sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 39: Sáu Món Ăn Lạc Thú

Huệ Tiên rút trong áo ra một chiếc sáo nhỏ, thổi mấy tiếng âm u. Lập tức chàng trai nghe cành lá lao xao, rồi hàng trăm con rắn màu lục và màu trắng xuất hiện lúc nhúc trên tàn lá... chúng giương cặp mắt đỏ rợn người và đánh lưỡi lách tách khủng khiếp.

Thiếu phụ khoát tay một vòng:

- Thấy chưa Vương huynh, bầy rắn dễ thương đấy chứ?

Hán Sơn rùng mình, chàng tưởng tượng nếu bầy rắn kia chỉ bò quanh mình chàng một lượt thì hẳn chàng chỉ còn là bộ xương trụi lủi.

Huệ Tiên trỏ tay lên tàn lá:

- Vương huynh thích nằm trong màn với thiếp hay thích đùa giỡn cùng bầy rắn gớm ghê kia? Chúng rất hung dữ và háu đói. Chỉ cần vài tiếng sáo điều khiển là chúng sẵn sàng cắn mổ ngay.

Chàng trai xua tay:

- Thôi, thôi, ta không ưa những con vật tanh tưởi ấy. Một con Bạch Linh xà trên cổ và một con độc tằm Lão Qua nơi cánh tay cũng đủ làm ta mất hứng rồi.

Người đàn bà gật gù:

- Bậy quá, thiếp không ngờ mình đã làm chàng mất hứng. Thôi để thiếp xin gợi hứng lại cho chàng.

Sau một cái phẩy tay, Huệ Tiên đã thu hồi con rắn trắng bằng đầu đũa kia và con độc tằm đen thui, nhốt chúng vào chiếc túi gấm.

Hán Sơn liền đứng bật dậy, vung tay chân thoải mái.

Chợt Huệ Tiên trừng mắt:

- Vương huynh đừng tưởng thoát khỏi hai con vật này là có thể bỏ chạy đâu nhé. Chỉ một tiếng sáo ra lệnh của thiếp là hàng trăm con rắn độc trên các tàn cây kia phóng vụt xuống cắn xé chàng. Ôi, cái chết như vậy chẳng êm dịu tí nào đâu.

Rồi ả vỗ tay, kêu lớn:

- Bay đâu, dựng trướng, treo màn và dọn rượu thịt ra để ta cùng xú diện lang vui vầy nhé.

Những tiếng dạ vang lên rồi trong vài khắc bọn tỳ nữ đã dựng xong trướng gấm quây màn bát tiên dưới ánh đèn lồng huyền ảo. Trên vạt cỏ mịn như nhung lại được trải một lớp nệm lông cừu êm ái tuyệt vời.

Tấm nệm khơi gợi cho người ta nghĩ đến thú vui chăn gối.

Huệ Tiên lúng liếng cặp mắt đa tình:

- Mời Vương huynh nhập tiệc.

Tiếng bầy rắn độc lạo xạo trên cành lá khiến Hán Sơn chẳng dám cưỡng lại ý muốn của dâm phụ tuyệt đẹp mà cũng tuyệt độc kia. Chàng uể oải ngồi vào mâm thức ăn lạ mắt.

Thiếu phụ quay qua bọn tỳ nữ:

- Cho các ngươi lui ra ngoài, được tha hồ uống rượu nhưng đừng quá ham vui mà lơi lỏng việc canh phòng. Coi chừng bốn gã Lạc Thủy tứ quái đấy nhé.

Xung quanh đầy những người đẹp, Hán Sơn nhìn bầy con gái cầm gươm cúi đầu rồi biến dạng vào những lùm cây, chàng lại nhớ Linh Phụng quá chừng.

Ôi, ngày nào chàng mới tìm thấy người yêu?

Chàng lơ mơ gửi hồn về Linh Phụng đến nỗi Huệ Tiên đích thân trao đôi đũa ngà trước mặt chàng cũng không nhìn thấy.

Huệ Tiên kêu lên:

- Vương huynh, chàng nghĩ tới điều gì mà như kẻ mất hồn vậy?

Hán Sơn bừng tỉnh vội đáp lại:

- À, ta đang ngắm những đĩa thức ăn kỳ lạ này, chắc là toàn sơn hào hải vị quý hiếm?

Thiếu phụ mỉm cười bí hiểm:

- Quý hiếm lắm, Vương huynh ạ.

Ả cầm đũa ngà trỏ vào từng món:

- Đây là thịt sơn cẩu đầy phong độc kẻ thường nhân ăn vào sẽ phát bệnh cùi. Còn kia là món rắn động hoang sơn. Đĩa nọ là gan cóc tía Động Đình, kề bên có bò cạp Tứ Xuyên chiên giòn. Tiếp đó là món rết độc Vân Nam nướng ngũ vị. Tô canh kia là rau ngải độc nấu với bọ hung rừng.

Hán Sơn phát hoảng:

- Ôi toàn những món ăn kịch độc làm sao ăn.

Huệ Tiên cười ngất:

- Vương huynh chớ sợ, những món này kẻ tầm thường xơi vào sẽ ngộ độc chết quay lơ ngay. Nhưng người có võ công lại uống kèm Thiên Hoa tửu của thiếp thì khí lực cường tráng, kinh mạch thông suốt việc ái ân mãnh liệt mà chẳng tổn hao nguyên khí tí nào.

Chàng trai rùng mình mắt ngó trân trân vào gương mặt xinh đẹp của Huệ Tiên rồi lại liếc ngang những đĩa thức ăn cực độc.

Thiếu phụ vẫn thản nhiên rót rượu ra chung, mùi rượu Thiên Hoa tỏa ra thơm ngát.

Ả nâng một chung trao tận tay chàng trai:

- Vương huynh, hãy cạn chét ân tình cùng thiếp...

Ánh tinh quang trong đôi mắt Huệ Tiên rọi thẳng vào mắt Hán Sơn. Lạ thay chàng trai như bị thôi miên, ngoan ngoãn đưa tay tiếp lấy chung rượu chẳng chút ngại ngần...

Huệ Tiên bật cười khoái trá.

Cô ả biết Hán Sơn đã bị Nhiếp Hồn đại pháp của nàng khống chế, sẵn sàng tuân theo sự điều khiển...

Lúc ấy quả thật chàng trai đã mềm ẩn khi chạm phải ánh mắt thu hồn của Huệ Tiên. Chàng quên khuấy ý định giải cứu Cẩm Tiên thoát tay bọn Tứ quái ở thâm sơn và còn quên luôn cả hình ảnh Linh Phụng yêu quý nhất đời của chàng nữa.

Chàng nâng chung rượu từ từ đưa lên môi, giữa lúc Huệ Tiên vẫn chiếu ngời đôi mắt vào chàng, miệng mỉm cười thích thú.

Chung rượu đã kề môi chàng trai.

Bỗng choang một tiếng, chiếc chung ngọc vỡ tan trong bàn tay Hán Sơn, chất rượu thơm tung tóe ra ngoài.

Huệ Tiên ngạc nhiên, nghiêm mặt:

- Kìa, Vương huynh sao bóp vỡ chung ngọc của thiếp?

Chớp mắt một cái Hán Sơn bừng tỉnh, chàng nhặt viên sỏi nhỏ trước mặt trao cho Huệ Tiên:

- Không phải ta bóp vỡ chung ngọc đâu. Có kẻ ném viên sỏi nhỏ này hàm chứa nội lực đập vỡ tan chung quý.

Thiếu phụ thét lên:

- Vương huynh dám đặt chuyện hả, viên sỏi này làm sao qua mắt được thiếp, dù nó từ tay một kẻ phóng ám khí tuyệt luân.

Bộp...

Huệ Tiên chưa kịp khép miệng thì một viên sỏi khác đã bay lọt thỏm vào miệng ả, khiến ả dội ngược.

Lập tức chồm dậy, Huệ Tiên thét lớn:

- Bay đâu, hãy bắt ngay tên gian tế.

Bọn tỳ nữ của Huệ Tiên đều là cao thủ đao kiếm. Tiếng dạ vang rền, thép khua loẻng xoẻng trong bóng đêm.

Đưa chiếc sáo nhỏ lên môi. Huệ Tiên thổi ngay một khúc nhạc kỳ lạ... Những tàn cây liền xao động, trên mặt cỏ cũng nhấp nhô những hình bóng trườn bò. Hán Sơn biết Huệ Tiên đang huy động bầy rắn độc của nàng tìm giết một nhân vật bí nào đó. Kẻ đã cả gan dám phá khuấy cuộc vui của ả trong đêm nay.

Huệ Tiên thét lớn:

- Kẻ nào to gan, dám chọc ghẹo Vạn Độc phu nhân, hãy mau xuất đầu lộ diện.

Vèo...

Từ trên rặng cây một bóng người phóng vút xuống, y phục toàn đen, mặt bịt vuông khăn đen, chỉ chừa đôi mắt như đốm than hồng.

Hán Sơn thảng thốt kêu lên:

- Lão nhân bịt mặt.

Thiếu phụ dâm độc gầm lên:

- Quái nhân, Ngươi là ai?

Đáp lại câu hỏi của Huệ Tiên chỉ có một tràng cười lạnh gáy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx