sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 79: Khởi Tử Hồi Sinh

Nỗi đau thương dâng lên đến cùng tột, Vương Hán Sơn cắn chặt vành môi gần bật máu, cặp mắt trừng trừng nhìn ngay mặt Cẩm Tiên.

Rồi như một kẻ điên cuồng, Vương Hán Sơn bế xốc lấy Cẩm Tiên dựng ngồi lên nhanh tay điểm vào ba mươi sáu huyệt đạo trên khắp thân mình nàng.

Chính Vương Hán Sơn cũng không hiểu chàng hành động như thế để làm gì, bởi điểm huyệt đâu phải là phương cách chữa trị nội thương trầm trọng cho nạn nhân.

Nhưng đột nhiên Vương Hán Sơn nghe Cẩm Tiên bật tiếng thở phào, sau đó thân hình nàng động đậy.

Sửng sốt cả người, chàng vội ngưng tay trố mắt nhìn nàng không hề chớp.

Quái lạ thay tại sao lại có tình trạng này, quả tình Vương Hán Sơn không hiểu nổi.

Gương mặt tái sạm của Cẩm Tiên từ từ biến đổi trở lại thành màu hồng phấn, đồng thời hai đồi ngực phập phồng, hơi thở bắt đầu điều hòa.

Kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh, Vương Hán Sơn vô cùng sửng sốt trước tình trạng quái gở chưa gặp bao giờ.

Bởi chàng có biết đâu Cẩm Tiên vừa trúng chưởng gây nội thương, lại vừa bị lão Vạn Độc Thần Ma điểm huyệt, linh đan mới vừa hiệu quả mà huyệt đạo còn bế tắc nên nàng cứ mãi hôn mê. Rồi khi chàng điểm vào ba mươi sáu ngọn chỉ, có hai ngọn điểm trúng huyệt Khí Hải và Kiên Phúc nên liền được giải tỏa, nàng buông tiếng thở và cử động.

Vương Hán Sơn hoan hỉ hét:

- Cẩm Tiên! Muội đã sống lại rồi!

Chàng đặt nàng nằm xuống mặt cỏ với niềm hoan hỉ vô biên, quên đi nàng hãy còn thoát y bày trọn cả thân hình tuyết ngọc mà đáng lẽ chàng phải mặc vội cho nàng trước khi nàng tỉnh hẳn.

Thình lình Cẩm Tiên buông tiếng thở thật mạnh rồi mở bừng đôi mắt.

Vừa mở mắt bất chợt nhìn thấy một chàng trai lạ bên cạnh mình, bởi do vừa rồi Vương Hán Sơn đã cởi bộ mặt xấu xí giờ đây trở thành gương mặt đẹp tuyệt thế, lạ xa. Cẩm Tiên thét lớn:

- Tặc tử... ngươi là ai?

Mồm hét, Cẩm Tiên vừa phóng người lên, chợt nhận ra mình đang lõa lồ, nàng khựng lại sửng sốt.

Nhưng Cẩm Tiên lại hét:

- Dâm độc! Ngươi phải chết!

Song ngọc chưởng của Cẩm Tiên dựng lên xô ra hai đạo kình nặng như núi lở, nhằm tâm huyệt Vương Hán Sơn.

Nàng đinh ninh chàng vừa xâm phạm tiết trinh nàng nên quyết giết chàng để rửa nhục.

Kình hoàng trước hai đạo kình thảm khốc của Cẩm Tiên, bằng một thân pháp tuyệt đỉnh Vương Hán Sơn xê mình ngang nửa trượng.

Ầm!

Vách đá vỡ một mảng to cát bụi tung bay mù mịt, hàng vạn viên đá bắn đi rào rào sang tám hướng.

Vương Hán Sơn la lớn:

- Cẩm muội... hãy dừng tay.

Đang cơn sôi hận Cẩm Tiên đâu còn nghe lọt vào tai giọng quen thuộc của Vương Hán Sơn, nàng gầm lên:

- Dâm tặc! Ai là Cẩm muội của ngươi. Ngươi đã phá hoại đời ta thì ngươi phải chết!

Vừa thét, Cẩm Tiên vừa huy động ngọc chưởng đánh ra bốn chiêu Sử Nữ âm kình. Chưởng kình khổng lồ trắng xóa khí lạnh tợ băng sơn bao trùm khắp cả một vùng tuyệt địa.

Trông thấy bóng chưởng Vương Hán Sơn quá đỗi kinh hoàng toan sử dụng Hắc Phong chưởng chống lại nhưng sợ gây tổn thương cho Cẩm Tiên nên chàng vội đình thủ.

Vội vàng vận một bầu cương khí bao bọc toàn thân, Vương Hán Sơn lẹ như chiếc bóng u linh luồn lọt trong bóng chưởng khổng lồ lạnh run người của thiếu nữ...

Ầm... Ầm... Ầm.

Ba tiếng nổ long trời! Vách đá chuyển động tưởng chừng sụp đổ, kình khí hất Vương Hán Sơn ra ngoài, từ nơi mép miệng chàng nhỏ hai giọt máu.

Chàng quát to:

- Cẩm Tiên! Huynh chính là Vương Hán Sơn đây.

Lần này Cẩm Tiên lại thét:

- Ngươi nói láo. Ngươi bắt chước giọng nói của Vương ca. Ngươi là ai? Ta nhất định phải giết ngươi.

Song ngọc chưởng Cẩm Tiên lại giở lên toan đánh luôn tám chiêu Sử Nữ âm kình.

Vương Hán Sơn hốt hoảng vẫy tay lia lịa:

- Khoan đã...

Cẩm Tiên ngưng lại, trừng mắt:

- Người còn lời gì trăn trối nữa không?

Vương Hán Sơn lẹ miệng:

- Cẩm muội hãy coi đây!

Chàng nhanh tay móc ra bộ mặt xấu xí có hai vết sẹo dài trùm vào mặt tiếp lời:

- Nào! Cẩm muộn nhìn kỹ chưa?

Sửng sốt cả người một lúc, Cẩm Tiên bước tới ôm chặt lấy Vương Hán Sơn kêu lên:

- Vương ca!

Giọt lệ nàng trào ra như suối thấm ướt cả ngực chàng.

Cử chỉ thân yêu tha thiết của Cẩm Tiên khiến cho Vương Hán Sơn hết sức bối rối, nhưng chàng vẫn đứng yên để mặc nàng bộc lộ nỗi thương tâm.

Lát sau Cẩm Tiên rời khỏi vòng tay Vương Hán Sơn nhìn chàng bằng đôi mắt nhu tình:

- Vương ca, từ lâu muội hoài nghi bộ mặt xấu xí của ca ca, không ngờ hôm nay đã thành sự thật. Ca ca xinh đẹp không kém gì Tống Ngọc, Phan Anh thủa trước, thảo nào chị...

Biết mình sắp lỡ lời Cẩm Tiên lảng sang chuyện khác:

- Vương ca! Sao ca ca biết muội ở dưới đáy vực này?

Sực nhớ lại Cẩm Tiên chưa có mảnh vải che thân, Vương Hán Sơn trỏ tay sang bộ y phục nằm trên đám cỏ:

- Cẩm muội hãy mặc lại y phục rồi huynh sẽ kể chuyện cho muội nghe.

Cẩm Tiên đỏ bừng hai má, thẹn thùng bước lại vớ lấy y phục mặc vào.

Dù biết rõ trong lúc nàng hôn mê chàng đã cởi trần nàng, thân thể thầm kín của nàng chàng đã thấy hết nhưng nàng vẫn không hề căm hận chàng một chút nào cả.

Nàng hiểu tính tình của chàng hơn ai hết. Chàng không là một gã thiếu niên bại hoại, dâm đãng như kẻ khác, bất quá vì cảnh ngộ ác nghiệt chàng mới hành động như thế thôi.

Hơn nữa, hiện giờ chàng đã xuất hiện một gương mặt đẹp tuyệt thế, bình sinh nàng chưa từng thấy bao giờ. Gương mặt ấy đã hút trọn hồn nàng. Giả dĩ vừa rồi nếu chàng có xâm phạm tiết trinh hưởng phút giây hoang lạc trên thân thể nàng cũng chẳng sao, trái lại đó là một điều vô cùng diễm phúc cho nàng.

Giá nếu có được một vị tình lang tư dung, tài mạo tuyệt vời như chàng chẳng phải là một điều vinh hạnh lắm sao?

Lòng nàng rộn rã niềm vui hơn cả vừa bắt gặp một viên đại minh châu vô giá.

Thoăn thoắt gót sen, Cẩm Tiên quay trở lại nắm lấy bàn tay Vương Hán Sơn kéo chàng cùng ngồi sát bên nhau trên phiến đá phẳng lì.

Nàng nhìn chàng tươi cười:

- Nào, Vương ca hãy kể lại câu chuyện vừa qua cho muội nghe đi.

Mùi hương trinh nữ từ cửa miệng xinh xắn của Cẩm Tiên phả vào mặt Vương Hán Sơn làm chàng ngây ngất suýt phải hôn mê.

So sánh về nhan sắc, Cẩm Tiên và Thượng Quan Linh Phụng đều xinh đẹp như hai nàng tiên nữ giáng trần khó mà phân biệt ai hơn ai kém.

Trái tim của Vương Hán Sơn ngập hình bóng của Thượng Quan Linh Phụng, bằng không trong cảnh ngộ này chàng đã siết chặt lấy Cẩm Tiên, xối lên khắp thân hình nàng một trận mưa hôn và diễn ra một trận tình xoáy lốc.

Đằng hắng mấy tiếng Vương Hán Sơn lần lượt thuật lại chuyện chàng đi tìm nàng, bất ngờ gặp được Thượng Quan Kỳ Long, Sơn Đông Tuyệt Thủ và Thượng Quan Linh Phụng chưa kịp nói rõ các biến cố xảy ra chợt nghe tiếng sấm chưởng nổ vang, liền khẩn cấp kéo nhau lên núi lục soát, bắt gặp mảnh áo của nàng và dấu máu bên bờ vực, chàng hiểu ngay nàng thọ nạn nên liều lĩnh xuống đây gặp nàng đang bất tỉnh, thương thế vô cùng trầm trọng. Chàng cho nàng uống linh đan vô hiệu, trong lúc bối rối cuống cuồng, bắt buộc chàng phải sử dụng phương cách không thường Âm Dương Nhị Khí mới có chuyện thoát y nàng, dù vậy chàng chưa hề xâm phạm tiết trinh nàng, trước sau mọi việc đều nói rõ cho nàng nghe.

Thoạt đầu nghe Vương Hán Sơn kể chuyện Cẩm Tiên vô cùng xúc động, nhưng đến khi được biết Thượng Quan Linh Phụng xuất hiện ở nơi này bao nhiêu mộng đẹp, ước mơ của nàng vụt biến tan thành mây khói.

Thượng Quan Linh Phụng đã gặp lại Vương Hán Sơn, nàng chỉ là một cái bóng mờ.

Giá nếu là kẻ khác Cẩm Tiên nhất định không nhường. Nàng phải chiếm cho bằng được Vương Hán Sơn. Nhưng Thượng Quan Linh Phụng là cô bạn gái chí thân của nàng, tình như thủ túc, nàng không thể nhẫn tâm cướp đoạt hạnh phúc của bạn.

Bất giác Cẩm Tiên buông tiếng thở dài chán nản.

Vương Hán Sơn day qua ngạc nhiên:

- Cẩm Tiên! Muội làm sao thế?

Cẩm Tiên lắc đầu:

- Không sao cả, nghe câu chuyện Vương ca kể muội chỉ xúc động một chút thôi.

Một nỗi hoài nghi thoáng qua trong lòng, Vương Hán Sơn nhìn Cẩm Tiên chăm chú:

- Cẩm muội...

Cúi gầm mặt xuống tránh cái nhìn soi mói của Vương Hán Sơn, Cẩm Tiên buồn bã:

- Vương ca muốn nói gì?

Ngày thường tính tình Cẩm Tiên láu lỉnh, giảo hoạt nhưng giờ đây nàng trở lại một thiếu nữ hết sức nhu tình khiến cho Vương Hán Sơn vô cùng xúc động.

Chàng đã hiểu rõ tâm trạng của nàng, mấy lần định nói mấy câu an ủi nhưng rồi lại thôi.

Chàng đã yêu Thượng Quan Linh Phụng không thể yêu luôn cả Cẩm Tiên chỉ vì hai người là đôi bạn.

Một cơn gió lạnh thổi qua làm cho Vương Hán Sơn giật mình cắt đứt luồng suy tư thầm kín.

Vương Hán Sơn đứng dậy nói mau:

- Cẩm muội! Chúng ta đi thôi.

Uể oải đứng lên, Cẩm Tiên đi theo Vương Hán Sơn tiến đến đường lên miệng vực...

Vút... vút!

Cả hai cùng song song thi triển khinh công tới đáy vực...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx