Chương 1: Loạn điểm uyên ương.
Bên người Đoạn Tiêu chưa bao giờ thiếu nữ nhân, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể có đủ loại kiểu dáng nữ nhân.
Đoạn Tiêu phong lưu, nhưng chưa bao giờ mang nữ nhân đem về Minh Cung. Nhưng lần này, hắn lại làm như vậy.
Hương Ngưng - hoa khôi Hạnh Hoa lâu, bị hắn thu ở bên người làm thị thiếp. Nữ nhân kia độc ác nhưng lại có thân thể hoàn mỹ cùng gương mặt xinh đẹp, hắn thích, trùng hợp với sở thích của hắn.
Nữ nhân xinh đẹp trên đời này có rất nhiều. Trừ bỏ Hương Ngưng, hắn còn có Phán Phán, Liên Hoa, ba người đều là đại mỹ nữ khó tìm.
Lúc này, hắn đang nằm ở trên giường hưởng thụ sự hầu hạ của ba vị mỹ nhân.
“Vương, công chúa và Diệp cô nương đã trở lại.” Ám Dạ và Ảnh Tử cùng nhau xông tới, cố ý phá hư chuyện tốt của hắn. Nếu là trong quá khứ, bọn họ nhất định không dám tự tiện xông vào tẩm cung của Đoạn Tiêu. Nhưng từ khi bên người hắn có ba vị mỹ nhân, hai người bọn họ luôn làm ra vẻ cố ý vô tình mà tác quái. Nhất là Ám Dạ, thường xuyên ở thời điểm hắn ‘Dục tính bừng bừng’ tìm hắn nói một ít việc nhỏ như hạt đậu xanh.
Liên Hoa ôn nhu đặt tay lên cổ hắn:
“Công chúa là ai a? Diệp cô nương là ai?”
Đoạn Tiêu cười ôn hòa:
“Muội tử của ta.” Ngoại trừ Ảnh Tử, đó là nữ nhân duy nhất đáng để hắn tin tưởng.
“Ba vị cô nương, tiểu công chúa tính tình cổ quái, ba vị không nên ở chỗ này, mời.” Ám Dạ không thích ba nữ nhân này, so với Vân Thanh Thanh, ba nữ nhân này kém đến nỗi không biết đâu mà lần. Cũng không biết Vương có phải bị thần kinh hay không? Không cần Vân Thanh Thanh mà lựa chọn các nàng.
“Vương.” Hương Ngưng tiến vào trong lòng Đoạn Tiêu, không muốn rời đi.
Đoạn Tiêu còn chưa kịp đẩy Hương Ngưng ra, Bạch Mạn Điệp đã kích động nhảy vào:
“Đoạn đại ca, ta đến xem ngươi .”
Đi theo phía sau nàng là Diệp Lăng Tương cùng nha hoàn Lưu Ly.
“Ngươi đã đến rồi?” Hắn lười nhác trả lời một tiếng, đưa tay ra ôm lấy ba nữ nhân vào.
Bạch Mạn Điệp không nghĩ tới việc sẽ nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt tự nhiên trầm xuống “Đoạn đại ca, ngươi đang làm cái gì? Loại bò sữa này ngươi cũng muốn?” Thanh Thanh có khí chất tài nữ như vậy thì hắn bỏ rơi, lại lựa chọn ba con bò sữa này.
Ba nữ tử sắc mặt xanh rồi lại trắng nhưng lại không dám cãi.
Diệp Lăng Tương khoa trương kêu lên:
“Đoạn đại ca, ánh mắt có bị làm sao không?”
‘Lưu Ly’ chậm rãi cúi đầu, trong con ngươi ánh lên lệ quang. Miệng nàng bất giác nhếch lên hiện ra một tia cười khổ.
Đoạn Tiêu buông Hương Ngưng ra, cười nói:
“Các nàng đều là mỹ nhân, không phải sao?” Ít nhất so với Vân Thanh Thanh đẹp hơn.
“Đoạn đại ca, ngươi có lầm hay không.” Bạch Mạn Điệp hai tay chống nạnh, vì Vân Thanh Thanh mà cảm thấy không đáng giá.
“Đoạn đại ca, ngươi không có phát sốt chứ, mấy con hồ ly tinh này có cái gì tốt?”
Diệp Lăng Tương vũ nhục làm cho Hương Ngưng không thể nhịn được nữa:
“Cô nương, xin chú ý lời nói của ngươi.” Nàng đang được sủng ái, nữ nhân có tư sắc thường thường này thì tính cái gì!
Bạch Mạn Điệp ghét nhất là loại nữ nhân như Hương Ngưng, nàng cười cười:
“Lăng Tương, ngươi sai rồi, nàng ta là bò sữa, nói nàng là hồ ly tinh, ngươi đánh giá nàng quá cao.” Hồ ly tinh so với bò sữa có cấp bậc cao hơn.
“Đúng.” Diệp Lăng Tương lập tức gật đầu đồng ý.
‘Lưu Ly’ ở phía sau các nàng lệ quang lóe ra, căn bản không nghe thấy các nàng đang nói gì.
Hương Ngưng bị tức nói không nên lời, dịu dàng tựa vào trên người Đoạn Tiêu làm nũng,:
“Vương.”
Bò sữa, vậy mà nha đầu kia cũng nói ra được, tay hắn cố ý vô tình vuốt lên bộ ngực sữa của Hương Ngưng, cười như không cười:
“Tiểu Điệp, Lăng Tương, các ngươi trước tiên đi ra ngoài.” Bò sữa sờ thực không tồi!
Bạch Mạn Điệp nổi giận đùng đùng, tóc đều đã dựng thẳng lên:
“Đoạn đại ca, ban ngày ban mặt chẳng lẽ ngươi cũng muốn biểu diễn sao?” Thanh Thanh như thế nào lại yêu thương loại nam nhân phong lưu này.
“Không phải..” Nàng coi hắn là loại người nào?
“Ngươi thật quá đáng, cùng mỹ nhân trốn ở chỗ này tầm hoan, ngươi có biết hay không Thanh....”
‘Lưu Ly’ giật giật quần áo Bạch Mạn Điệp, chặn lại lời nói của nàng:
“Tiểu thư, trước tiên ra ngoài đi. Minh Vương ở đây, chúng ta không nên quấy rầy.” Nếu hắn muốn cùng mỹ nhân tìm vui vẻ, các nàng cũng không cần quấy rầy.
Bạch Mạn Điệp nhìn ‘Lưu Ly’, ôn hòa hỏi:
“Thanh...Lưu Ly, ngươi xác định muốn đi ra ngoài?”
“Tiểu thư, chúng ta chính là người ngoài.” ‘Lưu Ly’ cười nói.
“Đi.” Bạch Mạn Điệp kéo tay ‘Lưu Ly’ đang xanh mặt đi ra ngoài, bước ra khỏi cửa, nàng lạnh lùng nói:
“Đoạn đại ca, chúc ngươi tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất. Không đúng, hẳn là diễm phúc vĩnh hưởng, tinh tẫn nhân vong.”
Diễm phúc vĩnh hưởng, tinh tẫn nhân vong, đúng là chỉ có nha đầu kia mới nghĩ ra. Hắn cười ra tiếng:
“Nha đầu, ngươi nói cái gì?”
Bạch Mạn Điệp nổi giận đùng đùng quay lại nói một câu:
“Ngươi đi chết cho ta, giang mai, hoa liễu, sớm hay muộn cũng sẽ mắc bệnh. Đoạn Tiêu, ngươi không còn thuốc cứu nữa rồi, về sau đừng nói ta nhận thức ngươi!”
Diệp Lăng Tương không phục nhăn mặt nhăn mũi:
“Hắn tìm nữ nhân, Thanh Thanh cũng có thể tìm nam nhân.”
“Đúng vậy.” Bạch Mạn Điệp cười âm trầm:
“Bộ dạng của hắn rất đẹp a, Thanh Thanh của chúng ta cũng là mỹ nữ. Tìm một người so với hắn tốt gấp trăm lần , để cho hắn tức chết..”
“Thanh Thanh vì hắn cơm nước không ăn, hắn cư nhiên ở trong này vui vẻ với mỹ nữ, không công bình.”
“Thanh Thanh, đừng khóc, đại tỷ sẽ tìm nam nhân tốt cho muội, không cần Đoạn Tiêu, về sau đừng nói quen biết hắn.”
“Đúng đúng, họ Phương kia chính là vị hôn phu tiền nhiệm của muội, hắn cũng không tồi.”
Bạch Mạn Điệp và Diệp Lăng Tương hứng chí bừng bừng thương lượng phải giúp Thanh Thanh tìm một nam nhân thật tốt, hoàn toàn xem nhẹ ‘Lưu Ly’.
‘Lưu Ly’ cười thê lương lên tiếng cắt đứt câu chuyện của các nàng:
“Đại tỷ Nhị tỷ, muội mệt mỏi, về sau không nghĩ sẽ yêu ai nữa, đừng làm muội lo lắng.”
Sau khi bọn họ chia tay được ba tháng, nàng cơm nước không muốn ăn, từ từ gầy yếu. Mà hắn lại ôm mỹ nhân trong ngực, hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương. Một màn hôm nay làm cho nàng hoàn toàn hết hy vọng.
***
Càn Khôn Bảo Mộ Dung gia là một trong võ lâm bát đại thế gia, lịch sử lâu đời, ở trong chốn võ lâm có một địa vị không thể dao động.
Lấy địa vị của Mộ Dung gia ở trong chốn võ lâm, không ai dám ở Mộ Dung gia giương oai.
Mộ Dung gia có thể là không còn được như năm xưa nên hôm nay mới có hai nữ nhân đến đây giương oai, thái độ thập phần kiêu ngạo.
Nàng đi ở phía trước một thân phấn y, động tác thô lỗ, vừa mở miệng đã hỏi người gác cổng:
“Uy, Mộ Dung Thiên Lý đã chết hay chưa?”
“Cô nương là???” Xuất phát từ lễ phép, người gác cổng trước tiên hỏi cho rõ ràng thân thế của nàng, sau đó mới truy cứu chuyện nàng nhục mạ Mộ Dung Thiên Lý.
Lục y cô nương ở phía sau cầm mứt quả trong tay, nàng ăn thêm một miếng, kiêu ngạo đến cực độ:
“Nếu chưa chết, bảo hắn lăn ra đây, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy.” Tiếp theo lại cắn một miếng mứt quả:
“Đại tỷ, hương vị không tồi a.” Nàng đem mứt quả đưa đến bên miệng phấn y nữ tử:
“Có muốn ăn một miếng hay không?”
Phấn y nữ tử liếc mắt nhìn nàng một cái, ngón tay chỉ vào mứt quả:
“Trên đó có nước miếng.”
“Không quan hệ, ngươi thường xuyên ăn nước miếng của Đại tỷ phu đó thôi.” Lục y nữ tử vẫn như cũ nhiệt tâm đẩy mạnh lực lượng tiêu thụ mứt quả.
“Ta nói Diệp Lăng Tương tiểu thư thân ái, nước miếng của ngươi hẳn là cho lão công của ngươi ăn, ngươi cho ta làm gì?”
Phấn y nữ tử - Bạch Mạn Điệp lấy ánh mắt khinh bỉ mãnh liệt nhìn nàng.
“Hắn không thích đồ ngọt, để cho hắn ăn mứt quả hắn sẽ xìu mặt cho ta xem, ngươi ăn đi.” Hơn nữa nếu hắn ăn mứt quả thì cũng sẽ ăn nàng.
“Không ăn.” Kiên quyết không ăn nước miếng.
“Đến đây, ăn cái này đi.” Diệp Lăng Tương lấy trên người lấy ra một khối thịt bò nhỏ:
“Đến đây, cho ngươi này, ta tính để dành cho Hạo Đình, hiện tại cống hiến cho ngươi.”
Bạch Mạn Điệp chịu không nổi đả kích vỗ về cái trán:
“Nó mới có nửa tuổi, ngươi cho nó ăn cái này?” Muốn mưu sát a!
Diệp Lăng Tương đem thịt bò cất đi.
“Được rồi, ta mua bánh mật cho nó.” Tiểu hài tử có vẻ ăn được thứ gì đó mềm mềm .
“Bánh mật....” Bạch Mạn Điệp nhếch môi, dở khóc dở cười:
“Đứa nhỏ bé xíu như vậy làm sao mà ăn được bánh mật? Ngươi rốt cuộc biết hay không? Đứa nhỏ của ngươi đã bốn tuổi rồi. Ta cảm giác chỉ số thông minh của ngươi không đến mười tuổi.” Giống như hai tuổi.
“Ta chính là không biết mà..” Diệp Lăng Tương đưa hai tay ra ngăn lại, làm ra vẻ vô tội:
“Băng Băng là do sát thủ lão gia nhà ta gia nuôi lớn.” Thiên hạ đệ nhất sát thủ đổi nghề làm vú em chuyên nghiệp.
“Ai....” Bạch Mạn Điệp thở dài thật sâu, đối với Diệp Lăng Tương hoàn toàn không còn gì để nói.
Diệp Lăng Tương đem mứt quả để sang một bên, lấy ra một cái giấy gói:
“Quế hoa đường, để Nhị nhi cùng Băng Băng ăn, ngươi cũng ăn một viên nha.”
“Ta không ăn đồ ngọt.” Đó là thứ để cho tiểu hài tử ăn.
Diệp Lăng Tương đem quế hoa đường thu hồi, nhỏ giọng nói thầm:
“Quên đi, không ăn thì không ăn, đi về nhà ăn nước miếng của Đại tỷ phu.”
“Hai vị cô nương, bảo chủ của chúng ta cho mời.” Cái vị đi vào thông báo kia rốt cục tìm được cơ hội nói chen vào. Thái độ của hai người này thập phần kiêu ngạo, không biết đến đây làm gì.
“Đi, ta mời ngươi ăn cơm.” Bạch Mạn Điệp hướng Diệp Lăng Tương ngoắc ngoắc ngón tay:
“Đại tiệc a.”
“Đại tỷ, ngươi muốn đến Mộ Dung gia kiếm cơm ăn?” Làm việc quan trọng hơn, ăn cơm hay là miễn đi.
“Đừng nói khó nghe như vậy, bằng địa vị trên giang hồ của cô nương ta, bát đại thế gia, Lục Đại môn phái đều phải đối với ta tất cung tất kính. Năm trước ta đến Bình Xa Thành, võ lâm minh chủ Cung Phi Phàm ba lượt mời ta đến nhà hắn làm khách. Mấy năm trước lúc ta đến Minh Cung, Minh Vương mời ta ăn thiêu nướng, còn đem nữ nhi hồng trân quý của hắn uống hết. Lão huynh hoàng đế họ Tần cùng Lạc Đồng thường xuyên gởi thư mời ta tiến cung ăn ngự thiện, thế nên những người muốn mời ta ăn cơm thực sự không phải nhiều bình thường đâu. Ngươi thực sự cho rằng ta muốn kiếm cơm ăn a? Chúng ta không phải đến Mộ Dung gia kiếm cơm ăn, thuận tiện ăn cơm của Mộ Dung gia là đã cho Mộ Dung Thiên Lý chút thể diện.”
“Đại tỷ, ngươi đến Bình Xa Thành làm cái gì?” Đại tỷ thường xuyên ra khỏi nhà , ai biết nàng đi làm gì.
“Năm trước a, Bình Xa Thành có nạn châu chấu ngươi không biết sao? Ta chủ yếu là đi làm công tác khuân vác.”
“Cái gì? Khuân vác.”
“Ách, nói cho đơn giản chính là đem tiền bạc của mấy tên tham quan trong thành khuân đến trao tận tay dân chúng gặp tai hoạ.”
Không phải là trộm thôi sao, còn không nói sớm.
“Là hoàng đế lão huynh để cho làm ta như vậy.” Bạch Mạn Điệp đắc ý dào dạt:
“Hắn mang theo Lạc Đồng cải trang vi hành, buổi tối còn theo ta cùng đi.” Hoàng đế, hoàng hậu cùng phi tặc đi ăn trộm này nọ, người không biết còn tưởng rằng quốc gia suy sụp.
“Ta nhớ rõ Đại tỷ phu đã cúng mười vạn lượng? Còn chưa đủ sao?”
“Nếu nói đến việc trợ giúp thiên tai thì tuyệt đối đủ. Nhưng là, một nơi có nạn, bát phương trợ giúp, nhà của ta mặc dù có tiền nhưng dù sao cũng không phải thủ phủ gì đó. Nhà của ta quyên mười vạn lượng, bọn họ một đồng tiền cũng không quyên, cho nên ta để cho Lạc Đồng thổi bên gối Tần huynh, làm cho hắn phê chuẩn việc ta đi làm công tác khuân vác.” Nàng làm chuyện này mục đích lớn nhất là chơi đùa nha.
“Lần sau ta cũng đi.” Nghe thì có vẻ rát thích hợp để đùa giỡn.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người bọn họ đã đi vào đại sảnh. Đại sảnh của Mộ Dung gia thật là khí phách, đương nhiên, so với nhà của các nàng thì còn kém một chút..
Tuy rằng biểu hiện của các nàng thật sự rất tùy tiện nhưng phong phạm của cao thủ lại không che dấu được. Nhất là Bạch Mạn Điệp, trong ánh mắt lười nhác của nàng lại có những tia sáng làm cho người ta sợ hãi.
“Tại hạ Mộ Dung Thiên Lý, không biết hai vị cô nương có gì chỉ giáo?” Mộ Dung Thiên Lý rất mực cung kính.
“Ngươi chính là Mộ Dung Thiên Lý a?” Diệp Lăng Tương liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không cho là đúng.
“Đúng là tại hạ.” Thái độ của các nàng làm cho hắn không thoải mái, nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài.
Bạch Mạn Điệp liếc hắn một cái:
“Bộ dạng cũng được.” So với Đoạn đại ca kém một chút.
Diệp Lăng Tương ngồi xuống, chân để lên trên ghế:
“Uy, có hứng thú cưới vợ hay không?”
“Duyên phận do trời định, tại hạ không có ý cưỡng cầu.” Hai nàng này không phải tới đây để quảng cáo chính mình chứ.
“Nga, muội muội Mộ Dung Thiên Thủy của ngươi đâu?” Mộ Dung Thiên Thủy đối Vân Thanh Thanh chiếu cố rất nhiều, nếu có cơ hội nên tự mình nói lời cảm tạ.
“Tiểu muội ra ngoài chưa về.” Đang ở Phương gia truy nam nhân.
Bạch Mạn Điệp trực tiếp nói vào chủ đề chính:
“Ta là tỷ tỷ của Vân Thanh Thanh, có chút việc muốn hỏi ngươi.”
Vừa nghe ba từ Vân Thanh Thanh, Mộ Dung Thiên Lý lập tức trấn định tinh thần:
“Các ngươi là tỷ tỷ của Thanh Thanh?” Nàng không có tỷ tỷ mà.
“Đúng vậy.” Không giống sao?
Hắn nhất thời sốt ruột, bắt lấy cánh tay Bạch Mạn Điệp:
“Các ngươi biết Thanh Thanh ở đâu sao?” Thanh Thanh đã mất tích nửa năm, một chút tin tức cũng không có.
“Vô nghĩa, đương nhiên là ở nhà, chẳng lẽ là ở trên vũ trụ sao.” Nam nhân này thật là ngu ngốc.
Ánh mắt khinh bỉ của Bạch Mạn Điệp làm cho hắn ý thức được chính mình thất thố, hắn mau chóng buông cánh tay Bạch Mạn Điệp ra, vẻ mặt xấu hổ:
“Thực xin lỗi, ta thất lễ.”
Bạch Mạn Điệp vẫy vẫy tay, nhanh nhẹn tung ra một chưởng:
“Đánh trước cái đã.” Động tác của nàng quá nhanh, Mộ Dung Thiên Lý thiếu chút nữa không tránh thoát. Nữ tử này là ai? Vì sao lại động thủ? Võ công của nàng rất cao, cao hơn hắn rất nhiều.
“Cô nương, có chuyện gì thì từ từ nói.” Mộ Dung Thiên Lý không hiểu chuyện gì cho nên bị Bạch Mạn Điệp đánh cho đến nỗi tay chân luống cuống.
“Đánh xong rồi tiếp tục nói.” Bạch Mạn Điệp không chút lưu tình, rút một thanh nhuyễn kiếm ở bên hông ra . Thân kiếm chớp lên, tựa như ánh vàng cuộn sóng.
Kim kiếm? Là kim kiếm uy chấn võ lâm? Kim quang chói mắt kia làm cho Mộ Dung Thiên Lý thanh tỉnh, hắn không hề thoái lui, toàn lực so chiêu cùng Bạch Mạn Điệp. Chủ nhân kim kiếm võ công cao đến đáng sợ, nếu hắn còn nhượng bộ, thực sự có khả năng bị chẻ làm làm tám. Trong tay hắn không có binh khí, cố ý đem Bạch Mạn Điệp dẫn tới trong viện, tùy tiện lấy một thanh đao cùng nàng ứng chiến.
“Tiểu tử, không tồi, ba mươi chiêu.”
“Tiền bối quá khen..”
Diệp Lăng Tương đang ngồi uống trà nghe thấy câu này thì đem toàn bộ nước trà phun ra hết , nàng cười rất khoái trá.
“Ngươi bảo ta là gì?” Bạch Mạn Điệp chịu đả kích sâu sắc, kim kiếm thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Nàng mới 26 tuổi, khi nào thì thăng cấp làm tiền bối? Tuổi của cái thân thể này còn ít hơn, chỉ mới 24 tuổi.
“Ách, phu nhân là thần thoại của võ lâm, Mộ Dung Thiên Lý kêu người một tiếng tiền bối cũng không quá đáng.”
Bạch Mạn Điệp thu chiêu, đem kim kiếm để lại bên hông.
“Không đánh nữa.”
Một tiếng ‘Tiền bối’ đã phá vỡ thú vui của nàng. Nàng thành danh từ sớm, hơn nữa đã thoái ẩn giang hồ, xác thực có rất nhiều người ở trước mặt nàng coi nàng là tiền bối. Trên thực tế, nàng mới có hai mươi mấy tuổi.
“Phu nhân đại giá quang lâm, không biết có gì phân phó?” Hắn phi thường khiêm tốn. Đối mặt với một nhân vật như Bạch Mạn Điệp, hắn không muốn khiêm tốn cũng không được.
Diệp Lăng Tương từ trên ghế đứng lên:
“Tốt lắm, võ công không tồi, ngươi có đủ tư cách.”
“Có ý tứ gì?” Hắn khó hiểu,
Bạch Mạn Điệp vỗ vỗ bờ vai của hắn:
“Ý tứ chính là, bổn cô nương tính đem Vô Tranh sơn trang Vân tứ tiểu thư gả cho ngươi.”
Dát.... Hắn thực sự vĩ đại như vậy sao? Vĩ đại đến mức bị Vô Tranh sơn trang nhìn trúng?
Đang lúc Mộ Dung Thiên Lý bị vây trong ảo tưởng thì một thanh âm ngọt ngào đưa đến:
“Mộ Dung đại ca.” Hai vị mỹ nữ phong tình vạn loại, tiêu sái tiến vào, bỏ qua Diệp Lăng Tương cùng Bạch Mạn Điệp, trực tiếp chạy đến ghé sát vào người Mộ Dung Thiên Lý.
Mộ Dung Thiên Lý phi thường không kiên nhẫn đẩy Vân Như Nguyệt cùng Vân Như Yên ra:
“Hai vị cô nương, xin hãy tự trọng.” Thời điểm hắn rời khỏi Vân gia, hai nữ nhân này mặt dày mày dạn đi theo hắn, nếu không phải vì mối giao tình giữa hai nhà thì hắn làm sao có thể để cho các nàng bám theo. Hắn biết, hai nữ nhân này đều muốn trở thành Mộ Dung phu nhân. Kỳ thật hắn rất bội phục da mặt của Như Nguyệt, lần trước nàng tính kế không thành, hiện tại cư nhiên còn có mặt mũi đến quấn quít lấy hắn.
“Đại tỷ, hai nữ nhân này là ai a?” Diệp Lăng Tương thản nhiên liếc mắt nhìn các nàng một cái, dùng ánh mắt khinh bỉ xem các nàng. Chủ động chạy đến quấn quýt lấy nam nhân, nhất định không phải là loại nữ nhân tốt.
“Hai vị phu nhân, hai cô nương này là Vân gia nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư.” Mộ Dung Thiên Lý sợ hai nha đầu này không biết trời cao đất rộng này đắc tội với các nàng.
“A, háo ra là người được xưng là Giang Nam song xu - Vân đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư.”
Vân Thanh Thanh đã cùng Vân gia đoạn tuyệt quan hệ, nàng chính là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, không phải Vân gia đại tiểu thư.
Như Nguyệt kiêu căng nghe các nàng gọi mình thì không cho là đúng, thái độ ngạo mạn vênh mặt lên:
“Các ngươi là ai?”
Bạch Mạn Điệp tao nhã ngồi xuống, rót một chén nước cho mình, nhẹ nhàng uống một ngụm, nàng cười nói:
“Vân Như Nguyệt, ngươi không phải voi, lỗ mũi không cần hướng lên trời.”
Giang Nam song xu làm ác như thế nào mọi người trong Vô Tranh sơn trang đều đã biết, lần này không thay Thanh Thanh báo thù, nàng sẽ không mang họ Bạch.
Vô Tranh sơn trang Bạch đại tiểu thư ngoại hiệu Vô Ảnh la sát, không ra tay thì thôi, đã ra tay là không một ai sống sót, tàn nhẫn đến mức tuyệt đối khiến cho người ta sợ hãi, một khi nàng ra tay với Vân Như Nguyệt , kết cục của Vân tiểu thư nhất định sẽ rất thảm!
“Phu nhân, Vân tiểu thư trẻ người non dạ, ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua.” Hắn lập tức đi lên hoà giải.
“Mộ Dung đại ca, nữ nhân này là ai a?” Có thể làm cho Mộ Dung Thiên Lý cúi đầu, tuyệt đối là ngươi có địa vị cực cao trong giang hồ.
Bạch Mạn Điệp cười vô hại:
“Vân tiểu thư, ta không phải ai, chỉ là Mộ Dung trang chủ nể tình mà thôi.”
“Vân tiểu thư, hoan nghênh ngươi đến khi dễ ta.” Diệp Lăng Tương cũng mỉm cười ngọt ngào. Đại tỷ không cho phép nàng giết người lung tung, nếu Vân tiểu thư ra tay trước, nàng sẽ vịn vào cớ đó mà giết nàng ta. Từ lúc hai nữ nhân này bắt đầu bước vào cửa, nàng liền cảm thấy các nàng cực kỳ chướng mắt.
Mộ Dung Thiên Lý đã bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh:
“Hai vị phu nhân, xin hãy cho Mộ Dung gia chút thể diện, đừng so đo với các nàng.” Nếu các nàng thật sự muốn giết người, ai cũng đừng hòng ngăn cản.
Vân Như Nguyệt thực sự bất mãn với thái độ của Mộ Dung Thiên Lý:
“Mộ Dung đại ca, ngươi không cần thay ta cầu tình. Ta là Vân gia Tam tiểu thư, xem các nàng dám làm gì?” (con nhỏ này ngu dễ sợ. Jun: no comment =.=)
Bạch Mạn Điệp giận tái mặt:
“Vân tiểu thư, đừng nói năng như bà điên thế.”
Bà điên? Chưa từng có người dám gọi nàng là bà điên. Vân Như Nguyệt không chịu nhục liền hét lên:
“Nữ nhân đê tiện kia, ngươi nói cái gì?”
“Vân Như Nguyệt, ngươi nói cái gì?” Diệp Lăng Tương nhịn không được đứng lên, cơ hồ muốn động thủ.
“Nữ nhân đê tiện, hai người các ngươi là nữ nhân đê tiện, Mộ Dung đại ca dựa vào cái gì phải ăn nói khép nép với các ngươi?”
Bạch Mạn Điệp đang nhàn nhã uống trà cuối cùng cũng dừng lại động tác, chén trà bị nàng dùng lực làm cho lơ lửng ở không trung.
“Vân tiểu thư, ngươi thử nói lại lần nữa xem?” Thanh âm của nàng vẫn lãnh đạm như cũ.
“Nữ nhân đê tiện, nữ nhân đê tiện.” Vân Như Nguyệt vênh váo tự đắc chỉ vào mặt Bạch Mạn Điệp:
“Ngươi là ai a, thực sự rất giỏi sao? Ta là Lưu Thuỷ sơn trang Tam tiểu thư, ngươi có thể làm gì ta nào?”
“Ta là ai?” Bạch Mạn Điệp cười lạnh, ngẩng đầu nhìn nàng:
“Ta họ Bạch, người giang hồ xưng Vô Ảnh la sát, cũng xưng Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư. Lão công gọi là Sáo Ngọc công tử, có ý kiến gì không?”
“Ta có vẻ kém hơn một chút, võ công cũng thường thường, danh tiếng cũng không có vang dội như Vân tiểu thư. Chính là thuật dịch dung của ta cũng không đến nỗi tồi, cho nên người giang hồ đặt cho ta một cái ngoại hiệu rất khó nghe là Thiên Diện Tu La, cũng kêu là thiên hạ đệ nhất xảo thủ. Lão công của ta cực kỳ thích giết người, cho nên người ta nói hắn là thiên hạ đệ nhất sát thủ.” Diệp Lăng Tương nói xong, nháy mắt tinh nghịch.
Như Nguyệt biến sắc, hình như đứng không vững:
“Các ngươi...” Hai người này đều là ma nữ nổi tiếng trên giang hồ. Hơn nữa võ công cực cao, ngay cả võ lâm minh chủ cũng không thể trêu vào các nàng.
Bạch Mạn Điệp để cho chén trà rơi xuống đất, đứng lên giũ giũ váy, thanh âm đột nhiên biến lạnh:
“Lăng Tương, dạy dỗ các nàng một chút.” Nàng vừa dứt lời, người đã vọt đến trước mặt Như Nguyệt, tiếp theo đó là một bàn tay đánh vào trên mặt Như Nguyệt, hạ gục nhanh tiêu diệt gọn chính là phương châm của nàng. Như Nguyệt còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã lại trúng thêm một cái tát..
Như Yên sợ hãi Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương, không dám tùy tiện ra tay giúp Như Nguyệt. Nhưng là, nàng vẫn như cũ bị đánh. Bạch Mạn Điệp đánh Như Nguyệt hai bạt tai xong cũng đến bên người nàng cho nàng vài cái tát.
Diệp Lăng Tương cũng giống như Bạch Mạn Điệp, thay phiên đánh các nàng vài cái bạt tai.
“Công việc dạy dỗ kết thúc.” Sau khi đánh xong, Bạch Mạn Điệp nhàn nhã vẫy vẫy tay:
“Hoá ra đánh người cũng sẽ đau tay như vậy, thật không rõ các nàng vì cái gì mà thích đánh Thanh Thanh.” Hai nữ nhân này thường xuyên tát Thanh Thanh, đánh các nàng vài cái xem như trả thù .
“Đúng vậy, vẫn là trực tiếp giết chết thì tốt hơn.” Diệp Lăng Tương tiến đến trước mặt Bạch Mạn Điệp nịnh nọt:
“Đại tỷ, ta thật lâu chưa có giết người, ngươi để cho ta giết các nàng đi, dù sao các nàng cũng có tội.”
Bạch Mạn Điệp vỗ vào tay của nàng:
“Đứa nhỏ ngoan, giết người lung tung sẽ làm ô nhiễm môi trường, bất quá, nếu ngươi đã thích như vậy thì có thể tiếp tục đánh các nàng vài cái. Nhớ kỹ, phải đánh lên mặt, hai nàng đã ghen tị mỹ mạo của Thanh Thanh, cho nên mới đánh nàng, ngươi có thể đem dung mạo của bọn chúng huỷ đi, ta ở phía sau ủng hộ về mặt tinh thần cho ngươi. Nếu ngươi muốn có công cụ, ta rất vui lòng cho ngươi mượn cây trâm .”
Như Yên, Như Nguyệt bị đánh một chút cũng không dám lên tiếng. Hậu quả của việc đắc tội với hai nữ nhân này là đặc biệt nghiêm trọng, nếu không muốn chết quá nhanh chỉ có thể bảo trì trầm mặc. Đánh hai nàng một chút đã xem như từ bi lắm rồi, một nữ tử luôn được nuông chiều như Như Nguyệt đã sớm rơm rớm nước mắt, đưa tay lên che miệng, tuyệt đối không dám phát ra tiếng khóc. Như Yên trốn được sau lưng Mộ Dung Thiên Lý, chỉ nghĩ đến việc trở thành quỷ dưới kiếm của các nàng đã sợ hãi cực độ. Tốc độ của Bạch Mạn Điệp các nàng đều thấy rõ, nhanh đến mức không ai có thể ngăn cản. Nghe nói, kiếm của nàng còn nhanh hơn, nhanh đến nỗi giết người không thấy máu.
@by txiuqw4