sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 73: Chạy Trốn Người Yêu

Vừa thấy Hán Sơn đi khuất, Linh Phụng đã phóng vèo đến kẽ đá nhổ nhanh mấy khúm cỏ Linh Chi...

Nàng quay mình chuyển bộ, vừa định trở về hang động. Bỗng nghe vụt một tiếng, chàng trai mặt thẹo đã lao tới gần nàng.

Linh Phụng trải qua một khắc lúng túng:

- Ôi, Hán Sơn quay lại rồi. Giữa nơi trống trải này nàng biết ẩn vào đâu?

Nhanh như chớp, Linh Phụng chỉ biết quay đầu bỏ chạy.

Nàng nghe phía sau có tiếng gọi lớn:

- Cẩm Tiên... Cẩm Tiên...

Thì ra Hán Sơn nhìn phía sau lưng cô gái có hai bím tóc nên nhận lầm là Cẩm Tiên...

Mặc cho Hán Sơn kêu, Linh Phụng cứ chạy thẳng.

Tiếng kêu càng gấp hơn và Linh Phụng đã nghe hơi gió sau lưng. Biết cứ chạy thẳng sẽ không tránh khỏi Hán Sơn bắt kịp, Linh Phụng lẻn vào một bụi rậm rồi cứ luồn trong lùm bụi trườn đi như con rắn. Bóng dáng cô gái trong vài khắc đã biến mất trước mắt chàng trai.

Vượt qua nhiều bờ bụi, cuối cùng Linh Phụng chui vào một đống đá nhỏ hẹp, tối tăm.

Núp một lúc, mắt nàng đã quen với bóng tối, mũi nàng lại ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ hấp dẫn vô cùng.

Nhìn lên vách đá, Linh Phụng nhìn thấy từng đám nấm chen chúc. Giữa đám nấm ấy nàng thấy có ba cái nấm thật lớn bằng cái bánh bao đang tỏa hương thơm ngào ngạt.

Cả buổi như chơi trò cút bắt với Hán Sơn, Linh Phụng thấm mệt. Nàng vừa khát vừa đói, bèn bẻ chiếc nấm thơm ấy đưa vào miệng nếm thử. Nào ngờ vị nấm ngọt và mát khiến Linh Phụng thích thú. Nàng ăn hết luôn cái nấm thơm lạ lùng kia.

Vừa nhai nuốt hết chiếc nấm lớn, Linh Phụng cảm thấy toàn thân nóng lên, kinh mạch chuyển động rần rật. Đôi mí mắt Linh Phụng chợt nặng trĩu, rồi nàng thiếp vào trong giấc ngủ giữa hang tối. Trong lúc đó ngoài rừng vẫn còn tia mặt trời soi rọi qua mép vực trên cao.

Một giấc ngủ thật ngắn ngủi, bởi chỉ một khắc sau Linh Phụng đã tỉnh ra. Nàng cảm nhận một sức mạnh kỳ lạ đang phát sinh trong cơ thể nàng.

Vô cùng hoan hỉ, Thượng Quan Linh Phụng bật thốt:

- Nấm Thiên Niên Như Mộc trăm năm mới gặp một lần đây.

Thật vậy, cái nấm to tướng Linh Phụng vừa ăn chính là Thiên Niên Như Mộc, người dùng nó sẽ gia tăng thêm ba Mươi Lăm nội lực, từ lâu các cao thủ Hắc, Bạch đã khổ công đi tìm mà không thấy, nay trong cơn cấp bách trốn chạy Vương Hán Sơn bất ngờ Linh Phụng gặp nó quả thật là một độ kỳ duyên chưa từng có bao giờ.

Hướng mắt sang hai chiếc nấm Thiên Niên Như Mộc còn lại Thượng Quan Linh Phụng lẩm bẩm:

- Ôi, hay là ta cứ nhổ hai cái nấm kia, biết đâu sau này lại chẳng cần dùng đến nó.

Thoăn thoắt tiến đến hai cái nấm to tướng, Linh Phụng nhổ lấy bỏ vào bọc hành trang.

Linh Phụng duỗi tay phát động, kình lực của nàng vỗ ra vùn vụt. Nội lực của nàng đột nhiên thừa mứa. Nàng ra khỏi hang núi, băng ngang lùm bụi trở lại đường mòn. Không còn thấy bóng dáng Hán Sơn đâu nữa, Linh Phụng yên tâm cầm mấy khóm cỏ Linh Chi trở về hang đá, nơi Phi Bằng đang hôn mê như sắp lìa đời. Nàng kiếm nước trong dưới những thạch nhũ, vò nát cỏ Linh Chi rồi đổ vào miệng Phi Bằng. Theo dõi hồi lâu, Linh Phụng thấy hơi thở của gã trai đều dần, sắc diện đã có màu hồng nhưng gã vẫn chưa tỉnh lại được.

Nàng suy nghĩ trong đầu:

- Ta còn phải truyền chân dương nội khí đả thông kình mạch bằng những tuyệt chiêu mới mong cứu được Phi Bằng thoát chết.

Nàng vươn tay cầm lấy cuộn da...

Đọc xong phần hướng dẫn và những chiêu thức, Linh Phụng gật gù:

- Cứ chín chiêu căn bản là biến hóa thành tám mươi mốt chiêu. Ta chỉ cần luyện ba mươi sáu chiêu căn bản là đã có được ba trăm hai mươi tư chiêu chiến đấu, và hẳn đã thừa sức đả thông kinh mạch cho Phi Bằng.

Từ lúc ăn chiếc nấm thơm trong hang tối. Linh Phụng cảm thấy sinh khí tràn đầy, công lực tăng trưởng dữ dội. Nàng không hiểu rõ nguyên nhân mà chỉ biết chân dương nội khí trong cơ thể nàng đủ tiếp thu những chiêu thức phần đầu của Thiên Chiêu Sưu Lục...

Để Phi Bằng nằm yên tĩnh bên ngoài, Linh Phụng vào trong ngồi hành công luyện khí.

Là người đã biết võ công, nội lực lại dồi dào, Linh Phụng tiếp thu các chiêu thức trong pho bí kíp thật nhanh chóng.

Suốt mấy ngày đêm Linh Phụng vừa theo dõi sức khỏe của Phi Bằng, vừa luyện Thiên Chiêu Sưu Lục trong góc hang sâu. Thấm thoắt nàng đã tiếp thu hơn ba trăm chiêu chiến đấu. Nhưng Linh Phụng vẫn say mê tiếp tục không ngừng.

Chiều hôm ấy Linh Phụng đang tiếp tục luyện chiêu trong góc hang sâu, bỗng nàng nghe bên ngoài có những âm thanh ậm ọe kỳ lạ rồi có mấy lời xầm xì trao đổi:

- Gã này là công tử Phi Bằng sao?

- Chính nó đấy. Gã là con trai của Độc Long Quái Cước Tống Phi Báo, tức là Tống Linh võ đường chủ...

- Hừm, chẳng trách hắn hạ nổi lão câm Trương Lộng.

- Gã bị tẩu hỏa nhập ma rồi...

- Thế là xong. Chắc gã luyện Thiên Chiêu Sưu Lục nhưng không đủ chân dương nội khí...

- Vậy nửa pho bí kíp gã để đâu?

- Ta phải lục soát ngay mới được.

Linh Phụng nghe có những bước chân và âm thanh sột soạt của các người đang lục soát.

Điều làm nàng yên tâm là những người bên ngoài chẳng phải kẻ ác. Những lời nói của họ không có ý làm hại Phi Bằng nên nàng cứ bình tĩnh núp bên trong theo dõi.

Lát sau, những tiếng nói lại vang lên:

- Không thấy cuộn da đâu cả...

- Nguy rồi, không chừng có kẻ đã chiếm được nửa pho võ công.

- Ta phải điều tra ngay gã công tử này, xem kẻ nào đã đoạt cuộn da lúc hắn vừa bị tẩu hỏa...

Không còn chần chừ được nữa vì sợ Phi Bằng bị rắc rối. Linh Phụng lập tức phóng vèo ra ngoài.

Nàng thét lớn:

- Phải, chính ta đang nắm nửa pho bí kíp và đã luyện được hơn ba trăm chiêu rồi.

Vừa nói Linh Phụng vừa nhìn thẳng vào những người trước mặt.

Nàng thấy rõ ba lão già. Hai lão mang bộ mặt hóa trang kỳ dị, mặc áo đạo sĩ, còn một lão tóc râu bờm sờm miệng luôn ậm ọe.

Linh Phụng gằn giọng:

- Các vị là ai?

Lão già râu trắng bước tới, dang rộng cánh tay:

- Ôi, Linh Phụng. Con chẳng nhận ra ta à?

Dáng điệu và bộ râu cùng giọng nói thân quen đã làm Linh Phụng ngẩn mặt sững sờ.

Nàng xúc động hỏi nhanh:

- Trời ơi, bá phụ đó sao?

Lão già râu trắng quả thật là Kim Điêu Đại Kiệt.

Tuy là người cứng cỏi ông cũng phải run giọng:

- Chính bá phụ của con đây. Thì ra tin tức trong chốn giang hồ chẳng sai, con đang đi với công tử Phi Bằng. Con đã dẫn gã truy tầm Thiên Chiêu Sưu Lục mà đâu hay gã là tay trong của Vạn Độc Quỷ môn.

Linh Phụng kinh ngạc:

- Ôi, có chuyện lạ ấy nữa sao?

Sơn Đông Tuyệt Thủ lên tiếng:

- Chẳng có gì lạ con ạ. Vạn Độc giáo chủ Dương Sùng đang giam giữ phụ mẫu và các đệ muội của Tống Phi Bằng, và buộc gã phải chuộc bằng bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục...

Linh Phụng liếc nhìn ông lão:

- Vị này là ai?

Thượng Quan Kỳ Long vội nói:

- Đây là Sơn Đông Tuyệt Thủ Thái Kình Ngạc, lời nói của vị tiền bối này rất đáng cho con tin cậy.

Linh Phụng chợt hiểu ra tất cả. Thì ra Phi Bằng đã dối gạt nàng. Nơi hầm tối nàng bị thất thân với Phi Bằng hẳn cũng do bọn Vạn Độc Quỷ môn sắp đặt.

Nàng ôm chầm ngay lấy người bá phụ thân thương rơi lệ:

- Bá phụ ơi, song thân con và hai đệ đệ đã bị tru sát, còn con lại bị gã công tử gian ác đó lọc lừa, không còn dám nhìn mặt Hán Sơn. Con không muốn sống nữa.

Kim Điêu Đại Kiệt vỗ nhẹ sau lưng Linh Phụng:

- Con không nên phẫn chí vô ích. Chính lúc này con mới cần phải sống để trả mối gia thù và phục hưng gia phái, con không thể chết được.

Linh Phụng thét lên:

- Vậy trước nhất con phải giết tên công tử ác độc này đã làm hại đời con.

Thượng Quan Kỳ Long khoát tay:

- Con khỏi cần giết thì Phi Bằng cũng chết. Nó đang hấp hối ngoài kia. Điều cần nhất là bá phụ con ta phải thu hồi ngay phần hậu chiêu của pho bí kíp.

Bốn bóng người cùng phóng vèo ra khỏi cửa hang.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx