sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 91: Âm Mưu Bại Lộ

Phi Bằng tỉnh lại giữa lòng hang vắng lặng.

Gã cất tiếng kêu:

- Linh muội...

- Linh muội đâu rồi?

Chẳng có tiếng người đáp lại.

Gã lại gào to hơn:

- Linh Phụng.

Chỉ có tiếng dội từ vách đá, còn gã thì mệt ngất.

Đưa ánh mắt nhìn quanh, Phi Bằng thấy trên nền hang có nhiều dấu giày lạ, nhưng tuyệt nhiên chẳng còn một bóng người.

Gã ngạc nhiên lẩm bẩm:

- Quái lạ thật những kẻ nào đã tới đây? Còn Linh Phụng đâu rồi.

Tập trung trí nhớ, Phi Bằng hiểu dần ra sự việc vừa qua. Gã thử sức với những chiêu thức đầu tiên của pho bí kíp và đã hôn mê bất tỉnh...

Sự thật nếu là một cao thủ võ lâm mà hành công luyện khí quá sức vẫn chết đột tử vì bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Phi Bằng nhờ Linh Phụng đã tiếp truyền nội lực đả thông huyệt đạo, lại cho uống cỏ linh chi nên nhất thời chưa hồi tỉnh, song linh chi thấm vào gã sẽ thoát qua cơn nguy hiểm.

Nhớ đến buổi luyện công, Phi Bằng lật đật đi tìm nửa pho Thiên Chiêu Sưu Lục...

Linh Phụng biến mất cùng nửa pho bí kíp... và có nhiều kẻ tới đây... một biến cố gì xảy ra... trong lúc hôn mê gã chẳng biết gì cả. Nhưng bọn người đã tới đây hẳn là chẳng phải kẻ thù, nếu không ta đã bị giết.

Gã chép miệng:

- Kỳ quái thật, phải tìm cho ra Linh Phụng mới hiểu nguyên nhân.

Phi Bằng lại vươn mình lên nhưng mặt mày choáng váng. Gã vội ngồi xuống vận hành chân khí, khôi phục nội lực...

Thời gian chậm chạp trôi qua, chân khí từ huyệt Đan Điền tỏa đi cá kinh mạch, Phi Bằng từ từ lấy lại được sức khỏe và tinh thần tỉnh táo bình thường.

Bước ra khỏi hang động, gã lại khum hai bàn tay trước miệng kêu thật to:

- Linh muội, Linh muội... muội ở đâu?

Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng gió thổi luồn trong lòng vực qua những tàn lá xanh rì.

Phi Bằng lắc đầu chán nản:

- Ôi, biết nàng ở đâu mà tìm?

Chợt gã để ý đến những cành cây nhỏ bị gãy, những lùm bụi vẹt ngang, dấu vết của những người phi hành qua.

Gã vui mừng nói thầm:

- Ta cứ đi theo những dấu vết này sẽ tìm ra Linh Phụng.

Phi Bằng trở vào hang, thay đổi y trang mang theo chiếc túi đựng vật dụng và một thanh đoản kiếm.

Gã cứ lần theo những dấu vết mà người có võ công nhận ra những kẻ phi hành đã bước ngang.

Lát sau, Phi Bằng lại nghe những tiếng bùng bình từ phía xa vọng tới, càng lúc càng rõ hơn.

Gương mặt Phi Bằng rạng rỡ hẳn lên:

- Ta lần theo đúng hướng rồi. Phía ngoài kia đang có cuộc giao đấu... Tiếng áp khí chạm nổ và kình phong chuyển động ào ào.

Không cần phải lần mò gì nữa, Phi Bằng trổ thuật khinh thân phóng đi theo hướng những âm thanh.

Gã chợt choáng ngợp trước ánh sáng chan hòa của vùng trời cao rộng. Nơi Phi Bằng vừa lướt tới là thung lũng đầy cây gai chằng chịt, song có người đã vẹt ngang một lối mòn.

Gã sung sướng nói thầm:

- Thì ra đây là cửa ngõ bí mật đi vào lòng vực, không phải phóng xuống từ miệng vực... qua chiều sâu ngàn thước hãi hùng. Chắc Linh Phụng và những người nào đó vừa thoát qua ngã này rồi. Nàng bỏ ta mà đi hẳn có sự việc gì quan trọng lắm.

Phi Bằng phấn khởi lướt qua những bụi gai. Nhưng gã chợt đứng sững lại vì phía trước đang có trận giao tranh quyết liệt. Ánh hỏa hồng và những luồng bạch khí ma công quyện lấy nhau. Kình lực đụng chạm nổ tung, chuyển động cả một vùng rộng lớn.

Phi Bằng lần theo những tàn cây cành lá um tùm để đến gần nơi giao chiến... và gã rùng mình thấy rõ một huyết trường.

Nép trong tàn lá, Phi Bằng nhận ra Linh Phụng và Vương Hán Sơn bên cạnh những vị tiền bối râu tóc bạc phơ. Hán Sơn đã lột bỏ lớp mặt nạ hóa trang nên Phi Bằng trông thấy chàng trai họ Vương cùng Linh Phụng, Cẩm Tiên và những cao thủ tiền bối vừa tru sát Giáo chủ Dương Sùng và Vạn Độc tam đường chủ...

Gã giật mình nói thầm, trong lúc mắt không rời phía trước.

- Nguy rồi, Linh Phụng chắc đã gặp bá phụ Thượng Quan Kỳ Long, mối liên hệ giữa ta với Vạn Độc Quỷ môn chắc chắn đã bị lộ, những điều dối trá của ta bị phơi bày... Ta không thể gặp lại Linh Phụng được nữa.

Nghĩ đến chuyện chia ly với Linh Phụng lòng Phi Bằng quặn đau... Nhưng gã chẳng biết phải cứu gỡ cách nào. Đồng thời hình ảnh phụ mẫu và các đệ đệ đang bị giam giữ ở mật thất Vạn Độc Quỷ môn hiện ra trong trí não.

Phi Bằng nghĩ thật nhanh: "Bọn đầu não của Vạn Độc Quỷ môn chết hết rồi. Ta mau đến Tổng đàn của chúng giải thoát song thân, mọi việc khác sẽ tính sau..."

Vừa nảy ra ý nghĩ, Phi Bằng đã rời khỏi tàn cây, chuyển hướng phi hành về phía Tổng đàn Vạn Độc.

Phi Bằng vừa tới Tổng đàn Vạn Độc Quỷ môn đã thấy nơi này xao động dữ dội.

Tin tức bi thảm dồn dập bay về: Tứ đại pháp vương nát thây trong rừng Hắc Lâm dưới tay nữ quái Cẩm Tiên. Giáo chủ Dương Sùng và Tam đường chủ bị tru sát bên vực Hổ Huyệt.

Bọn giáo chúng lâu la nhốn nháo cả lên. Thuộc hạ thân tín của Dương Sùng bỏ chạy vào rừng gần hết.

Việc canh phòng Tổng đàn như bỏ ngỏ, Phi Bằng đột nhập ngay vào mật thất gặp phụ mẫu và các đệ muội.

Tống Phi Báo mừng rỡ hỏi con:

- Tống nhi, con đã đem được Thiên Chiêu Sưu Lục về cho Giáo chủ Vạn Độc đấy à?

Phi Bằng vội nói nhanh:

- Vạn Độc giáo chủ Dương Sùng và bọn đầu não Vạn Độc Quỷ môn đã bị Kim Điêu Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long tru sát bên vực Hổ Huyệt. Con vội vào đây bẻ khóa mật thất, giải thoát song thân và các đệ muội.

Độc Long Quái Cước Tống Phi Báo vô cùng hoan hỉ, còn định hỏi nhiều chuyện. Nhưng Phi Bằng hối thúc:

- Xin song thân hãy đưa các đệ muội rời khỏi chốn hắc ám này ngay, mọi chuyện về gia đường ta sẽ hàn huyên. Phen này Tống Linh võ đường cũng phải đi tìm một bí kíp để dương danh môn phái.

Tống Phi Báo gãi đầu:

- Con nói rất phải, chúng ta mau rời khỏi chốn này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx