sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12: A Trạch Lạnh Lùng

Ngồi bên trong xe bảy chỗ, Diệp Tiểu Manh có chút cảm thán lòng người dễ thay đổi, chỉ qua một tháng thời gian ngắn ngủi, mọi người đã đem chuyện Trình Tú mất tích ném ra sau đầu, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi đi, phảng phất như người kia chưa từng tồn tại. Đã gần tới tốt nghiệp, mấy bạn học trong lớp đề nghị trước khi tốt nghiệp họp mặt ra ngoài đi chơi một chuyến, xem như lưu lại chút kỷ niệm. Cho nên mới dự định cuối tuần cùng nhau đi tới làng du lịch tham quan. Thật ra Diệp Tiểu Manh chỉ thuộc về dự bị, nếu không phải trưởng lớp Thái Nhã Ngôn kiên trì đòi kéo nàng đi theo, chắc chắn sẽ không có người muốn mời nàng tham gia, bởi vì những người có thể được xem là bạn của nàng thật sự ít đến mức đáng thương. Diệp Tiểu Manh vừa mới đi tới, trưởng lớp liền đưa một cô gái tuổi tác tương đương kín đáo nhét cho nàng, lúc này nàng mới hiểu được thì ra mình đang sắm vai một bảo mẫu.

- Tiểu Manh, tôi giới thiệu với cô một chút, đây là em họ của tôi, không thích nói chuyện tình yêu nam nữ, chỉ thích ở nhà đọc sách, cô gọi nàng là a Trạch là được rồi.

Trưởng lớp chỉ vào cô gái còn cao hơn Diệp Tiểu Manh một đầu giới thiệu.

- Em họ của tôi thường xuyên nói ra chút ít chuyện kỳ quái, cô cũng biết, chính là những chuyện mà cô hay nói là không sạch sẽ, tôi nghĩ hai người sẽ có tiếng nói chung.

Trưởng lớp lặng lẽ dặn dò Diệp Tiểu Manh.

- Giúp tôi chiếu cố tốt cho nàng, bác của tôi cứ muốn tôi mang nàng đi cùng, bà nói sợ nàng ở nhà không ai nói chuyện sẽ không tốt. Nhớ đó, toàn bộ dựa vào cô, trở về tôi mời cô ăn Pizza Hut.

Trưởng lớp thật thân mật vỗ vai Diệp Tiểu Manh, liền xoay người chạy đi vui đùa với những bạn học khác.

Diệp Tiểu Manh đánh giá cô gái nhìn qua có chút lạnh lùng, vóc người cao gầy hợp với chiếc quần jean rất bắt mắt, chẳng qua trên vẻ mặt mang theo thái độ như cự tuyệt người ngoài ngàn dặm khiến cho người ta có cảm giác rất khó đến gần.

- Quả nhiên động cơ không đơn thuần a.

Trong lòng Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:

- Chào cô, tôi tên là Diệp Tiểu Manh. Rất hân hạnh được biết cô.

Diệp Tiểu Manh mỉm cười vươn tay.

Cô gái được gọi là a Trạch chỉ lạnh lùng nhìn nàng, tránh né bàn tay Diệp Tiểu Manh, tự mình chui vào hàng ghế cuối cùng trên xe.

Những nam nữ sinh ngồi phía trước không ngừng cười cười nói nói, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch tựa hồ đều bị quên lãng, lẳng lặng ngồi ở ghế sau.

- Cô đang đi học ở đâu?

Diệp Tiểu Manh muốn tìm chút đề tài hàn huyên, hai người lẳng lặng ngồi lại không nói lời nào cảm thấy có chút lúng túng.

- Trường học.

A Trạch lạnh lùng trả lời một câu, vẫn nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

- Ân…

Diệp Tiểu Manh bị á khẩu suýt nữa nghẹt thở - thôi thì ngồi im cho rồi, nói chuyện cùng người như thế chỉ sợ sẽ bị đoản mệnh – Trong lòng Diệp Tiểu Manh thầm nghĩ.

Nam sinh lái xe tên là Trần Tuấn Thành, cha mẹ mở công ty, bản thân xem như cũng là ông chủ nhỏ, chiếc xe này do hắn mượn được từ đơn vị của cha mình. Nam sinh ngồi kế bên tài xế tên là Chu Tuấn, bình thường hắn thích chơi đàn ghi ta, hát hai bài hát mà Diệp Tiểu Manh luôn nghĩ hắn chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng không nghĩ ra thật sự có không ít nữ sinh lại thích lao đầu vào lửa, chiến lợi phẩm của hắn gần đây chính là trưởng lớp Thái Nhã Ngôn cùng Lý Tâm Di ngồi ở dãy ghế thứ hai. Không quản bọn hắn yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu hay là củi khô bốc lửa, gian phu dâm phụ, Diệp Tiểu Manh chỉ biết thật ra nàng cùng cô gái tên a Trạch chỉ là đi thêm cho có chỗ mà thôi.

- Nhã Ngôn, cô có bị say xe hay không? Tôi có thể lái chậm hơn một chút.

Trần Tuấn Thành ân cần làm cả người Diệp Tiểu Manh cảm thấy tê dại, làm ơn đi, đang chạy tốc độ 40 km/h đi, còn chậm hơn nữa sao, không bằng để tôi đi xe đạp cho rồi.

- Không đâu, hì hì, anh thật cẩn thận.

Thái độ ân cần của Trần Tuấn Thành làm Thái Nhã Ngôn thật hưởng thụ.

- Hai người đừng có lo tình chàng ý thiếp, Trần Tuấn Thành, anh xem đường cho kỹ đó, anh đang lái xe, mạng của tôi đắt tiền lắm.

Lý Tâm Di tương đối cẩn thận.

- Đúng vậy đúng vậy, sinh mạng của Tâm Di nhà ta là quý giá nhất, cậu cẩn thận một chút đó.

Chu Tuấn cũng bắt đầu phụ họa.

Diệp Tiểu Manh có chút hối hận, vì sao a, còn không bằng ở nhà xem ti vi ngắm nhìn thần tượng, dù là diễn viên đóng phim cũng không đến nỗi làm cho người cảm thấy buồn nôn như vậy.

- Ân…tôi có khoai tây chiên, cô có muốn ăn hay không?

Diệp Tiểu Manh cảm thấy bị buồn nôn chết còn không bằng bị nghẹn chết, lấy ra một bịch khoai tây chiên đưa cho a Trạch.

- Không có hứng thú…

A Trạch vẫn lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, hơn nữa còn dịch ra bên ngoài, cách Diệp Tiểu Manh xa một chút.

- Ông trời già, ông đang trừng phạt con sao?

Diệp Tiểu Manh có chút muốn khóc:

- Mình tình nguyện ở nhà giặt vớ thối của Minh Diệu cũng không muốn ở chung với mấy người này thêm chút nào nữa.

Mãi đến buổi trưa, đoàn người mới chậm rãi đi tới Độc gia thôn ngoài vùng ngoại thành. Đây là nhờ Diệp Tiểu Manh không ngừng thúc giục Trần Tuấn Thành chạy nhanh hơn một chút, đường xe chỉ cần đi hai tiếng hơn là tới mà sáu người phải dùng tới hơn bốn tiếng mới tới.

- Cuối cùng đã tới…

Diệp Tiểu Manh xuống xe duỗi lưng một cái, có chút đói bụng. Theo Diệp Tiểu Manh xem ra, ăn bữa cơm no so với bất cứ chuyện gì cũng trọng yếu hơn nhiều.

A Trạch đứng ở phía xa lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Manh, trong ánh mắt tràn đầy đề phòng, mà thần kinh cực độ thô to như Diệp Tiểu Manh lại chỉ lo bận rộn tìm kiếm địa phương có thể ăn cơm trong làng du lịch, căn bản không hay biết.

Cơm nước nghỉ ngơi xong xuôi, sáu người thay đồ bơi đi tới suối nước nóng trong làng du lịch, dù sao làng du lịch đang dùng suối nước nóng này để chiêu dụ du khách. Nói là suối nước nóng, nhưng khi tiến vào bên trong nhìn qua cảnh tượng lập tức làm tâm linh Diệp Tiểu Manh vỡ tan tành, đây rõ ràng chính là hồ bơi nha, bất quá bên trong hồ bơi bỏ thêm chút nước nóng thì được gọi là suối nước nóng rồi? Diệp Tiểu Manh càng ngày càng muốn đi về nhà.

Hai cặp nam nữ trẻ tuổi khác cũng không hề để ý tới chuyện này, bốn người cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ chơi đùa trong hồ bơi. Theo bọn hắn xem ra, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với nhau, dù ở trên đỉnh núi Hymalaya cũng không thành vấn đề.

Diệp Tiểu Manh cực kỳ nhàm chán ngồi bên cạnh hồ bơi dùng chân đá nước, trời sinh vốn là vịt lên cạn, nàng đối với bơi lội chẳng những không có hứng thú, thậm chí còn có chút sợ nước.

- Không biết Minh Diệu đang làm gì…

Diệp Tiểu Manh bắt đầu nhàm chán ngồi ngẩn người suy tư.

Thanh âm tiếng nước vỗ làm Diệp Tiểu Manh đang ngồi ngẩn người chợt thức tỉnh. Ngẩng đầu nhìn qua, một mình a Trạch đang bơi trong hồ, hồ bơi dài 50m không biết nàng đã bơi mấy lần, nhưng không hề có chút dấu hiệu mỏi mệt. Bơi tự do, bơi ngửa, bơi bướm, bơi ếch, đủ loại thế bơi biến hóa khác nhau, giống như một nàng mỹ nhân ngư đang bay lượn trong nước.

- Wow, Nhã Ngôn, em họ cô thật là lợi hại.

A Trạch mặc vào đồ bơi vóc người thật cao gầy liền hấp dẫn ánh mắt hai nam sinh.

- Hừ…

Thái Nhã Ngôn cùng Lý Tâm Di bị giành mất danh tiếng rất tức giận, bỏ lại hai nam sinh đang ngẩn người đi về phòng thay quần áo.

- Uy, Tâm Di, chờ anh một chút đi, sao đi nhanh vậy, chơi thêm một lúc nữa đi, chờ anh với…

Phát hiện bạn gái rời khỏi hai nam sinh không dám tiếp tục thưởng thức tư thế bơi lội của a Trạch, vội vàng đuổi theo.

- Ngô ngô ngô, thật quá hâm mộ đi thôi.

Diệp Tiểu Manh nhìn dáng bơi duyên dáng của a Trạch liền có chút ý muốn xuống nước. Nàng đưa chân nhẹ nhàng thò vào trong nước, thật ấm áp, hẳn là rất thoải mái đi, Diệp Tiểu Manh chầm chậm vịn bờ hồ buông mình xuống nước.

- Mình nhớ trước kia Minh Diệu đã dạy mình bơi lội, mình nhớ coi…hít sâu một hơi…hai tay duỗi thẳng…

Diệp Tiểu Manh thả bàn tay vịn bờ hồ.

- Ục ục…ục ục…

Thân hình nàng giống như quả cân chìm xuống đáy nước.

- Ngô ngô ngô ngô…cứu mạng…

Cảm giác mình đang chìm dần xuống, Diệp Tiểu Manh luống cuống tay chân. Tứ chi cực độ không chịu phối hợp vùng vẫy lung tung, muốn cho thân thể nổi lên nhưng kết quả thân thể càng ngày càng chìm xuống.

- Khụ…khụ…

Uống vài ngụm nước, Diệp Tiểu Manh mới phát giác thì ra khi nàng đứng thẳng thì mực nước chỉ ngang lồng ngực của mình.

- Nước này thật khó uống…Ân?

Diệp Tiểu Manh thấy a Trạch đứng cạnh bờ hồ, dùng loại ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn nàng. Sau đó a Trạch dùng khăn lông lau tóc, bỏ đi về phòng thay quần áo, bỏ lại một mình Diệp Tiểu Manh ngây ngốc đứng trong hồ bơi.

- Ngô ngô ngô…thật mất mặt…

Diệp Tiểu Manh chậm rãi leo ra hồ bơi.

Lau khô đầu tóc, bên ngoài truyền vào thanh âm Thái Nhã Ngôn.

- Tiểu Manh, chúng ta đi bắn cung nào, nhanh lên một chút đi.

- Nga, tới ngay!

Diệp Tiểu Manh đem trương phù bình an Minh Diệu đưa cho nàng vội vã nhét vào trong túi quần, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng thay đồ.

Không đợi đi vào sân bắn cung, từ rất xa Diệp Tiểu Manh đã có thể nhìn thấy mấy du khách vây quanh một chỗ, thỉnh thoảng phát ra tiếng than thở.

Diệp Tiểu Manh có chút ngạc nhiên, đi tới gần nhìn xem là chuyện gì xảy ra.

Hô hấp, giương cung, buông tay, từng mũi tên bay về phía mục tiêu, cả tám mũi tên cắm chi chít trong hồng tâm, không hề sai lầm.

- Uy, em họ của em thật lợi hại quá!

Trần Tuấn Thành nhỏ giọng nói bên tai Thái Nhã Ngôn.

- Hừ, người thích làm nổi thôi.

Thái Nhã Ngôn có vẻ rất khinh thường em họ mình.

- Cô không phải nói nàng chỉ thích xem những quyển sách kỳ quái khi ở nhà thôi sao?

Lý Tâm Di cũng có chút tức giận, ở trong lớp nàng cũng được xem như nhân vật phong vân, ngày thường được nam sinh tán dương cùng truy đuổi làm cho nàng không cách nào nhịn được cảm giác bị người khác đoạt đi ánh sáng.

- Tôi làm sao biết, chúng ta đi thôi, nàng thích thể hiện thì cứ để cho nàng ở đây thể hiện một mình đi.

Thái Nhã Ngôn tức giận bỏ đi, Trần Tuấn Thành cùng Chu Tuấn bất đắc dĩ nhìn nhau, đuổi theo.

- A Trạch…cô thật lợi hại…

Thấy A Trạch buông cung, Diệp Tiểu Manh sấn tới, trong mắt tràn đầy sùng bái.

- Có thể dạy cho tôi không?

- Không rảnh!

A Trạch lạnh lùng trả lời, rời khỏi sân bắn cung, chỉ còn lại một mình Diệp Tiểu Manh đứng ngẩn người.

- Minh Diệu, tôi muốn về nhà…

Gió thu thổi qua, Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút thê lương.

- Khuya hôm nay tôi ở cùng Chu Tuấn một phòng, Nhã Ngôn cùng Tâm Di một phòng, cô cùng a Trạch một phòng.

Sau buổi cơm tối, Trần Tuấn Thành an bài nơi dừng chân.

- Phải cùng người này ở chung một chỗ sao?

A Trạch nhíu mày, lạnh lùng đi vào phòng.

- Không thể đổi lại một chút sao?

Diệp Tiểu Manh đối với việc cùng a Trạch ở chung một phòng cũng thật nhức đầu. Không biết tại sao A Trạch luôn lộ ra vẻ địch ý đối với nàng.

- Chịu một đêm đi, xế chiều ngày mai chúng ta đã về rồi.

Trần Tuấn Thành cũng không thèm để ý tới ý kiến của Diệp Tiểu Manh, đối với bọn họ mà nói, Diệp Tiểu Manh bất quá chỉ là bảo mẫu tạm thời thuê mướn.

- Đi thôi, khuya nay bốn chúng ta chơi gì đây?

Chu Tuấn ôm bả vai Trần Tuấn Thành rời đi.

- Hô…

Diệp Tiểu Manh thở dài, kiên trì đi vào phòng.

- Cô…cũng không phải người bình thường.

A Trạch đột nhiên lên tiếng làm Diệp Tiểu Manh kinh hãi.

- Cô nói gì?

Diệp Tiểu Manh bị câu nói đột ngột làm ngây ngẩn cả người.

- Không có chuyện gì, đừng tới gần tôi.

Lật người qua, a Trạch đưa lưng về phía Diệp Tiểu Manh như đã ngủ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx