sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tuyệt thế mị phu nhân (Quyển 3) - Chương 22 phần 1

Chương 22 Gặp lại Đoạn Tiêu.

Thời điểm Thuỷ Tịch Linh xuất hiện ở trong phòng Vân Thanh Thanh, nàng nhìn thấy Ma Tiên Long hương đã được để trong một cái bát nhỏ, không biết đặt ở trên giường từ lúc nào. Ngay lập tức, nàng kinh hỉ nhìn về phía đầu giường, ở nơi đó, Vân Thanh Thanh vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ. Trên gương mặt trắng nõn của nàng còn lưu lại những vệt nước mắt đã khô, bàn tay để ở bên ngoài chăn vẫn nắm chặt bức huyết thư của Minh Vương.

Nhìn lại mái tóc dài vốn đã biến trắng giờ đây hơn phân nửa đã trở về màu đen. Ma Tiên Long Hương quả nhiên là linh dược thượng phẩm mà thế nhân tha thiết ước mong.

Thủy Tịch Linh nhẹ nhàng đem cánh tay để ở bên ngoài của Vân Thanh Thanh bỏ vào trong chăn, sau đó muốn giúp nàng lấy bức huyết thư đang nắm trong tay ra, kết quả lại phát hiện huyết thư kia bị Vân Thanh Thanh gắt gao nắm lấy, bất kể làm cách nào cũng không lôi ra được.

Thủy Tịch Linh khẽ thở dài:

“Các ngươi a... Thật sự là một đôi uyên ương khổ mệnh...” Nói xong bưng bát thuốc đi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại cho nàng.

***

Hai ngày sau, ở trong biệt viện của Lưu Thuỷ sơn trang.

Vân phu nhân lo âu nhìn Đoạn Tiêu hôn mê bất tỉnh khó chịu rên rỉ, gấp đến mức không biết làm gì. Mộ Dung Thiên Thủy hỗ trợ bưng tới nước lạnh, Vân phu nhân lập tức lấy khăn lau mặt cho Đoạn Tiêu.

“Vân phu nhân, người tại sao lại lo lắng cho Minh Vương như vậy a?” Mộ Dung Thiên Thuỷ ngạc nhiên hỏi. Mấy ngày nay nàng ở lại chỗ này giúp đỡ chăm sóc Minh Vương, nhìn thấy Vân phu nhân thật sự rất quan tâm Minh Vương, giống như... Giống như là mẫu thân của hắn.

“Không, không có gì...” Vân phu nhân nói lắp ba lắp bắp, nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thủy tựa hồ không mấy tin tưởng thì lại nói:

“Còn không phải bởi vì Thanh Thanh sao, Minh Vương dù sao cũng là người mà Thanh Thanh yêu, cho nên ta mới... Ta mới đối đãi với hắn như vậy. Bất quá, không biết Thanh Thanh gần đây thế nào? Mộ Dung công tử mấy ngày trước tự nhiên tới hỏi ta trước đây Thanh Thanh mới có phải từng bị bệnh hay không, lúc ấy ta nghe xong còn cảm thấy buồn bực, hỏi hắn hắn lại không nói rõ ràng, đến bây giờ ta vẫn còn canh cánh về chuyện đó. Ngươi có biết là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Ta?” Mộ Dung Thiên Thủy nói, “Ta làm sao mà biết được? Ca ca cũng không có nói với ta.” Mộ Dung Thiên Thủy cười mỉa, nàng làm sao có khả năng nói cho Vân phu nhân biết chuyện này.

Lúc này, Vân phu nhân nhìn thấy Mộ Dung Thiên Lý mang theo mặt vẻ mặt phong trần đi vào, nàng lập tức đứng lên nói:

“Mộ Dung công tử.”

“Vân phu nhân,” Mộ Dung Thiên Lý hơi hơi vuốt cằm, nói “Công Tôn tiên sinh cùng Ám Dạ hộ pháp đến đây.”

Vân phu nhân vừa nghe xong sắc mặt liền đại biến, không đợi nàng thoát khỏi hiện trường, Ám Dạ cùng Công Tôn tiên sinh đã đẩy cửa bước vào.

Vân phu nhân vừa thấy Ám Dạ và Công Tôn tiên sinh đi vào thì ngay lập tức quay ngược trở lại. Mà Công Tôn tiên sinh vừa thấy Vân phu nhân, đầu tiên là cả kinh, lập tức chỉ vào Vân phu nhân nói không nên lời.

“Bà...”

“Công Tôn tiên sinh, các ngươi quen biết sao?” Mộ Dung Thiên Lý kỳ quái chỉ vào Vân phu nhân hỏi.

Vân phu nhân lập tức lắc đầu, Công Tôn tiên sinh cũng lắc đầu:

“Không, không biết.”

“A.” Mộ Dung Thiên Lý nhìn hai người bọn họ, trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, quên đi, nếu bọn họ không chịu nói, vậy tự nhiên có đạo lý của bọn họ.

“Công Tôn tiên sinh, ngươi mau đến xem Minh Vương đi...”

“Được.” Công Tôn tiên sinh lập tức đi đến bên người Đoạn Tiêu, vì hắn kiểm tra vết thương. Sau nửa ngày, Công Tôn tiên sinh nhíu mày nói:

“Ám Dạ, lấy hòm thuốc của ta lại đây.”

“Vâng.” Ám Dạ lập tức đem hòm thuốc đưa cho Công Tôn tiên sinh, một bên còn hỏi, “Tiên sinh, Vương thế nào?”

“May mắn, quá trình dịch vị phân giải của đại mãng xà không diễn ra quá nhanh, trong nửa khắc khi dịch vị sắp ăn vào xương, Đoạn Tiêu đã đem dịch vị bức ra khỏi cơ thể, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi...”

Vừa rồi, Mộ Dung Thiên Lý trên đường đi đón Công Tôn tiên sinh cùng Ám Dạ đến đây cũng đã kể lại cho bọn họ biết muội muội Mộ Dung Thiên Thủy của hắn ở nơi đó biết được Đoạn Tiêu bị thương, cũng đem toàn bộ tình hình sức khoẻ của Đoạn Tiêu giờ này nói ra.

“Tại sao Vương lại biến thành như vậy?” Lúc Ám Dạ đến nhìn thì thấy Đoạn Tiêu chỉ còn lại chút hơi tàn, khắp mình mẩy toàn là thương tích, lúc này oán giận đến mức muốn đánh vào đầu của mình. Đều do hắn không tốt, chỉ vì hắn không đi cùng Vương mới khiến cho Vương chịu nhiều thương tích như vậy. Ảnh Tử này thật ngu ngốc, rốt cuộc là chiếu cố Vương như thế nào?!

“Đoạn Tiêu không nên đi Độc Long Cốc, ta đã nói với hắn rất nhiều lần rồi.”

“Độc Long Cốc?” Mộ Dung Thiên Lý kỳ quái nói, “Chẳng lẽ Ma Tiên Long Hương sinh trưởng ở nơi đó?”

“Đúng, Ma Tiên Long Hương sinh trưởng ở Độc Long Cốc. Độc Long Cốc khắp nơi đều là độc, hơn nữa còn có đại mãng xà trưởng thành ngàn năm. Kỳ thật muốn lấy Ma Tiên Long Hương rất dễ dàng, đại mãng xà thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái, nhưng một khi ngươi muốn đem Ma Tiên Long Hương mang ra khỏi Độc Long Cốc, đại mãng xà sẽ đem hết toàn bộ sức lực ngăn cản ngươi, mà ngươi phải cố sống cố chết né đòn công kích của đại mãng xà, sau đó chạy thục mạng ra khỏi Độc Long Cốc, một khi chạy được ra khỏi cốc, đại mãng xà sẽ không tiếp tục truy đuổi ngươi nữa.”

“Còn có đại mãng xà ngàn năm? Nói như vậy thương thế của Minh Vương là do bị dịch vị của đại mãng xà ăn mòn?” Mộ Dung Thiên Lý cũng là bác học nhân tài, về chuyện dịch vị của đại mãng xà có tính chất ăn mòn hắn tự nhiên cũng biết không ít.

Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, “Đoạn Tiêu vì cái gì muốn đi Độc Long Cốc tìm Ma Tiên Long Hương?”

Mộ Dung Thiên Lý thở dài nói,“Là vì Thanh Thanh.”

“Vân Thanh Thanh? Chẳng lẽ nàng mắc bệnh trị không nổi? Không dùng thế gian kì dược Ma Tiên Long Hương thì không thể chữa khỏi?”

“Đúng.” Mộ Dung Thiên Lý lúc này hướng Công Tôn tiên sinh nói đại khái một lần về tình huống của Vân Thanh Thanh trong lúc đó.

“Ta đã biết.” Công Tôn tiên sinh nói, “Tình hình của A Tiêu không được tốt, hiện tại ngay cả ta cũng không dám chắc có thể chữa khỏi cho hắn, trừ phi...”

“Trừ phi cái gì? Tiên sinh ngươi mau nói, ngươi muốn dùng thứ gì để cứu Vương, Ám Dạ lập tức đi tìm.” Ám Dạ nói.

“Thanh Thanh rốt cuộc bị làm sao? Vì sao lại sinh bệnh?” Vân phu nhân rốt cuộc cũng biết Mộ Dung Thiên Lý đã giấu nàng một số sự tình.

“Vân phu nhân, chuyện này tại hạ không thể nói trong chốc lát. Nếu Ảnh Tử thực sự đã đem Ma Tiên Long Hương đưa đến Vô Tranh sơn trang thì Thanh Thanh hiện tại cũng đã không còn gì đáng ngại. Cho nên bây giờ người cần quan tâm nhân chính là Minh Vương.” Mộ Dung Thiên Lý nói một hồi, lúc này lại làm cho Vân phu nhân kích động lên.

Mắt thấy Vân phu nhân kích động lại run run đi đến trước mặt Công Tôn tiên sinh, “Tiên sinh, kính nhờ ngươi, bất luận thế nào cũng phải cứu nó... Ta... Không thể nhìn nó xảy ra chuyện...”

“Phu nhân...”

Hai huynh muội Mộ Dung Thiên Lý cùng Ám Dạ đều kỳ quái nhìn Vân phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ giữa bọn họ có bí mật không thể cho ai biết?

Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên thấy Ảnh Tử một đường bay thẳng, từ bên ngoài tông cửa mà vào.

“Vương đâu? Vương có khỏe không?”

“Ngươi tại sao lại biết nơi này ?” Mộ Dung Thiên Thủy kỳ quái nói.

Thấy không ai trả lời nàng, Ám Dạ bèn lên tiếng giải thích:

“ Minh Cung chúng ta đều có phương thức liên hệ đặc biệt.”

“Vương...” Ảnh Tử chạy đến bên giường, mới nhìn đến Công Tôn tiên sinh:

“Tiên sinh, vương thế nào? A... Đây là thuốc do Thủy Tịch Linh đưa...”

“A, Vô Tranh sơn trang Tam tiểu thư đưa thuốc, ta muốn nhìn xem...” Công Tôn tiên sinh tiếp nhận gói thuốc Ảnh Tử đưa qua, bắt đầu cẩn thận đánh giá.

Sau đó, đột nhiên thấy Ảnh Tử mở miệng nói:

“Vân phu nhân, tại sao ngươi cũng đến đây? Chẳng lẽ là đến xem Vương?”

Ám Dạ kỳ quái nói, “Ảnh Tử, ngươi vì sao lại hỏi như vậy?”

“Vân phu nhân là mẹ ruột của Vương, nhưng ta lấy làm kỳ quái, nàng như thế nào biết Vương gặp chuyện không may?”

Lời Ảnh Tử nói ra nhất thời làm cho mọi người có mặt ở đây chấn kinh.

“Vân phu nhân cùng Minh Vương?!” Mộ Dung Thiên Thủy chỉ vào hai người bọn họ, vẻ mặt không thể tin nổi. Chẳng nhẽ những lời nàng ta vừa nói là sự thật. Ngay cả Mộ Dung Thiên Lý cùng Ám Dạ cũng cảm thấy chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

Nếu Minh Vương là con đẻ của Vân phu nhân, như vậy Vân Thanh Thanh cùng Minh Vương ở chung một chỗ... Chẳng phải là loạn luân hay sao?!

“Ngươi...” Vân phu nhân thật không ngờ Ảnh Tử lại đem chuyện này nói ra ngoài, lúc này đã bị làm cho sợ hãi.

Mà Ảnh Tử tiếp theo đó lại nói thêm:

“Phu nhân, Vương cũng đã biết rồi, ta đã nói cho Vương... Nhưng ngài, vẫn cố ý muốn cứu Vân Thanh Thanh.”

“Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy?” Vân phu nhân cảm giác việc này đã vượt quá sức chịu đựng của mình, nàng đã muốn quên đi chuyện này, nhất thời ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

“Này...” Mộ Dung Thiên Lý cũng hiểu được mình nên xử lý như thế nào, dù sao chuyện như vậy đã vượt xa phạm vi thừa nhận của bọn họ, không thể tưởng tượng.“Công Tôn tiên sinh...”

“Ai, đều là nghiệt duyên a, ta cũng không nghĩ đến lại ở chỗ này gặp được Vân phu nhân... Hoặc là kêu Đoạn phu nhân mới đúng...” Công Tôn tiên sinh nói, “Ai, đây đều là chuyện của hơn hai mươi năm về trước, các ngươi làm sao có thể biết được...”

“Công Tôn tiên sinh, hiện tại cứu Vương mới là quan trọng nhất, cho nên xin ngài nhất định toan tâm toàn lực chữa khỏi cho Vương.” Ảnh Tử nói.

“Ai, A Tiêu là đứa nhỏ mà ta nuôi lớn, ta làm sao có thể không cứu hắn, nhưng hắn thật sự bị thương quá nặng, trừ phi các ngươi đi mời Thủy Tịch Linh đến đây, cùng ta đồng thời chữa trị thì Đoạn Tiêu mới có hy vọng sống.”

“Ta đi mời.” Ám Dạ lập tức bảo trụ dũng khí của mình.

“Vô dụng.” Ảnh Tử nói:

“Ngươi cho rằng Thủy Tịch Linh còn có thể tới cứu Vương hay sao? Lúc ta đến đó đưa thuốc cũng từng đem tình hình của Vương hiện giờ nói cho nàng, nhưng nàng cũng chỉ nể tình Vương vì Vân Thanh Thanh đi tìm Ma Tiên Long Hương mà cho ta mấy bình thuốc mà thôi. Huống chi hiện tại Vân Thanh Thanh vẫn là thập phần thống hận Vương, nàng nhất định sẽ không để cho Thủy Tịch Linh tới cứu Vương.”

“Không được cũng phải đi thử xem ” Ám Dạ vội la lên, “Chẳng lẽ vì các nàng không chịu đến mà chúng ta không đi mời sao? Chẳng lẽ Vương ở trong lòng của ngươi không hề quan trọng chút nào sao? Ta hiện tại hoài nghi những chuyện trước kia ngươi làm có thật sự đều là vì Vương không?”

“Ta...” Ảnh Tử bị Ám Dạ chế nhạo không còn gì để nói, nàng làm sao có thể giải thích rõ ràng cho hắn biết.

“Ta mặc kệ, ta nhất định phải đi mời Thủy Tịch Linh đến đây.” Ám Dạ nói xong liền chạy mất.

Ảnh Tử không ngăn được hắn, đành phải để hắn rời đi. Còn lại huynh muội Mộ Dung cũng lần lượt lắc đầu rời đi, Công Tôn tiên sinh vội vàng giúp Đoạn Tiêu xử lý vết thương cũng không mấy để ý.

***

Vân phu nhân vừa khóc vừa chạy khỏi biệt viện, lúc trở lại Lưu Thủy sơn trang, Vân Liệt nhìn thấy hai mắt Vân phu nhân sưng đỏ thì lấy làm lạ:

“Phu nhân, mắt của nàng làm sao vậy? Có phải hay không vừa mới khóc?”

Vân phu nhân vội vàng giấu nhẹm:

“Không có gì, không cẩn thận để hạt cát bay vào.”

“A, gần đây thường xuyên thấy nàng chạy ra bên ngoài, có chuyện gì sao? Sao lại không nói với ta?” Vân Liệt đối với Vân phu nhân vô cùng tốt.

“Không, gần đây chỉ vì lo cho Thanh Thanh nên thường xuyên đi chùa thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ cả nhà chúng ta.”

“Phu nhân đúng là tâm địa lương thiện, đứa nhỏ vô dụng kia, không cần để ý tới nó, nó không muốn ở lại Vân gia, nàng cần gì phải vì nó mà lo lắng.” Vân Liệt mặt không chút thay đổi nói.

“Lão gia...”

“Thôi, nàng về phòng nghỉ ngơi đi, ta còn có việc phải làm.” Vân Liệt nói xong lại trấn an Vân phu nhân một chút, sau đó rời đi.

Vân phu nhân chỉ biết lắc đầu, không rõ vì sao trượng phu của mình lại không thể yêu thương Thanh Thanh. Rõ ràng đều đều là nữ nhi của mình, vì cái gì cố tình sủng ái hai nữ nhi kia mà quên đi một nữ nhi khác?

Ám Dạ bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Vô Tranh sơn trang, cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về.

Ảnh Tử vừa thấy hắn đến liền hỏi:

“Thế nào? Nàng có đến không?”

Ám Dạ bất lực lắc đầu:

“Vân Thanh Thanh căn bản không tin lời của ta, Thủy Tịch Linh lại càng không đến, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trước hết vẫn nên trở lại đây.” Đối với võ công của bản thân mà nói, Ám Dạ vừa bực bội cũng vừa cảm thấy bất lực.

Ảnh Tử nói:

“Ta đã nói rồi mà, chúng ta căn bản không thể đi, Vân Thanh Thanh biết chúng ta là thân tín của Vương, nàng nhất định sẽ không tin lời chúng ta nói. Hơn nữa, nàng không biết Vương và nàng có quan hệ máu mủ, lại càng không biết Vương đối với nàng thâm tình cỡ nào.”

“Ai, Vương và Vân Thanh Thanh thật đúng là khổ mạng, tiếp tục như vậy có cái gì tốt đâu?”

“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Ảnh Tử bực mình nói.

“Nếu có cách khác ta còn đứng đây rầu rĩ hay sao? Mỗi lần đều bị các ngươi hiểu lầm, ngươi nghĩ rằng ta ngốc giống như ngươi sao, ta làm như vậy mục đích hết thảy đều là muốn tốt cho Vương, cuối cùng lại trở thành trở ngại mà không giúp được gì, ngươi nghĩ ta cảm thấy vui vẻ lắm hay sao? Ta làm sao mà biết ông trời lại muốn đùa cợt với ta.”

“Đúng, đúng, là ta không tốt, ngươi không cần tức giận, chúng ta cùng nghĩ biện pháp là được rồi.” Ám Dạ đúng là không nhận ra tâm sự của Ảnh Tử. Trước kia Ảnh Tử có chuyện gì cũng không để cho người khác biết, đều lén lút chôn dấu ở trong lòng mình, mà hiện tại nàng rốt cục cũng đã nói ra, có thế thấy được chuyện của Vương đã mang đến cho nàng rất nhiều bức xúc, có một số việc nhất định phải làm cho sớm, miễn cho lúc muốn làm lại không còn cơ hội.

“Bây giờ biết làm sao? Công Tôn tiên sinh nói chúng ta mà không mời được Thủy Tịch Linh đến thì Vương vẫn sẽ hôn mê, còn tiếp tục như vậy, không cần đến vài ngày, Vương sẽ...” Ám Dạ thật sự không nói tiếp được nữa.

“Không bằng...” Đầu óc Ảnh Tử vừa chuyển, sau khi trầm mặc một lúc lâu đột nhiên nói ra một câu,“Chúng ta xin Mộ Dung Thiên Lý đi đến đó.”

Mộ Dung công tử?! Vì sao lại là hắn?” Ám Dạ kỳ quái nói.

Ám Dạ suy nghĩ cũng thấy có lý:

“ Đúng a. Người bình thường sẽ không thay tình địch ra mặt, Mộ Dung công tử đi thật sự rất có hy vọng, vấn đề là hắn có đi hay không?”

“Việc này...” Ảnh Tử vuốt cằm nói, “Chúng ta đành phải dùng biện pháp này.”

***

Một ngày sau, Mộ Dung Thiên Lý thật sự xuất phát đi mời Vân Thanh Thanh cùng Thủy Tịch Linh. Không biết Ảnh Tử và Ám Dạ rốt cuộc đã dùng biện pháp gì?

Ba ngày sau, Mộ Dung Thiên Lý tới Vô Tranh sơn trang. Thủy Tịch Linh không ngờ lại gặp Mộ Dung Thiên Lý, vừa thấy hắn đến thì có chút kỳ quái:

“Mộ Dung công tử, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta đến gặp Thanh Thanh.” Mộ Dung Thiên Lý khí độ tiêu sái, thần thái như thường, “Nghe nói Thanh Thanh đã tốt lắm, ta đến xem.”

“Di, làm sao ngươi biết được?” Thủy Tịch Linh thật sự kỳ quái.

“Ta gặp được Ảnh Tử.” Những chuyện khác hắn cũng không nói cho Thủy Tịch Linh, Đoạn Tiêu hiện tại đang được huynh muội Mộ Dung hỗ trợ chiếu cố. Tự nhiên, nàng cũng sẽ không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì.

“Ngươi vào đi, hôm nay ta nhận được bồ câu đưa tin, Đại tỷ bọn họ biết Thanh Thanh đã khoẻ thì vội vã trở về. Thanh Thanh nghe được tin này thì rất là cao hứng, ngươi đi nhìn nàng đi.” Thủy Tịch Linh nói.

“Được, cám ơn Quân phu nhân.” Mộ Dung Thiên Lý cũng không có xưng Thủy Tịch Linh là cô nương, mà học theo Quân Tuỳ Phong kêu là Quân phu nhân. Thủy Tịch Linh cũng không để ý, nàng đang bận điều chế loại thuốc mới.

Mộ Dung Thiên Lý phi thân vài cái là đến được Thanh Viên, nhìn thấy Vân Thanh Thanh ngồi ở dưới gốc cây nói chuyện phiếm với đám Lưu Ly, Phỉ Thúy. Tiếng cười không ngừng truyền đến làm cho Mộ Dung Thiên Lý lại một lần nữa thấy được Vân Thanh Thanh tinh thần sảng khoái .

“Thanh Thanh...” Mộ Dung Thiên Lý nhẹ nhàng gọi một tiếng, thành công hấp dẫn lực chú ý của Vân Thanh Thanh.

“Mộ Dung? Sao ngươi lại tới đây?” Vân Thanh Thanh đã chậm rãi khôi phục thần thái ngày xưa, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng nhẹ đi ba phần.

“Ta đến gặp nàng.” Mộ Dung đi đến trước mặt Thanh Thanh, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá nàng một lần,“Quả nhiên tốt hơn nhiều. Thực xin lỗi, Thanh Thanh, lần này ta không giúp được cái gì.”

“Mộ Dung, ngươi nói cái gì đó.” Vân Thanh Thanh cười nói, “Ta tốt lắm, ngươi còn nói cái này làm gì.”

“Đúng, đúng. thấy nàng có thể khoẻ mạnh so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn.” Mộ Dung Thiên Lý nói:

“Nàng vừa mới khoẻ lại, làm sao có thể ở bên ngoài hứng gió, coi chừng cảm lạnh, mau vào trong nhà đi.”

Vân Thanh Thanh chép miệng, bất đắc dĩ cười khổ nói:

“Ngươi so với Tam tỷ của ta còn nghiêm khắc hơn a. Yên tâm đi, ta đã không còn thấy khó chịu nữa, chính Tam tỷ bảo ta đi ra ngoài hít thở không khí, ngươi không thấy Lưu Ly cùng Phỉ Thúy, Nhược nhi ở đây nói chuyện phiếm với ta sao.”

“Nếu Tam tỷ của nàng cho phép nàng đi ra, vậy thuyết minh nàng không có việc gì, xem ra đã lo lắng quá nhiều.” Mộ Dung Thiên Lý rõ ràng cười một cái.

Vân Thanh Thanh thật ra không có để ý:

“Ngươi tại sao lại đột nhiên đến nơi này? Có chuyện gì sao?”

“Này...” Mộ Dung Thiên Lý thật không ngờ Vân Thanh Thanh lại trực tiếp hỏi mục đích đến của hắn, trong nhất thời không nghĩ ra được lý do nào thuyết phục.

“Nói đi, có chuyện gì mà ngươi ấp a ấp úng?” Vân Thanh Thanh kỳ quái nhìn hắn, thúc giục nói.

“Là... Là về Minh Vương...” Mộ Dung Thiên Lý cũng không muốn giấu diếm Vân Thanh Thanh, vừa nghe nàng hỏi như vậy, cũng không tiếp tục che dấu mà nói thẳng ra.

“Về chuyện của hắn ta không muốn nghe.” Vân Thanh Thanh vừa nghe thấy hai chữ Minh Vương thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

“Vân Thanh Thanh, nàng hãy nghe ta nói...”

“Ta không muốn nghe, chuyện của hắn ta một chữ cũng không muốn nghe.”

“Thanh Thanh, nàng hãy nghe ta nói...” Mộ Dung Thiên Lý nhìn thấy Vân Thanh Thanh xoay người đi thì cũng bước theo .

Hắn vừa đi qua thì Vân Thanh Thanh lại quay mặt đi:

"Ta nói, ta không muốn nghe...”

“Thanh Thanh,” Lúc này đây Mộ Dung Thiên Lý trực tiếp bắt lấy bả vai của nàng, không cho nàng tiếp tục trốn chạy, “Chuyện này thật sự rất quan trọng, nếu không quan trọng thì ta cũng sẽ không đến đây, nàng nói có phải hay không? Cho nên, nàng nhất định phải nghe ta nói hết, ta không bắt nàng làm bất cứ chuyện gì, ta chỉ muốn đem những gì ta biết nói cho nàng nghe, về phần nàng quyết định thế nào ta cũng không tham dự.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx