Đấu cờ carô với Giang Sơn, không thể nói được là sao lại kỳ lạ như vậy, vì lần nào trong quá trình chơi nếu cô thấy chắc thắng, thì thế nào cuối cùng cũng thất bại vì khoảng cách hai, ba ván.
Đánh cược vẫn là ai thua thì phải vẽ bàn cờ.
Thế là mỗi lần thua, cô đều tìm ngàn vạn lý sự cùn để chây lỳ, bắt Giang Sơn phải vẽ bàn cờ.
Có lúc thành công, có lúc Giang Sơn như một con cá da trơn, lươn lẹo vô cùng, nói gì cũng không chịu.
Lần này Trác Yến chèn ép bằng sự tôn nghiêm của cô, tất nhiên là thành công.
“Được rồi, tôn nghiêm của cậu cũng chẳng còn lại là bao, đáng thương quá, ít như thế mà còn chịu vứt cho anh đây, anh đây nể mặt mà vẽ bàn cờ cho cậu một lần!”.
Trác Yến “xì” một tiếng dài, nửa bàn bên Giang Sơn lập tức bị nước bọt bắn tung tóe.
Chơi cờ carô với Giang Sơn, thỉnh thoảng Trác Yến còn có thể vòi vĩnh bắt cậu vẽ bàn cờ.
Lúc chơi với Trương Nhất Địch, bàn cờ lại luôn do cô vẽ trước.
Hôm ấy các thầy cô không hiểu là có bàn bạc trước với nhau chưa, mà đều ra bài tập bắt ngày hôm sau phải nộp.
Đến trước khi tắt đèn, Trác Yến mới làm xong bài tập, lúc đó đã không còn nhiều thời gian để vẽ bàn cờ nữa.
Hôm sau học tiếng Anh, cô cười bẽn lẽn với Trương Nhất Địch: “Hôm nay mình chưa chuẩn bị bàn cờ, nhưng không sao, cậu đợi một chút, mình vẽ ngay, nhanh thôi, mình vẽ cái này rất có kinh nghiệm, trong chớp mắt là xong ấy mà!”. Cô vừa nói vừa huơ bút thước trong tay.
Trương Nhất Địch ngăn cô lại.
“Không cần phiền phức như thế”. Anh lôi một quyển vở trong túi ra.
Trác Yến nhìn rõ, đó là một quyển vở ô ly để luyện viết tiếng Anh abc.
“Dùng cái này đi”. Trương Nhất Địch đặt giữa hai người, nói gọn.
Trác Yến tò mò lật thử.
Mới lật qua, cô đã kinh ngạc đến nỗi mắt chữ O miệng chữ A, thở dốc.
“Wow! Cậu thật là thiên tài! Sao cậu lại nghĩ tới việc dùng cái này để vẽ bàn cờ thế?”.
Trên quyển vở vốn đã có những đường ngang ngang dọc dọc, lại có tay người vẽ thêm vô số đường kẻ nữa.
Lật giở từng trang, Trác Yến càng lúc càng sửng sốt.
“Wow! Cả một quyển vở là bàn cờ, tuyệt quá đi mất!”. Cô quay sang thấy Trương Nhất Địch rất bình thản.
Trác Yến cười híp mắt: “Đều là cậu vẽ à?”.
Bạn Trương gật nhẹ đầu.
“Anh hùng, cậu đúng là người tốt vừa nhiệt tình vừa tình cảm! Mình không cần thắp đèn vẽ nữa!”.
Trương Nhất Địch cười mỉm: “Cứ để mình cậu vẽ bàn cờ cũng không hay lắm!”.
Trác Yến nhanh chóng quay đầu đi, nhân lúc Trương Nhất Địch không nhìn thấy, cô cười gian mấy tiếng.
Trong lòng cô rất vui sướng, cảm thấy tình bạn vĩ đại giữa cô và bạn Trương đang nhanh chóng thăng hoa.
Cứ theo phát triển theo chiều hướng tốt đẹp thế này, cô nghĩ chuyện chụp hình chung với Trương Nhất Địch đang dần trở nên có hy vọng.
Buổi tối chuyện phiếm với nhau, Trác Yến tổng kết với Lộ Dương: “Trong cuộc sinh nhai bằng cờ carô của tớ, tớ đã gặp được hai đối thủ hùng mạnh. Dương Dương, cậu bình tĩnh, đừng kích động, tớ không nói cậu, cậu quá ‘gà’ vì ngoài việc ỷ vào quần lót nhiều thì thực ra cậu vốn không phải đối thủ của chị đây”.
Tránh né ngón đòn bạo lực của Lộ Dương, cô tiếp tục: “Hai đối thủ này ấy à, thông qua thực tiễn trường kỳ thì tớ thấy đồng chí Giang Sơn yếu hơn một chút. Chiến đấu với cậu ta ít nhiều tớ còn có thể có được tí sĩ diện. Nhưng với Trương Nhất Địch à, khỉ thật, nói ra thì có thể do tận xương tủy tớ đã quá thương hoa tiếc ngọc, đến giờ tớ vẫn chưa nỡ thắng cậu ta! Bây giờ chiến tuyến của bọn tớ đã kéo đến một ngàn một trăm hai mươi ba ván thắng năm trăm sáu mươi hai ván rồi!”.
Lộ Dương đang uống nước nghe xong, mũi lập tức phun ra hai cột nước.
Nước mắt nước mũi cô giàn giụa, vừa ho sặc sụa, vừa chỉ vào Trác Yến hét lên the thé: “Cậu im ngay cho tớ! Sau này lúc tớ uống nước cậu không được phép nói! Đồ mặt dày, lại còn ‘chưa nỡ thắng người ta’, xì!”.
Trác Yến chưa kịp phản bác lại thì Tôn Dĩnh lên tiếng.
Giọng cô nàng có vẻ ngờ vực: “Văn Tĩnh, cậu nói Giang Sơn chơi cờ carô yếu hơn?”.
Trác Yến gật đầu: “Đúng thế, yếu thì là nói giảm nói tránh. Nói thẳng ra là cậu ta ‘gà’!”.
“Không phải đâu”. Tôn Dĩnh lắc đầu, cau mày diễn tả sự ngạc nhiên trong lòng: “Lúc mình giúp sắp xếp tài liệu ở chỗ cô phụ trách hướng dẫn lớp, nhìn thấy trên hồ sơ của Giang Sơn rõ ràng viết là, cậu ấy từng đoạt giải quán quân cờ carô nhóm thiếu niên ở thành phố A mà”.
Trác Yến bàng hoàng đến độ mắt muốn lồi hẳn ra.
Giờ toán cao cấp, vẻ mặt Trác Yến trầm trọng.
Giang Sơn thấy vẻ mặt cô khác thường thì dè dặt hỏi: “Văn Tĩnh, sao vậy? Ai chọc cậu, vẻ mặt như đấu tranh giai cấp thế?”.
Trác Yến mặt không biểu cảm, nhìn cậu: “Hôm nay chơi cờ, hai ta ai giả vờ giả vịt thì đứa đó là rùa!”.
Giang Sơn có vẻ nghi ngại một cách vô tội: “Hả?”.
“Hả cái gì mà hả! Tớ nghe nói có người hình như là đoạt giải quán quân nhóm thanh niên trong cuộc thi cờ carô!”.
Vẻ mặt Giang Sơn như dài ra.
Trác Yến trừng mắt nhìn cậu, hậm hực nói: “Nếu cậu dám giả bộ nữa thì cậu là con rùa Giang!”.
Giang Sơn vỗ đầu cô: “Cô bé này, nói kiểu gì thế!”.
Trác Yến tức tối vẽ nét đầu tiên lên giấy, mở màn cuộc chiến.
Trong lúc chơi, thấy cô không hề cười, Giang Sơn bỗng thấy thấp thỏm bất an, cũng không dám giấu giếm thực lực nữa.
Thế là Trác Yến thảm bại từng trận rất nhanh - gọn - lẹ, không một ván thắng.
“Haizzz! Tôi cứ ngỡ tôi và cậu ngang tài ngang sức chứ!”. Lúc kết thúc trận đấu, Trác Yến buồn rầu nói: “Kết quả là tôi kém hơn cậu nhiều! Thì ra cậu và Trương Nhất Địch mới gọi là ngang tài ngang sức!”.
Giang Sơn không hiểu Trác Yến có giận hay không nên chỉ biết cười mà không dám nói gì.
“Giang Sơn”. Trác Yến bỗng ngẩng lên gọi cậu với một nụ cười nguy hiểm như thể bão sắp tới: “Tại sao che giấu thực lực? Chơi tôi hả?”. Nói xong, vẻ mặt bỗng thay đổi, oán giận ngùn ngụt.
Thấy bộ dạng có thể lên cơn điên bất cứ lúc nào của cô, Giang Sơn vội vàng cười lúng túng, giải thích: “Chẳng phải tôi sợ đánh mất sự tích cực của cậu hay sao? Ngày nào cậu cũng thua Trương Nhất Địch thảm bại, nếu đấu với tôi cũng suốt ngày thua, thua, thua, lúc nào cũng thua, tôi lo là cậu sẽ mất hết dũng khí còn lại đấy!”.
Trác Yến đang sa sầm mặt, nghe Giang Sơn nói xong, cô bỗng “phì” cười thành tiếng.
“Xì! Tôi kém cỏi thế sao? Cậu coi thường tôi quá! Tôi nói cậu biết nhé, gián cũng không sống dai bằng tôi đâu, hứ hứ!”.
Giang Sơn thấy cô cười thì tâm trạng đang căng thẳng cũng trở nên nhẹ nhõm.
“Ôi trời, Văn Tĩnh cô nương ơi, cuối cùng cậu cũng cười rồi, phù, cười rồi thì tốt, cười rồi thì tốt! Cậu đừng giận, anh đây cũng vì cậu nên mới lừa cậu, cậu phải hiểu cho sự khổ tâm của tôi, ngoan nhé! Thế này đi, sau này anh đây nhận lời với cậu, sẽ không che giấu thực lực nữa, được chưa?”.
Giang Sơn thật lòng hối hận nhưngTrác Yến lại cắt ngang: “Xì! Muốn giải quyết chuyện này đơn giản thế à, đừng mơ!”.
Giang Sơn tỏ vẻ hoảng sợ nhìn cô, không biết rốt cuộc cô định hành hạ mình thế nào.
Trác Yến liếc cậu, nheo mắt lấy giọng: “Chú ý, sau này cậu phải học cách khống chế bản thân để khi tính toán, số ván tôi thắng sẽ nhiều hơn cậu! Còn về quá trình, vẫn phải duy trì y hệt như ngày trước, không có gì thay đổi, giống như chúng ta giết nhau rất kịch liệt và trình độ thật sự ngang bằng nhau, biết chưa!”.
Giang Sơn ngẩn người, sau đó tỏ ra vẻ không hiểu.
Trác Yến thay đổi sắc mặt, không căng cứng cơ mặt nữa mà cười tươi như hoa: “Anh Giang Sơn đúng là người tốt, không ngờ dưới vẻ bề ngoài gian xảo của anh lại là một trái tim ấm áp, lương thiện! Người ta bất cẩn bị anh làm cho cảm động rồi! Thế này đi, cậu nói xem cậu có ước mơ gì, chị đây nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu để trả ơn nhân lúc cậu còn sống!”.
Giang Sơn thấy cô bỗng cười tươi thì bất giác nghệt mặt, sau đó cũng ngốc nghếch cười theo.
Cậu nghĩ ngợi rồi nói: “Gần đây tôi cũng chẳng có ước mơ gì to tát, chỉ là đồng hương Ngô Song của cậu, thái độ với tôi cứ mập mờ không rõ. Nếu cậu thật lòng muốn giúp tôi thì đặt củi dưới chân cô ấy, đốt thành ngọn lửa to cho tôi với!”.
Trác Yến cười gian xảo: “Cậu hư thật đấy, lại còn muốn tôi giúp lửa gần rơm cơ à!”. Bỗng nhiên nhăn mày suy nghĩ: “Không đúng, cậu và bạn tôi qua lại bao lâu rồi? Sao còn mập mờ không rõ? Nếu như bình thường thì con của hai người đã có thể rót xì dầu rồi!”.
Giang Sơn lại vỗ đầu cô: “Rốt cuộc cậu mặt dày đến đâu mà nói bậy không đỏ mặt thế!”. Vừa tránh đòn phản kích của Trác Yến, cậu vừa thở dài: “Lòng dạ con gái thật khó đoán, tôi thì thấy cô ấy rất thích tôi, nhưng không nói rõ ra, cũng chẳng biết vì sao”.
Trác Yến lườm cậu: “Không biết hai ta mặt ai dày hơn! Dù sao người tự cho rằng mình tốt đẹp không phải tôi!”. Cô lại vỗ vai cậu, trịnh trọng hứa: “Người anh em, yên tâm, chuyện này giao cho chị, chị sẽ hóa thân thành một liều xuân dược trên con đường tình cảm của hai người, để làm cho bạn tôi phải e thẹn cúi đầu gọi cậu là ‘chàng Giang’!”.
Buổi tối Trác Yến ngồi trên ghế ngâm nga học từ vựng.
Tiểu Dư bỗng hét lên: “A a a a a a a a…” khiến cô giật bắn mình rơi “ầm” xuống đất.
Trác Yến bò dậy vừa nghiến răng xoa mông vừa lao đến bóp cổ Tiểu Dư, hung tợn hỏi: “Cậu vô duyên vô cớ hét lên như ma mà không báo trước thế hả! Hại bà đây vồ ếch!”.
Tiểu Dư mắt rưng rưng nhìn cô, kêu lên: “Văn Tĩnh tớ xúc động quá! Tiểu Địch Địch cuối cùng đã để mắt đến tớ!”.
Lộ Dương đang nằm trên giường nghe nhạc, bỗng kéo tai nghe ra, hỏi Tiểu Dư: “Cậu em? Cái gì mà cậu em? Ôi Tiểu Dư cậu càng lúc càng bậy bạ, trong phòng nữ mà lại công khai thảo luận về ‘cậu em’(*) nhé!”.
(*) Tiểu Địch Địch đồng âm với “tiểu đệ đệ”, mà nghĩa bóng của “tiểu đệ đệ” (cậu em, thằng nhỏ) chỉ bộ phận sinh dục nam.
Tiểu Dư ném một quyển sách sang, gầm lên hung dữ: “Im miệng ngay! Châm chọc thì chả ai là đối thủ của cậu! Lại còn ‘cậu em’, tớ thấy cậu ngày nghĩ đêm mong nên mới nói thế! Tớ nói là Tiểu Địch Địch! Trương - Nhất - Địch!”.
Trác Yến cười lăn lộn như điên với màn “ông nói gà bà nói vịt” của hai cô nàng.
Tiểu Dư lườm cô, khó chịu kéo cô ra.
“Tránh ra tránh ra! Đừng làm lỡ cơ hội trò chuyện của tớ với Tiểu Địch Địch! Đừng lì ra đó, nhìn người ta nói chuyện là xâm phạm đời tư, tớ sẽ tìm luật sư kiện cậu, cứ đợi đó mà bóc lịch ăn cơm tù đi nhé!”.
Trác Yến “suỵt” cô: “Xì! Đồ vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván còn cưỡi xong thì giết lừa, cậu cũng quên lúc đầu ai mặt dày vì cậu à!”.
Vẻ mặt Tiểu Dư nóng nảy: “Cô gái à, xùy xùy, đi gặm vỏ cây của cậu đi nhé, ngoan, đợi lát nữa chị đây trò chuyện vui vẻ xong, ngày mai sẽ dẫn một con ngựa cao to đến để hai người cùng tạo nên một con la xinh đẹp vô địch thế giới nhé!”.
Lộ Dương ngồi cạnh vỗ tay kêu hay.
Trác Yến ném sách vào người cô nàng trước, rồi đạp Tiểu Dư một cú: “Đồ lưu manh trơ trẽn, đúng là không bằng cả cầm thú!”.
Trong tiết tiếng Anh hai ngày sau đó, Trác Yến lờ mờ cảm thấy bạn Trương ngồi cạnh hình như khang khác.
Lại thua mất hai ván cờ, lúc đang định chơi một ván mới thì Trác Yến nghe Trương Nhất Định đột ngột lên tiếng: “Bạn thích tôi?”.
Trác Yến ngớ người.
Câu này rõ ràng là hỏi cô.
Trương Nhất Địch vừa hỏi vừa quay sang nhìn Trác Yến.
Đầu lông mày của anh như nhướn như không, đôi mắt lóe sáng, khóe môi như cười cười, trong sự im lặng ẩn chứa vô số cơn sóng ngầm.
Trác Yến bị hỏi đến sững người, cô mở to mắt, miệng há ra, bộ dạng ấy như thế đang ngậm quả trứng gà mà chưa kịp nuốt.
“Không có… không, không… đừng… đừng hiểu lầm, mình không thích cậu!”. Trác Yến thở hổn hển và nuốt nước bọt. Sau khi trấn tĩnh lại cô bổ sung: “Ý mình là, mình không phải thích cậu kiểu đó… kiểu về phương diện nam nữ ấy…”. Đến câu cuối cô vẫn nói lắp bắp, không giấu được vẻ cuống quýt.
Trác Yến thực sự thấy rất kỳ quặc, cô không biết vì sao đang yên đang lành mà Trương Nhất Địch lại hỏi câu này.
Trương Nhất Địch chậm rãi gật đầu: “Ừ, không thích”. Anh khựng lại rồi quay sang nhìn bàn cờ,nói một cách từ tốn nhưng rất rõ ràng: “Tôi có bạn gái”.
Trác Yến ngơ ngẩn.
“Chuyện đó…”. Sau khi im lặng hồi lâu, cô khó nhọc lên tiếng: “Cậu đừng nghĩ nhiều, mình… mình không có ý định đeo bám cậu!”.
Trong vô thức, cô lại lắp bắp.
“Mình… thực ra cũng có người mình thích! Mình… mình rủ cậu chơi cờ là vì… vì… Dù sao cậu cũng yên tâm, mình không… không phải là muốn theo đuổi cậu!”. Ngắc ngứ mãi, cuối cùng cô cũng biểu đạt được suy nghĩ của mình.
Trương Nhất Địch nhìn bàn cờ, mãi chẳng nói gì.
Trong sự im lặng, Trác Yến dè dặt thở, tim đập thình thịch như đánh trống, thấp thỏm không đoán ra được Trương Nhất Địch vì sao lại trở nên kỳ lạ và khó hiểu như vậy.
Một lúc sau, Trương Nhất Địch lại hỏi: “Người nói chuyện với tôi trên QQ là bạn sao?”.
Trác Yến chớp chớp mắt, trong lòng thầm kêu “hỏng rồi”, rồi miễn cưỡng trả lời: “Ưm… ừ… vậy…”. Thấy anh nghiêng đầu nhìn mình, lông mày nhăn lại, vẻ mặt nghi ngờ, cô lập tức thấy mình như nhũn ra, gục đầu ấp úng nói: “À… thực ra… không phải…”. Lúc nói hai chữ cuối cùng, giọng cô cũng không lớn hơn tiếng vo ve của muỗi.
Một bên mặt nóng bừng.
Cô cảm thấy anh đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Bạn tùy tiện nói số QQ của tôi cho người khác”. Anh kể lại sự thật bằng một giọng rất bình tĩnh, nhưng cô lại cảm thấy tim đập chân run: “Trước đó lại không nói rõ với tôi, tôi cứ nghĩ người đó là bạn”.
Nói đến đó, anh dừng lại.
Trác Yến thấy mình đuối lý, cô thậm chí không dám thở mạnh.
“Tôi nghĩ bạn không hiểu cách tôn trọng người khác”. Một lúc sau, Trương Nhất Địch lại mở miệng.
Trác Yến đỏ bừng mặt, cúi đầu xin lỗi liên tục.
“Xin lỗi xin lỗi! Mình không nghĩ gì nhiều! Mình ngỡ đó chẳng phải là chuyện gì to tát, cậu sẽ không để bụng… Hơn nữa bạn cùng phòng ký túc của mình rất ngưỡng mộ cậu, muốn làm bạn với cậu… Không phải là mối quan hệ trai gái, mà bạn ấy chỉ muốn nói chuyện vài câu với cậu thôi…”.
Trương Nhất Địch lại im lặng.
Trong lòng Trác Yến càng lúc càng bất an.
Cho đến khi sắp tan học, cô lấy hết can đảm ngước lên, dè dặt hỏi anh: “Cậu… có phải là rất giận mình không?”.
Trương Nhất Địch từ từ quay sang nhìn cô, gương mặt bình thản chẳng có cảm xúc.
Nhưng lúc lên tiếng, khóe môi anh thấp thoáng vẻ giễu cợt.
“Tôi luôn cho rằng, người và người ở cạnh nhau thì cần chân thành”. Anh nói từng câu từng chữ: “Bạn có thể nói thực cho tôi biết, bạn tiếp cận tôi rốt cuộc là vì điều gì không?”.
Trác Yến lập tức thấy lo sợ, cô mở to mắt đờ đẫn nhìn anh, không nói nổi câu nào.
“Là để chứng minh bản thân khác người?”. Khóe môi anh xuất hiện nụ cười mỉa mai.
Trác Yến vừa xấu hổ vừa lúng túng, muốn tìm kẽ nứt nào đó chui quách xuống cho xong.
“Không phải! Xin lỗi!”.
“Tôi chưa bao giờ qua lại với nữ sinh nào, lần này suýt nữa đã phá lệ xem bạn là bạn tốt rồi”. Giọng anh trầm thấp như có vẻ tiếc nuối và hối hận: “Cứ ngỡ bạn là một người hiểu biết và đơn giản, kết quả là hình như tôi hiểu lầm”. Anh chậm rãi nói: “Xem ra phải làm bạn thất vọng rồi, tôi không có thói quen chụp hình với người khác, đặc biệt là con gái. Thật ngại, không thể nào giúp bạn hoàn thành ván cược của bạn”.
Nghe anh nói thế, Trác Yến bỗng thấy mũi cay cay.
Thì ra bị người ta vạch mặt lại lúng túng như thế, đến nỗi muốn khóc.
Cô xin lỗi thành thật: “Xin lỗi!”. Ngoài hai chữ này ra, cô không biết phải nói gì.
Chuông báo tan học reo vang.
Cùng với âm thanh trong trẻo của tiếng chuông, Trương Nhất Địch nói với cô: “Sau này đi học, chúng ta nên nghe giảng đi, đừng đánh cờ nữa”.
Anh cầm sách rồi bỏ đi.
Cô buồn bã như thể một vị tướng quân bại trận trước khi đánh nhau.
Tình bạn vĩ đại của họ chưa kịp xây dựng đã sụp đổ, nát vụn, khi kỷ lục đối chiến đạt mức năm trăm sáu mươi ba ván toàn bại.
Cô có phần muốn cười.
Tình bạn của cô cuối cùng cũng giống như thành tích của cô, thảm bại vô cùng.
Cô ngồi bất động ở đó.
Tiểu Dư và Lộ Dương tiến lại gọi cô cùng đi.
Cô ngẩng lên nhìn Tiểu Dư, thần sắc có vẻ thê lương, giọng nói hơi run: “Có phải cậu đã nói bậy bạ gì với Trương Nhất Địch?”.
@by txiuqw4