sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tuyệt thế mị phu nhân (Quyển 1) - Chương 07 - 08

Chương 7 Tuyệt đại mỹ nhân .

Mộ Dung Thiên Lý chỉ tuỳ tiện hỏi một nha hoàn là có thể giúp Thanh Thanh dễ dàng tìm được đường trở về Tâm Viên . Mộ Dung Thiên Lý có ý muốn đưa nàng về nhưng bị Thanh Thanh cự tuyệt . Nếu để cho hai đứa con gái xấu xa Như Yên và Như Nguyệt biết thì chúng sẽ lại đến tìm nàng gây phiền phức .

Màng một bên ngắm cảnh , một bên chậm rãi đi về Tâm Viên . Vừa mới bước qua cánh cổng có hình vòm , nàng đã thấy một nha hoàn mặc áo hồng đang trước cửa phòng , nàng ta ở trước cửa đi tới đi lui , có vẻ thập phần lo lắng .

“Ngươi là ai? Đứng ở chỗ này làm gì?” Vân phu nhân thật có lương tâm, đã phái một nha hoàn đến đây hầu hạ nàng.

Hồng y nha hoàn nhìn thấy nàng lập tức chạy ngay đến, vừa chạy vừa khóc nức nở “Tiểu thư, người đi đâu vậy, hù chết nô tỳ rồi.”

“Ngươi là ai?” Nước mắt nước mũi của nha hoàn này toàn dính vào quần áo của nàng, Thanh Thanh chán ghét đẩy nàng ta ra “Ngươi là ai? Chú ý đến vệ sinh một chút được không? Bẩn muốn chết nè.”

Nha hoàn lại càng khóc to hơn , nhào vào trên người Thanh Thanh “Tiểu thư , người nhất định là tức giận việc em rời khỏi người , cho nên người không cần em nữa có đúng không ? Em không phải cố ý đâu , chỉ vì cậu là người thân duy nhất của em , ông ấy lại đã chết , cho nên em nhất định phải trở về để đưa tiễn ông ấy một đoạn đường cuối cùng. Tiểu thư, Nhược Nhi không phải cố ý, người đừng nên vứt bỏ Nhược Nhi, cậu đã chết, Nhược Nhi chỉ còn có người là thân nhân duy nhất thôi.”

“Được rồi , ta đã hiểu rõ .” Ở trong lời nói cua rnàng ta , Thanh Thanh cũng nghe được một ít tin tức . Nữ hài tử này tên Nhược Nhi , là nha hoàn của nàng . Bởi vì cậu đã chết , cho nên vội vã trở về nhà chịu tang .

“Tiểu thư, ô...”

Thanh Thanh nắm lấy cánh tay nàng ta , nghiêm mặt nói “Nhược Nhi , không phải ta không cần ngươi, mà ta thực sự đã quên ngươi là ai. Thật xin lỗi, ta thắt cổ không chết, ngược lại bị mất đi trí nhớ.”

“Cái gì?” Tiếng khóc của Nhược Nhi đột nhiên ngưng lại , mở to hai mắt nhìn Thanh Thanh “Tiểu thư, người thắt cổ ?”

Thanh Thanh làm ra vẻ vô tội, gật gật đầu. Người thắt cổ không phải Vân Thanh Thanh nàng mà chính là Vân Băng Tâm.

“Oa...” Nhược Nhi lại bắt đầu khóc to, gắt gao ôm lấy Thanh Thanh “Tiểu thư, nhất định là do Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư lại khi dễ người. Đừng sợ, đừng sợ, cho dù tiểu thư đã quên hết mọi chuyện thì Nhược Nhi cũng sẽ ở bên người.”

Thanh Thanh do dự một chút sau đó mới vươn tay ôm lấy thân thể của Nhược Nhi “Không có việc gì đâu, mọi chuyện đều đã qua đi. Từ nay về sau, ta sẽ không làm một Vân Băng Tâm dễ bị bắt nạt nữa.” Chưa từng có người nói với nàng những lời chân tình như thế, Thanh Thanh cảm thấy vô cùng xúc động.

“Ân, về sau sẽ không có người nào dám bắt nạt tiểu thư, phu nhân bảo nô tỳ chuyển lời với tiểu thư, người nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tiểu thư, nếu Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư thực sự bắt nạt người, nàng sẽ thay tiểu thư làm chủ.” Phu nhân rốt cuộc cũng đã có lương tâm?

“Vân phu nhân đã tới đây?” Thật có lỗi quá, nhưng nàng không thể kêu một nữ nhân chưa đến ba mươi tuổi là mẹ.

“Phu nhân vừa mới sai người đưa cơm đến cho tiểu thư , nô tỳ nói tiểu thư vừa đi nhà xí. Phu nhân bảo nô tỳ chuyển cáo với tiểu thư, người sẽ vì tiểu thư làm chủ.” May mắn là tiểu nha hoàn vội về chịu tang này trở lại đúng lúc, nếu không việc nàng mất tích chỉ sợ đã truyền khắp Lưu Thuỷ sơn trang. Bình thường những người xuyên qua đều có một nha hoàn rất trung thành, không thể tưởng tượng nàng cũng không ngoại lệ.

“Nha đầu kia, ngươi thực biết bảo vệ chủ nhân nha.” Thanh Thanh khẽ vuốt tóc nàng “Nhược Nhi, hai người chúng ta là tỷ muội tốt, không phải là chủ tớ, từ nay về sau ngươi không cần ở trước mặt ta tự xưng là nô tỳ.”

Nhược Nhi nín khóc mim cười “Tiểu thư đã nói rất nhiều lần , vậy mà lúc nào em cũng quên , em thật sự rất ngốc .”

Thanh Thanh dịu dàng an ủi nàng “Ngươi không ngốc , về sau nhớ kỹ là tốt rồi , không cho phép lại xưng là nô tỳ , nếu không ta sẽ tức giận đó.”

“Vâng.” Nhược Nhi cười ngọt ngào “Tiểu thư, người vừa đi đâu, đồ ăn đã nguội hết rồi .”

Thanh Thanh vừa đi vào trong phòng vừa nói “Ta ăn rồi , ngươi ăn đi.”

“Tiểu thư, người chưa uống thuốc sao?” Trừ nàng ra thì căn bản không có ai quan tâm đến tiểu thư, ngay cả phu nhân cũng vậy. Thân thể tiểu thư quá yếu đuối, mỗi ngày đều phải uống thuốc, bây giờ trong phòng không có mùi thuốc, tự nhiên sẽ đại biểu cho việc tiểu thư chưa uống thuốc.

Thanh Thanh quay đầu lại cười với nàng “Ta không sao , không cần uống thuốc .”

“Tiểu thư, ngực của người không đau sao ?”

“Ngực?” Nàng vừa nghe đến chữ này liền cảm giác được đây chính là ‘tâm bệnh’ .

“Đúng vậy, tiểu thư có bệnh đau ngực, mỗi ngày đều phát tác vài lần, mỗi lần đều đau đến mức không thốt ra lời . Đặc biệt là mấy ngày này, em nghĩ...” Đôi mắt của Nhược Nhi lại bắt đầu ướt ướt “Em nghĩ đến chuyện tiểu thư sẽ...” Sẽ chết .

Thanh Thanh nói lời an ủi “Không có việc gì đâu , ta bây giờ không phải rất khoẻ sao ? Căn bệnh ta mắc trước kia chính là tâm bệnh , hiện tại ta đã hết mọi chuyện , tâm bệnh tự nhiên sẽ không còn .”

Nhược Nhi tuy có chút đăm chiêu nhưng vẫn gật gật đầu “Tiểu thư, tuy rằng người mất đi trí nhớ, nhưng em rất thích bộ dáng hiện tại của tiểu thư. Tiểu thư, có lẽ do ông trời đã mở mắt , cho nên người mới quên hết mọi chuyện đau buồn trước kia.” Trước kia tiểu thư luôn âu ầu buồn bã, chưa bao giờ thấy tiểu thư nổi giận, tiểu thư tra tấn chính mình như vậy thì không bệnh cũng thành có bệnh.

“Trên đời này có một loại bệnh gọi là bệnh mất trí nhớ cục bộ , lúc con người ta không thể thừa nhận nỗi thống khổ sẽ chủ động quên đi mọi việc , ta nghĩ ta đã mắc bệnh này .”

Nhược Nhi chỗ hiểu chỗ không , nhưng kỳ thực có hiểu hay không cũng không quan trọng , chỉ cần tiểu thư vui vẻ là tốt rồi .

Thanh Thanh đi vào trong phòng , nhìn thấy mấy món ăn để trên bàn , nàng chỉ liếc qua một cái “Nhược Nhi , vào đây , đem mấy món này ăn sạch đi .”

“Tiểu thư , người thực sự đã ăn rồi sao ?” Tiểu thư đã ăn ở nơi nào ?

Thanh Thanh gật đầu “Đúng vậy , ta đã ăn ở Nhã Tiên Cư .”

“Nhã Tiên Cư? Người đã đến Nhã Tiên Cư?” Tửu lâu lớn nhất ở thành này, Đại thiếu gia cùng hai vị tiểu thư thường xuyên đến đó ăn, nhưng Đại tiểu thư thì...

“Đúng vậy , ta đến Nhã Tiên Cư ăn cơm.” Thanh Thanh nở nụ cười thần bí “Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi , trong vòng một tháng, ta có thể ăn uống miễn phí ở Nhã Tiên Cư .”

“Vì cái gì ?” Trong thiên hạ có chuyện tốt như vậy sao ?

Khoé miệng Thanh Thanh nhếch lên “Bởi vì ta đối được ba câu đối của Nhã Tiên Cư , lại tự mình ra thêm sáu vế đối .”

“Thật sao?” Nàng biết Đại tiểu thư tài hoa xuất chúng , nhưng nàng thật sự lợi hại như vậy sao?

“Ngươi cứ đi ra ngoài hỏi thăm một chút thì sẽ biết.” Phỏng chừng lại là tin tức lớn ấy chứ .

“Em tin tiểu thư.” Nàng chỉ có tiểu thư là người thân duy nhất, tiểu thư chắc chắn sẽ không lừa gạt nàng.

Thanh Thanh cầm đôi đũa nhét vào trong tay Nhược Nhi “Tốt, ngươi ăn mau đi, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đến Nhã Tiên Cư ăn một bữa tiệc lớn .”

Nhược Nhi cùng Vân Băng Tâm từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, cùng ăn cơm cũng là chuyện hết sức bình thường, Nhược Nhi cũng không từ chối, vui vẻ cầm lấy đũa bắt đầu ăn .

“Nhược Nhi , trước kia ta là người như thế nào ?”

“Tiểu thư rất tốt , mọi người đều nói Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư tốt bụng nhưng kỳ thực các nàng rất xấu xa , chỉ có Đại tiểu thư mới là người tốt nhất .”

Cái gì, cái gì, cái gì? Hai nữ nhân kia rất tốt bụng sao? Mọi người không phải bị mù hết rồi chứ?

“Các nàng rất tốt bụng?” Thanh Thanh ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng còn sợ mình nghe nhầm.

Nhược Nhi cảm thấy bất bình “Đó là làm bộ thôi . các nàng đứng trước mặt người khác thì làm bộ dịu dàng, ra vẻ thiện lương, nhưng một khi đến chỗ của Đại tiểu thư thì bộ mặt thật đều lộ ra hết trơn.”

“Nói rõ hơn đi.” Nếu quả thực như vậy thì hai nữ nhân này đúng là loại người hai mặt .

“Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư là chị em sinh đôi, Như Yên là tỷ tỷ, Như Nguyệt là muội muội , hai nàng ở trên giang hồ được xưng là Giang Nam song xu. Trước mặt người ngoài, bọn họ giả vờ dịu dàng lương thiện , trên giang hồ cũng có được không ít tiếng thơm. Nhưng khi các nàng đối diện với Đại tiểu thư thì thật sự rất đáng giận. Các nàng không những lấy một số đồ vật của Đại tiểu thư , mà còn đánh Đại tiểu thư nữa đó.”

Sinh đôi ? Hai nàng đứng là có nhiều điểm giống nhau nhưng...không giống chị em sinh đôi lắm. Ai bảo đã sinh đôi thì phải giống nhau như đúc, Giang Nam song xu chính là trường hợp đặc biệt.

Thanh Thanh cười lạnh một tiếng “Cuối cùng ta cũng đã hiểu, khi ở trước mặt người khác thì hai nang làm bộ đối xử tốt với ta, trách không được bọn chúng bắt nạt ta nhiều năm như vậy mà cũng không bị phát hiện. Nếu nói Giang Nam song xu ‘dịu dàng lương thiện’ kia bắt nạt một nữ tử , mà nữ tử đó lại là tỷ tỷ ruột thịt của các nàng , liệu có ai tin tưởng.” Coi như nàng đã hiểu được mọi chuyện , hoá ra kỹ thuật nguỵ trang của hai nữ nhân kia quá lợi hại, đã thành công trong việc lừa gạt mọi người, trách không được Vân phu nhân không biết chuyện bọn họ bắt nạt nàng. Cho dù có biết được thì chắc gì đã tin tưởng, nàng nhất định sẽ cho rằng đó là lỗi của con gái lớn.

“Tiểu th, em không rõ vì sao họ lại đối xử với tiểu thư như vậy?” Nhược Nhi bất mãn lên án.

Khoé miệng Thanh Thanh hiện ra một nụ cười châm chọc “Hai nữ nhân kia bản tính ác độc , ở trước mặt người khác đã đè nén rất lâu , nên mới lấy ta làm đối tượng để phát tiết.” Tuyệt đối đúng như vậy , hai nữ nhân kia quả thực rất biến thái.

“Đại tiểu thư, bọn họ nhất định là ghen tị dung mạo xinh đẹp của tiểu thư.”

“Dung mạo xinh đẹp?” Thanh Thanh bật cười “Ta đẹp lắm sao?”

Nhược Nhi lập tức gật đầu xác nhận “Đúng vậy, đại tiểu thư rất đẹp, là tuyệt đại mỹ nhân, cho dù là phu nhân cũng kém người mấy phần.”

“Tuyệt đại mỹ nhân?” Nàng thực sự là tuyệt đại mỹ nhân sao? Có xinh đẹp giống như Thái Bình công chúa không?

Không phải công ty xuyên thời không đó đã nói thân thể mới của nàng là võ lâm đệ tứ mỹ nhân hay sao?

Thanh Thanh lập tức đứng dậy, bổ nhào đến trước bàn trang điểm. Nhìn dung mạo trong gương, Thanh Thanh tự nhiên hít một ngụm khí lạnh.

Khuôn mặt trái xoan tinh xảo, môi không tô son mà vẫn hồng, mũi thẳng, một đôi mắt hạnh ( mời vào google tra xem hình dáng của quả hạnh để biết mắt hạnh là mắt như thế nào ), mang theo vài phần tinh khiết. Da thịt như tuyết, tựa hồ chỉ cần nhéo một cái là có thể chảy ra nước. Đây tuyệt đối là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết.

Thanh Thanh run rẩy vài cái , giơ tay lên , tự cho mình một cái tát. Có đau không nhỉ? Hình như có đau. Nói như vậy, nàng thật sự đã biến thành mỹ nữ.

Đột nhiên, nàng giống như phát điên, ở trên người mình sờ soạn lung tung.

Bộ ngực thẳng đứng, eo nhỏ mông cong, ngón tay ngọc nhỏ và dài, dáng người mảnh mai cân xứng...

Thật lâu sau, Thanh Thanh bắt đầu cười như điên “Ha ha , ta là mỹ nhân , là tuyệt đại mỹ nhân. Không chỉnh hình , không dao kéo , không giải phẫu , chỉ cần xuyên một cái là có thể trở thành tuyệt đại mỹ nhân, ha ha ha...” Tiếng cười điên cuồng của nàng cứ vang mãi trong Tâm Viên, thật lâu cũng không tan đi.

Nhược Nhi tự nhiên rùng mình một cái , ngây ngốc nhìn Thanh Thanh.

Chương 8: Khách không mời mà tới.

Sau khi Thanh Thanh xuyên qua một ngày, Vân phu nhân rốt cuộc đã điều tra được những hành vi không tốt của Giang Nam song xu, nên mang hai nàng đến thỉnh tội.

“Tiểu thư, phu nhân cùng hai vị tiểu thư đã đến.” Nhược Nhi bẩm báo với Thanh Thanh vẫn còn đang ngủ trên giường.

Thanh Thanh ngáp một cái: “Nói cho bọn họ biết, thân thể ta không được thoải mái, bảo các nàng chờ ta.”

Ngày đầu tiên làm sâu đo đã không được yên ổn, quả thực chẳng hay ho chút nào.

“Vâng.” Nhược Nhi rất ghét hai vị tiểu thư kia, thế nên bây giờ nàng cảm thấy vui khi bọn họ gặp chuyện.

“Khoan đã, bọn họ đến làm gì?” Nàng vẫn như cũ nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng lười nhác.

“Không biết.”

Thanh Thanh thở dài một tiếng:

“Ta vẫn nên đi thì hơn, đừng để cho hai nữ nhân kia lại bắt được nhược điểm của ta.” Thật là khách không mời mà đến.

Dưới sự hầu hạ của Nhược Nhi, nàng mau chóng mặc xong quần áo.

Lúc chọn quần áo, nàng phát hiện đa số quần áo của Vân Băng Tâm có màu xanh nước biển, cũng có vài bộ màu trắng. Nàng chọn một bộ quần áo màu xanh nước biển bình thường vẫn hay mặc ở nhà, Nhược Nhi ở bên cạnh giúp nàng búi tóc. Thanh Thanh không quen cài nhiều thứ trang sức lên đầu, vì thế nàng chỉ chọn vài đoá châu hoa để cài lên búi tóc. Bởi vì tâm bệnh nhiều năm nên sắc mặt nàng có vẻ tái nhợt, Thanh Thanh bất đắc dĩ phải đánh thêm một lớp son phấn. Đắc ý nhìn mỹ nhân trong gương, Thanh Thanh hừ lạnh:

“Hai nữ nhân kia luôn ghen tị vẻ đẹp của ta, ta cố tình khoe ra ở trước mặt các nàng.”

Nàng là một nữ nhân lười biếng, không bao giờ thích trang điểm, nhưng hôm nay thì khác, nếu không phải muốn cho hai vị “muội muội” kia nhìn thì nàng nhất định sẽ tìm một sợi dây đem mớ tóc này buộc lại cho xong.

Thấy chiếc quạt hình tròn có hình mỹ nhân, nàng tiện tay cầm lên, học theo những mỹ nhân trong phim truyền hình quạt quạt vài cái.

Trên môi hiện lên một nụ cười, nàng dùng điệu bộ duyên dáng đi ra ngoài, giống hệt như một mỹ nhân từ trong họa bước ra.

Vân phu nhân, Vân Như Yên, Vân Như Nguyệt đang ở ngoài phòng khách chờ nàng.

Lúc nàng đi tới, nhìn thấy Vân phu nhân đang ngồi ở trên cao, Như Yên, Như Nguyệt hai nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

“Nương.” Hơi thở của Thanh Thanh thơm như hoa lan, càng khiến cho nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.

“Ngồi đi.” Vân phu nhân liếc mắt nhìn về cái ghế bên cạnh.

Nhược Nhi đỡ Thanh Thanh ngồi xuống, hai tay nàng đặt lên đùi, yên lặng chờ câu tiếp theo.

“Băng Tâm.”

Thanh Thanh nói không vội vàng:

“Mời bảo ta là Thanh Thanh, ta muốn làm lại từ đầu, cho nên hãy gọi tên mới của ta.”

Vân phu nhân cảm thấy hơi lúng túng:

“Thanh Thanh, hai muội muội của ngươi biết sai rồi, đặc biệt đến để xin lỗi ngươi.” Trải qua sự truy hỏi của nàng, lại có thêm Vân Tĩnh làm chứng, hai đứa con gái nhỏ rốt cuộc cũng chịu thừa nhận rằng chúng ghen ghét với sắc đẹp của tỷ tỷ nên mới bắt nạt nàng. Lúc ấy, nàng ngổn ngang trăm mối, nàng quả thực đã có lỗi với nữ nhi.

“Oh” Thanh Thanh thản nhiên đáp lại một tiếng, không hề nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào ở nàng.

Như Yên cùng Như Nguyệt sau khi trao đổi ánh mắt liền đi tới trước mặt Thanh Thanh. Như Yên nói với vẻ “hổ thẹn”: “Đại tỷ, thực xin lỗi.” Giọng nói của nàng rất nhỏ, nghe quả thực giống như có ý hổ thẹn.

Như Nguyệt cũng nói với vẻ ảo não: “Đại tỷ, chúng ta sai rồi, chúng ta không nên ghen ghét sắc đẹp của tỷ mà khi dễ tỷ.”

Trong lòng Thanh Thanh cười đến châm chọc, hành động của hai nàng quả thực rất cao minh, trách không được đã lừa gạt hết tất cả mọi người, nếu ngày hôm qua nàng không biết được bộ mặt thật của các nàng, thì chỉ sợ khi nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ nhất định sẽ cảm thấy thương hại. Cho dù mắt nàng có vấn đề thì cũng không thể đem hai vị nữ tử dịu dàng, nhu nhuận này liên hệ với hai hung thần ác sát ngày hôm qua.

“Oh.” Thanh Thanh nhàm chán nghịch móng tay, cúi đầu làm ra vẻ đáng thương.

“Thanh Thanh, hai đứa nó đã xin lỗi ngươi rồi, ngươi tha thứ cho bọn chúng đi ha.” Trong giọng nói của Vân phu nhân có vẻ trách cứ. Tuy nàng tin rằng hai đứa con gái nhỏ bắt nạt con gái lớn, nhưng nàng luôn nghĩ bọn chúng chỉ thỉnh thoảng bắt nạt, cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng. Giang Nam song xu đã hạ mình xin lỗi, Thanh Thanh không chấp nhận thì thực sự có hơi vô lý.

“A.” Thanh Thanh cúi đầu thấp hơn nữa, cố gắng làm bộ đáng thương. Hai nữ nhân kia không phải cũng muốn giả bộ sao ? Vậy thì chúng ta cùng giả bộ đi.

Như Nguyệt vốn định phát tác, nhưng nhìn thấy mẫu thân ở đây thì lập tức làm ra vẻ đáng thương:

“Đại tỷ, chúng ta sai rồi, tỷ tha thứ cho chúng ta được không?”

Bắt nàng phải xin lỗi đồ vô dụng này. Quả thực chính là bôi nhọ nàng.

Như Yên khịt khịt mũi:

“Đại tỷ, chúng ta thực sự biết sai rồi, muội thật sự rất hối hận vì đã đối xử với tỷ như vậy, tỷ tha thứ cho muội đi.”

Trong ánh mắt của Thanh Thanh lộ ra vẻ vô tội:

“Được, các ngươi nói như thế nào thì ta sẽ làm thế ấy. Ta nhớ rõ các ngươi từng nói, các ngươi là chủ tử, ta là nô tài, là nô tài thì không thể cãi lại mệnh lệnh của các ngươi.”

Sắc mặt của Vân phu nhân đột nhiên biến đổi:

“Thanh Thanh, ta đã hỏi qua hai đứa nó, bọn chúng chưa từng nói ra những lời đó, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Thanh Thanh thật sự muốn cười phá lên, nếu bọn họ nói cái gì nàng liền tin cái đó thì việc gì phải để các nàng đến đây xin lỗi ?

Thanh Thanh cũng không muốn giả bộ nữa, nàng bình tĩnh đứng lên:

“Có nói hay không các nàng chính là người rõ ràng nhất, trong trời đất đều có công lý.”

Nói xong, ánh mắt sắc bén đảo qua Như Yên cùng Như Nguyệt. Bị ánh mắt sắc bén của nàng đảo qua, Như Nguyệt sợ hãi lùi về sau hai bước.

Hừ, có tật giật mình.

Vân phu nhân nhớ đến lời Vân Tĩnh đã nói ngày hôm qua, có lẽ các nàng thực sự đã từng nói như vậy, mặc dù các nàng liều chết cũng không chịu thừa nhận. Vì cảm giác tội lỗi trước đây, giọng Vân phu nhân đột nhiên mềm xuống:

“Thanh Thanh, hai đứa nó đã xin lỗi ngươi, hãy tha thứ cho bọn chúng đi. Coi như là nể mặt mẫu thân, được không.”

Thanh Thanh nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt tròn hình mỹ nhân:

“Có thể, kỳ thực nguyện vọng của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn có cuộc sống của riêng mình, hy vọng các ngươi đừng đến quấy rầy ta.” Vô luận trước kia có ân oán gì, từ nay về sau coi như nước sông không phạm nước giếng.

“Đại tỷ cần tĩnh dưỡng, tiểu muội cũng không dám quấy rầy.” Như Yên vẫn tiếp tục giả bộ ngoan hiền.

“Nếu đại tỷ cần thanh tịnh, Như Nguyệt cũng không dám quấy rầy.”

Thanh Thanh nói không chút khách khí: “Một khi đã như vậy, mời hai vị tiểu thư đi cho.”

“Thanh Thanh, hai đứa nó là muội muội của ngươi, cho dù có gì không phải, ngươi cũng nên bao dung cho chúng.” Đứa con gái lớn này khó bảo như vậy, Vân phu nhân nhịn không được vì hai đứa con gái nhỏ xuất đầu.

Thanh Thanh đứng lên, giũ giũ những nếp nhăn trên quần áo, xoay người đi ra ngoài:

“Từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng, hy vọng ba vị đừng quấy nhiễu cuộc sống của ta, Thanh Thanh trong mình cảm thấy hơi mệt, không tiễn.”

Vừa bước ra cửa, Thanh Thanh quay lại bồi thêm một câu:

“Trước kia ta mắc phải tâm bệnh, hiện tại đã quên hết mọi thứ, ta cảm thấy rất khoẻ, thế nên Lưu Thuỷ sơn trang không cần phải tốn tiền bốc thuốc cho ta.”

Vân phu nhân thở dài một tiếng: “Ngươi thật sự chán ghét ta a, thôi được rồi, nếu ngươi không muốn gặp ta, ta cũng sẽ không đến đây phiền nhiễu. Nếu bệnh của ngươi đã khỏi, ta cũng nên nói đến chuyện hôn sự của ngươi và Phương Chấn Hiên.”

Giọng nói của Vân phu nhân không lớn nhưng cũng đủ để Thanh Thanh nghe được. Tin tức vê cuộc hôn nhân này nàng đã nghe Nhược Nhi nói qua, căn bản không có để trong lòng. Có gì hay mà cần phải nói, chẳng phải là chuyện giải trừ hôn ước thôi sao.

Khác với vẻ bình thản của Thanh Thanh, Nhược Nhi ngược lại có vẻ rất lo lắng “Tiểu thư, người thực sự không lo lắng sao?”

Thanh Thanh đem cây quạt để lên bàn, nằm chổng vó trên giường:

“Có gì mà lo lắng, giải trừ hôn ước ngược lại rất hợp ý ta.”

“Nhưng mà...Tiểu thư có biết người khác sẽ nói gì không? Người cùng Phương công tử đính hôn đã hơn hai năm, trên giang hồ không ai không biết.”

Tiểu thư nhà nàng thật sự đã thay đổi. Lúc trước, khi nàng nói cho tiểu thư chuyện hôn ước này, nàng còn cao hứng đến nỗi nhảy dựng lên.

“Ngươi không phải đã nói rồi sao? Hắn căn bản không có thích ta, người hắn thích chính là ma nữ Vô Ảnh la sát Bạch Ngâm nổi tiếng trên giang hồ, Phương lão gia thừa biết không thể ép buộc hắn, cho nên cũng có ý muốn từ hôn. Thời điểm hắn đến từ hôn là lúc bệnh của ta thật sự rất trầm trọng, vì không muốn để ta chịu đả kích cho nên hôn sự mới tạm thời ngừng lại. Chờ khi ta hết bệnh hoặc là chết đi thì mới bàn lại, mấy tin tức này là ngươi nghe được ở chỗ lão gia và phu nhân. Ngươi đã nói hai lần rồi, ta đương nhiên nhớ kỹ.”

Nhược Nhi đồng tình với nàng:

“Đúng vậy, chính là như vậy.”

Vị hôn phu không thích chính mình, đối với một nữ nhân mà nói thật sự rất bi ai.

“Đừng quan tâm, ta cũng muốn mau chóng từ hôn, ta không nghĩ sẽ gả cho một nam nhân mà mình không thích. Hơn nữa hắn cũng đâu có thích ta, cảm tình vốn không thể miễn cưỡng.”

Trong con mắt xinh đẹp của Nhược khi ánh lên lệ quang: “Tiểu thư vui vẻ là tốt rồi.” Tiểu thư thật sự rất thảm a.

Thanh Thanh vỗ vỗ đầu của nàng: “Nha đầu ngốc, đừng khổ tâm, không có chuyện gì đâu, ta vốn không cần thứ đó. Theo ta lâu một chút, ngươi sẽ hiểu được tính tình của ta.”

“Thanh Thanh cô nương.” Một giọng nói hàm chứa ý cười bay vào trong phòng, nghe giọng nói của hắn, hình như hắn đang rất cao hứng.

Thanh Thanh mắt trợn trắng, lại là một vị khách không mời mà đến.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx