"Con ……" An Vĩ Thần tức giận không nói thành lời, anh nén lại đi tới muốn đánh vào cái mông của tiểu tử kia cư nhiên gọi anh là " Tiểu Tử Ba Ba?" không giáo huấn một chút sau này còn gọi gì nữa.
Nhưng người nào đó tay còn chưa đụng được y phục của tiểu tử kia, chỉ thấy mâu quang của Thiên Thiên loé lên, nhìn sang trái phải, bởi vì nhìn thấy Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ làm việc xong, lo lắng cho Thiên Thiên vội vàng chạy tới.
Anh thật không ngờ đầu tiên lại thấy đàn ông kia, anh nhíu mày, thấy Thiên Thiên chạy tới thì mới giãn ra, hai tay giang nghênh đón tiểu tử nhỏ, ôm vào ngực, thấy mắt Thiên Thiên đỏ, anh quan tâm hỏi: " Tiểu Tử làm sao vậy? Ai khi dễ cháu? Sao mắt đỏ?"
Khuôn mặt vô cùng thân thiết của Hàn Minh Vũ quan tâm, làm cho An Vĩ Thần tức giận không thôi, chiết tiệt, con của anh mà tên kia đối xử tốt vậy.
Điều này làm cho anh thật giận, ngoái đầu trừng mắt Tâm Kỳ đang cười, cô không hiểu vì sao mình bị liếc nhưng cũng không yếu thế đáp trả lại một cái, ý chỉ, không tiếp thu người cha ruột này, đó là vấn đề của anh trừng cô làm gì? Hừ, đáng đời, Tâm Kỳ dùng ánh mắt nói.
Phụ nữ đáng chết, An Vĩ Thần cắn răng, mắng thầm, một ngày nào đó anh sẽ làm cho cô ngoan ngoãn trở lại bên người anh, anh lại dịch chuyển ánh mắt hai người đang thân thiết như cha con ruột kia.
Sắc mặt An Vĩ Thần càng thêm tối, cái tiểu nhân này anh phải thay đổi cho tốt, để anh nhớ kỹ ai là cha của anh.
Tiểu Tử kia ôm Hàn Minh Vũ, không có nhìn về phía An Vĩ Thần, ngọt ngào trả lời những câu hỏi của Hàn Minh Vũ.
"Tên Tiểu Tử Ba Ba khi dễ cháu a, còn khi dễ mẹ, thúc thúc, thúc nói xem chúng ta có nên đánh không?" Thiên Thiên nắm tay hướng quơ quơ An Vĩ Thần, bộ dạng khả ái làm cho người ta không nhịn được cười.
Hàn Minh Vũ không ngờ Thiên Thiên sẽ trả lời vậy, khi nghe Thiên Thiên nói chữ tiểu tử ba ba, anh liền bật người, Hàn Minh Vũ xoay sang nhìn vẻ mặt tối sầm của An Vĩ Thần, quay lòng bảo Thiên Thiên: " Thiên Nhi, tay của chúng ta không nên đánh những tiểu tử đứng giữa, biết không?" Nói xong, ngước mắt nhìn tên đối diện.
Tiểu Thiên gật đầu, tuy rằng chẳng hiểu Hàn Thúc Thúc nói gì nhưng chỉ cần là Thúc Thúc nói, Thiên Thiên đều tin tưởng.
Mà có người mất hứng, một đôi con ngươi lửa giận nhìn Hàn Minh Vũ. Tên chết tiệt, dám nói anh là đồ trẻ con, hơn nữa còn đều nghĩ thương thủ, tức chết, ngày đầu tiên đã có một buổi gặp mặt con trai không tốt, cư nhiên con mẹ nó không có loại kích động như phim truyền hình trên TV, cho nên nói, TV là gạt người.
An Vĩ Thần lúc này muốn đem gã kia băm thành một khố, thế nhưng nghĩ đến con trai anh lại nhịn không thể làm vậy, nhịn nhịn nhịn ……
Một bên, Tâm Kỳ thấy có gì không đúng, nhanh mở miệng nói: " Thiên Nhi tới đây, nhanh vào nhà với mẹ". Nếu không làm vậy thì không biết An Vĩ Thần sẽ làm gì nữa.
Tiểu Thiên ngoan ngoãn chạy xuống, liếc nhìn An Vĩ Thần một cái, có điểm sợ rồi chạy đến Tâm Kỳ, cô thấy bảo bối tới, ngắm nhìn hai người đàn ông, định nói cái gì nhưng nghĩ chỉ vô dụng liền ôm tiểu tử rời đi.
Nhất thời, bên ngoài chỉ còn lại 2 người đàn ông, không khí trở nên như lửa đốt xung quanh, hai người trừng mắt nhìn đối phương, không ai chịu thua ai.
Mấy phút sau, Hàn Minh Vũ thu hồi ánh mắt, cười giễu nói: " Tiểu Tử Ba Ba, cái tên này dùng để gọi có vẻ nghe rất êm tai". Dứt lời anh lái xe rời đi.
Lưu lại An Vĩ Thần vẻ mặt tức giận, nhìn anh đối xử tốt với mẹ con kia làm sao, anh thề trong long.
———————————————————————
Mấy ngày sau,
Tiểu Tử Kia làm cho Lương Gia nở nụ cười rất nhiều, làm cho vợ chồng Lương Gia mỗi ngày đều cười tươi, sao mà không vui được có một tiểu hài tử khả ái như vậy.
Thế nhưng chỉ có An Gia không vui, một đứa cháu trai dễ thương, bọn họ vừa vui vẻ vừa thương tâm, thương tâm là muốn đem cháu mình về, nhưng Tâm Kỳ không đồng ý, sợ ai đó làm Thiên Thiên hư, kiên quyết không cho mang về An Gia.
Điều này cũng nói rõ, đứa bé chỉ của riêng Lương Tâm Kỳ chứ không hề có bất kì quan hệ gì với An Vĩ Thần.
@by txiuqw4