sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tuyệt thế mị phu nhân (Quyển 1) - Chương 03 - 04

Chương 3: Quyền lợi hợp pháp .

Vân phu nhân là một đại mỹ nhân nhu mì diễm lệ, giống như một viên dạ minh châu đang toả sáng, vẻ đẹp bắn ra bốn phía. Mặc dù sắp 50, nhưng chính là khuôn mặt kia, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ hơn 30 tuổi, vẫn còn giữ được vẻ phong nhã. Vân phu nhân năm đó được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng khó trách nàng lại có sắc đẹp như vậy.

Nàng đẩy cửa phòng ngủ ra, ngồi ở bên giường thanh thanh, chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nữ nhi, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác áy náy.

Ngày hôm qua nữ nhi thắt cổ tự sát, nàng cư nhiên bây giờ mới được hay, nàng quả thật là một người mẹ vô trách nhiệm. Nếu không phải Như Nguyệt, Như Yên đi cáo trạng, nàng sợ rằng sẽ vĩnh viến không biết chuyện này. Nàng cũng không chán ghét Băng Tâm, nhưng lại không có cách nào yêu thương nàng. Không biết vì cái gì, nàng đối với Băng Tâm vĩnh viễn cũng không cảm thấy thân thiết. Lúc mang thai Băng Tâm, bụng nàng rất lớn, mọi người đều tưởng là con trai, ai mà biết lại là con gái. Vợ chồng bọn họ không phải là người trọng nam khinh nữ, lại đối với thấy Băng Tâm làm như không thấy. Không phải cố ý xem nhẹ nàng , chỉ là trong lúc vô ý đã quên mất nàng, ít nhất, nàng cũng không phải cố ý . Vợ chồng bọn họ có bốn đứa con, phu quân của nàng lại chỉ cưng chiều ba đứa, hơn nữa còn rất chiều chuộng hai đứa con gái nhỏ. Nhưng đối với Băng Tâm lại luôn lãnh đạm. Từ khi Băng Tâm sinh ra đời, phu quân chưa từng ôm lấy nàng . Nàng từng hỏi phu quân rất nhiều lân, có phải hay không vì Băng Tâm là nữ nhi cho nên không thích nàng nhưng phu quân lại nói nàng đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ vì phu quân lãnh đạm nên nàng cũng dần dần quên đi Băng Tâm. Rõ ràng nàng biết mình thực sự có lỗi với nữ nhi nhưng lại không có cách nàng quan tâm đến nàng.

Băng Tâm hàng năm đều ở trong Tâm Viên không ra ngoài, mấy năm gần đây lại triền miên nằm trên giường bệnh. Bên người vợ chồng bọn họ luôn có hai nữ nhi chuyên môn làm nũng, bày đủ trò khiến cho bọn họ cảm thấy vui vẻ, thế nên bọn họ thường xuyên quên đi sự tồn tại của nàng, thậm chí có lúc hơn nửa năm không đến thăm nàng.

Rất nhiều lúc , nàng nghĩ tới thăm Băng Tâm nhưng chỉ trong chớp mắt đã quên mất. Nếu Băng Tâm sức khoẻ tốt, thường xuyên ở trước mặt nàng đi đi lại lại, có lẽ nàng sẽ yêu thương Băng Tâm nhiều hơn.

Nàng thực sự có lỗi với nữ nhi. Lúc Phương gia cầu hôn, nàng cùng phu quân giận nhau hết lần này đến lần khác, dùng tất cả mọi phương pháp cũng vì muốn gả Băng Tâm qua đó.

Phương Chấn Hiên là con rể khó có được, Băng Tâm có thể gả cho người tốt, coi như là vợ chồng bọn họ bồi thường cho nàng.

Vân phu nhân cười khổ, ngón tay ngọc khẽ vuốt lên khuôn mặt tinh xảo của Băng Tâm. Trong ba đứa con gái, thì hai đứa con nhỏ đều giống nàng, chỉ có một mình con gái lớn là không giống, nhưng nàng lại là đứa xinh đẹp nhất. Da trắng nõn nà, cổ như ấu trùng thiên ngưu , trán cao mày ngài, miệng cười xinh đẹp, đôi mắt long lanh. Hàng năm nằm triền miên trên giường bệnh nên thân thể nàng có thêm vài phần nhu nhược. Thật đáng tiếc, một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như nàng, nếu không phải sức khoẻ không tốt thì cái danh hiệu võ lâm đệ nhất mỹ nhân đâu có đến phiên Đỗ Thanh Sương.

Băng Tâm không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn ôn nhu hiền thục, mọi thứ cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, nhưng là thân thể yếu đuối, cũng chưa từng tập võ. So với hai tiểu muội kia thì nàng mang dáng dấp của một hiền thê lương mẫu. Một đứa con gái xuất sắc như vậy mà lại bị vợ chồng nàng xem nhẹ, Vân phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.

Ước cừng là vừa xuyên qua đến đây, từ trường bất hoà cho nên nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đầu choáng váng, người mềm nhũn, nên nàng chỉ muốn ngủ .

Không biết bao lâu rồi chưa được ăn thứ gì , trong lúc ngủ mơ mầng, Thanh Thanh đã cảm giác được bụng mình đang kêu réo.

Rất ngứa a, cái gì đang sờ vào mặt của nàng ?

“Đáng ghét.” Thanh Thanh dùng tay đánh ‘bộp’ một cái, vừa vặn chụp được tay của Vân phu nhân .

Vân phu nhân ôn nhu nói “Băng Tâm , ngươi tỉnh chưa ?”

Ai đang nói chuyện, ồn muốn chết. Không để ý tới nàng, tiếp tục ngủ .

Thanh Thanh đột nhiên cười ngây ngô, liếm liếm môi “Chân gà .” Không cần phải nói, người này chắc chắn đang nằm mơ. Mơ thấy chân gà , thực sự là mộng đẹp .

Vân phu nhân lấy khăn tay ra giúp nàng lau đi nước miếng, cười dịu dàng “Đói bụng rồi phải không?”

Ai đang cùng nàng nói chuyện , Thanh Thanh đang ở trong mộng mơ mơ màng màng đáp lại “Đói bụng .”

“Muốn ăn cái gì ? Ta bảo nhà bếp làm cho ngươi ?” Vân phu nhân giúp Thanh Thanh kéo lại chăn, hành động của nàng khiến Thanh Thanh bừng tỉnh .

“A....” Thanh Thanh lập tức bật dậy .

“Băng Tâm ?” Động tác đột ngột của thanh thanh khiến cho nàng hoảng sợ , nàng ôn nhu vỗ vỗ bả vai của nữ nhi “Làm sao vậy ?”

Thanh Thanh phát hiện trong phòng tự nhiên có thêm một vị đại mỹ nhân ôn nhu, nàng cười hắc hắc “Đại tỷ , ngươi là ai a ?” Vị mỹ nữ này nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, còn nàng thì đã 20, vậy nên kêu nàng ta một tiếng đại tỷ là thích hợp nhất .

“Ngươi bảo ta là gì?” Vân phu nhân không thể tin nổi vội hỏi lại , làm gì có ai kêu mẫu thân của mình là ‘đại tỷ’? Hay là não nàng bị hỏng rồi?

Thanh Thanh cười ngây ngô “Đại tỷ .”

Vân phu nhân kinh ngạc há hốc mồm “Băng Tâm, ta là mẫu thân của ngươi a .”

“Cái gì?” Thanh Thanh nhảy dựng lên, không có chút tao nhã nào mà đứng ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống Vân phu nhân “Ngươi có nhầm hay không, ngươi mới có bấy nhiêu tuổi mà dám giả mạo là mẹ ta , ngươi không sợ giảm thọ sao? Mẹ ta sớm đã chết rồi , ngươi là ai? Muốn có con gái thì đến cô nhi viện nhận nuôi , đừng có ở đây nhận bừa. Muốn nhận nuôi ta? Không có cửa đâu. Mẹ ta đã qua đời từ khi ta còn nhỏ, ta sống chết cũng mang họ Vân của nàng, muốn ta đổi họ? Nằm mơ đi. Đúng rồi , ta 20 tuổi rồi , đã là người trưởng thành , không cần ngươi nuôi.”

Thanh Thanh loạn thất bát nháo nói một thôi một hồi , làm cho Vân phu nhân không nghĩ được cái gì. Nàng rốt cuộc đang nói cái gì? Cô nhi viện? Nhận nuôi

“Băng Tâm...” Vân phu nhân vội vã đứng lên lôi kéo tay nàng “Ngươi ngồi xuống trước đã .” Một tiểu thư khuê các mà đứng trên giường thì còn ra thể thống gì .

Băng Tâm? Nga , đúng rồi, nàng đã xuyên qua thời không, hiện tại đang là Vân Băng Tâm, không phải là Thanh Thanh. Nói như vậy mỹ nữ này chính là mẹ của nàng? Sao tuổi còn trẻ như vậy?

Theo như hai cái muội muội kia nói thì mẹ của Vân Băng Tâm coi nàng như không ồn tại , không có khả năng đối xử dịu dàng với nàng như thế này. Vậy đại mỹ nữ này hẳn là mẹ nhỏ của Vân Băng Tâm hay gì gì đó rồi. Một mỹ nữ như vậy mà lại chịu làm thiếp của người khác, thật sự sỉ nhục a.

Nghĩ lại cả nhà đều không quan tâm nàng , chỉ có mẹ nhỏ này là đối xử tốt với nàng , thái độ củaThanh Thanh đối với nàng tự nhiên tốt lên không ít “Mẹ nhỏ, có chuyện gì ?”

“Mẹ nhỏ?” Tròng mắt của Vân phu nhân thiếu chút nữa là rớt xuống , nàng từ khi nàng trở thành mẹ nhỏ của nàng ta ?

“Mẹ kế?” Thanh Thanh nháy mắt mấy cái “Không đúng, hẳn là di nương.”

“Ta là mẹ kế của ngươi? Lại còn di nương?” Vân phu nhân muốn té xỉu, nữ nhi của nàng có phải đầu óc bị hỏng rồi hay không ?

Thanh Thanh hỏi lại “Chẳng nhẽ ngươi không phải là thiếp của cha ta sao?”

Vân phu nhân chỉ chỉ vào bản thân , đôi mắt trừng lớn “Ta là thiếp của cha ngươi?”

Thanh Thanh thực thà trả lời “Đúng vậy, mẹ ruột của ta coi ta không tồn tại, ngươi dịu dàng với ta như vậy, chắc không phải là bà ta đâu nhỉ ? Ngươi đã tự xưng là mẹ ta , không phải thiếp thì là cái gì?”

Vân phu nhân nghẹn lời, cảm thấy vô cùng xấu hổ “Băng Tâm , không phải ta không thương ngươi, mà là...”

“Dừng , Thanh Thanh , ta tên là Vân Thanh Thanh, mời kêu ta là Thanh Thanh.”

Vân phu nhân không nể mặt “Cha mẹ đặt tên cho ngươi , sao có thể sửa loạn .”

Thanh Thanh trừng mắt nhìn nàng “Xin nhớ cho, cha mẹ ta có bao giờ quan tâm đến ta? Bọn họ bất nhân, cô nương ta đương nhiên bất nghĩa. Băng Tâm? Ai da, khó nghe muốn chết. Hai cái muội muội kia gọi là gì ấy nhỉ? A, là Như Yên và Như Nguyệt, vì cái gì tên của ta không giống như các nàng, rõ ràng là không coi trọng ta. Nếu đã không quan tâm thì ta gọi như thế nào mà chẳng được, bọn họ nhất định sẽ không để ý. Bọn họ không coi ta là nữ nhi thì ta cần gì coi bọn họ là cha mẹ, ta cũng không phải ăn không của người khác mà không chịu làm việc, đúng rồi, nếu không có việc gì làm thì ta có thể đi quét nhà xí .”

Nàng nói chính là sự thật, Vân phu nhân không thể nào phản bác, lông mi giật giật, nước mắt đã chảy ra. Nữ nhi này khi còn nhỏ yếu đuối nhát gan, chưa bao giờ thấy nàng nhiều lời như vậy, các nàng trong lúc đó giống như người xa lạ. Nàng chưa bao giờ để ý nữ nhi muốn cái gì, cần cái gì. Cho đến ngày hôm nay, nàng mới cảm nhận được sự bất mãn sâu sắc của Băng Tâm.

Thanh Thanh khoanh chân ngồi trên giường , nghi hoặc hỏi “Mỹ nữ, ngươi khóc cái gì?”

“Băng Tâm.” Vân phu nhân kích động ôm lấy nàng “Thực xin lỗi , thực sự xin lỗi , ta không phải cố ý. Mỗi lần ta đến thăm ngươi, ngươi luôn không nói lời nào, ngươi không nói, làm sao ta biết ngươi cần cái gì, lại như thế nào biết ngươi bất mãn.” Chính vì nàng không nói lời nào nên hai cái muội muội kia mới dám khi dễ nàng. Cho dù bị khi dễ, nàng cũng không nói một lời, vậy nên hai con nhỏ kia mới không kiêng nể gì mà tiép tục bắt nạt nàng.

“Mỹ nữ, ngươi không sao chứ?” Nàng dùng sức đẩy Vân phu nhân, Vân phu nhân giống như keo dính chặt vào người nàng không chịu buông ra.

“Thực xin lỗi.” Vân phu nhân nghẹn ngào .

“Mỹ nữ, chú ý vệ sinh, nước mắt nươc mũi của ngươi.” Thanh Thanh lại đẩy Vân phu nhân ra, kéo lấy quần áo bị nước mắt của nàng làm ướt, tự nhiên run lên vài cái “Mỹ nữ, ngươi điên rồi, khóc cái gì mà khóc? Quần áo của ta rất đắt tiền, làm hỏng ngươi phải đền đó.”

“Băng Tâm, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ta là mẫu thân của ngươi a?” Vân phu nhân hai mắt đẫm lệ .

“Ta biết, mẹ kế, không di nương .”

Vân phu nhân vừa khóc vừa nắm lấy áo của nàng “Ta là mẹ ruột của ngươi , người đã sinh ra ngươi.” Nữ nhi lại quên đi mẹ mình, đủ thấy nàng làm mẹ thất bại như thế nào. Báo ứng, thực sự là báo ứng, nàng thường xuyên quên nữ nhi của mình, đến bây giờ nữ nhi cũng hoàn toàn quên mất nàng .

“Cái gì?” Thanh Thanh theo phản xạ có điều kiện giật bắt lên “Ngươi...ngươi... ngươi..chính là bà mẹ trong truyền thuyết của ta?” Có lầm không đây? Mỹ nữ này không giống mẹ của nàng, mà giống tỷ tỷ của nàng hơn.

“Đúng vậy , ta là mẹ ngươi .”

“Thực xin lỗi.” Thanh Thanh vỗ về trái tim “Để cho ta bình tĩnh một chút .”

“Băng Tâm.”

“Mẹ nó , ngươi mà cũng tính là mẫu thân a.” Thanh Thanh mắng to “Ngươi không cần ta thì đừng sinh, có thấy không?” Thanh Thanh chỉ vào hai má, cái tát lúc nãy không quá mạnh nên vết tay hầu như đã biến mất, chỉ còn lại một vệt đỏ hồng “Vừa rồi nữ nhân gọi là Như nhuyệt kia đánh ta, còn mắng ta là tiểu tiện nhân, nói cái gì không giáo huấn ta thì ta không biết ai là chủ tử. Ta là đại tỷ của các nàng , không phải là nô bộc, các nàng cư nhiên dám đối xử với ta như vậy. Có biết tại sao các nàng dám làm thế với ta không? Bởi vì ngươi cùng phu quân của ngươi không cần ta , các nàng nói hai ngươi không coi ta là nữ nhi , nên các nàng cũng không xem ta là tỷ tỷ, chỉ coi ta là nô tài , chính là nô tài a. Ta đã quên đi rất nhiều thứ , có biết tại sao ta lại quên không? Bởi vì ta đang trốn tránh. Trải qua bao nhiêu ngày cay đắng, ta không thể thừa nhận đả kích cho nên đã lựa chọn quên đi. Ngươi là một người mẹ vô trách nhiệm, Ngươi không xứng làm mẹ ta.”

Như Yên, Như Nguyệt rõ ràng nói Băng Tâm khi dễ các nàng, như thế nào đổi lại là các nàng khi dễ nàng?

Vân phu nhân cúi đầu , khóc không thành tiếng “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Hai đứa con gái nhỏ kia thực sự khi đã khi dễ nàng sao ?

“Xin lỗi thì sao? Biết sai mà không chịu sửa đổi thì có ích lợi gì?” Thanh Thanh cười lạnh .

“Băng Tâm.”

“Là Thanh Thanh. Đây chính là đại biểu cho sự tái sinh của ta , một sự bắt đầu mới .”

“Thanh Thanh, ngươi muốn ta bồi thường cho ngươi như thế nào?”

“Ta muốn.” Thanh Thanh cười “Ngươi hay đi hỏi Đại ca trước đã, hỏi xem mấy năm nay Như Yên, Như Nguyệt đối xử với ta như thế nào? Tính xem trước kia các ngươi đã thiếu ta bao nhiêu, sau đó hãy nghĩ xem nên bồi thường như thế nào.”

“Hai đứa nó thường xuyên khi dễ ngươi sao?”

Thanh Thanh tức giận nói “Ta đã quên hết những gì đã xảy ra trước đây , làm sao biết được các nàng có thường xuyên khi dễ ta không? Bất quá, nghe các nàng nói chuyện thì có lẽ là như thế , ngươi đi hỏi Đại ca một chút chẳng phải sẽ biết sao.”

“Thanh Thanh , ngươi nói cho ta biết , hai đứa nó khi dễ gươi , tại sao ngươi không nói cho ta .” Hai nha đầu kia rõ ràng rất tốt với Băng Tâm , có cái gì tốt đều tặng cho nàng . Nàng tất nhiên không biết hai nữ nhân kia thực ra cố ý diễn trò , trước mặt người ngoài thì làm bộ đối xử tốt với Băng Tâm , chủ yếu là muốn giành được tiếng thơm , nhưng chỉ trong chớp mắt sẽ lập tức biến dạng . Các nàng sở dĩ chủ động cấp cho Băng Tâm những thứ tốt là bởi vì sau đó các nàng nhất định sẽ đòi lại , thuận tiện khi dễ nàng luôn . Những lúc các nàng cảm thấy nhàm chán thì sẽ lấy việc bắt nạt nàng làm vui .

Thanh Thanh châm chọc “Ngươi thừa biết lão già kia rất cưng chiều các nàng như thế nào, ngươi nghĩ hắn sẽ tin tưởng lời của một đứa con gái bị bỏ quên như ta sao?”

“Ta...” Cho dù có nói ra thì nàng cũng sẽ nghĩ là Băng Tâm ghen tị. Hai nữ nhi kia quả thực ‘rất tốt’. Đối với cha mẹ thì hiếu thuận , với đại ca , đại tỷ thì ‘tôn kính’, nàng vẫn nghĩ bốn huynh muội bọn họ ở chung rất hoà thuận. Văn Tĩnh từng nói hai tiểu muội kh dễ Băng Tâm nhưng nàng không tin. Hỏi hai nữ nhi kia, chúng ngược lại bảo đại ca bất công. Nàng vẫn không để ý, chỉ chớp mắt là quên ngay, chẳng nhẽ, lời Văn Tĩnh nói là thật?

“Đi ra ngoài a, tốt nhất là cho ta một cái công đạo. Đúng rồi, ta đói bụng , mời đưa cơm lại đây.” Thanh Thanh lạng lùng nhìn nàng “Phu nhân, nếu không lấy lại công bằng cho ta, chỉ sợ ngươi không có ý muốn xin lỗi ta? Phu nhân, đừng làm cho ta hận ngươi.”

Vừa mới xuyên qua đến đây đã bị hai cái muội muội khi dễ, làm cho nàng cảm thấy xấu hổ thay cho chủ nhân của cái thân thể này. Nếu nàng muốn sống tốt, trước tiên phải chiếm thế thượng phong. Thừa dịp Vân phu nhân cảm thấy có lỗi với nàng, trước tiên phải củng cố lại địa vị của bản thân trong cái nhà này. Không, hẳn là nên tranh thủ quyền lợi hợp pháp. Hừ, Thanh Thanh nàng không đâu dễ bị bắt nạt.

Chương 4: Sắc lang chợt hiện

Cho tới bây giờ Thanh Thanh mới có cơ hội quan sát phòng riêng của mình , cái mà cổ đại vẫn gọi là khuê phòng .

Chiếc giường bằng gỗ có khắc hoa văn, màn che có màu hồng phấn. Đối diện với giường ngủ là một bức bình phong, trên bức bình phong màu trắng có thêu những đoá hoa màu hồng đang đua nhau khoe sắc. Ở bên cạnh cửa sổ là bàn trang điểm, trên mặt bàn có một cái gương đồng cùng một ít trang sức và son phấn vứt lung tung, theo như nàng đoán thì số trang sức này chỉ là hàng kém chất lượng. Ở một góc sáng sủa phía đầu giường có một cái giá, chậu rửa mặt ngoan ngoãn nằm ở mặt trên.

Xem cách bài trí trong phòng thì Vân gia cũng không có bạc đãi nàng. Vì cái gì mà hai cái muội muội kia lại nói với nàng là cha mẹ xem nàng không tồn tại, việc này còn phải chờ kiểm chứng. Kỳ thực , nàng ước tất cả mọi người đều quên nàng đi, để cho nàng yên ổn làm một cái thước trùng.

Nàng sửa soạn lại quần áo cho đẹp, đẩy cửa mà ra, bên ngoài là một cái sân nhỏ. Bóng cây trong sân đang dung đưa, đủ loại liễu rủ, tuy rằng đơn điệu nhưng lại rất hữu tình.

Sân rất nhỏ , tuỳ tiện đi dạo một lúc là hết, thế nên nàng đi ra ngoài. Lúc đi ra khỏi cái cổng hình vòm , nàng cố ý ngẩng đầu nhìn xem, ‘Tâm Viên’, đó là tên của tiểu viện này. Nàng tên là Băng Tâm, nơi này lại là Tâm Viên, có lẽ là dựa theo tên của nàng mà đặt. Bình thường, những tiểu thư nhà giàu đều có một đống nha hoàn cùng vú nương chiếu cố, vậy mà nàng ngay cả một cái cũng không có, có thể thấy được nàng thật sự không được cưng chiều.

Vân gia sản nghiệp vô số , gia tài bạc triệu. Lưu Thuỷ sơn trang của Vân gia được kiến tạo hết sức xa hoa . Thanh Thanh chưa bao giờ chân chính nhìn thấy đình viện ở thời cổ đại, nhìn thấy những kiến trúc thời xưa, nàng cảm thấy rất hứng thú, nhất thời mải mê ngắm nhìn, càng lúc càng đi xa.

Chờ lúc nàng giật mình nhớ ra thì ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đang ở đâu , nàng đã lạc đường . Ngày đầu tiên xuyên qua đã lạc đường , theo như lời nàng nói , chính là thực con mẹ nó không may mắn .

Thanh Thanh đi một vòng cũng không thấy đường quay về Tâm Viên , nhịn không được mắng to “Oa , không phải chỉ là một chỗ ở thôi sao , xây lớn như vậy làm cái gì . Làm lão nương ta lạc đường , thực con mẹ nó không may mắn . Cổ đại đúng là lãng phí a , một ngàn năm sau đất đai khan hiếm , xem còn ai dám lãng phí nữa .”

Thanh Thanh vừa nói xong liền nghe ‘Xì’ một tiếng , không cần phải nói, nhất định là có kẻ đang cười .

Thanh Thanh trợn mắt “Ai đang cười , có bản lĩnh lăn ra đây cho ta , lén la lén lút thì còn gì là nam nhân .” Nghe tiếng cười kia , tuyệt đối là nam nhân .

Nam nhân lại cười nói “Cô nương, có bản lĩnh thì nàng tìm ta đi.”

Thanh Thanh không kiên nhẫn nói “Đi cái mẹ ngươi, ta không rảnh cùng ngươi chơi đùa .”

“Nàng là một cô nương gia giáo, như thế nào nói chuyện lại thô lỗ như thế?”

“Cô nương ta cứ như thế đấy , làm sao ?” Mẹ nàng dưới tình huống bị cường bạo mà sinh ra nàng , nàng căn bản không biết cha mình là ai . Năm ấy , khi nàng 13 tuổi , mẹ cũng qua đời , nàng bị đưa vào cô nhi viện . Bởi vì không có ai quản giáo , tính cách của nàng đã trở nên thô lỗ giống như lưu manh . May mắn , nàng được một người có lòng tốt giúp đỡ nên mới được đọc sách , mới có thể học hết sáu năm trung học . Nàng không nên người như vậy thật sự là có lỗi với sự giúp đỡ của bà dì kia . Nếu không được bà dì đó giúp đỡ, Thanh Thanh rất có khả năng đã trở thành một cô gái bất lương .

“Cô nương, nàng là ai? Tên gọi là gì?” Thật vui a, không nghĩ đến Vân gia lại có một cô nương như vậy.

Thanh Thanh hừ hừ “Ngươi muốn ta nói thì ta phải nói sao, nếu như vậy chẳng phải sẽ mất hết thể diện.”

Nam nhân cảm thấy buồn cười , nói với nàng “Vậy nếu ta bảo nàng không nói , nàng nhất định sẽ nói phải không?”

“Dừng, ngươi đang ở đâu? Mau lăn ra đây cho ta. Đừng có lén lút như thế, người không biết còn tưởng ngươi là trộm.”

“Được.” Hắn vừa mới dứt lời thì một bóng người đã xuất hiện ở trước mặt Thanh Thanh .

Thanh Thanh gnhịn không được quát to “Oa , ngươi là quỷ hay sao ? Sao vừa nói xuất hiện là xuất hiện ngay thế ?”

Nam nhân cười cười “Ta không phải là, quỷ, ta chỉ nhảy từ trên cây xuống thôi .”

Nam nhân ngẩng đầu, vừa nhìn thấy dung mạo của Thanh Thanh thì lập tức kinh ngạc. Một mỹ nhân như nàng, đúng là thế gian ít có . Nhưng khiến cho hắn kinh ngạc không phải là nhan sắc của nàng mà là... một nữ tử có dung mạo xinh đẹp như vậy tại sao lời ăn tiếng nói lại thô lỗ như thế? Trông nàng rất yếu đuối, đáng lẽ phải là một nữ tử dịu dàng mới đúng.

Hắn say mê ngắm nhìn Thanh Thanh, Thanh Thanh cũng dùng ánh mắt mê trai nhìn hắn. Phong thuỷ ở thời cổ đại thật sự là quá tốt, trai đẹp khắp nơi đều có , ngay cả đi lạc mà cũng có thể gặp được một cái nam nhân dễ nhìn như vậy, chính là kẻ đang đứng trước mặt nàng đây . Thanh Thanh nuốt nước miếng ừng ực, sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần , nàng không hề hiếu kỳ mà trừng mắt với hắn “Nhìn cái gì vậy?” Hắn đúng là một kẻ mê gái a, nàng biết Vân Thanh Thanh nàng xinh đẹp nhưng cũng đừng nên dùng cái ánh mắt này nhìn nàng chứ. Trước kia nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, không hề nổi bật trước đám đông, hắn cứ nhìn nàng như vậy khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên.

“Thực xin lỗi.” Nam nhân kia nghe nàng nói xong lập tức hoàn hồn “Cô nương đẹp như tiên nữ không vướng bụi trần , tại hạ kìm lòng không được.”

Thanh Thanh đem ánh mắt nhìn xuống dưới chân mình, sau đó từ từ nhìn lên trên . Sau khi xem xong , nàng xua xua tay “Ta có đẹp như vậy sao? Ta thấy mình chẳng có điểm nào giống mỹ nữ cả.”

“Cô nương khiếm tốn.” Nếu cử chỉ của nàng khéo léo một chút thì tuyệt đối đủ sức nghiêng nước nghiêng thành.

“Ít ra , ngươi cũng có mắt nhìn a.” Thanh Thanh nói xong chỉ thẳng vào mặt hắn “Uy, ngươi là ai ? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?”

“Tại hạ là Mộ Dung Thiên Lý.” Là bảo chủ mới nhậm chức của Càn Khôn Bảo .

“A.” Thanh Thanh liếc xéo hắn một cái “Nhìn tới nhìn lui ngươi cũng không giống trộm, ít nhất trộm cũng không đẹp trai như ngươi. Đương nhiên, Sở Lưu hương là ngoại lệ, Bạch Triển Đường cũng ngoại lệ, diễn viên đóng Bạch Triển Đường cũng khá đẹp trai. Đúng rồi, ngươi đến đây làm gì?” ( mình không biết người này, có ai biết không nhỉ, không phải là Bạch Ngọc Đường đâu nhé , vì anh ý đâu có làm trộm )

Sở Lưu Hương? Trên giang hồ có kẻ trộm nào tên như vậy sao? Không đúng, chỉ có sáo ngọc công tử ( chồng Bạch Mạn Điệp tỷ tỷ ), không có Sở Lưu Hương.

Mộ Dung Thiên Lý nhàn nhã nói “Ta là khách của Vân gia , đang ở chỗ này ngắm phong cảnh .”

Thanh Thanh thuận miệng hỏi luôn “A, ngươi có biết Tâm Viên ở đâu không?”

Mộ Dung Thiên Lý lắc đầu “Không biết.” Hắn chỉ là một người khách, làm sao mà biết được. Vân gia rộng lớn như vậy, hắn cũng không phải từng cái sân đều đi qua.

Thanh Thanh sờ sờ bụng “Tốt lắm, ta đi thôi, không thèm nghe ngươi nói nữa.” Nàng đói bụng rồi , thức ăn hẳn đã được đưa đến Tâm Viên.

“Cô nương , nàng tên gì?” Lần này hắn đến Vân gia có ý muốn cầu hôn, không biết vị mỹ nhân này là ai. Nếu phải lấy một người xa lạ mới chỉ nghe danh mà chưa từng gặp mặt thì không bằng lấy quách tiểu mỹ nhân thú vị này.

Thanh Thanh không kiên nhẫn trả lời “Vân Thanh Thanh.” Đúng là đồ háo sắc , chỉ tình cờ gặp một nữ nhân mà đã hỏi tên của người ta .

“Thanh Thanh? Nàng là người nào trong Vân gia?” Nhà họ Vân chỉ có ba cô con gái, nhưng trong đó không có ai tên là Thanh Thanh.

Thanh thanh trợn mắt liếc hắn một cái “Ngươi làm sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như thế. Được rồi , không thèm nghe ngươi nói nữa.” Thật sự là một tên ngu ngốc, nói chuyện với hắn chỉ tổ làm lãng phí sức lực của nàng, nàng đang muốn dùng ấnh mắt rút gân thay cho việc trợn mắt để nhìn hắn.

“Thanh Thanh cô nương, nàng nói cho ta biết.”

“Mẹ nó , tại sao ngươi nói lắm quá vậy , nếu ngươi còn tiếp tục nhiều lời thì ta sẽ hô lên cho mọi người biết ngươi phi lễ với ta.” Thanh Thanh rốt cuộc cũng bùng nổ. Mọi người đều nói những kẻ lúc đang đói đều rất dễ tức giận, lời này quả thực không sai.

Mộ Dung Thiên Lý mặc dù không phải là một trong tứ đại mỹ nam nhưng cũng là một vị nam tử rất đẹp trai , hơn nữa hắn lại có xuất thân rất tốt , thế nên có vô số các cô nương muốn được hắn quan tâm. Vậy mà tiểu mỹ nhân này lại không hề cảm kích, còn dám dùng những lời lẽ thô lỗ để mắng hắn, quả thực là thú vị.

“Cô nương, ta không có ác ý.”

Thanh Thanh lại mắng hăn một tràng “Ta đang đói bụng nên phiền muốn chết đây nè , ngươi đừng có ở đó nói những lời vô nghĩa , ta còn muốn trở về ăn cơm . Cái tên chết tiệt như ngươi vừa mới gặp con gái nhà người ta đã lôi kéo không chịu buông tha , điển hình là một con sói háo sắc , một con quỷ mê tình , ngươi đi chết đi , đừng có làm phiền ta .” Đàn chị trong trường đã từng nói với nàng khi gặp phải một kẻ háo sắc thì trước tiên phải thật hung dữ, ngàn vạn lần không thể tỏ ra yếu đuối. Trên thực tế , miệng của nàng thực sự rất độc , bất kể thời điểm nào cũng đều không nói được một lời dễ nghe.

Mộ Dung Thiên Lý càng xấu hổ “Ách, cô nương, không biết ta có vinh hạnh được mời cô nương một bữa cơm?” Nếu nàng đói bụng thì hắn sẽ mời nàng đi ăn cơm, hắn nhất định phải hỏi được thân thế của nàng. Tiểu mỹ nhân này ngay thẳng như vậy, mẫu thân cùng muội muội của hắn nhất định sẽ rất thích nàng.

Hắn không phải là người mặt dày, nếu là bình thường bị người khác mắng mỏ thậm tệ như vậy, hắn nhất định sẽ quay đầu bước đi, vĩnh viễn sẽ không ở lại dây dưa thêm nữa. Nhưng không biết vì cái gì, hắn đối với tiểu mỹ nhân này lại cảm thấy phi thường hứng thú, cho dù có mất hết thể diện hắn cũng muốn biết thân phận của nàng.

“Ăn cơm?” Thanh Thanh lo lắng. Cùng một nam nhân xa lạ ăn cơm chung, như vậy có thoả đáng không nhỉ? Nhưng cũng vẫn đi thôi, người này thoạt nhìn không giống bọn buôn người đem người khác lừa bán đi.

“Đúng.”

“Đi thôi, dẫn đường a.” Dựa vào năng lực của Vân Thanh Thanh nàng, chắc chắn không kẻ nào có thể lừa bán nàng. Nhìn mặt mày của hắn cũng không giống như người sắp đem nàng bán đi, trước tiên cứ ăn no chống đói cái đã. Gia huấn của nhà họ Vân, dạ dày vĩnh viễn là lớn nhất.

Mặt Mộ Dung Thiên Lý hiện ra nụ cười thật tươi “Cô nương, mời.”

“Ta tự biết đi, không cần ngươi lắm miệng.” Ăn cơm quan trọng hơn, bớt nói những lời vô nghĩa đi.

Mộ Dung Thiên lý cười ha ha , lần này đến nhà họ Vân thu hoạch quả thật rất lớn a. So với Giang Nam song xu , tiểu mỹ nhân này cũng rất thú vị. ( song xu : hai cô gái đẹp )


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx