sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tường Vi Đêm Đầu Tiên 2 - Chương 19-1

Mười ngày ngắn ngủi tiếp theo, Sâm Minh Mỹ phờ phạc rất nhiều, làn da sáng bóng xạm đi vài phần, nhưng vào giây phút lấy ra bản thiết kế, mãn nguyện nhìn vẻ mặt tán thưởng của Liêu Tu và Quỳnh An, cô cảm thấy sự vất vả của mình đã đạt được hồi đáp.

“Hai người cảm thấy thế nào?”

Dù vô cùng tự tin, nhưng Sâm Minh Mỹ vẫn kiềm chế lại, hi vọng nhận được sự đánh giá khách quan. Cuộc thi lớn lần này, cô nhất định phải thận trọng, phải nắm chắc phần thắng mới được.

“Phần ren tuy có, nhưng cảm giác bộ phận sử dụng không nhiều”, lưu luyến nhìn bản thảo, Quỳnh An tán thưởng nói, “Thiết kế này của cô lấy ren trắng làm chủ đạo, tổng thể rất lộng lẫy, lung linh, rất có khí chất, tôi tin là có thể dấy lên làn sóng thời trang về chất liệu ren.”

Điểm mà Quỳnh An thích nhất là chiếc quần tất ren trắng dài trong bản thiết kế, hoa văn đan quyện, vô cùng thanh khiết, mang tính độc nhất, có thể khiến cho những trang phục bình thường đi cùng lập tức đẹp lên nhiều.

Nhìn thấy sự tán thưởng không ngừng trong mắt Quỳnh An dành cho chiếc tất dài ren trắng, Sâm Minh Mỹ hạ tầm mắt, nhấp một ngụm cà phê.

Khi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy quần tất dài màu trắng với hoa văn đan quyện rất đẹp là khi cô thấy nó được mặc trên người “tiểu công chúa”, tựa như tiểu tiên nữ thuần khiết từ vương quốc băng tuyết bước ra, khiến người khác không dám nhìn, khiến tất cả các cô bé ở đó đều kinh sợ, quả thực không thể tưởng tượng được lại có thể đẹp đến thế.

Ngón tay sít chặt cốc cà phê, Sâm Minh Mỹ lạnh lùng cười. Tất cả bày ra trước mắt khiến cô đố kị bất an, cuối cùng cũng sẽ bị cô giẫm nát dưới chân. Ren trắng thuần khiết coi như là lễ vật “tiểu công chúa” bồi thường cô.

Diệp Anh cũng vừa hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng của bản thảo thiết kế.

Tâm tình cô nhẹ nhàng thoải mái như ánh mặt trời bên khung cửa. Cô mỉm cười nhìn bức vẽ. Một hồi sau, cô đem nó cùng những bản thảo khác đã hoàn thành, đặt vào ngăn kéo khóa. Tracy vừa vặn gõ cửa bước vào, kinh ngạc hỏi: “Cô Diệp, đó là bản thảo cô chuẩn bị tham dự cuộc thi đúng không?”

“Ừ, đúng vậy.” Nhét chìa khóa vào trong túi, Diệp Anh tiện tay lấy điện thoại ra, nhìn thấy có mấy tin nhắn mới. “Tôi, tôi có thể thưởng thức một chút không?” Tracy kích động nói: “Nghe nói thiết kế của bên cô Sâm cũng xong rồi.” Diệp Anh mỉm cười nhưng khi nhìn vào tin nhắn trên điện thoại thì lại đột nhiên cứng đờ lại, đồng tử co chặt lại, sắc mặt âm u. Tracy bị vẻ mặt này của cô hù dọa, bất giác lùi về sau một bước. Cầm áo khoác và túi xách, Diệp Anh đi nhanh về phía cửa, vừa đi vừa gọi điện, cố nén cơn giận: “Trong vòng hai mươi phút nữa, tôi muốn gặp anh!”

Vẫn là căn phòng tư nhân theo phong cách Địa Trung Hải.

Diệp Anh đứng trước cửa sổ sát đất màu trắng, cơn giận càng lúc càng gia tăng, cô nắm chặt hai bàn tay, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Tay nắm cửa khẽ xoay, hình ảnh người đàn ông kiêu ngạo xuất hiện, cô cầm chiếc gạt tàn thuốc thủy tinh bên cạnh, hung hăng ném về phía đầu người kia!

“Pâng…”

Cho dù Việt Xán nhanh chóng tránh được, nhưng chiếc gạt tàn vẫn sượt qua thái dương, đập vào tường phía sau anh, những mảnh thủy tinh nhỏ văng khắp nơi!

“Tường Vi!”

Việt Xán hoảng hốt, thái dương đau nhức, ngón tay lướt qua trên mặt thấy có vết máu. Lúc nhận được điện thoại của cô, anh đang ở một buổi tiệc quan trọng, ngay lập tức lệnh cho trợ lý tiếp đón, vội vàng tới đây, không ngờ đợi chờ anh lại là cơn giận ngút trời của cô.

“Là do anh đến muộn sao?”

Việt Xán nhìn đồng hồ, rõ ràng một đường tới đây anh chỉ mất mười lăm phút. Những ngày này, để phối hợp với kế hoạch của cô, anh nhất định phải ở cùng Sâm Minh Mỹ, còn phải nhẫn nhịn nhìn cô và Việt Tuyên bên nhau, thậm chí ngay cả một ánh mắt của cô anh cũng không nhận được. Cuối cùng hôm nay nghĩ đến chuyện được gặp cô, tâm tình anh hân hoan khó kìm chế.

“Tạ Việt Xán!”

Ánh mắt phẫn nộ, Diệp Anh lạnh lùng cười:

“Anh giỏi lắm! Anh thực sự rất giỏi! Anh cho rằng anh có thể giấu tôi bao lâu nữa? Anh được lắm! Có phải anh cho rằng tôi sẽ cảm ơn anh, tôi sẽ cảm động đến mức khóc lóc nức nở?” Việt Xán hoảng hốt hiểu rõ, anh bất an ho khan một tiếng: “Em đang nói đến…”

“Tôi đang nói đến Sâm Minh Mỹ! Tôi đang nói đến những việc anh đã làm tại Ý!” Phẫn nộ nhìn Việt Xán, Diệp Anh tới gần anh, “Khó trách anh luôn mồm bảo tôi từ bỏ, nói anh sẽ thay tôi hoàn thành việc báo thù! Đây là cách của anh sao? Đây là thủ đoạn của anh sao? Tìm người bắt cóc Sâm Lạc lãng, giam cầm ông ta, tra tấn ông ta, rồi giết ông ta!”

“Sao em…” Việt Xán kinh ngạc.

Với chuyện của Sâm Lạc Lãng, anh đã tiến hành vô cùng bí mật. Từ lúc tiếp xúc với giới xã hội đen ở Ý, đến việc cấu kết của đại ca xã hội đen và Sâm Lạc Lãng, rồi khiến xã hội đen đuổi giết, giam cầm, cuối cùng là xử tử Sâm Lạc Lãng, người biết nội tình rất ít.

Anh có thể khẳng định, Sâm Minh Mỹ không biết chuyện này.

Việt Tuyên cũng không biết.

Diệp Anh lại càng không thể.

“Sao tôi lại biết?” Diệp Anh lạnh lùng cười, “Tạ Việt Xán, từ đầu tới cuối anh coi tôi là một con ngốc, là một đứa đần! Anh cho rằng anh thay tôi giết Sâm Lạc Lãng thì tôi sẽ cảm động trào nước mắt, sẽ mang ơn đội nghĩa anh sao? Cho dù tôi đã từng nói với anh, tôi muốn tự tay báo thù, tôi muốn tận mắt nhìn thấy Sâm Lạc Lãng từng bước từng bước sụp đổ, tôi muốn tận tay cầm dao đâm thẳng vào ngực Sâm Lạc Lãng, vậy mà anh vẫn coi tôi là đứa trẻ con không có não! Anh quá tự tung tự tác, quá tự tin rồi đấy!”

“Diệp Anh”

Nắm lấy bả vai cô, Việt Xán trầm giọng:

“Bất kể nói thế nào thì Sâm Lạc Lãng cũng đã chết rồi! Thù của em đã được báo! Em phải hiểu ông ấy đã đối xử với em thế nào. Thù hận của anh dành cho ông ta cũng không ít hơn em đâu! Trước khi em ở tù ra, anh đã sớm tiến hành kế hoạch này! Anh không biết em sẽ quay về trước mặt anh thế này, anh không biết em cũng có kế hoạch của mình!”

Dừng một chút, Việt Xán lắc đầu: “Không, nếu sớm biết, anh cũng không muốn em nhúng tay vào! Em đã từng trải qua quá nhiều chuyện không vui, anh chỉ hi vọng, con đường tương lai em sẽ không bị những thứ u tối và máu tươi nhuộm lẫn.”

“Không muốn tôi nhúng tay? Anh thay tôi báo thù? Cho nên, đơn giản như vậy, thù của tôi đã được báo?” Diệp Anh lạnh lùng nói, cười quỷ dị, “Đơn giản vậy sao? Sáu năm nay, mỗi đêm tôi đều trằn trọc, đơn giản như vậy tôi sao có thể hài lòng được, một đao kết thúc tất cả sao?”

Giọng của cô càng lúc càng lạnh: “Anh có biết Sâm Lạc Lãng đã làm ra những chuyện gì không? Ông ta đánh cắp thiết kế của bô tôi, lấy cắp công ty của bố tôi, ông ta còn mê hoặc mẹ tôi sau lưng bố tôi, ông ta hại bố tôi đến mức phải tự sát!”

Lồng ngực Việt Xán cứng lại.

“Bố tôi, người yêu thương tôi nhất,” Đáy mắt lạnh lùng đã không còn nước mắt, cô lạnh nhạt nói, “đã mang theo bao nhiêu đau khổ sâu kín, từ bỏ cuộc sống, từ bỏ nhân gian.”

“Tường Vi…” Việt Xán khàn giọng gọi.

“Sau đó,” cô tiếp tục nói nhàn nhạt, “Ông ta bắt đầu dâm ô tôi. Từ khi tôi bảy tuổi, ban đêm ông ta thường vào phòng tôi, cởi quần áo của tôi, sờ bầu ngực còn chưa phát triển của tôi…”

“Đừng nói nữa!” Việt Xán đau khổ gầm lên.

“Mười một tuổi, Sâm Minh Mỹ bỏ thuốc vào trong cốc nước, đưa tôi lên giường của Sâm Lạc Lãng,” khẽ giương mắt, Diệp Anh cười mỉa mai, “Đó chính là Sâm Minh Mỹ trong mắt anh, người mà không liên quan đến thù hận với tôi đấy. Cô ta đã khiến Sâm Lạc Lãng cuối cùng cũng chính thức cưỡng bức tôi!”

“Đủ rồi!” Việt Xán không thể nghe tiếp nữa, nỗi đau như xé rách cơ thể anh.

“Không, Sâm Lạc Lãng chưa bao giờ cảm thấy đủ!” Nhìn đôi mắt đau khổ của Việt Xán, oán hận của Diệp Anh dường như cuối cùng cũng tìm được lối để nói ra, “Ông ta không chỉ cưỡng bức tôi một lần, không chỉ hai lần. Ông ta chỉ muốn phá vỡ cánh cửa phòng tôi, trói chặt hai tay tôi vào đầu giường…”

“Đừng, đừng nói nữa!”

Nắm chặt bả vai Diệp Anh, Việt Xán cầu xin cô!

“Anh còn nhớ những dấu vết trên cơ thể tôi năm đó chứ? Ở đây, ở đây, ở đây, ở đây,” ngón tay cô lạnh lùng lướt qua cổ, xương quai xanh, ngực, bụng, thậm chí cả phần thân dưới. Nụ cười quỷ dị của Diệp Anh tựa như cây thuốc phiện có độc, âm u mà lộng lẫy, “Còn ở đây nữa, đây nữa, toàn bộ đều là bị Sâm Lạc Lãng dùng…”

“A!”

Việt Xán đau khổ đến cùng cực, anh mạnh mẽ dùng đôi môi của mình để che lấp đôi môi vẫn còn muốn tiếp tục nói của cô. Cô ra sức tránh né! Anh hung hăng giữ chặt cô, đôi môi run rẩy dán chặt để cô không thể tiếp tục nói thêm bất kỳ điều gì nữa.

Anh không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ. Tuy sớm hiểu rõ chân tướng sự việc nhưng chân tướng trắng trợn từ miệng cô nói ra là một chuyện quá tàn nhẫn! Nếu anh chỉ nghe thôi đã cảm thấy đau khổ, khó chấp nhận được thì những năm đó, cô ấy làm sao trải qua được những ngày như vậy?

Giọt nước lạnh lẽo chảy trên mặt Diệp Anh.

Nhưng cô biết mình không hề khóc.

Cô đã sớm không rơi lệ vì những điều này nữa rồi.

Cuối cùng, Việt Xán dường như đã bình tĩnh lại, chật vật ngẩng đầu, nhưng không để Diệp Anh nhìn thấy khuôn mặt mình. Đáy lòng Diệp Anh tựa như trào ra một dòng nước, chầm chậm thiêu đốt dần oán hận và căm phẫn.

“Trước khi gặp anh, tuy trong lòng tôi căm hận Sâm Lạc Lãng nhưng chỉ có thể lặng lẽ, thậm chí bình tĩnh sống, học hành.” Thẫn thờ nhắm mắt lại, Diệp Anh nhớ lại ngày gặp Việt Xán dưới cây hoa tường vi đỏ rực trong làn mưa, “Nhưng gặp anh rồi, anh tựa như một ngọn lửa lớn, mãnh liệt, kiêu ngạo xâm nhập vào thế giới của tôi. Anh khiến cho tất cả những thứ tôi có thể nhẫn nhịn trở nên không thể nhẫn nhịn nữa.”

Việt Xán ôm chặt lấy cô.

“Khi đó, tôi đánh thêm mấy chìa khóa phòng nữa, vài lần nhảy ra khỏi cửa sổ, tôi đã không thể nhẫn nhịn thêm nữa, cho dù hậu quả có bị ông ta đánh chết…” Lông mi khẽ run rẩy, cô mở mắt nhìn anh, “Cho nên, khi anh nói muốn dẫn tôi thoát khỏi nơi đó, đến nước khác, cùng nhau sinh sống, tôi đã đồng ý. Tôi muốn sống cùng anh. Cho dù tạm thời buông tha báo thù cho bố, tôi nghĩ bố cũng sẽ tha thứ cho tôi, bố không muốn nhìn thấy con gái của ông phải sống dưới sự ám ảnh của Sâm Lạc Lãng.”

“Xin lỗi…”

Trên đỉnh đầu cô, anh run rẩy nói, đôi tay sít chặt tựa như muốn đem cô sít chặt vào xương cốt mình.

“Anh nhất định không biết đêm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, để tôi nói cho anh biết, được không?” Cười thất thần, ánh mắt Diệp Anh xa xăm, “Đêm đó, hoa tường vi ngoài cửa sổ vừa mới nở rộ…”

Đêm đó, cô mở cửa sổ, mưa phùn hắt nhẹ. Trong màn đêm, những nụ hoa tường vi trắng nhè nhẹ bung mình. Đó là những bông tường vi đêm đầu tiên của mùa hạ, những hạt mưa trong suốt đọng trên những đóa hoa trắng, sự yên tĩnh ấy khiến cho không gian tựa như có chút bất an. Đêm mưa, nhiệt độ xuống thấp, mẹ đang ngủ, cô đã thu dọn tất cả hành lý của mình, rồi kiểm tra lại thuốc của mẹ, máu bên tai như ầm ầm chảy, cô chằm chằm nhìn đồng hồ.

Tích tắc.

Kim đồng hồ thật dài.

Đúng tám giờ.

Mưa phùn ngoài cửa sổ khiến ánh đèn đường trong mưa bụi trở nên mơ hồ. Cô khẽ khàng đi về hướng cửa sổ nhìn hết lần này tới lần khác, lòng nóng như lửa đốt. Cô không biết xảy ra chuyện gì, vì sao đến giờ hẹn mà Xán vẫn chưa xuất hiện!

Trái tim cô càng lúc càng trùng xuống!

A Xán và cô đã chuẩn bị lâu như vậy, hết thảy đều chờ đợi thời khắc này, nhưng cô lại bắt đầu sợ hãi, sợ chỉ cần xuất hiện một sơ xuất, nháy mắt tương lai sẽ… Trong màn đêm, mưa càng lúc càng lớn, đèn đường mờ ảo chỉ còn thấy ánh sáng mơ hồ, mà kim đồng hồ vẫn tích tắc, tay cô nắm chặt cửa sổ, chờ mong giây tiếp theo có thể nhìn thấy hình ảnh người thiếu niên thân quen kia xuất hiện.

“Pâng—”

Cửa phòng bị đạp ra thô lỗ.

Cô run rẩy hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy rõ ràng là Sâm Lạc Lãng say rượu đã phá cửa vào, mùi rượu nồng nặc xông tới. Nhìn thấy hành lý của cô trên mặt đất, hắn lảo đảo cười, tới gần cô:

“Tiểu công chúa của ta, cháu muốn chạy trốn sao?”

Nỗi sợ hãi lâu dần tích tụ đã khiến cô bất giác co rúm lại về phía sau, cả người dán chặt vào khung cửa sổ.

“Ha ha ha ha ha ha, cháu quá viển vông hão huyền rồi đấy!” Mùi rượu xộc ra khiến cô ghê tởm. Cả khuôn mặt Sâm Lạc Lãng gần như dán chặt vào mặt cô, hắn nhe răng ra cười, “Tiểu công chúa Tường Vi xinh đẹp, xin cháu hãy nhớ kỹ, từ trong ra ngoài, mỗi một sợi tóc, mỗi một tấc da, mỗi một điểm tâm tư nào của cháu đều thuộc về ta! Đừng tưởng thả lỏng cháu một chút, cháu liền mọc thêm đôi cánh bay đi!”

Vươn đầu lưỡi, hắn chậm chạp liếm  hai gò má cô.

“Cút ngay—”

Cô không chịu được hét chói tai, liều mạng đẩy ông ta ra.

“Pâng—”

Đầu cô bị ông ta đẩy đập về phía cửa sổ, mùi tanh của máu tươi và bóng tối bao phủ cô, trời đất quay cuồng, hai mắt không mở ra được, cơn đau khiến toàn thân cô trở nên tê liệt, máu tươi chảy tràn tầm mắt cô!

“Nói! Tên tiểu tử thối kia là ai!”

Sâm Lạc Lãng một lần nữa hung hăng đập đầu cô vào cửa sổ, máu tươi phun tung tóe, đóa tường vi trắng vừa nở bên cửa sổ bị nhuốm máu đỏ tanh, hắn gầm gừ bên tai cô:

“Ngươi dám cùng hắn bỏ trốn! Tiện nhân! Có phải lâu rồi không được nếm mùi vị của ta mới đói khát khó chịu như vậy, hả?” Hắn vừa nói vừa mang theo hơi rượu buồn nôn, hắn như con dã thú xé rách quần áo của cô, hướng về phía bộ ngực cô đang đầm đìa máu tươi chảy.

“Cút ngay—”

Nỗi sợ hãi tựa như màn đêm trong cơn mưa tầm tã, cô kêu to, dùng hết sức lực của bản thân, hai tay cô cố gắng cào cấu mặt hắn, những móng tay trên hai bàn tay cô thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt.

Sâm Lạc Lãng kêu lên thảm thiết.

“Tiện nhân!”

Hắn nổi giận đá cô từ cửa sổ đến trước bàn, lực mạnh đến mức cả người cô bị bay lên, trán đập mạnh vào cạnh bàn “Pâng—”, máu tươi đỏ sậm như thác nước tuôn trào, cô đau đến mức ngay cả tiếng rên cũng không thể kêu, ngực cuồn cuộn cơn buồn nôn, cả người co giật.

Tưởng như chỉ mới hôn mê vài giây, cô yếu ớt tỉnh dậy, chưa kịp đưa tay lau máu dính đầy hai mắt, cô cảm thấy cả người dường như trần truồng, người đàn ông đầy mùi rượu kia đang định tách hai chân cô ra!

“A Xán—”

Giống như một con cá sắp chết, cô liều mạng giãy dụa, nhưng người đàn ông đang gặm nhấm cô tựa như một tòa núi lớn rắn chắc, tứ chi của cô như bị đóng đinh trên mặt đấy, máu đỏ tươi trên mặt cô chảy xuống.

“A Xán—”

Ánh đèn đường mờ ảo, lung lay trong màn mưa bụi, đóa tường vi nhiễm máu, người thanh niên kia sẽ đến cứu cô. Sau đó, người thay niên kia sẽ điên cuồng xuất hiện ở đầu đường, chạy về phía trước, sẽ cứu cô, nắm lấy tay cô, mang cô đến đất nước xinh đẹp đã trồng đầy tường vi kia!

Mặt đất giá lạnh.

Trần trụi.

Cô tuyệt vọng khàn giọng.

“A Xán—”

Dưới ánh nhìn mơ hồ, một bóng người xuất hiện, máu toàn thân đông cứng lại, cô mở to mắt nhìn, giây tiếp theo nỗi vui mừng khiến máu toàn thân cô như vạn mã lao ra.

“A Xán—”

Sâm Lạc Lãng cả người đầy mùi rượu cũng từ ngực cô ngẩng lên, đột nhiên cười to, đẩy mạnh đầu cô: “Tiểu công chúa của ta, nhìn rõ xem đây là ai!” Bóng người mơ hồ dần rõ ràng, trái tim cô như chìm xuống vực sâu, “Mẹ…” Cô không thể tin vào mắt mình. Mẹ không muốn cô chạy trốn, nên cô đã bỏ thuốc ngủ vào cốc nước của bà, chuẩn bị khi A Xán đến, đưa mẹ rời đi cùng. Mẹ vốn dĩ đang ngủ sao lại có thể xuất hiện ở trong phòng lúc này?

Đôi mắt yếu ớt như hai vì sao đã tắt, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, hoa cỏ xanh tươi, nhưng sắc mặt Diệp Anh tái nhợt bị hồi ức ác mộng giữ chặt, dường như không nghe thấy âm thanh lo lắng đau lòng của Việt Xán. Mỗi một khắc thời gian đêm đó đều như một mảnh thủy tinh vỡ ngâm máu sắc bén xoẹt trong trí óc cô!

“…Ông ta cầm chiếc roi da trên tường,” Đờ đẫn nói tiếp, cô rùng mình, ánh mắt trống rỗng: “Bắt đầu đánh mẹ tôi…”

Đó là ký ức đau đớn nhất của đêm đó.

Khi Sâm Lạc Lãng vung roi, khi từng roi một rơi trên người mẹ cô, khi mẹ cô bị đánh đến rách quần áo, vết lằn roi ứa máu đầm đìa, khi mẹ cô bị đánh đến khóc lóc thảm thiết, ôm đầu trốn tránh…

Cô bổ nhào về phía trước, điên cuồng đánh Sâm Lạc Lãng. Cô biết bị cái roi kia đánh sẽ rất đau, đó là cực hình khiến da thịt bong lóc! Một khắc kia!

Cô thà rằng Sâm Lạc Lãng giết cô!

Thà rằng Sâm Lạc Lãng cường bạo cô!

Cho dù Sâm Lạc Lãng cường bạo cô một trăm lần, một nghìn lần, chỉ cần hắn có thể thả mẹ cô, cho dù phải quì xuống dập đầu Sâm Lạc Lãng, cô cũng tình nguyện!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx