sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ván Cờ Người - Phần I - Chương 6 - Phần 1 - 2

VI. CHÂM NGÒI

1

Lúc tan cuộc chơi, Oánh Oánh nói với Hồ Bằng, gần đây Vân Tài vẫn đến chơi mạt chược với một nhóm người trong cơ quan chị.

Nghe nói vậy, Hồ Bằng không thể không hỏi được thua thế nào, điều này rất quan trọng. Oánh Oánh làm việc ở Cục kinh doanh thuốc lá, ở đấy không nói gì đến lương cao, mà tiền thưởng mỗi năm cũng hàng chục nghìn đồng. Vân Tài vợ anh là trùm thua, chơi mạt chược với bọn họ chẳng khác nào đem cả gia tài ra chơi.

Oánh Oánh không muốn nói với Hồ Bằng nhiều chuyện, bị anh hỏi nhiều mới nói ra, sợ nói thua mấy nghìn Hồ Bằng không tin, bảo Vân Tài không có nhiều tiền để thua đậm như vậy.

Oánh Oánh không nói gì thêm, chỉ dặn anh về đừng nói gì với vợ là do chị mau mồm mau miệng. Nhưng dụng ý của chị là tốt. Những người kia được tiền của Vân Tài còn cười chị là “Bí thư doanh nghiệp thua lỗ”, chị chỉ nghĩ Vân Tài không nên chơi bài với họ, Vân Tài không nhiều tiền bằng bọn họ, càng chơi càng thua đau.

Hồ Bằng cáu lắm, anh về nhà trước hết xem sổ sách đi chợ hàng ngày của vợ, không thấy chị ăn bớt tiền chợ. Anh lại đến ngân hàng để xem các khoản tiền gửi, cũng không thấy rút khoản nào ra chi dùng. Anh gọi điện đến xưởng bột giấy nơi Vân Tài làm việc, hỏi xem gần đây nhà máy có khoản bù lương hoặc tiền thưởng nào không, người được hỏi trả lời đều không có khoản nào.

Thật kì lạ, Vân Tài lấy tiền ở đâu để thua? Câu hỏi cứ giày vò Hồ Bằng. Nhất định phải làm rõ các khoản tiền bất minh của vợ, anh cho rằng ở đây có những quan hệ rất khó hiểu.

Chờ đến khuya Vân Tài chơi mạt chược về, Hồ Bằng hỏi ngày hôm nay thua bao nhiêu. Vân Tài ngớ ra, mặt hơi đỏ: “Hôm nay không gặp may, thua một ít, không nhiều, cũng chỉ hơn tám chục đồng”.

“Em đem bao nhiều tiền đi chơi mạt chược?”

“Trên người em chẳng có bao nhiêu, anh biết đấy”. Vân Tài nhìn chồng, không biết tại sao hôm nay anh lại thế.

“Em bảo anh biết gì? Mắt anh không phải là tia X quang, làm sao có thể nhìn thấu ví tiền của em. Em đem bao nhiêu tiền? Nói!”

“Anh cứ mở ra, tiền ở cả đấy”. Vân Tài ném mạnh ví tiền lên ghế.

Hồ Bằng vẫy vẫy tay, ra hiệu cho vợ đưa ví tiền cho anh. Vân Tài thấy Hồ Bằng định xem thật, chị do dự giây lát, nhìn sắc mặt chồng, biết không đưa không xong, chị đành phải đưa cho anh.

Quả thật trong ví chỉ có mấy chục đồng, nhưng lật tận đáy ví có mấy tờ một trăm. Hồ Bằng giả vờ không phát hiện ra, hỏi Vân Tài gần đây chơi mạt chược có may mắn không.

Vân Tài trả lời rất mơ hồ, chị nói có thắng có thua. Hồ Bằng lại hỏi thua nhiều hay thắng nhiều? Chị bảo thua nhiều hơn. Hồ Bằng thở dài, bảo Vân Tài không xem lời anh ra gì, anh nói vào tai này ra tai kia.

Vân Tài đi chơi mạt chược vì Hồ Bằng ít khi có nhà. Từ sau khi chơi chị đâm nghiện, chỉ cần ngồi vào bàn mạt chược là không còn biết anh về sớm hay về muộn, không còn cãi nhau thậm chí đánh nhau với anh về chuyện ấy nữa.

Là người quản lý tiền nong, Hồ Bằng cho Vân Tài năm trăm đồng để làm vốn chơi mạt chược, bảo với chị thua hết sẽ không cho nữa. Anh chỉ cho vợ chơi nhỏ thôi. Về mặt chơi bời, Hồ Bằng có nguyên tắc, cho rằng phải có lý trí. Anh có một qui tắc: chơi ba ván mạt chược phải thắng hai, có thể chơi hàng ngày; chơi hai ván thắng thua bằng nhau, có thể thỉnh thoảng mới chơi; chơi ván nào thua ván ấy, kiên quyết không chơi.

Hồ Bằng hỏi: “Gần đây em chơi bài bao nhiêu?”

“Năm - mười lăm”.

“Lớn năm - mười lăm hay nhỏ năm - mười lăm?”

“Chơi mấy ván lớn, lớn năm - mười lăm”.

“Tại sao lớn vậy? Năm - mười lăm làm sao tính sổ?”

“Điều này anh còn phải hỏi em?”

“Đánh lớn, được thua lớn, vậy em phải được to, nếu không, làm sao em thích chơi như vậy?”

Vân Tài không có cách nào trả lời Hồ Bằng, chi bằng ba mươi sáu chước, chước im lặng là thần tiên.

Hồ Bằng còn hơn cả thần tiên, anh ra tay khiến Vân Tài không thể im lặng. Anh chơi trò bạo lực gia đình, dùng cực hình bức cung. Vân Tài thấy chồng sắp ra tay, không chờ cái tát của anh, chị đã làm toáng lên.

Người bị kinh động chính là mẹ Hồ Bằng. Bà chạy vào đóng cửa, bảo cháu đang ngủ, đừng làm nó thức giấc.

Đêm hôm ấy Hồ Bằng không cho Vân Tài ngủ, bắt chị phải khai ra hai vấn đề: thứ nhất thua mất bao nhiêu tiền; thứ hai, lấy đâu ra tiền để thua?

Vấn đề thứ nhất Vân Tài ấp úng, bảo thua hơn một nghìn đồng. Hồ Bằng nhảy lên, hỏi tiếp vấn đề thứ hai: lấy đâu ra tiền? Vân Tài khó trả lời, Hồ Bằng tấn công hiểm độc vào nhân thân Vân Tài, có phải đi “bán” hay không? Vân Tài biện bạch: “Tiền lấy ở nhà máy, không độc ác như anh tưởng tượng”.

Lấy ở nhà máy như thế nào, Hồ Bằng buộc Vân Tài phải nói. Không còn cách nào khác, Vân Tài phải nói rõ, khiến Hồ Bằng giật mình kinh hãi.

Vân Tài là người phụ trách cân của nhà máy, mỗi lần nhập than chị thông đồng với người coi kho, nhập mười xe ghi mười hai xe. Chị nói, ban đầu không dám làm như thế, Triệu Ngọc Mai giám sát mã cân nói các ca khác cũng làm như vậy, than nhập về với khối lượng lớn, cấp trên cấp dưới có ai không xà xẻo? Mình không lấy cũng không ai tin. Người cung cấp than nhét tiền xuống ghế họ ngồi, ít là hai trăm, nhiều là năm trăm, một nghìn, tùy sự cống hiến của họ nhiều hay ít. Trước sau họ đã lấy được hơn ba chục nghìn đồng, Vân Tài chia đôi, chị lấy một nửa.

Anh hỏi lại Vân Tài đã thua bao nhiêu, chị bảo thua hơn chục nghìn.

Hồ Bằng không ngờ vợ mình làm chuyện táo bạo như vậy. Anh nói: “Em chuẩn bị vào tù. Đấy là tội trong ngoài cấu kết ăn cắp của nhà máy. Ăn cắp năm trăm đồng đã bị công an khởi tố, tội của em đủ để ngồi mấy năm tù rồi đó”.

Đúng là Vân Tài táo bạo nhưng không sợ Hồ Bằng dọa, vẫn chưa đuối lý, chị nói chỉ một việc cỏn con, trời sụp còn có trần cao, đất sụt còn có đáy, nhà máy bột giấy chẳng dám đụng đến chị.

Mẹ Hồ Bằng vẫn đứng ở cửa lắng nghe con trai và con dâu cãi nhau. Bà nghe thấy con dâu lấy tiền của nhà máy đi chơi mạt chược tức đến lộn ruột, muốn chạy vào nói vài câu. Hồ Bằng giận dữ từ trong phòng đi ra, bà hỏi con trai số tiền còn lại của Vân Tài để đâu, bảo anh lấy số tiền ấy về.

Hồ Bằng bực tức: “Hết rồi! Thua sạch rồi! Dùng rồi! Hết sạch rồi!”.

Mẹ Hồ Bằng tức tối, bà lấy cái ghế ngồi ở cửa phòng con trai, bắt đầu chửi, chửi con dâu gây tai họa, là đứa làm bại hoại gia đình, chửi Vân Tài là đồ đĩ cờ bạc, không phải là người tốt lành gì.

Hồ Bằng nghe chối tai, lòng những bức xúc, hầm hầm tung cửa bỏ đi.

Phải làm thế nào để thu xếp tai họa này của Vân Tài? Hồ Bằng dù có ba đầu sáu tay thì cũng không biết phải làm thế nào. Để xử lý vụ này chỉ một chút hiểu biết pháp luật cũng không đủ, cần phải có kinh nghiệm và quan hệ xã hội.

Hồ Bằng biết hôm nay Văn Hòa đang chơi mạt chược ở đâu đó, một mình Oánh Oánh ở nhà, anh gọi điện cho chị ta.

Oánh Oánh lấy làm lạ vì giờ này Hồ Bằng gọi điện cho mình, chị đã nằm xuống nhưng rồi phải ngồi dậy, lấy đệm kê người cho dễ chịu, định nói chuyện dài dài với Hồ Bằng.

Nghe thấy tiếng Hồ Bằng chị biết tâm trạng anh lúc này, anh bảo ở nhà có chuyện, truy hỏi chuyện Vân Tài đánh mạt chược nhưng lại moi ra được chuyện khác. Nghe Hồ Bằng nói đại khái, chị Hai bĩu môi, không biết nói gì. Một lúc sau chị ngắt lời Hồ Bằng, hỏi anh tại sao lại tin chị, nói chuyện này với chị.

Hồ Bằng nói: “Những người em tin tưởng rất ít”. Lòng chị Hai bỗng ấm lên, nhưng chị đưa câu chuyện sang hướng khác. Chị nói, Vân Tài vì tiền mà phạm sai lầm không thể bù đắp nổi. Chị khuyên Hồ Bằng nghĩ kĩ, xử lý việc này thật êm thấm, đừng để tổn thương Vân Tài. Hồ Bằng hỏi có cách nào, chị Hai ngập ngừng giây lát, Hồ Bằng nói anh cũng chưa biết phải thế nào, muốn nghe ý kiến người ngoài cuộc xem sao.

Oánh Oánh nói: “Chị có cách nào đâu! Chị muốn cậu chọn một trong hai giải pháp, thứ nhất giấu kín sự việc, bảo Vân Tài không được làm thế nữa, càng không thể để mọi người phát hiện; thứ hai, đem tiền đến trả cho nhà máy, tranh thủ chủ động, đừng để sự việc bại lộ rồi mới giải quyết, đánh mất sự chủ động”.

Hồ Bằng nghe Oánh Oánh nói cảm thấy chị dúng là người phụ nữ không bình thường, rất đáng khâm phục. Anh càng oán giận Vân Tài ngu xuẩn, vô tri. Anh bảo, anh biết cách xử lý vụ việc, chị nói vẫn chưa yên tâm, dặn anh đừng làm khó cho Vân Tài, chắc chắn lúc này Vân Tài cũng đang hối hận.

Oánh Oánh đặt máy xuống nhưng hồi lâu vẫn không ngủ nổi. Chị cũng hối hận, không biết mình nói với Hồ Bằng chuyện Vân Tài chơi mạt chược đúng hay sai. Từ ngày chơi mạt chược với Hồ Bằng, hình như mình rất quan tâm đến anh, chú ý tìm hiểu tình hình gia đình anh một cách không tự giác, phải chăng mình có cảm tình với người đàn ông này rồi? Không đâu! Mình không thích đàn ông ít tuổi hơn mình, đây chỉ là một người đàn ông ít tuổi đầy sức sống, khiến chị nhận ra chồng mình về mặt nào đó đã suy yếu. Anh làm cho chị nhận ra sức sống, khiến chị về phương diện nào đó đang được kích hoạt, nhưng vào lúc này chị lại không thừa nhận.

Cú điện thoại của Hồ Bằng làm cho Oánh Oánh nhận ra, giữa anh ta với vợ rất căng thẳng, anh vẫn có tình cảm với vợ. Qua điện thoại chị có thể đánh giá tình cảm anh đối với vợ, muốn khen anh vài câu, nhưng không sao nói nên lời. Chị Hai nghĩ, nếu mình gặp chuyện như vậy Văn Hòa sẽ đối với mình thế nào? Nếu Văn Hòa gặp chuyện tương tự thì mình sẽ như thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại, chị nghĩ đến một câu nói làm chị nản lòng: “Vợ chồng không phải là chim cùng cánh rừng, hễ gặp nạn mỗi con bay một hướng”.

Chị đã từng hỏi Văn Hòa, giữa hai vợ chồng nếu một người gặp khó khăn, người kia có bỏ đi hay không? Câu trả lời của Văn Hòa chắc nịch: “Vì chúng ta là vợ chồng, là những người có liên quan về lợi ích, không ai bỏ được ai”.

Lúc ấy nghe câu trả lời của chồng chị chỉ cười, bây giờ nghĩ lại vẫn muốn cười. Văn Hòa muốn nói quan hệ vợ chồng về mặt lý tính, chị nghe mà nhức tai. Chị cho rằng Văn Hòa đem quan hệ vợ chồng biến thành con châu chấu trên sợi dây, biến thành quan hệ hợp tác đôi bên. Chị thường xuyên khuyên Văn Hòa. Có những việc không thể làm, chị cảm thấy anh ngày một táo bạo, không ngăn nổi, đã có lần chị dọa chồng, nếu anh để xảy ra chuyện gì thì chị sẽ li hôn. Văn Hòa không dám nhận câu nói của vợ.

2

Sau khi gọi điện thoại nói chuyện với Oánh Oánh, Hồ Bằng không về nhà. Một mình anh đi uống bia ở quán vỉa hè, uống cho nỗi lòng nguội lạnh.

Chuyện của Vân Tài khiến Hồ Bằng phải chạy đôn đáo khắp nơi để tìm hướng giải quyết. Anh tìm một bạn học đang làm luật sư, đáp án tìm được cũng không hay ho gì. Theo “Luật Công ty”, việc Vân Tài làm đã đủ để khởi tố. Anh bạn luật sư không biết mình thật sự quan tâm hay từ góc độ nghề nghiệp để bày tỏ thái độ rõ ràng, khuyên Hồ Bằng đưa Vân Tài ra đầu thú. “Ăn trái táo có cái hột”, sự việc sớm muộn gì cũng bị lộ, đầu thú có thể được giảm nhẹ, còn nếu tố giác, có biểu hiện lập công, vấn đề sẽ không lớn. Anh bạn luật sư còn chủ động nhận làm luật sư bảo vệ quyền lợi cho Vân Tài, chỉ lấy một nửa chi phí. Hồ Bằng không muốn đưa chuyện này ra ánh sáng, anh đang suy nghĩ xem có cách nào khác không.

Cái gọi là cách khác cũng chỉ là mượn người đến đội điều tra hình sự hỏi thăm tình hình. Người của đội điều tra hình sự bảo việc ấy không thuộc quyền mà do đội điều tra kinh tế phụ trách. Hồ Bằng lại hỏi thăm xem ai quen ông Đào Triệu Quốc, Đội trưởng đội điều tra các vụ án kinh tế.

Thành phố Tứ Phương nhỏ bé, Hồ Bằng tìm ra một đống họ hàng thân thuộc với ông Đào Triệu Quốc, nhưng ai cũng bảo không thể giúp gì được. Ông Quốc không cho phép người nhà, họ hàng thân thích nhúng tay vào các vụ án. Ông làm quyết liệt, họ hàng bà con cũng ít qua lại với ông.

Oánh Oánh gọi điện bảo với Hồ Bằng, việc này có thể giao cho đồn công an giải quyết, nếu giải quyết được ở đồn công an thì sự việc trở nên đơn giản hơn. Hồ Bằng cảm thấy có lý, anh liền nhờ ông Lưu, Trưởng công an quận.

Ông Lưu bảo, tốt nhất đưa đương sự đến, không liên lạc qua điện thoại, đến trình bày rõ sự việc. Cho dù việc lớn, nhưng đến công an coi như đã ra đầu thú, sau đấy xử lý cũng không còn bị động.

Hồ Bằng nghĩ đúng là lối thoát. Những việc như vậy có rất ít người có thể bàn bạc. Hữu Ngư quan hệ rất rộng, có thể nhờ vả, nhưng không dám tin ở anh ta, sợ sau đấy để lại cho anh ta một chuyện cười. Định tìm Xuyên Thanh, lại cảm thấy không có gì chắc chắn.

Buổi trưa, Hồ Bằng đem theo hai cây thuốc ngon, hai chai rượu ngon tìm đến nhà ông Lưu. Ông Lưu không về ăn cơm, vợ ông ta không hỏi tên Hồ Bằng, cứ thế cất đồ đi rồi mới nói, chồng về thể nào cũng trách chị.

Buổi chiều Hồ Bằng đưa Vân Tài ra công an. Anh vào phòng ông Lưu trước, khẽ nói trưa nay đã đến nhà. Ông Lưu nhận thuốc Hồ Bằng đưa mời, cố làm ra vẻ bực tức: “Anh đừng đến như thế”. Hồ Bằng cười: “Chút xíu không đáng gì, công chuyện xong xuôi tôi sẽ có lời cảm ơn”.

Ông Lưu miệng lẩm bẩm, chuyển sự việc sang Vân Tài, hỏi một vài câu. Ông ta bảo, rất may sự việc này nằm trong phạm vi xử lý của ông, nhà máy bột giấy không nằm trong địa hạt của ông, nhưng cái công ty cung cấp than vẫn trong địa hạt của ông, hai đầu bắt một cũng đủ.

Ông Lưu gọi một cảnh sát trẻ có tên là Tống đến, nói với cậu ta: “Cậu ngồi đây nghe người nhà anh Bằng phản ảnh chuyện xảy ra ở nhà máy bột giấy”.

Hồ Bằng giục vợ vào phòng viên cảnh sát kia. Vân Tài sợ không dám vào, Hồ Bằng kéo chị vào. Vào đến nơi, Hồ Bằng phát hiện, viên cảnh sát vẻ mặt hiền hòa vừa rồi lúc này trở nên nghiêm túc, bên cạnh còn có một nữ cảnh sát ngồi ghi chép. Tống bảo Hồ Bằng ra ngoài, lát nữa sẽ gọi anh vào.

Trong lúc Vân Tài và viên cảnh sát nói chuyện, Hồ Bằng dạo quanh mảnh sân của đồn, giống như kiến bò chảo nóng, chốc chốc lại có một viên cảnh sát chạy ra, cảnh giác hỏi anh có việc gì? Anh bảo ở Sở Tài nguyên đến có việc, những viên cảnh sát kia không hỏi gì nữa.

Bực một nỗi, Hồ Bằng gặp một tên đầu gấu đường phố, vì đánh nhau đang chờ cảnh sát xử lý, hắn hỏi anh có phải anh cũng “đáp” vào đây hay không? “Đáp” có nghĩa là bị bắt, hắn nói như vậy cho dễ nghe. Hồ Bằng không nói thật, chỉ cau mày, bảo anh đến tìm người. Tên đầu gấu đưa mời anh điếu thuốc, nhờ anh nhận anh em nói giúp hắn vài câu. Hồ Bằng làm ra vẻ có thể giúp, vờ gọi điện thoại, bỏ đi chỗ khác.

Vân Tài phản ảnh tình hình rất lâu, hơn một tiếng đồng hồ. Cậu Tống ra trước, sang phòng quận trưởng, hình như để báo cáo. Hồ Bằng đến bên cửa sổ, Vân Tài ngồi ngây như tượng gỗ ở kia, thấy Hồ Bằng đứng ngoài nhìn chị, chị quay mặt đi chỗ khác.

Tống từ phòng quận trưởng ra, gọi Hồ Bằng vào.

Ông Lưu không hút thuốc của Hồ Bằng mời, bảo hút nhiều khô cổ. Ông ta bảo đã tìm hiểu sự việc, hi vọng những điều Vân Tài nói là đúng. Rồi khuyên Hồ Bằng đưa Vân Tài đến nhà máy báo cáo rõ tình hình, xem thái độ của nhà máy thế nào.

Vân Tài rất căng thẳng khi nghe nói phải báo cáo sự việc với nhà máy, nói thế nào chị cũng không chịu đi. Hồ Bằng nói, cảnh sát bảo đến báo cáo với nhà máy là việc may mắn, chứng tỏ tình hình không quá nghiêm trọng, việc này không xử lý coi như cái nhọt bọc, sớm muộn gì rồi cũng viêm tấy, vỡ mủ.

Ra khỏi đồn cảnh sát hai chân Vân Tài mềm nhũn, vội đi tìm nhà vệ sinh, tiếp đó chị đi giải liên tục.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx