Chương 522: Đại hội tiên y (1)
Trong phòng họp yên tĩnh, Vu Sơn trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Tháp chủ, là người của Dược Tông."
Dược Tông?
Mộ Như Nguyệt chợt nhớ tới Mộ Dung Thanh Sơ và Đan tôn giả, bất luận thế nào, Dược tông ở Thánh Cảnh cũng là một bộ phận của Dược tông ở Trung Châu, nếu liên quan đến Dược Tông thì thật phiền toái...
"Dược tông làm cái gì?"
Vu Sơn liếc nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Qua một thời gian nữa là đại hội tiên y, đến lúc đó tam đại thế lực đều sẽ phái người đến tham gia, nhưng người tham dự đại hội tiên y không phải do các thế lực quyết định mà là xem xét thành tựu của cá nhân ở bên ngoài, nói như vậy đệ tử Dược tông tương đối tự do, bất kì ai cũng có thể ra ngoài tự thành lập thế lực riêng của mình, cho nên vị đệ tử Dược tông kia mới vọng tưởng thâu tóm Đan tháp chúng ta..."
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, trầm mặc nửa ngày, hỏi: "Đại hội tiên y là cái gì?"
"Ngươi không biết đại hội tiên y?" Vu Sơn quét mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, cảm thấy hơi kinh ngạc, "Đại hội tiên y là do Tiên Y Môn tổ chức, mười năm một lần, trùng hợp đại hội lần này sẽ diễn ra vào hai tháng sau, cho nên tam đại thế lực đều bắt đầu có hành động."
Mộ Như Nguyệt nhíu mày: "Tiên Y Môn? Thế lực cường đại nhất đại lục không phải mấy thế lực Dược tông bọn họ sao? Tiên Y Môn lại là cái gì? Hơn nữa, tại sao lại là tam đại thế lực?"
"Ha ha", Vu Sơn cười gượng hai tiếng, kiên nhẫn giải thích, "Thế lực Dược tông và Võ tông đúng là cường đại nhưng nếu nói mạnh nhất thì không phải mấy thế lực này mà là Tiên Y Môn, còn về phần tam đại thế lực là bởi vì Diêu gia chưa bao giờ tham dự đại hội này, bất quá bình thường Tiên Y Môn cũng sẽ đi khảo sát các thế lực khác một chút, vài đan dược sư có thể lực riêng cũng được mời đến, chuyện này còn phải xem vận khí của mình."Nói đến đại hội tiên y, sắc mặt mọi người đều mong chờ.
Sẽ có rất nhiều đan dược sư đến tham dự đại hội, sao có thể không khiến người khác hâm mộ? Không biết khi nào bọn họ mới có được tư cách này...
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hỏi: "Võ giả và Thánh Môn cũng có đan dược sư?"
"Đương nhiên", Vu Sơn cười cười, "Nếu không có đan dược sư, chỉ sợ hai thế lực này cũng không thể phát triển đến trình độ như vậy, nhưng so với Dược tông, mấy đan dược sư đó vẫn kém hơn rất nhiều, dù sao Dược Tông mới là nơi chân chính để đan dược sư phát triển."
Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nghe Vu Sơn đại sư nói, gật gật đầu: "Ta hiểu rồi, các ngươi lui xuống đi, mấy chuyện này cứ để ta giải quyết."
"Tốt." Vu Sơn mỉm cười, nhưng trong lòng ẩn ẩn bất an.
Hắn không biết Tháp chủ muốn làm gì, dù sao đó cũng là đệ tử Dược tông, nếu giết đệ tử Dược tông vậy chẳng khác nào đối địch với cả Dược tông, bọn họ còn chưa gánh vác nổi lửa giận của Dược tông kia...
Trên đỉnh núi cách đó không xa, nam nhân đón gió mà đứng, một đầu tóc bạc như tiên, vài sợi tóc phất qua dung nhan tuấn mỹ.
Bất kì ai nhìn thấy nam nhân này đều sẽ nhịn không được cảm thán, thế gian lại có nam tử mỹ đến mức này, tựa như thần tiên vô dục vô cầu, dung nhan thanh nhã hờ hững giống như sẽ không sinh ra bất cứ cảm xúc gì.
"Đan tôn giả." Nam nhân chậm rãi mở miệng, thanh âm như tiếng nhạc trên trời, mỹ diệu động lòng người.
"Công tử?" Đan tôn giả lẳng lặng đứng phía sau nam nhân, sắc mặt tôn kính.
Nếu như Mộ Như Nguyệt có ở đây nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc.
@by txiuqw4