Chương 29: Đoạn tụ.
Ngày hôm sau, mặt trời lên từ rất sớm.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào hai kẻ đang ôm nhau ngủ trên giường.
Ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thanh, đẹp đến say lòng người.
Đoạn Tiêu nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng, ở trong lòng rên rỉ thống khổ. Nha đầu này thật là ngốc nghếch, hắn đã ám chỉ rõ ràng đến như thế, tại sao nàng lại không nhận ra? Hắn thực sự muốn bổ đôi cái đầu nhỏ nhắn của nàng ra để nhìn xem bên trong chứa đựng những thứ gì!
Nàng ‘ưm’ một tiếng, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, bộ dáng mê người đến cực điểm!
Đoạn Tiêu không cần suy nghĩ nhiều, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Thanh Thanh hốt hoảng tỉnh dậy, ngay lập tức cảm thấy khó thở, hơn nữa còn cảm nhận được một thứ gì đó mềm mềm, ướt át và nóng bỏng đang ở trong miệng nàng, không ngừng nhích tới nhích lui, khiêu khích đầu lưỡi của nàng.
Cái gì vậy a? Không phải là rắn độc chạy vào đấy chứ?
Thanh Thanh lập tức mở mắt, đôi mắt to chớp chớp vài cái, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Tiêu gần trong gang tấc, cơ hồ chạm vào mặt nàng.
“Cứu mạng a...”
Thanh Thanh gào lên một tiếng, dùng hết sức đẩy Đoạn Tiêu ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thanh đỏ bừng, càng tăng thêm phần quyến rũ. Đoạn Tiêu cười gian, còn chưa đã thèm:
“Ngươi thực ngọt.”
“Ách.”
Thanh Thanh toàn thân nổi da gà, cùng nam nhân hôn môi còn có thể say mê như vậy, hắn thật sự rất biến thái a.
Đoạn Tiêu tới gần Thanh Thanh,trong con ngươi dâng lên một ngọn lửa ham muốn cháy bỏng, giọng hắn khàn khàn:
“Đừng cự tuyệt ta!”
Giọng nói dịu dàng mang theo sức quyến rũ chết người khiến cho Thanh Thanh suýt bị chinh phục. Nhưng khi nghĩ đến việc hắn yêu nam nhân thì nàng lập tức tỉnh lại. Thanh Thanh không kịp đi giày đã nhảy phốc xuống giường, vội vội vàng vàng tông cửa chạy trốn.
Thanh Thanh vốn định cứ thế chạy đi, nhưng lại phát hiện mình không có mang giày, ảo não ngồi trên mặt đất. Chủ nhân trước kia của cái cơ thể này không có bó chân, thế nên nàng đương nhiên không phải tam tấc kim liên*. Nhưng mà, chân trần không có khả năng đi đường núi!
*Tam tấc kim liên : hay còn gọi là ba tấc sen vàng. Ngày xưa vào thời phong kiến, bên Trung Quốc có tục lệ bó chân cho những bé gái. Bàn chân đẹp phải là bàn chân nhỏ ( ba tấc vào khoảng 77mm ), càng nhỏ lại càng đẹp.
Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm, một nam nhân giống như Đoạn đại ca tại sao có thể là kẻ không bình thường. Quả thật nhìn người không thể nhìn tướng mạo a!
Ô, mối tình đầu của nàng. Lần đầu tiên nàng yêu một nam nhân, lại phát hiện hắn là người không bình thường.. Đoạn tình yêu này còn chưa kịp bắt đầu đã bị bóp chết khi còn nằm trong nôi!
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Đoạn Tiêu đã đi đến bên cạnh nàng, trong tay còn cầm theo đôi hài của nàng.
“Đi vào.”
Đoạn Tiêu đột nhiên xuất hiện khiến cho nàng sợ đến thót tim, Thanh Thanh lập tức né tránh, nhìn Đoạn Tiêu một cách đề phòng:
“Đại ca, ngươi muốn làm gì?”
Đừng nói là hắn muốn cường bạo nàng? Nàng là một nữ nhân a!
“Đi giày vào, chúng ta xuống núi.”
Giọng nói của hắn rất bình thản, không hề có một tia khác thường.
Thanh Thanh nhận lấy đôi giày đi vào chân, thỉnh thoàng vẫn len lén liếc mắt nhìn Đoạn Tiêu một cái. Đẹp trai như vậy mà lại là gay, không biết đã làm tan vỡ trái tim của bao nhiêu cô gái ngây thơ!
Trên đường xuống núi, Thanh Thanh vẫn như cũ cúi đầu, cố ý cùng Đoạn Tiêu duy trì một khoảng cách nhất định.
Đoạn Tiêu biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, cũng không hề chủ động bắt chuyện với nàng.
Nha đầu kia thật cứng miệng, đã ép nàng đến như vậy mà còn không chịu thừa nhận mình là thân nữ nhi. Xem ra, hắn phải nghĩ một biện pháp khác. Nếu tiếp tục khinh bạc nàng, sẽ chỉ khiến cho nàng sợ hãi thêm thôi.
***
“Tần đệ, tối nay ta sẽ mang ngươi đến một chỗ rất vui.”
Sau khi xuống núi Đoạn Tiêu lại tiếp tục xếp đặt cạm bẫy chờ Thanh Thanh nhảy vào.
“Đi đâu?”
Thanh Thanh nói chuyện với Đại ca vẫn cảm thấy có chút nặng nề.
Đoạn Tiêu cười bí hiểm: “Đi rồi ngươi sẽ biết.”
Nhìn nụ cười của hắn khiến cho Thanh Thanh cảm thấy hắn dường như đang có âm mưu gì đó.
“Được rồi.” Đi thì đi, ai sợ ai chứ!
Nụ cười của Đoạn Tiêu càng lúc càng quỷ dị, giống hệt một con hồ ly tinh.
Thanh Thanh tự nhiên run lên một cái, cảm thấy bản thân dường như rơi vào một cái bẫy.
“Đại ca, ta có thể hỏi ngươi rốt cuộc là ai không?”
Hai ngày rồi, nàng vẫn nhớ như in cái cảnh Đoạn Tiêu chẻ ba tên cường đạo ra làm mấy khúc. Người ở trong giang hồ, không thể không giết người. Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu trôi qua, Thanh Thanh đối với Đoạn Tiêu đã không còn e ngại.
“Sau này ngươi sẽ biết.”
Dù sao thân phận của hắn cũng có chút đặc biệt, không có cách nào nói ra. Có lẽ hắn sẽ nói cho nàng sau, lúc nàng đã trở thành nữ nhân của hắn.
“Đại ca, võ công của ngươi rất cao phải không?”
Không biết hắn có thể dạy cho nàng một chút không?
“Bình thường.”
Đúng là rất bình thường, ước chừng chỉ xếp thứ nhất, thứ hai trong thiên hạ mà thôi. (đại ca khiêm tốn đến phát sợ)
Thanh Thanh cười hắc hắc:
“Có thể dạy cho ta không?”
“Ngươi muốn học?”
Đoạn Tiêu cười như không cười. Tiểu nha đầu này thật kỳ lạ, vừa rồi còn không nói với hắn một câu, vậy mà bây giờ lại quấn quýt cạnh bên.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thanh Thanh gật đầu quả quyết.
“Sau này ta sẽ dạy cho ngươi.”
Sau khi nàng trở thành nữ nhân của hắn, nàng muốn học cái gì cũng được.
***
“Thanh Thanh.”
Mộ Dung Thiên Lý bất giác gọi tên của Thanh Thanh, hắn cảm thấy hình như mình vừa nhìn thấy bóng dáng của nàng.
“Thanh Thanh ở đâu?”
Mộ Dung Thiên Thuỷ chưa từng gặp mặt Thanh Thanh, mở to hai mắt nhìn ngó xung quanh.
Mộ Dung Thiên Lý dụi dụi mắt:
“Có lẽ là ta nhìn lầm, người vừa rồi rõ ràng là nam tử.”
Nhất định là do hắn quá nhớ Thanh Thanh nên cặp mắt mới có vấn đề.
“Nam tử.” Mộ Dung Thiên Thuỷ kêu lên một tiếng: “Muội biết rồi!”
“Muội biết cái gì?” Mộ Dung Thiên Lý bất mãn hỏi.
“Nàng cải trang làm nam nhân.”
“Cái gì?” Mộ Dung Thiên Lý ngẩn ngơ: “Nàng cải trang làm nam nhân.”
Thiên Thuỷ gật gật đầu:
“Đương nhiên, Mộ Dung gia cùng Vân gia tìm nàng đã hai tháng nay, ngay cả một chút manh mối cũng không có, là do nàng đã cải trang làm nam nhân. Chúng ta vẫn luôn đi tìm nữ tử, ai ngờ đại tẩu tương lai đã cải trang làm một thiếu niên, cho nên có đi hỏi thăm cách mấy cũng vô dụng mà thôi.”
Đây là kinh nghiệm sau những lần trốn nhà đi chơi của Thiên Thuỷ.
Mộ Dung Thiên Lý vỗ vỗ đầu, lập tức tỉnh ngộ:
“Đúng vậy!”
Hắn khẳng định mình không hề nhìn nhầm, thiếu niên vừa rồi chắc chắn là Thanh Thanh, cách duy nhất để giải thích chuyện này chính là nàng đã cải trang làm nam nhân.
“Nhưng không biết đại tẩu tương lai đã đi đâu?”
Thiên Thuỷ có chút uể oải.
Sau khi đại tẩu tương lai mất tích, nàng bị đại ca kéo lê khắp thiên hạ để đi tìm đại tẩu, đã lâu rồi nàng không được ngủ một giấc thật ngon. Nếu không thấy đại ca nhớ nhung đại tẩu đến cháy ruột cháy gan thì nàng đã sớm chuồn đi mất.
Vất vả lắm mới thấy được bóng dáng của đại tẩu, không ngờ cuối cùng cũng để mất nốt.
Mộ Dung Thiên Lý ngẫm nghĩ một lúc:
“Nàng nhất định còn ở lại trong thành, chúng ta chia nhau đi tìm.”
“Giờ Dậu gặp lại ở cửa đông.” Thiên Thuỷ cũng đồng ý cách làm của hắn.
Chương 30 Người, sói đánh nhau.
Có đánh chết Thanh Thanh cũng không nghĩ tới, nơi mà Đoạn Tiêu đưa nàng đến lại là...thanh lâu.
Không phải Đoạn Tiêu chỉ thích nam nhân thôi sao? Vì cái gì lại đi đến thanh lâu? Không lẽ hắn là loại người nam nữ đều ăn hết?
Đúng rồi, thời điểm đầu tiên nhìn thấy hắn là lúc hắn đang trêu ghẹo kỹ nữ. Xin thứ cho nàng đã dùng từ thô lỗ, nhưng sự thật đúng là như thế!
Không cần nghĩ nhiều, Đoạn đại ca tuyệt đối là tên biến thái nam nữ đều ăn!
Trời ơi, tại sao nàng không sớm phát hiện ra chuyện này?
Không biết bây giờ phát hiện có còn kịp không nhỉ? (muộn rồi tỷ ơi, tỷ chuẩn bị rơi vào miệng sói đi)
“Tần huynh đệ, mời đi.”
Đoạn Tiêu cười gian xảo khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của nàng.
“Đại ca, huynh đi trước.”
Thanh Thanh làm bộ ung dung.
Nàng đâu có thích đến thanh lâu, lần trước là muốn khảo sát nhân phẩm của Mộ Dung Thiên Lý, cho nên mới ép bản thân đi đến đó, nhưng lần này... Ô, ô. Nàng muốn tố cáo Đoạn Tiêu nhưng biết chắc là không làm được.
Hai người cùng nhau vào thanh lâu, Đoạn Tiêu còn cố ý gọi thêm hai vị cô nương.
Đoạn Tiêu hưởng hết ngọc thể mềm mại cùng hương thơm dịu ngọt, còn Thanh Thanh lại coi họ như rắn rết mà lẩn tránh.
“Công tử, nô gia mời chàng một ly.”
Nàng ta nép sát vào lòng Thanh Thanh, bàn tay mềm mại không xương cố ý hoặc vô ý ở trên ngực nàng sờ loạn.
“Ngươi...ngươi tránh ra!”
Thanh Thanh lập tức đẩy nàng ra, kéo lại quần áo, sợ bị sắc nữ kia cưỡng gian.
Thanh Thanh mặc y phục của nam nhân, tuấn tú mà phong nhã, nàng vừa mới bước đến cửa đã có không ít cô nương cố ý va phải nàng. Còn vị nữ tử trước mắt này, dường như nàng ta có ý đồ ăn sống nàng.
“Công tử, có gì phải sợ, đến đây.”
Nàng ta lại tiếp tục đi lên, hai tay ôm lấy cổ của nàng, cái miệng nhỏ nhắn ở trên mặt nàng hôn nhẹ một cái.
Toàn thân Thanh Thanh nổi da gà.
Vân Thanh Thanh nàng xui đến tám đời, bị nam nhân ăn đậu phụ cũng chịu thôi, vậy mà hiện tại đến cả nữ nhân cũng muốn bắt nạt nàng. Làm nữ nhân nguy hiểm, cải trang nam nhân lại càng nguy hiểm hơn!
“Ngươi...ngươi đùng có dựa sát như vậy!”
Toàn thân Thanh Thanh cảm thấy không thoải mái.
Cô nương bên người Đoạn Tiêu rất an phận, ngoan ngoãn uống rượu không nói lời nào. Chuyện này đương nhiên là do hắn lén sắp đặt. Hắn đâu dám để cho Thanh Thanh thấy hắn cũng một nữ nhân khác ở chung một chỗ.
“Tiểu đệ, ngươi không thích nàng sao?”
“Đúng vậy.”
Thanh Thanh giả bộ cười cười:
“Ta muốn cùng đại ca uống rượu, có thể để các nàng đi ra ngoài được không?”
Nha đầu kia, xem nàng có thể chịu đựng đến khi nào?
“Có thể.”
Đoạn Tiêu hướng hai vị cô nương nháy mắt một cái, bọn họ lập tức hiểu chuyện mà rút lui ra ngoài.
“Tần huynh đệ, ngươi có gì muốn nói.”
Đoạn Tiêu tới bên cạnh Thanh Thanh, khuôn mặt mười phần gian xảo.
Thanh Thanh vội vã né tránh:
“Đại ca, uống rượu, uống rượu đi.”
Nói xong chính mình nâng chén lên, đem rượu đổ vào trong miệng.
Đoạn Tiêu nhếch môi cười, vui vẻ cùng nàng uống rượu.
“Tần đệ, uống bằng chén không thú vị lắm đâu.”
Đoạn Tiêu trêu chọc, hắn lại tiếp tục giăng cái bẫy thứ hai.
Thanh Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không có nói gì.
Đoạn Tiêu giả bộ cảm thấy đáng tiếc:
“Nếu là Vân nhi của ta, nàng nhất định không uống rượu giống như ngươi vậy đâu.”
Vân nhi Vân nhi, lại là Vân nhi.
“Ta cũng làm được!”
Thanh Thanh hờn dỗi nâng cả vò rượu lên, đem toàn bộ chất lỏng trong đó đổ vào miệng.
Nàng giận dỗi đem vò rượu ném lên mặt đất:
“Đại ca, ta cũng có thể cùng ngươi uống như vậy!”
Tửu lượng của nàng vô cùng tốt, uống có chút rượu chẳng là gì!
Đoạn Tiêu đắc ý cười to:
“Tần huynh đệ quả nhiên có khí phách!”
“Phải không? Ta uống rồi, ngươi thì sao? Chúng ta cùng nhau uống, nếu không không công bằng.”
Thanh Thanh hơi hơi váng đầu, nửa người tựa vào bàn. Hai gò má ửng hồng, kiều diễm vô song.
“Đem thêm mấy vò rượu lại đây.”
Đoạn Tiêu vừa hô lên một tiếng, người ta thực sự đã mang đến hai vò.
Đoạn Tiêu uống, Thanh Thanh cũng đồng thời uống theo. Hai vò rượu vừa rồi còn đầy tràn, chỉ chốc lát đã nhìn thấy đáy.
Đoạn Tiêu đã ăn cơm rồi mới uống rượu, một vò này nhiều nhất cũng chỉ khiến cho hắn cảm thấy váng đầu.
Còn Thanh Thanh tuy rằng tửu lượng vô cùng tốt, nhưng ngay một lúc uống hết cả vò đã khiến cho nàng say tuý luý.
Thanh Thanh nằm trên bàn, chỉ vào Đoạn Tiêu cười duyên:
“Đại ca, tại sao ngươi lại biến thành hai người?”
Đoạn Tiêu tới gần Thanh Thanh, khuôn mặt hắn gần như ghé sát vào mặt nàng:
“Ta chỉ có một người, nhìn thấy rõ chưa?”
Thanh Thanh cười ngây ngô:
“Đại ca, ngươi thực sự rất đẹp a. Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy nam nhân nào xinh đẹp như ngươi.”
Thanh Thanh chồm lên ôm lấy Đoạn Tiêu:
“Đại ca, ta rất thích ngươi. Ta từng nghĩ muốn đem ngươi trói lại rồi vác về nhà thành thân. Nếu ta gả cho ngươi, con của chúng ta nhất định rất đáng yêu.”
“Ngươi là nam, sao có thể gả cho ta.”
Đoạn Tiêu ghé sát vào vành tai mềm mềm của nàng:
“Nói cho ta biết, ngươi là nam hay nữ?”
Tuy đã biết từ sớm, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói ra.
“Ta đương nhiên là nữ!”
Thanh Thanh cảm thấy vành tai nhột nhột, đưa tay lên sờ:
“Đại ca, ngươi đang làm cái gì?”
“Nói cho đại ca biết, muội tên là gì?”
“Ta gọi là...” Thanh Thanh nấc một cái:
“Ta gọi là Thanh Thanh, cỏ xanh xanh. Nhớ kỹ nha, ta là Thanh Thanh.”
“Thanh Thanh.” Đoạn Tiêu thấp giọng:
“Về sau không cho phép gọi ta là đại ca.”
Đôi tay bé nhỏ của Thanh Thanh vòng qua ôm lấy cổ của hắn, ghé sát vào tai hắn nhẹ giọng nỉ non:
“Đại ca, ta...ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi không được nói cho người khác à nha. Đại ca, thật ra ta rất thích ngươi. Ta không muốn làm huynh đệ với ngươi, ta chỉ muốn làm thê tử của ngươi thôi. Ta rất ghen tị với đại tẩu, đừng nói cho đại tẩu, nếu không nàng sẽ tức giận. Hư, đừng nói ra ngoài nha.”
Đoạn Tiêu ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng:
“Thanh Thanh, ta cũng thích nàng. Không có Vân nhi nào hết, người ta nói chính là nàng, nàng có hiểu không?”
Thanh Thanh cười ngây ngô:
“Không rõ!”
Người ta nói kẻ uống say đều có chỉ số thông minh bằng không, quả thực là đúng y như vậy!
“Thanh Thanh, chúng ta trở về được không?”
“Không!” Thanh Thanh một bên đẩy Đoạn tiêu ra:
“Ta rất nóng, ta không đi!”
Đoạn Tiêu dở khóc dở cười:
“Nóng với chuyện nàng có trở về hay không có liên quan gì đến nhau?”
“Ta muốn cởi quần áo!”
Thanh Thanh vừa dứt lời đã muốn cởi ra áo khoác ngoài, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đại ca, ta muốn dụ dỗ ngươi, ngươi thích ta, đừng thích đại tẩu được không. Ta không phải là nam nhân, dáng người ta tốt lắm à nha.”
“Thanh Thanh, đừng thế, ta sẽ chịu không nổi!”
Đoạn Tiêu vội vã ôm lấy Thanh Thanh, đề phòng nàng tiếp tục cởi bỏ quần áo.
Hắn rất muốn ăn nàng, nhưng không phải dưới tình huống này!
“Ngươi tránh ra!” Thanh Thanh dùng sức đẩy Đoạn tiêu ra xa.
“ Đại ca thật là xấu xa, ta muốn câu dẫn ngươi mà ngươi cũng không cho. Trong lòng của ngươi cuối cùng chỉ có một mình đại tẩu!”
Trong chớp mắt, quần áo của Thanh Thanh đã được cởi bỏ gần hết, thân thể duyên dáng dần dần lộ ra.
Thân thể ngọc ngà của nàng khiến cho ngọn lửa ham muốn trong huyết mạch của Đoạn Tiêu bùng nổ, cơ hồ nhảy chồm lên ăn nàng.
“Thanh Thanh, mặc quần áo vào!”
Đoạn Tiêu quay mặt đi, không dám nhìn vào nàng thêm một phút nào nữa.
“Không muốn!” Thanh Thanh tiến về phía trước, vòng tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn:
“Đại ca, ta không muốn làm huynh đệ với ngươi, ta muốn làm nữ nhân của ngươi cơ. Mỹ nhân trước mặt tại sao ngươi lại không có phản ứng gì hết vậy? Nghe nói trong lịch sử có cái tên Liễu Hạ Huệ* công năng có vấn đề, chẳng nhẽ ngươi lại muốn học theo hắn?”
*Liễu Hạ Huệ : Liễu Hạ Huệ, tên thật là Triển Cầm người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Thanh Thanh đầu óc mơ màng, căn bản không hề biết lời nói của mình có thể hù chết người khác!
Ông trời ơi, nha đầu kia rốt cuộc muốn nói cái gì?
“Đại ca, môi của ngươi rất gợi cảm a, hôn một cái. Ta sớm đã muốn hôn rồi, ha ha.”
Thanh Thanh nhón chân hôn lên bờ môi của hắn.
Đoạn Tiêu vốn đang bị dục hỏa đốt người, nàng lại làm như vậy nên lập tức mất đi lý trí. Hắn ngấu nghiến hôn lên hai cánh hoa đào, tham lam thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Thân thể mềm mại thơm thơm của Thanh Thanh dính chặt vào người hắn, từng làn hương thơm dìu dịu bay vào trong mũi. Hắn ôm chặt lấy eo của nàng, để cho hai người tiếp xúc càng gần gũi.
Thanh Thanh kêu lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé lớn mật luồn vào trong vạt áo của hắn, ở trong ngực hắn vuốt qua vuốt lại.
Đoạn Tiêu hít một ngụm khí lạnh, vội vàng ôm lấy Thanh Thanh, nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt nóng bỏng ở trên thân thể ngọc ngà của nàng quét tới quét lui.
Thanh Thanh mơ màng mở mắt, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng.
Đoạn Tiêu thở dài một tiếng, cuối cùng cũng bỏ đi sự tranh đấu trong lòng, đưa tay trút bỏ quần áo trên người.
“Đại ca, dáng người ngươi thật tốt a.”
Đây là nữ nhân kiểu gì vậy? Quên đi, chính vì nàng là một nữ nhân như vậy nên hắn mới yêu thích.
Lồng ngực ấm áp của hắn ôm trọn lấy nàng, dịu dàng hôn lên môi nàng.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào. (một chính nhân quân tử như vậy mà bị Thanh tỷ chê là công năng có vấn đề)
Chương 31 Sai sót ngẫu nhiên.
Trời ạ, rốt cuộc nàng đã làm cái gì?
Khi nàng tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong ngực Đoạn Tiêu, liền sợ tới mức mất luôn cả ba hồn bảy vía.
Đoạn đại ca là một nam nhân không bình thường, sao có thể cùng nàng làm ra cái chuyện này?
Nàng sớm đã nhìn thấy hắn lõa thể, lại còn cùng hắn triền miên một đêm, giờ làm sao có thể đối mặt với hắn.
Để tránh cho cả hai không bị xấu hổ, vẫn nên chạy đi là hơn!
Đêm qua, hãy xem như là một giấc mơ.
Nàng là một nữ tử hiện đại, mất đi thân xử nữ căn bản chẳng có ý nghĩa gì. Tuy rằng hắn không yêu nàng nhưng đem lần đầu tiên của mình cấp cho người đàn ông mà mình yêu nàng cảm thấy đáng giá.
Thanh Thanh nhanh chóng nhặt quần áo vứt tán loạn trên mặt đất mặc vào, tông cửa xông ra ngoài.
Nàng vừa ra khỏi phòng, một thân ảnh ‘bay’ vào phòng, nhanh chóng điểm huyệt Đoạn Tiêu.
Cửa cũng tự động khép lại, không ai biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
Thanh Thanh đi lòng vòng trên đường cái cả nửa ngày, thuận tiện ăn chút gì đó, một canh giờ sau mới quay lại thanh lâu.
Sau khi Đoạn Tiêu rời giường nàng mới trở về, nhất định sẽ không bị hắn hoài nghi.
Trời ơi, nàng thật sự không có mặt mũi nào gặp hắn!
“Đại ca, ngươi dậy chưa?”
Thanh Thanh đứng ở bên ngoài gõ cửa.
Không phản ứng, chẳng nhẽ còn chưa rời khỏi giường?
Thanh Thanh đẩy cửa đi vào:
“Đại ca, rời giường.”
“A, ngươi là ai?”
Một vị mỹ nữ đang ngồi ở trên giường, thân người chỉ mặc một cái áo lót mỏng.
Đầu óc Thanh Thanh như bị sét đánh trúng, trái tim vỡ tan thành mảnh nhỏ, sắc mặt tái nhợt, toàn thân lảo đảo như muốn ngã:
“Ngươi...ngươi...ngươi làm sao lại ở chỗ này?”
Mỹ nữ cười duyên:
“Đêm qua ta hầu hạ vị công tử này, đương nhiên phải ở đây.”
Ông trời, có ai nói cho nàng biết đây là chuyện gì không? Người cùng Đoạn Tiêu triền miên suốt một đêm là nàng, tại sao bây giờ lại biến thành vị mỹ nữ xa lạ này?
”Tại sao lại là ngươi?”
Sắc mặt Thanh Thanh trắng bệch như muốn giết người, liên tục lắc lắc đầu. Không có khả năng a, nàng chỉ vừa đi ra ngoài có nửa canh giờ, không thể có một vị mỹ nữ nằm bên cạnh Đoạn đại ca.
“Đương nhiên là ta.” Mỹ nữ che miệng cười khẽ:
“Ta hỏi công tử, ngươi kích động như vậy làm cái gì?”
“Chẳng nhẽ là ghen tị? Ngươi không phải nữ tử, ngươi ghen cái gì? Vị công tử này, chàng vừa nói muốn thành thân với ta.”
Mỹ nữ cúi đầu cười thẹn thùng.
Hắn muốn kết hôn với vị cô nương này?
Nước mắt trong hốc mắt Thanh Thanh phút chốc dâng lên, trái tim sắp vỡ tan ra rồi. Nàng một lòng một dạ yêu hắn, đem thân thể mình trao cho hắn, mà hắn cư nhiên muốn lấy một nữ nhân khác!
Đoạn đại ca phong lưu, nàng đã sớm hiểu rõ. Lần đầu tiên gặp hắn, không phải hắn đang tán tỉnh nữ nhân hay sao?
Hắn thật sự đáng giận, đã có đại tẩu còn dám đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí...ngay cả nàng...
Thôi, nam nhân như vậy không đáng để yêu thương. Nàng yêu hắn, cho nên dâng hiến bản thân mình. Nàng vì tình yêu của mình đã cho đi quá nhiều.
“Công tử, ngươi sao vậy?” Mỹ nữ quan tâm hỏi.
“Đại ca tại sao còn chưa tỉnh?”
“Chàng...” Mặt mỹ nữ đỏ bừng:
“Đêm qua chàng mệt muốn chết.”
Vương xác thực mệt muốn chết rồi, nếu không Ám Dạ lấy đâu ra năng lực để điểm huyệt ngài.
Sắc mặt Thanh Thanh càng thêm tái nhợt.
Mỹ nữ có phần thông cảm:
“Công tử, ngươi vẫn nên đi ra ngoài, Đoạn công tử là khách của ta, ta biết chàng không thích nam nhân.”
Giọng nói cùng vẻ mặt của nàng phối hợp rất ăn ý, người nào nhìn thấy cũng biết rằng nàng thích Đoạn Tiêu.
“Ta sẽ đi!” Thanh Thanh thấp giọng:
“Đoạn đại ca, sau này chúng ta còn cơ hội gặp mặt sao?”
“Công tử, ngươi làm sao vậy?”
“Không sao.”
Thanh Thanh cố nén không cho nước mắt chảy ra:
“Cô nương, nhờ ngươi nói cho hắn, ta đi đây, ta không thể cùng hắn đi tới Bình Xa thành. Bảo hắn đừng lo lắng cho ta, ngày sau có duyên, nhất định sẽ gặp lại.”
“Ta sẽ nói cho chàng.”
Thanh Thanh liếc nhìn Đoạn Tiêu đang ngủ rất say, đôi mắt nhắm lại, kiên quyết xoay người chạy đi. Vừa mới bước đi, nước mắt đã nhanh chóng tuôn rơi.
Đây là mối tình đầu của nàng a, vậy mà lại có kết cục như vậy, nàng không cam tâm, rất không cam tâm!
Sớm biết lòng người là như vậy, thì trước kia thà rằng đừng quen!
Nhìn Thanh Thanh đi xa, mỹ nữ trên giường đột nhiên xoay người đứng lên, lôi từ dưới giường ra một bộ quần áo màu đen mặc vào.
“Vào đi, hắn đi rồi!”
Mỹ nữ vẻ mặt lạnh băng, cùng nét quyến rũ vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
“Bây giờ làm sao?”
Ám Dạ bước vào phòng, liếc mắt nhìn Đoạn Tiêu đang ngủ trên giường.
Mỹ nữ, cũng chính là Ảnh Tử lạnh lùng nói:
“Tiểu tử kia đi rồi, trước tiên chúng ta đem ngài lừa về Minh Cung, chuyện về sau cứ để đó rồi tính.”
“Hy vọng Vương không trách chúng ta.”
Hắn thừa dịp Vương ngủ say đã điểm huyệt đạo của ngài. Nếu như bị Vương biết, hắn không thể không bị lột da.
Ảnh Tử thở dài:
“Ngài sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của chúng ta.”
“Đi thôi, không thể để cho Vương biết chúng ta giở trò quỷ. Tạm thời không thể hiện thân, huyệt đạo của ngài một lúc sau sẽ tự động giải!”
“Hy vọng Công Tôn tiên sinh có cách khiến cho ngài hoàn toàn quên đi tiểu tử kia.”
Thật không hiểu ôm nam nhân thì tốt chỗ nào!
Mặt Ám Dạ hiện lên sát khí:
“Không bằng giết tên tiểu tử kia đi!”
Vì Vương, hắn đã dám mạo hiểm điểm huyệt đạo của ngài, chỉ đuổi tên tiểu tử kia đi, không bằng giết luôn!
Ảnh Tử lắc đầu:
“Quên đi, hắn cũng chỉ bị Vương bức thôi.”
Đối với kẻ khác Ảnh Tử có thể hạ độc thủ, nhưng đối với người mà Vương yêu thích nàng lại không thể nhẫn tâm. Vương nhìn rất dịu dàng, thực tế lại thô bạo, nếu ngài biết bọn họ giết tiểu tử kia thì nàng cùng Ám Dạ đừng mơ giữ được mạng sống.
Tiểu tử kia cũng thật đáng thương, bị người ta cưỡng bức cũng chịu thôi, nhưng ai ngờ kẻ cưỡng bức hắn lại là nam nhân.
“Chúng ta làm vậy có đúng không?”
Thích một người cũng đâu có gì sai.
“Bất kể là đúng hay sai, chúng ta cũng đã làm rồi.” Không có khả năng quay ngược trở lại.
“Đi thôi, không thể quay lại.”
Ảnh Tử gật gật đầu, đi đến bên giường giúp Đoạn Tiêu kéo chăn. Khóe mắt vô tình nhìn thấy một vết màu đỏ sậm ở trên giường, nàng lập tức kinh hãi...
Đó là lạc hồng của xử nữ a.
Chẳng nhẽ tên tiểu tử Tần Vân kia lại là... nữ tử!
Trời ơi, nàng cùng Ám Dạ đã làm cái gì vậy?
Hết quyển 1
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên :
sienna – yenioe11 – nangmualachuyencuatroi
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)
@by txiuqw4