sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 88: Một Cõi Lòng Tan Nát

Vút!

Vương Hán Sơn đã đứng sừng sững trên quan lộ vào buổi chiều tà.

Chàng vừa luyện xong tuyệt chiêu Tàn Hồn Hỏa Khí trong pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục do Thượng Quan Linh Phụng đã để lại trong đêm trước.

Với thành tựu võ công chàng đã gấp rút mang gói hành trang rời khỏi động đến quan lộ này.

Chuyện cấp bách hơn hết là Vương Hán Sơn phải đi tìm Thượng Quan Linh Phụng trước khi tìm thù rửa hận. Chàng không thể để mặc nàng một mình bơ vơ, lưu lạc trong chốn giang hồ đầy cạm bẫy.

Đành rằng giờ đây võ công của Thượng Quan Linh Phụng cao thâm, nhưng mặt giang hồ trăm nghìn xảo trá, hiểm độc, trong khi tuổi tác nàng còn quá trẻ, kinh nghiệm chưa có bao nhiêu làm sao đối phó với vô số tàn độc ác ma hung tợn, quỷ quái.

Nhất là lão Vạn Độc Thần Ma ngày đêm theo dõi rình rập, hãm hại nàng, chỉ một phút sa cơ trọn đời nuốt hận, trách nhiệm đó phải thuộc về chàng.

Hướng mặt về phía bắc, ngẫm nghĩ phút giây, Vương Hán Sơn lẩm bẩm:

- Chắc chắn Thượng Quan Linh Phụng đi đường này, ta hãy tìm nàng cho bằng được, mọi chuyện sẽ tính sau.

Vút!

Vương Hán Sơn trổ khinh công đi như làn mây lam trên quan lộ.

Chàng không đi nhanh vì còn phải đảo mắt sang hai bên đường tìm bóng dáng Thượng Quan Linh Phụng.

Đến dãy núi nào điệp trùng hiểm trở Vương Hán Sơn cũng vào lục soát từng nơi, không bỏ sót một chỗ hốc hang.

Nếu thấy ngôi chùa nào khả nghi chàng vào gặp trụ trì Phương trượng hỏi thăm tung tích Thượng Quan Linh Phụng.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Thượng Quan Linh Phụng vẫn bặt tăm.

Sáng nay Vương Hán Sơn đã đến vùng biên thùy quan ngoại, lục soát khắp nơi vẫn không thấy nàng.

Chán nản đến tột cùng, Vương Hán Sơn lẩm bẩm:

- Giang hồ mênh mông vô tận, Linh muội nay như cánh chim trời biết nàng ở đâu mà tìm. Ôi! Chẳng qua đây là số kiếp định mệnh đã dành sẵn cho ta. Giờ ta hãy nên trở về Trung Thổ, đến Vạn Độc Quỷ môn giết lão Vạn Độc Thần Ma báo phục cho xong mối huyết thù, sau đó tới miền Giang Nam tìm nàng.

Quyết định xong, Vương Hán Sơn trổ thuật khinh công đi vùn vụt trở lại con đường cũ.

Lòng chàng hoang mang, tâm thần bấn loạn cứ mãi thi triển khinh công không cần nhìn sau trước. Sắp đến một sơn trấn nhỏ thì từ phía ngược chiều đột nhiên hiện một cô gái vận y phục màu xám phi nhanh tới.

Nháy mắt cô gái áo xám đã đến nơi. Chỉ vì hai người sử dụng khinh công quá nhanh, lại không lưu tâm nên cả hai đều không kịp tránh.

Bộp!

Cô gái áo xám lộn người bị hất về phía sau hơn hai trượng, rớt trở xuống đánh huỵch một tiếng, nhang đèn vung vãi sang tứ phía.

Bên này vì chạm nhau bất ngờ, Vương Hán Sơn cũng bị xê lùi mấy bước, lảo đảo mấy cái mới đứng vững.

Chàng trố mắt nhìn cô gái áo xám đang phóng người đứng lên, đưa tay phủi bụi đất bám trên y phục.

Vương Hán Sơn kêu thầm:

- Ồ! Một xú ni cô!

Xú ni cô giận dữ hét:

- Người có đui chưa! Ngươi chạy như điên làm sao ta tránh cho kịp. Người chạm ta đổ cả nhang đèn lấy gì hành lễ qui y.

Chợt động linh cơ, Vương Hán Sơn tò mò:

- Chẳng hay ni cô hành lễ quy y cho ai, xin cho tại hạ được biết, bao nhiêu lễ vật tại hạ xin đền bồi...

Xú ni cô lại hét:

- Ngươi...

Nhưng chợt nhận ra gương mặt đẹp tuyệt thế của Vương Hán Sơn. Xú ni cô vụt ngưng đi nhìn chàng sửng sốt.

Giọng nói của xú ni cô dịu lại:

- Thí chủ tò mò làm chi, nhưng thôi chẳng có hại gì. Tiểu ni mua sắm nhang đèn để hành lễ thí phát qui y cho nhị vị cô nương vừa nhập môn đấy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx