sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tuần trăng mật - Chương 027 - 030

Chương 27

Y tá trưởng Emily Barrows đang có một ngày khá tệ. Không có gì đáng ngạc nhiên. Hệ thống máy tính bị hỏng, ngân hàng đang làm cô phát điên, máy photo thì hết màu, đầu cô nhức như búa bổ, rồi một ai đó trực ca đêm đã làm đổ cà phê lên sổ dược phẩm.

Và bây giờ thậm chí còn chưa đến buổi trưa.

Cộng vào đó, như thể đã là lần thứ một trăm - mà có khi là thế thật - cô đang tiếp nhận một nữ y tá mới. Lần này là dạng người cười nói quá nhiều. Tên cô ta là Patsy, ngay cái tên cũng đã nghe quá vui vẻ rồi.

Hai người phụ nữ đang ngồi tại khu vực dành cho y tá trên tầng tám. Một trong những chiếc thang máy ngay trước mặt họ mở ra. Emily ngước lên từ những trang sổ dính đầy cà phê trong sổ dược phẩm. Một khuôn mặt quen thuộc đang tiến lại gần.

“Chào Emily”.

“Chào Nora. Em thế nào?”.

“Mẹ em sao rồi?”.

“Bà vẫn ổn”.

Nói chung Nora và cô có những lời trao đổi ngắn gọn như vậy hàng tháng, và chúng luôn kết thúc giống nhau. Mẹ của Noravẫn luôn như thế.

Emily liếc về phía Patsy. Cô y tá mới - mỉm cười một cách vô vị - đang nhìn họ và lắng nghe đoạn hội thoại.

“Patsy, đây là Nora Sinclair”. Emily nói. “Mẹ cô ấy là bàOlivia ở phòng tám lẻ chín”.

“Ồ”, Patsy khẽ ngập ngừng. Một lỗi nhỏ của những ma mới.

Nora gật đầu. “Rất vui được gặp cô, Patsy”. Cô chúc nữ y tá may mắn trước khi bước xuống hành lang dài.

Trong khi đó, Patsy đang thì thầm đầy lo âu. “OliviaSinclair... đó là người phụ nữ đã bắn chết chồng mình phải không?”.

Emily thầm thì đáp lại khá đơn giản. “Nghe nói vậy. Cũng lâu rồi”.

“Chị không nghĩ là bà ấy đã làm vậy ư?”

“Ồ không, bà ấy đã làm thế đấy”.

“Em không hiểu. Vậy sao cuối cùng bà ta lại ở đây?”.

Emily nhìn xuống hành lang. Cô muốn chắc chắn rằng Nora đã đi khỏi tầm nghe.

“Theo như chị đã nghe kể và nhớ là chuyện này xảy ra lâu rồi - thì Olivia vẫn ổn trong những năm đầu tiên chịu án chung thân. Một người tù kiểu mẫu. Nhưng sau đó thì bà ta phát điên”.

“Sao lại thế?”.

“Bà ta gần như mất ý thức về thực tại. Bắt đầu trò chuyện bằng một thứ ngôn ngữ tự chế. Chỉ ăn đồ ăn bắt đầu bằng chữ b”.

“Chữ b?”.

“Đã có thể còn tệ hơn nếu bà ấy chọn X, hay cái gì đó khác. Ít ra thì với b bà ta có bánh mì, bơ...”.

Pasty chen vào như một thí sinh vấn đáp. “Bánh ngọt?”.

Emily chớp mắt vài lần. “Ừ... chắc vậy. Dù sao thì, sau đó Olivia cố tự tử. Nhận thấy điều đó, họ chuyển bà ta tới đây”. Cô ngẫm nghĩ vài giây. “Hoặc cũng có thể là cố tự tử trước, sau đó mới tới những hành vi cuồng dại. Sao cũng được - tất cả những gì chị biết là hai mươi năm sau, Olivia Sinclair thậm chí còn không biết tên của chính mình”.

“Ôi, như thế thật thảm”. Pastsy nói với vẻ ngạc nhiên trên nụ cười còn nguyên vẹn. “Chị nghĩ chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?”.

“Chịu. Có thể là bệnh tự kỉ kết hợp cùng bệnh Alzheimer’s. Bà ấy vẫn có thể trò chuyện một ít hay tự làm mọi thứ. Tuy thế chẳng có gì là có ý nghĩa cả. Ví dụ nhé, em có thấy cái túi dưới cánh tay Nora không?”.

Patsy lắc đầu.

“Mỗi tháng Nora mang tiểu thuyết đến cho mẹ đọc. Nhưng mỗi khi chị thấy bà ấy, quyển sách đều đang đặt ngược”.

“Nora có biết điều này không?”.

“May là có”.

Patsy thở dài. “Vậy thì, thật tốt là cô ấy có ở đó vì mẹ mình”.

“Chị đồng ý, trừ một chuyện”, y tá trưởng tiếp lời. “Bà ấy thậm chí còn chẳng nhận ra Nora”.

Chương 28

“Chào mẹ. Là con đây”.

Nora đi vào căn phòng nhỏ và cầm lấy tay mẹ. Cô nhẹ nhàng nắm chặt nó nhưng không nhận được phản ứng nào đáp trả. Không phải là cô mong đợi điều gì. Nora đã quá quen với việc chẳng cảm nhận được gì trong những lần viếng thăm thế này.

Olivia Sinclair đang nằm trên mấy tấm phủ giường. Bà dựa người vào hai chiếc gối mỏng. Một dáng hình tầm thường và ánh nhìn đờ đẫn. Tuy mới qua tuổi năm mươi bảy nhưng trông bà như một cụ bà tám mươi.

“Mẹ vẫn thấy ổn chứ?”. Nora nhìn mẹ đang chậm rãi quay về phía mình. “Con Nora đây”.

“Con rất xinh đẹp”.

“Cám ơn mẹ. Con mới làm tóc. Để dự một đám tang”.

“Mẹ thích đọc sách, con biết đấy”, Olivia nói.

“Vâng, con biết chứ”. Nora cho tay vào túi và lôi ra cuốn tiểu thuyết mới nhất của John Grisham. “Mẹ thấy không, con mua sách cho mẹ này”.

Cô đưa quyển sách cho mẹ, nhưng Olivia không cầm. Nora đặt nó trên chiếc bàn cạnh giường và ngồi xuống một chiếc ghế sát đó.

“Mẹ có ăn uống đầy đủ không?”.

“Có”.

“Sáng nay mẹ ăn gì?”.

“Trứng và bánh mì nướng”.

Nora gượng cười. Đây là những giờ khắc đau đớn nhất, khi mà dường như cô đang thực sự nói chuyện với mẹ mình. Tuy vậy cô vẫn biết rõ sự tình. Chắc chắn là bà đang tự hao mòn dần, cô chỉ kiểm tra lại cho chắc chắn thôi.

“Mẹ biết tổng thống của chúng ta là ai không?”

“Có, đương nhiên rồi. Jimmy Carter”.

Chẳng việc gì phải sửa lại cho đúng, Nora biết vậy. Thay vào đó, cô kể cho mẹ nghe chuyện công việc và những ngôi nhà mà mình trang trí. Có cả những tin tức cập nhật về các cô bạn gái ở Manhattan. Elaine làm việc chăm chỉ tại cơ sở luật của mình. Allison vẫn là thước đo thời trang tại W.

“Họ đều rất quan tâm tới mẹ đấy”.

“Cộc, cộc”, tiếng động vang lên.

Cửa mở và Emily xuất hiện với một chiếc khay. “Tới giờ uống thuốc rồi, bà Olivia”. Nữ y tá di chuyển với nhịp điệu cứng nhắc. Cô rót một cốc nước từ chiếc bình trên bàn cạnh giường.

“Của bà đây, Olivia”.

Mẹ Nora nhận lấy thuốc và ngoan ngoãn nuốt trôi, không một lời cằn nhằn.

“Ôi, có phải đó là tác phẩm mới nhất của ông ấy không?”, Emily hỏi khi nhìn thấy quyển sách trên bàn.

“Nó mới được phát hành thôi”, Nora đáp.

Bà mẹ mỉm cười. “Tôi thích đọc sách, cô biết đấy”.

“Tất nhiên rồi”, Emily nói.

Mẹ Nora cầm lấy quyển sách. Bà mở tới một trang và bắt đầu đọc. Quyển sách lật ngược.

Khi chuẩn bị rời khỏi phòng, Emily quay sang phía Nora, lúc nào trông cô cũng thật vững dạ và xinh đẹp.

“À, nhân tiện”, Emily nói, “nhóm hợp xướng từ trường cấp 3 lân cận đang biểu diễn ở nhà ăn. Chúng tôi đang đưa mọi người xuống. Em có thể đi cùng, Nora ạ”.

“Không. Em cũng chuẩn bị đi bây giờ. Quả là một thời kỳ bận rộn”.

Emily đi ra khỏi phòng và Nora đứng yên. Cô bước tới chỗ mẹ và hôn nhẹ lên trán bà. “Con yêu mẹ”, cô thì thầm. “Ước gì mẹ biết điều đó”.

Olivia Sinclair không nói một lời. Bà chỉ im lặng nhìn theo con gái đang bước ra khỏi cửa.

Một lát sau, khi không còn ai trong phòng, Olivia tháo bìa bọc ngoài của quyển tiểu thuyết và lộn lại. Với những trang sách đã được lật lại cho đúng và bìa sách để ngược, bà bắt đầu đọc.

Chương 29

Tôi lôi ống kính máy ảnh ra chùi lại lần thứ ba trong vòng hai mươi phút.

Trong quãng đó, tôi đã nhẩm đếm số đường khâu trên tay lái bọc da (312), chỉnh lại ghế ngồi (kéo lại gần và thẳng lên một chút), và rốt cục cũng nắm được áp lực tối ưu cho loại lốp của chiếc 330i (ba mươi PSI ở đằng trước, ba mươi lăm phía sau, ấy là quyển hướng dẫn trong bao đựng găng tay nói thế).

Mọi sự chính thức bắt đầu.

Có lẽ là tôi nên gọi cho cô ta trước. Không, tôi quyết định. Màn giới thiệu phải được thực hiện trực tiếp. Mặt đối mặt. Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc gật gà gật gù lúc đợi chờ trong xe thế này.

Nếu biết trước chuyện này sẽ trở thành một dạng giám sát bí mật thế này, tôi đã mang theo bánh rán. Dunkins, Krispy Kreme’s, của hãng nào cũng được.

Cô ta đâu nhỉ?

Mười phút sau, từ phía bên kia của đường lái chính tôi thấy một chiếc Mercedes mui trần màu đỏ rẽ vào lối trước nhà hình vòng cung của anh chàng Connor Brown quá cố. Nó đỗ lại phía trước và cô nàng bước ra ngoài.

Nora Sinclair. Và tôi đoán là nên nói thêm, Wow.

Cô cúi gập người và với về phía ghế sau, lôi ra một túi hàng tạp phẩm. Trong khi cô nàng bận nghịch ngợm với đống chìa khóa của căn nhà, tôi đã băng qua nửa mảnh vườn.

Tôi gọi với. “Thưa cô... Ừm, thưa cô”.

Cô ta quay lại. Bộ đồ đen tuyền của đám tang đã được thay thế bởi quần jean và áo phông trắng có cài nút. Vẫn là cặp kính đó. Mái tóc dày màu hạt dẻ hiện lên rực rỡ. Tôi lặp lại với chính mình - WOW.

Cuối cùng thì tôi đã tới trước mặt cô ta. Tự nhắc mình đừng quá lên giọng, tôi hỏi. “Cô có phải là Nora Sinclair không?”.

Kính hay không kính thì tôi vẫn có thể thấy được cặp mắt đang dò xét mình. “Điều đó còn tùy thuộc, chắc vậy. Anh là ai?”.

“Ôi trời, tôi xin lỗi. Đáng ra tôi nên tự giới thiệu trước”. Vừa nói tôi vừa chìa tay ra. “Tên tôi là Craig Reynolds”.

Nora xốc lại đống đồ và chúng tôi bắt tay. “Vâng, chào anh”, cô đáp, giọng nói vẫn hết sức cảnh giác. “Anh là Craig Reynolds - và...?”.

Tôi đút tay vào túi áo vét và vụng về lôi ra một tấm danh thiếp. “Tôi tới từ Công ty Bảo hiểm Trọn đời”. Vừa nói tôi vừa trao lại mảnh giấy nhỏ. Cô ta lẩm nhẩm đọc. “Tôi xin được gửi lời chia buồn”.

Cô nàng dịu giọng. “Cám ơn anh”.

“Vậv cô là Nora Sinclair, phải không?”.

“Vâng. Tôi là Nora”.

“Tôi tự đoán rằng cô hẳn rất gắn bó với ông Brown”.

Nhẹ nhàng thế là quá đủ, giọng cô lại trở về cảnh giác như trước. “Vâng, chúng tôi đã đính hôn. Bây giờ thì anh làm ơn nói cho tôi biết tất cả chuyện này là gì vậy?”.

Giờ thì đến lượt tôi giả bộ lúng túng. “Ý cô là, cô không biết gì sao?”.

“Biết gì cơ?”.

Tôi ngừng lại. “Về các điều khoản bảo hiểm của ông Brown. Chính xác là một phẩy chín triệu đô la”.

Cô nàng thất thần nhìn tôi, đúng như dự đoán.

“Tôi đoán là cô thực sự không biết, thưa cô Sinclair”. Tôi nói tiếp. “Cô là người thừa hưởng duy nhất”.

Chương 30

Nora giữ được bình tĩnh, kinh ngạc đến mức khó tin.

“Anh nói tên anh là gì nhỉ?”, cô hỏi.

“Craig Reynolds... nó được ghi ngay trên danh thiếp của tôi. Tôi điều hành một văn phòng của công ty, đặt ngay trong thị trấn”.

Trong khi Nora nhích người - phải nói là một dáng hình chết người - và đọc lại danh thiếp một lần nữa, túi hàng bỗng tuột khỏi tay cầm. Tôi nhào ra phía trước để đỡ lấy nó trước khi chúng kịp rơi xuống sân.

“Cám ơn anh”. Cô nói trong khi đưa tay nhận lại đống đồ. “Suýt nữa thì thành một bãi chiến trường rồi”.

“Thế này nhé, sao cô không để tôi mang nó vào trong giúp. Chúng ta cần phải nói chuyện một lát”.

Tôi biết cô nàng đang nghĩ gì. Một gã mà cô chưa từng gặp đang cố thuyết phục để được vào trong nhà. Một kẻ lạ mặt. Một kẻ đang ôm túi kẹo, không hơn không kém. Mặc dù trong trường hợp này thì khoản tiền bảo hiểm khá ngọt ngào.

Cô lại cúi xuống đọc danh thiếp một lần nữa.

“Đừng lo, tôi được đào tạo để làm việc trong nhà rồi”. Tôi đùa.

Cô khẽ mỉm cười. “Tôi xin lỗi, tôi không có ý tỏ ra nghi ngờ quá mức như thế. Chỉ là vừa qua...”.

“Một quãng thời gian khó khăn, đúng vậy. Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra điều đó thôi. Cô không cần xin lỗi. Nếu không tiện thì chúng ta có thể bàn bạc vấn đề này lúc khác cũng được. Cô có thể ghé qua văn phòng của tôi chăng?”.

“Không, không sao. Mời anh vào nhà”.

Nora bước lại phía căn nhà. Tôi đi theo. Tạm thời là ổn. Tôi tự hỏi không hiểu cô nàng có phải là một vũ công giỏi không, còn chắc chắn cô ta bước đi rất ổn.

“Quả phỉ vani?”. Tôi hỏi

Cô ta ngoái nhìn lại. “Xin lỗi, gì cơ?”.

Tôi ra hiệu về phía gói cà phê đang lộ ra từ phía trong túi đồ. “Mặc dù gần đây tôi đang dùng loại hạt crème brúlèe, mùi cũng gần như y hệt như thế”.

“Không, đúng nó là vị quả phỉ vani”, cô nói. “Anh khá ấn tượng đấy”.

“Một cú ném chín mươi dặm trên giờ sẽ hay hơn. Nhưng thay vào đó thì tôi lại được trời phú cho khứu giác hơn người”.

“Còn hơn là không có gì”.

“Ồ, cô đúng là một người lạc quan”, tôi nói.

“Trong những ngày này thì không phải vậy”.

Tôi vội vỗ trán. “Chết tiệt thật. Thật là ngu ngốc khi nói vậy. Tôi thật sự xin lỗi”.

“Không sao đâu”, cô nói, và gần như đã mỉm cười.

Chúng tôi bước lên thềm nhà và tiến vào bên trong. Ngay chỉ phòng nghỉ thôi cũng đã to hơn căn hộ của tôi gấp bội. Chùm đèn phía trên đầu ắt hẳn đáng giá cả năm tiền lương. Tấm thảm phương Đông, những chiếc bình Trung Quốc. Chúa ơi, đúng là phô trương.

“Bếp ở phía này”. Cô vừa nói vừa dẫn lối về phía góc nhà. Khi tới đó thì mọi thứ đã quá rộng lớn so với căn hộ của tôi. Cô chỉ về phía quầy lát đá granit bên cạnh tủ lạnh. “Anh có thể đặt các thứ xuống đó. Cám ơn anh rất nhiều”.

Tôi đặt túi xuống và bắt đầu lôi các thứ ra.

“Anh không phải làm vậy đâu”.

“Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm sau lời bình luận về sự lạc quan lúc trước”.

“Thật sự là không sao mà”. Cô bước tới cầm chiếc túi đựng quả phỉ vani. “Tôi mời anh một cốc nhé?”.

“Đương nhiên rồi”.

Tôi cố giữ những cuộc hội thoại ở mức vụn vặt trong khi chờ ấm nước sôi. Không nên làm nhiều thứ nhanh quá - nếu không thì cô ta sẽ hỏi quá nhiều. Mà đúng thế, một vài điều nghi vấn đã bắt đầu xuất hiện rồi.

“Anh biết tôi không hiểu điều gì không?”. Một vài phút sau cô nói, khi chúng tôi đã ngồi bên bàn bếp với tách cà phê trong tay. “Connor sở hữu một đống tiền nhưng không có vợ hay một đứa con nào. Sao anh ấy phải quan tâm đến bảo hiểm trọn đời chứ?”

“Đó là một câu hỏi hay. Tôi nghĩ là câu trả lời nằm ở cách những điều khoản này bắt đầu. Cô thấy đấy, ông Brown không tìm tới chúng tôi. Chúng tôi tới chỗ ông ấy. Nói cách khác là công ty của ông ấy”.

“Tôi không chắc là mình bắt kịp mạch truyện”.

“Công ty Bảo hiểm Trọn đời của chúng tôi đang tiến hành, ngày một nhiều, các chính sách bồi đắp cho người lao động. Để thuyết phục các công ty ký hợp đồng, chúng tôi cung cấp cho những người nắm quyền khoản bảo hiểm trọn đời miễn phí”.

“Quả là một đặc quyền hay”.

“Vâng, nó có vẻ giúp chúng tôi ký được kha khá hợp đồng”.

“Anh nói là số tiền của Connor là bao nhiêu nhỉ?”.

Như thể cô nàng đã quên vậy.

“Một phẩy chín triệu”, tôi nói. “Đó là mức tối đa dành cho công ty cỡ như của anh ấy”.

Cô nhíu mày. “Và anh ấy đề tên tôi là người thừa hưởng độc nhất?”.

“Vâng, đúng vậy?”.

“Khi nào?”.

“Ý cô là những điều khoản đã được ký kết lúc nào?”.

Cô gật đầu.

“Mới chỉ gần đây thôi. Năm tháng trước”.

“Tôi đoán là như vậy khá dễ hiểu. Mặc dù lúc đó chúng tôi mới ở bên nhau được một quãng thời gian ngắn thôi”.

Tôi mỉm cười. “Anh ấy chắc hẳn phải rất có cảm tình với cô ngay từ đầu”.

Cô cố mỉm cười trở lại nhưng những giọt nước mắt lăn hai bên má đã ngăn lại. Cô vội quệt chúng đi và nói lời xin lỗi. Tôi cố an ủi rằng tôi hiểu cả, không sao hết. Thật ra thì cảnh tượng khá cảm động. Hoặc là cô ta rất cừ.

“Connor đã cho tôi quá nhiều, và giờ thì cái này nữa”. Cô gạt đi một giọt nước mắt nữa. “Và có gì mà tôi không đáp lại anh ấy”.

Nora nhấp một ngụm cà phê dài. Tôi làm theo.

“Vậy, mọi chuyện sẽ được tiến hành ra sao? Tôi đoán là sẽ phải ký một số giấy tờ trước khi nhận tiền, phải không?”.

Tôi chúi người về phía bàn một chút và cầm lấy tách cà phê bằng hai tay. “Cô thấy đấy, đó là lý do tôi ở đây, thưa cô Sinclair. Có một vấn đề nhỏ”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx