sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 28: Sử Nữ Âm Công

Rừng trúc xanh tươi trông thật mát mắt, chỉ ngắm nhìn cũng thư giãn tinh thần. Cẩm Tiên trỏ tay reo lên:

- Ta vào rừng trúc nghỉ một lát, Vương ca.

Vương Hán Sơn nhìn lại quảng đường. Hai người đã vượt xa thị trấn Hoa Đài và đi về phương nam, phong cảnh vùng này thật là miền non sông cẩm tú.

Chàng gật đầu:

- Phải đấy, trúc là loài cây quân tử, một nơi dừng chân lý thú.

Cẩm Tiên cười khanh khách:

- Cây trúc quân tử chỗ nào đâu?

- Muội không hiểu sao? Cây trúc tiết trực tâm hư, lòng nó thẳng, ruột nó rỗng. Cũng như người quân tử luôn thẳng thắn, tâm địa không chứa mưu cơ sâu độc.

- Thôi, Vương ca ơi, sống phiêu bạt giang hồ mà không có mưu cơ thì làm sao tồn tại được.

Nàng phẩy tay:

- Muội thích rừng trúc chỉ vì nó mát mẻ vậy thôi. Ta hãy vào đó nghỉ ngơi, đàm đạo...

Rừng trúc xanh rì rào trong gió như một điệu nhạc du dương bất tận, Vương Hán Sơn và Cẩm Tiên cũng ngồi trên một phiến đá, dưới chân là thảm cỏ xanh rờn.

Hán Sơn mỉm cười:

- Cẩm muội có điệu múa thật tuyệt vời. Tiểu ca tưởng đâu đã lâm nguy bởi bọn Vạn Độc Quỷ môn rồi đấy.

Cô gái gật đầu:

- Võ công của muội chỉ mới có bấy nhiêu. Còn muội sống được trên bước giang hồ chỉ nhờ tài láu lỉnh.

Vương Hán Sơn nhướng mắt:

- Điệu múa ấy cũng là võ công à?

- Đúng vậy, đó là một môn tuyệt kỹ trong pho Sử Nữ âm công có tên là Nhiếp Hồn Ảo Vũ. Pho võ công này muội trộm được của mụ Kim Tiền Xú Phụ ở Hải Ly thần đảo đem về tự luyện. Môn khinh thân, Ảo Bộ và Nhiếp Hồn Ảo Vũ thì Vương ca đã thấy, còn các món tuyệt kỹ khác để giao đấu thì muội còn chưa luyện được. Phải cần Vương ca hợp sức với muội đấy.

Chàng trai ngạc nhiên:

- Sử Nữ âm công thuộc về người nữ, còn tiểu huynh là nam làm sao cùng muội luyện tập được?

Cẩm Tiên chợt nắm lấy bàn tay Hán Sơn:

- Vương ca, muội nói thật. Vương ca đừng buồn nhé.

Hán Sơn lắc đầu:

- Muội cứ nói đi. Vừa qua đã hai lần muội giải cứu cho tiểu huynh thoát nạn mà...

Cẩm Tiên lại cười:

- Vương ca không buồn thì muội nói thật nhé. Vương ca giúp được muội là do diện mạo xấu xí đó.

Gương mặt Hán Sơn vẫn bình thản, bởi sắc diện chàng có thay đổi thì Cẩm Tiên cũng không thể nhìn thấy sau lớp mặt nạ đen đúa với hai vết thẹo dài.

Chàng trầm giọng:

- Tiểu huynh không buồn. Nhưng muốn được biết vì sao Cẩm muội cần một kẻ xấu trai?

Cô gái đáp chậm rãi:

- Điều khó của Sử Nữ âm công là khi luyện các chiêu thức giao đấu phải có một đối tượng nam. Nhưng người sử nữ phải giữ được cái tâm mình không động, không có hành vi dâm tà để vẫn giữ nguyên là người trinh nữ. Trong lúc luyện công trước đối tượng nếu thấy tâm động là phải lập tức ngừng ngay, nếu để hành vi dâm bôn xảy ra sẽ bị tẩu hỏa nhập ma và chết không kịp cứu.

Nàng nhìn thật sâu vào đôi mắt Hán Sơn:

- Đấy, muội đã nói thật và Vương ca cũng hiểu được nguyên nhân vì sao đã hai lần muội liều mạng giải cứu Vương ca. Nhưng chẳng hiểu Vương ca có chịu giúp muội luyện công chăng. Bởi muội đã thử luyện công với mấy chàng đẹp trai, nếu muội giữ được cái tâm không động thì trí tuệ vẫn phân tán, chẳng tập trung vào chiêu thức.

Vương Hán Sơn bật cười:

- Tiểu huynh hiểu rồi, gương mặt xấu xí của tiểu huynh không hấp dẫn được muội nên muội có thể định tâm khi luyện Sử Nữ âm công...

Cẩm Tiên kêu lên:

- Vậy Vương ca thỏa thuận với muội rồi chứ?

Ngập ngừng một lúc, Vương Hán Sơn hỏi:

- Nhưng cách thức luyện môn Sử Nữ âm công như thế nào mới được chứ?

Nở một nụ cười hóm hỉnh Cẩm Tiên nói:

- Vương ca muốn biết rõ ư?

- Tiểu huynh phải biết xem có thể giúp muội được không.

Cẩm Tiên bất bình:

- Vương ca định tìm cách thối thoát phải không?

Vương Hán Sơn hốt hoảng, đáp nhanh:

- Không phải thế đâu, tiểu huynh chỉ sợ...

- Vương ca sợ gì?

- Sợ huynh sẽ xâm phạm... tiết trinh của Cẩm muội...

Đưa bàn tay ngọc vỗ vào vai Vương Hán Sơn, Cẩm Tiên cười khúc khích:

- Vương ca chỉ lo chuyện hão. Lối luyện Sử Nữ âm công này không giống như Hấp Tinh ma công đâu mà ca ca sợ xâm phạm tiết trinh của muội. Nhưng...

- Nhưng thế nào?

- Trong lúc luyện công Vương ca phải tiếp xúc chân dương với chân âm của muội từ bên ngoài. Ca ca vận chân khí tống vào, muội thì tiếp nhận luồng chân khí đó nhiều lần, cứ như vậy cho đến khi Sử Nữ âm công thành tựu.

Sửng sốt cả người, Vương Hán Sơn lắp bắp:

- Như thế chẳng hóa ra...

Cẩm Tiên trừng mắt:

- Vương ca từ chối ư?

Hốt hoảng, chàng trai gật nhanh:

- Tiểu huynh bằng lòng - Rồi chàng tiếp - Khi muội đột nhập phòng riêng mụ Huệ Tiên để giải thoát cho tiểu huynh đã biểu lộ được môn Ảo Bộ thần tình. Lúc song hành bên nhau tiểu huynh cũng đã thấy trình độ khinh thân của muội. Còn môn Nhiếp Hồn Ảo Vũ tiểu huynh vừa thấy, quả thật giang hồ hi hữu. Pho võ công trong tay muội nếu luyện được hết các chiêu thức giao đấu nữa sẽ trở thành một cao thủ võ lâm. Tiểu huynh đang trên đường tầm sư học võ, tiểu huynh sẽ luyện luôn Sử Nữ âm công cùng với muội.

Cẩm Tiên che miệng cười khúc khích:

- Ôi, không được đâu. Vương ca không thể luyện công mà chỉ làm đối tượng cho muội thôi. Vì nếu Vương ca cũng luyện pho bí kíp này thì lúc thành đạt Vương ca sẽ trở nên kẻ ái nam ái nữ...

Hán Sơn kêu lên:

- Trở thành lại cái à?

Cô gái cười nhẹ:

- Vương ca có muốn trở thành cô gái xấu xí mà giỏi võ công chăng?

Hán Sơn lắc đầu lia lịa:

- Thôi, điều ấy tiểu huynh không thích.

Cô gái bảo:

- Vậy Vương ca cứ giúp muội luyện âm công và cùng muội đi tới Trường Sa tầm thù.

Hán Sơn vội hỏi:

- Kẻ thù của muội ở Trường Sa à?

Gương mặt cô gái bỗng buồn bã khác thường:

- Phải, một kẻ thù ghê gớm, mối thù khắc sâu tận xương tủy. Trên bước giang hồ muội sẽ kể với Vương ca.

Vương Hán Sơn nhận thấy ở cô bạn gái tình cờ này lắm điều đáng lưu tâm. Một thiếu nữ xinh đẹp, láu lỉnh và tinh quái như Cẩm Tiên không ngờ cũng đang mang một mối thù sâu nặng, nàng lại luyện một pho bí kíp lạ đời. Cùng sóng bước giang hồ với nàng chắc sẽ có lắm việc kỳ thú. Song chàng còn phải đi tìm Linh Phụng, còn phải học võ công để chống lại bọn Vạn Độc Quỷ môn.

Chàng bèn chậm rãi nói:

- Tiểu huynh đã hai lần chịu ơn của muội, dù phải đi với muội đến cùng trời cuối đất cũng chẳng từ nan. Nhưng hiềm vì tiểu huynh còn phải đi tìm gia muội bị thất lạc và học lấy vài ngón võ công để chống chọi với kẻ thù...

Hán Sơn nói chưa hết lời, Cẩm Tiên đã trừng mắt:

- Hừm, thì ra Vương ca là người giả dối, nói chuyện quân tử với biết ơn ngoài miệng. Sự thật Vương ca vừa qua tai nạn đã tính bỏ muội một mình phải không?

Chẳng ngờ Cẩm Tiên đã nổi giận đến thế, Hán Sơn đâm ra lúng túng, vội vàng nói chữa:

- Ôi, tiểu huynh đâu phải là kẻ vô ơn. Nhưng hoàn cảnh thế nào cứ nói rõ để mong muội thu xếp giùm cho. Xin muội đừng nóng.

Cẩm Tiên lại mỉm cười được liền.

Nàng gật đầu:

- Thôi được, muội đã hiểu lòng Vương ca rồi. Bây giờ muội nhường Vương ca một bước... là sẽ cùng đi công việc của Vương ca. Trên bước hành trình Vương ca phải làm đối tượng cho muội luyện Sử Nữ âm công, còn muội sẽ giúp Vương ca học võ công và kiếm tìm người thân. Như vậy được chưa?

Hán Sơn vui mừng lẹ miệng:

- Cẩm muội thông minh lanh trí, tính việc hợp lý vô cùng, tiểu huynh xin bái phục.

Cẩm Tiên vội xua tay:

- Không dám, không dám. Vương ca đừng tự hạ mình. Muội nghĩ cách để huynh muội ta vẹn nghĩa với nhau thôi.

Cả hai hòa chung tiếng cười giữa làn gió vi vu của rừng trúc.

Nói cười vui vẻ một lúc, Cẩm Tiên chợt bảo:

- Có một đại sự mà muội lại quên, bậy thật.

Vương Hán Sơn nhìn sững:

- Việc gì mà lớn lao quá vậy muội?

Cẩm Tiên cười lém lỉnh:

- Người xưa dạy rằng đừng tưởng đôi chân mang cái bụng mà chính cái bụng mang đôi chân. Thử hỏi nếu bụng đói meo cặp giò làm sao lết nổi? Vậy cái ăn chính là đại sự phải không? Muội đã lo sẵn bữa ăn uống từ đêm qua trong cái bị này. Bây giờ chúng ta lôi ra làm chuyện đại sự.

Nàng vỗ vào cái bị bình bịch, khiến Hán Sơn bật cười:

- Hèn gì lúc muội thoát y để thi triển Nhiếp Hồn Ảo Vũ bảo tiểu huynh ôm mớ y trang thấy có gì nặng trĩu, lục cục, lòn bòn ngờ đâu là cái bị thức ăn trong mớ quần áo.

Cẩm Tiên mở bị thức ăn ra, nào xôi, nào thịt luộc, lại có cả một bình rượu nho.

Hán Sơn nốc xôi thịt ăn rất thật thà nhưng không đụng tới rượu.

Cô gái nhướng mắt:

- Rượu dành cho Vương ca đấy, nam vô tửu như kỳ vô phong, chàng trai không có rượu thì xuôi xị như cờ không gió. Sao Vương ca không uống rượu?

Chàng trai lắc đầu hóm hỉnh:

- Thôi, tiểu huynh ngại lắm, chỉ sợ giống rượu của mụ Huệ Tiên.

Cẩm Tiên trừng mắt:

- Vương ca đừng nói nhảm, chẳng bao giờ muội sử dụng dâm tửu như Huệ Tiên. Muội sợ "chuyện ấy" lắm mà.

Hán Sơn mở bình rượu dốc vào miệng, mùi rượu thơm lừng.

Chàng tấm tắc khen:

- Ôi, rượu huyết sâm đại bổ ngon tuyệt.

Rồi chàng gật gù:

- Muội nói đúng, Huệ Tiên và muội đều thích chàng trai xấu xí. Nhưng mục đích mỗi người khác nhau.

Cẩm Tiên cười khúc khích:

- Nếu muội không gỡ Vương ca ra khỏi tay mụ Huệ Tiên dâm ác ấy thì Vương ca sẽ thân bại danh liệt vì không chịu nổi mụ ta đâu. Lão Vạn Độc Thần Ma còn phải sợ môn Hấp Tinh công của mụ hút hết nguyên khí nên mặc dù say mê mụ nhưng cũng phải cứ ba tháng lão mới dám đến với mụ một lần.

Hán Sơn ực thêm một ngụm rượu:

- Sao muội biết cả chuyện kín của mụ ta?

Mắt cô gái liếc ngang:

- Chuyện gì mà qua khỏi tai mắt tinh ma của muội.

Chợt nàng phẩy tay:

- Thôi, không nói chuyện ấy nữa, bây giờ bàn chuyện võ công.

Hán Sơn nhìn cô gái:

- Chuyện võ công à?

- Phải, Vương ca đã học được mấy tuyệt chiêu?

Hán Sơn thành thật đáp:

- Tiểu huynh chỉ mới học được của gia phụ một chiêu Song Chỉ Xuyên Tâm, muội đã thấy tiểu huynh xuyên thủng tim một tên thuộc hạ Vạn Độc Quỷ môn đấy.

Cẩm Tiên trầm giọng:

- Ra chốn giang mà chỉ có một chiêu lận lưng thì ít quá, Vương ca còn phải học nhiều. Nhưng trình độ khinh công phi hành của Vương ca đã khá đấy.

Chàng trai mỉm cười:

- Gia phụ vốn là một cao thủ võ lâm nào phải tầm thường. Nhưng suốt thời niên thiếu tiểu huynh chỉ ưa săn bắn, xao lãng võ công. Tiểu huynh luyện khinh công phi hành và nội lực chỉ để đi săn và luyện một chiêu Song Chỉ Xuyên Tâm để hạ ác thú. Bây giờ có việc ra chốn giang hồ mới biết khó khăn.

Cẩm Tiên nói:

- Vương ca chẳng nên lo ngại, đã có công phu nội lực như Vương ca sẽ tiếp thu võ công rất nhanh. Còn muội phải luyện thành pho bí kíp Sử Nữ âm công mới mong tầm thù rửa hận.

Như chợt nhớ ra, Cẩm Tiên kêu lên:

- Vương ca còn môn đại đao đã cao cường. Trận giao đấu vừa rồi muội rất phục những đường đao của Vương ca.

Hán Sơn nhấc thanh đại đao lên, chậm rãi bảo:

- Môn đại đao này là của người bạn tình cờ Khương Bạch Hổ truyền cho tiểu huynh chín chiêu, có thể biến hóa thành tám mươi mốt chiêu. Phổ nội lực vào đao thì đường đao còn phát huy kình lực dữ dội.

- Hay quá, vậy chỉ với môn đại đao này Vương ca cũng đủ đối chọi với kẻ thù rồi.

- Chưa đủ đâu muội ạ. Khương Bạch Hổ còn căn dặn tiểu huynh phải tìm học đao pháp của một người...

- Ai mà ghê gớm thế?

- Người ấy là Tạ thần đao, tức Huyền Thiết Đao Tạ Đại Đởm. Ông ta đã phiêu bạt giang hồ không định sở, nhưng tiểu huynh nhất định phải tìm ra bậc thần đao ấy.

- Vương ca còn phải học thêm đao pháp của họ Tạ à?

- Chẳng những học đao pháp mà tiểu huynh còn phải cầu xin ông trao lại thanh Huyền Thiết bảo đao...

Cẩm Tiên nhướng mắt:

- Ôi, một cây đao thì rèn đâu chẳng được việc gì phải cầu xin lão già họ Tạ ấy?

Hán Sơn lắc đầu:

- Muội vậy là chưa hiểu về thanh bảo đao ấy, Huyền Thiết là loại thép đen quý hiếm, dùng luyện đao cứng mà không dễ gãy, bén ngót đến độ chém sắt như chém sạt sườn non... Được Tạ Đại Đởm truyền cho thanh bảo đao ấy tiểu huynh sẽ trở thành Cương Đao Tuyệt Thủ.

Cẩm Tiên vỗ tay:

- Nếu vậy thì Vương ca gặp may rồi.

Chàng trai nhỏm tới:

- Muội nói sao, thì ra...

Gật đầu mấy cái, Cẩm Tiên bảo:

- Huyền Thiết Đao Tạ Đại Đởm hiện đang ở vùng núi Tiên Sơn.

- Ôi, tại sao muội biết?

- Có gì lạ đâu. Tạ Đại Đởm là con sâu rượu, lão ta có nhiều tửu hữu trên chốn giang hồ. Vài ngày trước đây muội nghe một bạn rượu của lão là Túy Cuồng Lão Hiệp nói trong tửu quán Liên Đài rằng Tạ Đại Đởm đang một mình luyện đao trong vùng núi Tiên Sơn và Hắc Long đàm.

Hán Sơn mừng rỡ:

- Vậy muội biết hai nơi ấy chứ?

Cẩm Tiên gật nhanh:

- Hắc Long đàm là một đầm nước rộng lớn dưới chân núi Tiên Sơn nên hai địa điểm này gần nhau đấy.

- Thế thì ta đến đó ngay thôi, tiểu huynh muốn được gặp vị tiền bối ấy gấp.

Cô gái lại nói:

- Vương ca cũng nên biết trước rằng Tạ Đại Đởm là ông già tính khí bất thường, đôi khi rất nguy hiểm phải tùy cơ ứng biến mới được.

Hán Sơn vui vẻ:

- Ôi, các vị lão nhân trái tính trái nết là chuyện thường, tiểu huynh đã biết cách sử sự.

Cẩm Tiên đứng dậy:

- Vậy thì chúng ta đi.

Hai người rời khỏi rừng trúc, cô gái xua tay:

- Ta tiếp tục đi về hướng nam, Vương ca nhé.

Cùng trổ thuật phi hành hai người như hai mũi tên bay thẳng về phía chân trời, trong chớp mắt chỉ còn là hai chấm nhỏ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx