cổ đánh cho tan tác, trong đó có một đội người cưỡi ngựa bị ép quay trở lại trong thành. Khi vỡ thành, một phụ nữ đã giao phó cho thiếu niên áo trắng này một tay nải. Khi thiếu niên áo trắng khoác tay nải chạy thoát tới Hạ Lan Sơn, lưng trúng vô số mũi tên, phía sau còn bị kị binh Mông Cổ truy đuổi. May mà thôn xóm mà gia tộc Một Tạng sinh sống ẩn nấp trong một khe núi sâu, nên kị binh Mông Cổ nhất thời không thể tìm thấy thôn xóm của gia tộc Một Tạng. Khi thiếu niên áo trắng mở tay nải ra, mọi người mới phát hiện bên trong là một kệ tranh ngọc. Đợi đến tối, kị binh Mông Cổ rút quân, tộc trưởng liền quyết định mang kệ tranh ngọc của cả dân tộc rời khỏi Hạ Lan Sơn, rời khỏi bình nguyên Tây Hạ giàu có tươi đẹp".

"Từ đó, nhánh người Đảng Hạng các ông đã bước lên con đường trở về nhà" -Đường Phong tiếp lời.

"Không sai, về nhà! Hạ Lan Sơn, bình nguyên Tây Hạ là nhà của chúng tôi, nhưng ở đó đã không còn thuộc về chúng tôi nữa, giống như người Đảng Hạng năm nào vì sinh tồn nên đã rời khỏi nơi cố hương, di cư tới đây. Vì sinh tồn, người Đảng Hạng chúng tôi lại lần nữa bước lên con đường di cư, đây chính là số phận của dân tộc du mục. Thượng nguồn sông Hoàng Hà, nguồn sông Bạch Hà chính là cố hương ban đầu người Đảng Hạng chúng tôi. Con đường trở về nhà xa xôi đằng đẵng, biết bao người trong gia tộc đã bỏ mạng lại chốn hoang vu. Khi vượt qua tuyết sơn A Ni Mã Khanh, lại gặp phải bão tuyết. Đúng lúc toàn bộ gia tộc sắp chết cóng thì họ đã phát hiện ra một sơn động trong thung lũng dưới dải băng, nói đúng hơn, đó là một thạch thất!"

2

"Hắc Đấu Thạch Thất!" -Đường Phong và Hàn Giang đều kinh ngạc.

Đại Lạt ma hình như cũng khó mà che giấu được sự phấn khích trong lòng, ông rõ ràng đã cất cao giọng, "Hắc đấu Thạch Thất, vùng đất tốt lành mà tổ tiên chúng tôi phát hiện ra, toàn gia tộc đều chui vào trong thạch thất đó, bên ngoài băng tuyết trắng trời, nhưng trong thạch thất lại ấm áp như mùa xuân, thạch thất đã cứu mạng toàn bộ gia tộc. Lúc ấy, tộc trưởng và thiếu niên áo trắng mới nhớ ra kệ tranh ngọc, thiếu niên áo trắng lôi kệ tranh ngọc ra, mọi người tỉ mỉ quan sát thì phát hiện ra trên kệ tranh ngọc có khắc mấy câu thơ mông lung khó hiểu, mọi người trong gia tộc đều không hiểu ý nghĩa của những câu thơ này, chi có thiếu niên áo trắng là hiểu ra hàm ý của chúng".

"Câu thơ đầu tiên trên kệ tranh ngọc này có phải là ‘Trường miên di dược nhân quốc tại bỉ không?" Đường Phong đột nhiên nhớ ra phán đoán của giáo sư La trước đây.

"Trên kệ tranh ngọc này rút cuộc khắc những câu thơ gì, ta căn bản cũng không thể biết được. Tóm lại,thiếu niên áo trắng hiểu ra hàm ý của câu thơ trên kệ tranh ngọc nói: ‘Tấm kệ tranh ngọc này vốn phải cất giữ tại Hắc đấu Thạch Thất, nhưng do chúng ta tránh bão tuyết nên mới Hắc Đấu Thạch Thất, đây cũng là lời hiệu triệu của ông trời. ý chỉ của thần tiên’. Người trong gia tộc nghe thấy vậy, cùng nhau quỳ gối tạ ơn ông trời phù hộ, kể từ đó, tấm kệ tranh ngọc này đã được cất giữ trong Hắc Đấu Thạch Thất".

"Sau đó thì sao?" -Makarov hỏi.

"Sau đó chúng tôi vượt qua tuyết sơn A Ni Mã Khanh hướng về phía nam, quay lại đây, cũng chính là quay trở lại đại sơn trong vùng tây bắc Tứ Xuyên, mai danh ẩn tích ở đây. Và như vậy, qua hơn một trăm năm sau, những người trong gia tộc ẩn cư tại vùng núi này mới nghe nói về việc thay đổi triều chính, vương triều Nguyên Mông đã bị diệt vong từ trước đó rất lâu. Vậy là, người trong gia tộc liền lục đục kéo nhau ra khỏi vùng núi, sinh sống cùng những dân tộc khác như Khương, Hán, Tạng... Hoàng đế triều Minh còn phong cho nhánh người Đảng Hạng chúng tôi là thổ ty, kéo dài mãi cho tới tận những năm đầu Dân quốc. Sau này, do chiến tranh loạn lạc, cộng thêm nhân khẩu thưa thớt, chúng tôi từ bỏ Khương Trại đã điều hành nhiều năm, tất cả đều đến đây, Thất Sắc Cẩm Hải, đào nguyên ngoại thế của chúng tôi, miền đất vui sống của người Đảng Hạng cuối cùng".

" Nếu như vậy, đối chiếu lại tất cả mọi việc, tòa Khương Trại mà chúng tôi nhìn thấy trong vùng núi chính là di tích mà các ông để lại, thảo nào vẫn bảo tồn tốt như vậy" -Đường Phong nói.

'Khương Trại? Các cậu đã đến Khương Trại đó rồi? Tòa Khương Trại đó vẫn ổn chứ? Tuổi thơ của ta đã trải qua ở đó đấy!" -Nói xong, ánh mắt Đại Lạt ma cũng bừng sáng.

Đường Phong định nói tiếp nhưng đã kịp ngừng lại, anh lòng không nhẫn tâm nói ra tòa Khương Trại đó đã bị đám người truy sát họ phá hủy. Đại Lạt ma chắc chắn không thể chấp nhận sự thật này. Anh đành phải nói qua chuyện: "Ồ!... tòa Khương Trại đó... vẫn ổn! chỉ có điều lâu lắm rồi nên cũ kĩ thôi". -Đường Phong đột nhiên nhớ ra địa đạo trong Khương Trại, sự tò mò đã thôi thúc anh thỉnh giáo Đại Lạt ma: "Ông có còn nhớ dưới đáy Khương Trại có một địa đạo không? Bên trong địa đạo sao lại có nhiều xương người như vậy?"

"Địa đạo, xương người? Lúc còn nhỏ ta đã từng nghe người lớn nói qua, những xương người đó là xương của kẻ địch mà chúng tôi thu thập sau khi gia tộc chúng tôi chiến thắng chúng, còn tại sao lại làm như vậy thì tôi nghĩ có lẽ là để phơi bày chiến công!" -Đại Lạt ma giải thích.

"Trong địa đạo chúng tôi nhìn thấy những xương người đó chất thành núi, chặn đứng đường đi, ông có biết phía cuối địa đạo có gì không?" -Đường Phong lại hỏi.

Đại Lạt ma khẽ lắc đầu, đáp: "Tôi cũng không biết, nghe tộc trưởng nói thì phía cuối địa đạo đó thông với một chiếc giếng, ngoài những điều này ra thì tôi không nghĩ gì nữa".

"Giếng?" -Trong đầu Đường Phong lập tức hiện lên cảnh tượng khủng khiếp khi Stephen rơi xuống giếng.

Lúc này, Đại Lạt ma lại chậm rãi nói với ba người

"Những gì tôi biết đều đã nói hết với các anh rồi, các anh phải thể rằng sẽ giữ bí mật này cho chúng tôi".

Đường Phong, Hàn Giang và Makarov nghe xong cùng nhìn nhau, không ai trong số họ có thể đảm bảo. Bởi muốn đến Hắc Đầu Thạch Thất tìm kệ tranh ngọc thứ hai thì khó tránh khỏi để người ngoài, đặc biệt là những kẻ truy sát họ biết về bí mật này, không biết chừng những người đó chẳng mấy chốc sẽ tìm được họ. Lòng Đường Phong đột nhiên dâng trào một dự cảm không lành.

3

_Đường Phong đang không biết phải trả lời Đại Lạt ma thế nào thì Hàn Giang lại mở miệng hỏi: "Nhưng chúng tôi vẫn còn một chuyện chưa hiểu lắm, trong hang động đá vôi chúng tôi thấy có hai bộ xương người, căn cứ vào đồ vật họ để lại mà phán đoán, hai bộ xương trắng này hình như là vào trong động những năm 40 của thế kỷ trước, rồi sau đó xảy ra tai nạn, chết trong động. Ngài có thể cung cấp cho chúng tôi một số manh mối về hai người này không?"

Đại Lạt ma nghe xong câu hỏi của Hàn Giang, ngẫm nghĩ mãi một lúc, đột nhiên hỏi: "Lẽ nào âm hồn của họ không siêu thoát!"

‘m hồn nào không siêu thoát ?" -Hàn Giang truy hỏi.

Đại Lạt ma cố gắng hết sức duy trì sự bình tĩnh, chậm rãi nói: "Bao nhiêu năm qua, cũng có một số người bên ngoài lạc vào Thất Sắc Cẩm Hải, họ phần lớn là khách du lịch hoặc là thợ săn ở gần đấy. Sau khi họ thề sẽ giúp chúng tôi giữ bí mật, chúng tôi đều đưa họ ra khỏi đây an toàn, những người đó cũng đều tuân thủ theo lời thề của mình, không nói ra bí mật của chúng tôi, bởi vậy chúng tôi mới có thể sống yên bình ở đây đến ngày hôm nay. Nhưng, mấy chục năm trước, đã từng có mấy người giống như các anh, đến đây vì kệ tranh ngọc".

"Sao cơ? Ông... ông nói là hai bộ xương đó cũng vì kệ tranh ngọc nên đến đây?" -Đường Phong vô cùng kinh ngạc.

"Đúng vậy, nếu như tôi phán đoán không nhầm, xương trắng trong động chắc là họ. Nhưng họ không phải là hai người mà là bốn người, bốn người đàn ông. Bốn người khách từ phương xa tới, đến chỗ chúng tôi vào một buổi chiều chạng vạng. Bốn người họ không giống các anh thông qua hang động đến đây, mà là vượt qua núi non, trải qua bao gian khổ mới đến tìm được đến đây. Bốn người họ xem ra rất điềm đạm nho nhã, tác phong cẩn thận, đối với tộc trưởng và sư phụ của tôi đều rất lẽ phép cung kính. Họ tự xưng là du khách, vô tình lạc tới đây, rồi đưa tặng chúng tôi da thú, nhân sâm, thuốc lá sợi... cùng rầt nhiều lễ vật khác, thậm chí còn có cả hai thỏi vàng. Vậy là, chúng tôi liền giữ họ ở lại, định là qua mấy hôm sẽ đưa họ ra khỏi đây. Nhưng mấy người này lại không muốn vội đi, hàng ngày họ ăn no xong là lại đi dạo khắp nơi, còn không ngừng tìm người dân bản hỏi này hỏi nọ, dò hỏi thông tin, trong đó, họ đã nhắc đến kệ tranh ngọc…

Hành động của họ đã khiến cho người trong bộ tộc hoài nghi. Nếu như họ là du khách bất cần lạc đến đây trên người sao lại mang theo nhiều lễ vật như vậy? Hơn nữa đó là những năm tháng loạn lạc, ai mà có tâm trạng đến nơi hoang vu Kẻo lánh thế này để ngao du thưởng ngoạn non nước? Cộng hàng loạt những hành động khác thường của họ ở đây, tộc trưởng nghi ngờ nên đã gọi mấy người đó đến hỏi họ rút cuộc là ai, rút cuộc đến đây vì cái gì? Lần này bốn người đó cũng không giấu giếm nữa, nói thẳng vào vấn đề, họ đến đây là vì kệ tranh ngọc của vương triều Tây Hạ. Người đàn ông cao tuổi nhất trong số họ còn đưa cả giấy chứng nhận của anh ta ra cho tộc trưởng xem".

"Giấy chứng nhận? Anh ta là ai?" -Đường Phong hỏi.-"Người đàn ông lớn tuổi nhất đứng đầu bốn người ước chừng khoảng hơn bốn mươi, chưa tới năm mươi tuổi Trên giấy chứng nhận ghi rõ thân phận của anh ta là thượng tá cục bảo mật, ba người đàn ông còn lại, một người khoảng ngoài ba mươi tuổi, hai người kia còn rất trẻ, nhìn bề ngoài cũng chỉ ngoài hai mươi, mà một thanh niên trong đó trông rất giống người đàn ông cao tuổi. Ba người kia không đưa ra giấy chứng nhận, chúng tôi không hề biết thân phận của họ, nhưng tôi suy đoán, chắc là họ cùng hội với thượng tá cục bảo mật".

Thượng tá cục bảo mật ? Ngài còn nhớ ông ta tên là gì không?" Mối tơ vò vốn dĩ đã được tháo gỡ giờ lại trở nên phức tạp khiến Đường Phong cảm thấy bất ngờ.

Thời gian trôi qua lâu quá rồi, thật sự là không nhớ nổi. Sau khi vị thượng tá đó nói rõ thân phận, liền lập tức đổi giọng, không còn điềm đạm nho nhã như trước nữa mà truyền đạt thông điệp cuối cùng cho chúng tôi. Anh ta tự xưng là theo lệnh của chính phủ Quốc dân đến đây để tìm kiếm kệ tranh ngọc và yêu cầu chúng tôi giao nộp kệ tranh ngọc. Nói xong, anh ta còn đưa cho tộc trưởngxem một công hàm của chính phủ Quốc dân. Tộc trưởng bán tín bán nghi chẳng biết công hàm này là thật hay giả, nhưng trong lòng ông thì đã quyết định từ trước đó lâu rồi, bất kể công hàm là thật hay giả, trong những năm tháng loạn lạc thế này, tuyệt đối không thể giao nộp báu vật mà tổ tông truyền lại. Vậy là tộc trưởng quyết cự tuyệt yêu cầu vô lý của họ, đồng thời phải người giam lỏng bốn người này lại".

"Sau đó bốn người đó thế nào?" -Makarov quan tâm hỏi.

"Bốn người này không hề kháng cự, ngoan ngoãn để chúng tôi giam lỏng lại. Tộc trưởng và những người đại diện cho mọi người đã bàn bạc cách xử lý bốn người này thế nào.

Có người cho rằng nên đưa họ ra ngoài, có người lại bảo phải giết họ. Nếu đưa họ ra ngoài thì e rằng họ sẽ quay lại, đến lúc đó, hối hận thì đã muộn. Nếu giết họ, ngộ nhỡ họ đúng là người của chính phủ, khi cục bảo mật truy cứu ra, thì... thì cũng không an toàn. Cuối cùng, vẫn là sư phụ của tôi đưa ra chủ ý: sư phụ và tộc trưởng giả vờ đứng bên ngoài căn phòng giam lỏng bốn người đó nói chuyện, lúc nói thì cố ý để lộ ra là kệ tranh ngọc đang giấu trong hang núi cạnh hồổ nước. Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, bốn người họ đều trốn đi. Chúng tôi không biết rốt cuộc họ đã đi đâu, nhưng tóm lại họ không bao giờ quay lại nữa".

"Khỏi phải hỏi, bốn người đó chắc chắn đã nghe thấy những gì hai người nói chuyện và đã đến hang động đá vôi tìm kệ tranh ngọc, rồi kết quả là đã xảy ra chuyện trong hang động và mất mạng trong đó" – Đường Phong suy đoán.

"Nhưng vẫn còn hai người nữa đâu? chúng tôi chỉ thấy hai bộ xương trắng". Lời của Hàn Giang khiến mọi người lại chìm trong im lặng.

4

_CẢuổi sáng, Đường Phong vẫn suy nghĩ về hai bộ xương trắng không xuất hiện trong hang động đá vôi, còn Hàn Giang suy đoán nói: "Khả năng hai người đó chết ở chỗ khác, chẳng qua là chúng ta không nhìn thấy; cũng có khả năng sau khi họ chạy ra ngoài đã không quay lại nữa. Những năm tháng loạn lạc đó ai mà biết được chuyện gì đã xảy ra" Đường Phong ngẫm nghĩ một hồi, lắc lắc đầu, anh không tin sự việc lại đơn giản như vậy. Buổi trưa lúc ăn cơm. Lương Viện rút cuộc đã tỉnh lại. Hắc Vân lại cho cô ấy uống thêm bát thuốc, sắc mặt Lương Viện đã hồng hào, xem ra không khác gì người khỏe mạnh. Đường Phong vui mừng khôn xiết, vội vàng kể tóm tắt lại cho Lương Viện nghe những chuyện xảy ra mấy ngày qua. Lương Viện nghe xong vô cùng bất ngờ, thậm chí còn không thể tin được.

Ăn trưa xong, mọi người đều đi nghỉ ngơi. Đường phong nằm trên giường trong căn nhà gỗ, nhưng không sao ngủ được. Bộ xương trắng xông vào hang động rút cuộc là ai ? tiếp theo nên làm thế nào? Trong đầu Đường Phong toàn dấu hỏi, trở mình lật qua lật lại mãi cũng không sao ngủ được, anh liền ngồi dậy, ra ngoài sân. Anh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tuyết sơn phía xa xa, đỉnh núi ban sáng còn nhìn thấy rõ mồn một, giờ đã bị mây khói đặc kín bao phủ, và cả bầu trời cũng tối sầm xuống. Lòng Đường Phong bất giác bị bóng đen bao trùm.

Đúng lúc Đường Phong đang hết sức ngạc nhiên thì Đại Lạt ma lại gọi mọi người vào trong Phật đường. Đại Lạt ma giống như vừa qua một hồi suy nghĩ thấu đáo, ông nói với mọi người: "Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, bây giờ sẽ tiễn các anh đi".

"Bây giờ? Sao nhanh vậy?" -Đường Phong có chút ngạc nhiên.

Đại Lạt ma nói: "Thực ra, ban sáng tôi đã có ý này, nhưng thấy cô gái đó vẫn chưa tỉnh dậy, nên không... hiện giờ, sức khỏe của cô ấy đã hồi phục, nên đã đến lúc ra đi rồi, không nên ở lại đây lâu".

"Tại sao chứ? cháu vẫn muốn ở lại thêm vài ngày cơ!"

-Lương Viện nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, lưu luyến không nỡ bỏ đi.

Đại Lạt ma không trả lời Lương Viện, mà lại lẩm bẩm đọc một đoạn kinh văn mù mờ khó hiểu, giống như một câu thần chú gì đấy. Theo tiếng tụng kinh của Đại Lạt ma, trong lòng Makarov lại trào lên một dự cảm không lành. Lúc này, Hàn Giang đã mở miệng, phá vỡ đoạn kinh tụng long trọng và nghiêm trang: "Cảm ơn sự khoản đãi của ông và việc kể cho chứng tôi nghe rất nhiều chuyện liên quan tới kệ tranh ngọc Tây Hạ, thế nhưng tôi vẫn có một chuyện không liên quan tới kệ tranh ngọc muốn thỉnh giáo là: tại sao ông lại phản đối chuyện hôn nhân của em gái Hắc Vân?"

Đại Lạt ma nhìn Hàn Giang một cái, sau đó khẽ thở dài, giải thích: "Đó là vì Đảng Hạng, vì sự thanh tịnh của quốc thổ. Buổi sáng tôi đã kể rồi đấy, sau khi Tây Hạ diệt vong, tây bắc Tứ Xuyên là nơi đầu tiên mà rất nhiểu người Đảng Hạng chọn để thoát thân, không chỉ đơn thuần là vì tình cảm và sự trốn tránh, mà đó cũng là sự chọn lựa thực tế vì đây là con đường nhanh gọn nhất. Bởi vậy, không chỉ có nhánh người Đảng Hạng chúng tôi đến đây, mà còn có rất nhiều người Đảng Hạng khác chạy tới phía tây Tứ Xuyên. Có thể nói, đây là nơi cư ngụ lớn nhất của người Đảng Hạng sau khi Tây Hạ bị diệt vong. Nhưng theo dòng thời gian trôi đi, người Đảng Hạng ở phía tây Tứ Xuyên ngày càng ít đi. Khi tìm hiểu nguyên nhân, thì ngoài chiến loạn, bệnh tật, môi trường sinh tồn gian khổ ra, thì còn là vì do hôn nhân khác tộc..."

"Nhưng em gái Hắc Vân và người thanh niên đó đều là người dân tộc ông mà?" -Đường Phong nói xen vào.

" Mong hãy đừng ngắt ngang lời tôi nói, anh nói không sai, hai người họ đều là người địa phương, huyết quản của họ đều chảy dòng máu của người Đảng Hạng chúng tôi, bởi vậy họ mới chọn cái cách kết thúc sinh mệnh oanh liệt đến như pậy Nhưng, họ... những thanh niên ở đây đã chán ghét cuộc sống ở vùng núi này, chàng trai đó mấy năm trước đã trốn khỏi vùng núi, lần này trở về là muốn kết hôn với Bạch Vân, sau đó đưa nó đi đến với thế giới bên ngoài, bởi vậy..."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx