Gọi tên của người (thất)
19
Màu hồng của liễu lục Giang Nam, ánh tà dương nơi đại mạc phương Bắc.
Có lẽ chỉ có chúng nó mới không thay đổi theo thời gian.
Hắn thật quyết tâm buông xuống mọi thứ.
Nhập quân bảy năm ba tháng, tướng quân chết trong chiến loạn.
Kết cục này ngay cả hắn cũng thấy thật buồn cười.
Ý đồ mưu phản của Trà Lăng vương đã đạt được, thế cục biên quan càng thêm hỗn loạn, quân nội phản lại rục rịch.
Tướng quân trong lúc bình định lại trúng tiễn xuyên tim, mũi tên là từ phía sau phóng tới.
Trong quân có nội quỷ.
Tử Hề giục ngựa đưa hắn từ trong lòng kẻ địch cứu ra, kiếm khí sắc bén xẹt qua như gió, tướng sĩ như bị cắt thành những mảnh nhỏ, huyết vũ trút xuống đầy trời, dính trên khuôn mặt Tử Hề, thật nóng bỏng.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo quanh quân lính của địch đang lạnh run, giống như nhìn một đống kiến xếp hàng, cuối cùng nghênh ngang mà đi, bỏ lại sau lưng hoang toàn cùng chết chóc.
“... A Khương, hẳn là sẽ không oán ta...” Nam nhân lẳng lặng cười, ánh sáng trong đôi mắt dần tắt.
“Ta nghĩ... Ta có thể gặp lại nàng rồi…”
Tử Hề buông tay, khép mắt hắn lại.
Hoang, cánh đồng tuyết, thi thể, máu tươi, tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả liên miên cùng một chỗ, đan vào nhau tạo thành bức tranh thê lương, bi thương trải ra khôn cùng.
Có lẽ chỉ có tu la mới có thể tồn tại trong hoàn cảnh như thế.
Tháng bảy cùng năm, trong triều truyền đến thánh chỉ.
Hắn trở thành thống soái của tám mươi vạn quân, năm ấy hắn hai mươi ba tuổi.
Tháng hai năm sau, trở về Trương An phục mệnh.
Trong rừng, trên sườn núi, từ một ngôi mộ cô độc giờ đã thành đôi.
Hắn đến trước mộ tế bái, sau đó thổi một khúc.
“Tướng quân, phu nhân, Tử Hề cáo từ.”
Nam tử hơi hơi vuốt cằm, xoay người rời đi, dưới ánh trăng, vóc dáng cao to để lại cái bóng kéo dài trong đêm.
Khi diện thánh, Hoàng Thượng tận lực tán dương hắn, quần thần cùng phụ họa.
Đi giữa ngự hoa viên đã thấy tứ công chúa đợi hắn, nàng đã thành cô gái mười tám tuổi, đôi mắt hắn hiện tia kinh diễm, chính trực cũng sáng lạn. Cô gái che tay áo, trên gương mặt thoáng thẹn thùng má ửng hồng. Một đôi mắt bên ngoài nhìn vào, giữa cánh đồng hoa hồng nở rộ, thiếu niên tướng quân cùng công chúa điện hạ đã có một cuộc gặp gỡ truyền kỳ. Câu chuyện này nhanh chóng lan truyền và trở thành tiêu điểm.
Khi hoàng hôn hắn mới trở về, thị nữ cùng nô bộc phủ tưởng quân đã sắp hàng tại cửa lớn chờ đợi chủ nhân, tứ phương tám hướng cúi đầu hành lễ. Hắn đi qua sai hạ nhân chuẩn bị một bộ y phục cho ban đêm rồi ra khỏi cửa.
Nghe nói nàng đã lui về không làm nhạc công ở Kính Hoa các nữa. Cầm nghệ có một không trong thiên hạ, trong cung năm lần bảy lượt thỉnh nàng, muốn nàng làm vui lòng cung chủ.
Nàng từ chối.
Tiếng đàn từ lầu hai tung xuống. Hắn ngồi dưới lầu, lẳng lặng lắng nghe.
“Niểu tình ti thổi tới sân vắng viện, dao dạng xuân như tuyến.
Ngừng sau một lúc lâu chỉnh hoa điền. Không sủy lăng hoa trộm nhân bán mặt.
Dĩ đậu áng mây thiên. Ta bước hương khuê sao liền đem toàn thân hiện.
Không đến lâm viên, sao biết như thế.
Thì ra muôn hồng nghìn tía khai lần,
Giống như như vậy đều đưa ra cảnh tượng đổ nát.
Ngày tốt cảnh đẹp nề hà thiên, thưởng tâm chuyện vui nhà ai viện.”
Khi mười lăm tuổi, hoa nở đầy sân, hắn nhìn thấy nàng trong đình viện, xung quanh là đào mai nở rộ, xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng nhón chân muốn hái đóa hoa đào kia, nhưng vẫn không tới.
Nàng tuyệt thế võ công, tung tay áo, tàn hoa bay đầy trời. Nhưng nàng không làm thế, vẫn như một tiểu cô nương vươn tay áo, thêm cái quạt tròn, nhưng vẫn không tới.
Hắn thở dài trong lòng, chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng nâng tay đã bẻ một nhành hoa đưa đến cho nàng.
Hoa đào yểu điệu tươi sáng, cho dù vậy vẫn không sánh kịp đôi mắt mang đầy ý cười của nàng, sáng ngời khắp không gian.
“Thật đáng ghét, sao ngươi lại cao như vậy.”
Nàng nhướng mi ý định chụp đầu hắn như trước đây, nhưng phát hiện việc này so với hái hoa đào càng khó hơn. Đôi mắt lóe lên tia sáng, sau đó chỉ thản nhiên mỉm cười. Ký ức trở về, hắn bỗng nhiên nhận ra, nụ cười của nàng có vài phần mất mát cùng bất đắc dĩ, cũng có vài phần đau thương.
Lớn lên, tức là ly biệt.
“Đúng ba tháng mùa xuân ưu việt không người gặp, qui tắc cho ngươi như hoa mỹ quyến, như nước năm xưa.
Này một chốc thiên lưu nhân liền, thảo tạ hoa miên.
Sợ trận gió,
Thổi trúng hoa thất thần, cô phụ hảo cảnh xuân.
Đồ hoán uổng công.”
Có lẽ hắn đã đến lúc buông tay, giống như trước kia nàng đi tìm những người khác vậy. Rời xa nàng, đi tìm một người thích hợp, ví dụ như Tứ công chúa, sau đó hắn sẽ hưởng thụ sự huy hoàng sáng lạn khi còn sống.
Hắn đáng lẽ nên hiểu được, nàng không thuộc về bất kỳ kẻ nào, cũng không thể cùng kẻ nào yêu nhau.
Qua mấy ngày, Thánh Thượng liền nhắc tới hôn sự với Tứ công chúa, đánh tiếng hỏi hắn. Hắn biết Tứ công chúa trốn ở ngoài điện vụng trộm nghe, dáng vẻ tinh quái lại khẩn trương khiến hắn nhếch khóe miệng cười.
Nữ hài tử tốt đẹp như vậy, muốn người khác không thích thật khó.
“Quốc sự quan trọng, trước hãy để Tử Hề bình định phản loạn phương Bắc rồi hãy quyết định.”
Hoàng Thượng vui mừng đáp ứng, cô gái bên ngoài tức giận đến mức dậm chân. Hắn vừa ra, nàng kiềm chế không được đỏ mặt tới hỏi hắn.
“Tướng quân, người có thương nhớ nữ tử khác sao?”
Mặc dù nàng khẩn cấp hỏi, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái, lời ra khỏi miệng, giống như tiếng muỗi, thỉnh thoảng ngẩng đầy liếc nhìn nam tử anh khí bức người trước mắt. Hắn vĩ đại mà đẹp mắt, khiến người ta rất muốn tới gần.
Nếu có thể cùng với nam tử này ở cùng một chỗ, thật là tốt biết bao.
“Vì sao nói như vậy?” Hắn cúi đầu, tinh tế hỏi.
“Bởi vì... Bởi vì phụ hoàng đã mở miệng, ngươi còn từ chối!” Nàng đan hai tay vào nhau: “Nữ tử kia xinh hơn ta? Hay đẹp hơn ta? Nàng có phải tốt hơn ta nhiều không? Ngươi nói, ta…ta có thể sửa!”
“Công chúa điện hạ không có gì không tốt, không ai có thể thay thế.” Hắn cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ khẩy qua khuôn mặt ngây ngô nhỏ nhắn. Đây là hành động thân mật nhất của hắn với nàng, lông mi của nàng chớp chớp, khiến người ta thương tiếc.
Tâm của hắn hơi giật mình.
Có rất nhiều chuyện đã bắt đầu đi xa.
Nữ tử áo trắng đánh đàn dưới ánh trăng, khuôn miệng luôn nở nụ cười, hắn tham lam xem không chớp mắt. Nàng gọi hắn là Tử Hề, giống như thắp lên ánh sáng bên người hắn. Nàng ngủ không hề phòng bị trước mặt hắn, tùy hắn ẫm đến giường. Cuối cùng, khi nàng trúng dược, ôm lấy hắn, nói, Tử Hề, may mắn ngươi ở trong này.
Bọn họ từng môi giao môi, gáy hoan gáy, thân thể thân mật như vậy. Nay toàn bộ đã trở thành mộng.
…Ở trong lòng ngươi, có địa vị của ta hay không, chỉ một chút là tốt rồi.
Hắn đã hèn mọn như thế, không dám cầu nhiều quá.
…Không có.
Đó là nụ cười của nàng.
20
Cùng năm, Trà Lăng vương xốc binh mưu phản.
Chiến tranh kéo dài trên toàn diện, từ biên quan phương Bắc lan tràn khắp nơi.
Trường An.
Trong bóng đêm, mưa to tầm tã, tia chớp nổ tung dưới chân trời cuồn cuộn.
Tầm mắt binh lính thủ thành trở nên mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần, điên cuồng kêu gào.
“Người nào…?”
Lệnh bài hoàng kim xuất ánh hào quang trong bóng đêm.
Khiếp sợ tràn khắp không trung, mọi người quỳ xuống hành lễ, binh lính cuống quýt mang cửa thành mở ra.
Cửa thành chậm rãi mở ra, chỉ đủ một người đi qua, chỉ thấy một đạo bóng đen lướt vào, biến mất trong màn đêm, chỉ còn tiếng sấm rền cùng mưa rơi.
Nữ tử tựa vào bàn gỗ trong sương phòng, chợt có tiếng nói: “Tiểu thư.”
Lão bộc ngoài cửa cúi đầu nói: “Đã trễ thế này, rất dễ cảm lạnh, mời tiểu thư đi nghỉ ngơi đi.”
Lam San đứng lên, để bát canh sang một bên.
“Bên ngoài gió to quá, có ánh sáng ngoài cửa sổ…Vãn nhi ngủ rồi sao?”
“Hồi tiểu thư, tiểu thiếu gia đã ngủ, có nha hoàn cùng di nương trông coi, xin tiểu thư yên tâm.”
“Đã biết, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, đừng để ý ta nữa.”
“... Vâng.”
Lại lần nữa, không gian trở về yên tĩnh. Mưa gió bên ngoài vẫn to. Lá cây lắc lư trong đêm chiếu vào cửa sổ, khiến người khác sợ hãi. Từng đợt ánh sáng trắng lóe lên, nàng chỉ lẳng lặng ngồi, nhìn vào nơi vô định.
Bỗng dưng, cửa loảng xoảng một tiếng, mưa gió từ ngoài thổi vào.
Nam tử mặc áo đen đứng ở cửa, áo choàng thấm ướt, dưới tấm áo choàng mơ hồ thấy áo giáp chưa kịp tháo, ánh kim loại sáng bóng chiếu lên từng trận hào quang. Hắn phong trần mệt mỏi, mang theo giá lạnh cùng hoang vắng vùng biên quan.
Hắn thở hổn hển, chăm chú nhìn nàng.
“Tử Hề…?” Nàng ngẩn ra, đi đến cửa. “Sao ngươi lại tới đây, ngươi không phải ở biên quan sao?”
Hắn trầm mặc, ánh mắt gắt gao khóa ở nàng.
Nàng đi châm ngọn nến: “Chờ một chút, ta gọi người đun nước sôi…”
Vừa rời đi một bước, đã bị cái lạnh ẩm ướt như băng túm vào lồng ngực, gắt gao ôm chặt, cánh tay to lớn khiến nàng không thể động đậy.
Cơ hồ cảm giác được, hai tay hắn run run nhè nhẹ, vùi đầu bên cần cổ của nàng, bên tai hô hấp nồng đậm, nước mưa theo mũi hắn phun xuống, cái lạnh mềm nhẵn.
Nàng run rẩy một chút.
Bốn năm chưa từng gặp lại, thấy, cũng là như vậy, môi nàng nở nụ cười đối với hắn trêu chọc cùng an ủi, đôi môi lạnh lẽo bỗng đi lên, cơn lạnh xuyên thấu trái tim băng giá.
Hắn gần như bá đạo chà đạp môi nàng, trằn trọc, dần dần nóng rực. Mưa gió trong đêm, lạnh giá như băng, hắn hôn nàng đến đau.
Hắn hung hăng ôm nàng.
“... Ta nghĩ đến ngươi đã xảy ra chuyện...”
Bên tai là thanh âm hắn khàn khàn.
“Ngươi không có việc gì...” Thật tốt quá, hắn không mong gì hơn nữa, đột nhiên mất đi khí lực, bên cạnh có nàng, mọi lời nói đều trở thành trói buộc.
Hắn thật sự nghĩ hắn có thể buông tay.
Hắn thật sự nghĩ hắn có thể nắm giữ lý trí.
Chẳng qua, khi tin tức truyền đến, hắn không biết cảm giác khủng hoảng lại kinh hoàng thế này.
“Tử Hề.” Nàng lẳng lặng nói, mặc hắn ôm: “Buông ta ra trước được chứ? Chớ quên ngươi là ai.”
Hắn làm sao có thể buông ra.
Ngoài cửa sổ một tiếng sấm rền, ánh sáng trắng chói cả bầu trời.
Hắn bỗng nhiên nghe được tiếng khóc nỉ non của hài tử, ngẩn ra, hơi hơi buông tay. Lam San chậm rãi tránh hắn ra một bên.
“Tiểu thư.”
Lão bộc ở ngoài cửa thấp giọng nói.
“Tiểu thiếu gia bị bừng tỉnh, cứng rắn muốn gặp tiểu thư.”
“Đã biết, lập tức đến.”
Nàng chỉnh lại quần áo, bước đến cạnh cửa, lại nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ngươi cũng nên đến xem đi.”
Gọi tên của người (bát)
21
Âm thanh khóc nháo là từ căn phòng cách vách. Lam San đẩy cửa vào, Tử Hề nghĩ nghĩ một lúc mới tiến vào, đóng cửa, nhưng chỉ đứng ở cửa. Hắn nhìn thấy trên giường là di nương ôm ấp một hài tử đang làm ầm ĩ, bộ dáng linh động đáng yêu, mặc dù đang khóc nháo nhưng khiến người khác không thể không yêu thích. Ước chừng nam hài khoảng ba tuổi, mặc áo hoa màu xanh, dáng vẻ mập mạp mũm mỉm.
Lam San đi lên phía trước, từ trong lòng di nương ôm lấy hắn.
“Vãn nhi, sư phụ ở trong này.”
Nàng ôn nhu cười rộ lên, thì thào nói xong, nhẹ nhàng mà dỗ, nhu tình như nước. Vỗ lưng đứa nhỏ đang kinh hoảng, dùng ánh mắt bảo những người khác đi ra ngoài.
Tiểu hài tử ôm lấy cổ nàng, cằm nhỏ đặt trên vai, theo ca khúc an ủi của nàng mà an tĩnh lại. Đôi mắt đen lóng lánh lướt qua bả vai nàng nhìn Tử Hề, cuối cùng xem như nghiện, nhìn hắn chăm chú, con ngươi cũng không nhúc nhích, dường như đem hắn ghăm trên mặt đất vậy.
... Tiểu gia hỏa này.
Tử Hề có chút xấu hổ dời ánh mắt, khụ một tiếng.
“... Sư phụ.”
Tiểu hài tử kia nhẹ giọng gọi nàng, trong lòng nàng đẩy đẩy.
“Sư phụ, Vãn nhi không buồn ngủ! Vãn nhi sợ sét đánh.”
“Kia sư phụ cùng ngươi ngủ được không?” Lam San dùng chóp mũi cọ nhẹ lên khuôn mặt non mềm của hắn, ôn nhu nói: “Nếu Vãn nhi muốn ngủ, sư phụ ngủ cùng Vãn nhi…Ân?”
“Vãn nhi muốn chơi với Tiểu Hoàng!”
“Ngày mai, được chứ?” Nàng cười.
“Vãn nhi muốn chơi hôm nay!” Nam hài kéo dài âm thanh làm nũng, vặn vẹo thân hình nhỏ bé, “Muốn Tiểu Hoàng!”
“Nếu Vãn nhi ngoan ngoãn nằm ngủ, sư phụ liền đánh đàn cho Vãn nhi nghe.”
Thân mình nhỏ lập tức không động đậy, hai tay Vãn nhi ngắn ngủn trắng noãn mềm mềm giống như củ sen, ngọt ngào cười: “Vãn nhi nghe lời, Vãn nhi muốn nghe khúc! Ca khúc của sư phụ là dễ nghe nhất!”
“Ân.” Nàng ôm hắn ngồi trên giường, “Vãn nhi, muốn nghe cái gì nha?”
Tử Hề lẳng lặng đứng, có chút sợ sệt.
Lam San như vậy, đã bao năm hắn không gặp. Loại mềm mại ôn nhu này, ánh mắt này, nụ cười này, cùng tư thế ôm đưa nhỏ này.
Hắn không biết bản thân làm sao, trong lòng có một loại mất mát chan chát.
Hắn thế nhưng lại ăn dấm chua với một tiểu hài tử.
22
“Vãn nhi tên là Vãn Đông, là đứa trẻ bị vứt bỏ mà ta nhặt vào mùa đông ba năm trước.”
Nước trà toát ra một mùi thơm nhạt phân tán trong không khí. Bên ngoài trời sớm ngâm sương mù.
Gió đã ngừng, trời đã thôi mưa, trong đình viện nghe tí tách những giọt nước còn sót lại rơi từ trên mái xuống. Những đóa hoa bị dông tố vùi dập một đêm nay đã tàn phai, tơi tả.
Trong không khí có hơi lạnh, Lam San nhấp một ngụm trà, cười nhạt.
“Hắn là sư đệ thứ nhất của ngươi.”
Tử Hề bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, sau đó cũng cúi đầu mà thưởng thức trà. Nàng đánh đàn cho Vãn Đông một đêm, mềm nhẹ vuốt ve cái đầu nho nhỏ của hắn. Trước khi đi, lại hạ một nụ hôn xuống đôi má phấn nộn ấy.
“Đúng.” Hắn cúi đầu trả lời, nghe không ra cảm xúc, “Nhìn ra được ngươi rất sủng hắn.”
Thế nhưng lại thực sự có người thay thế hắn.
Loại chuyện này, nhớ tới, có thể giả bộ phong đạm vân khinh, nhưng khi phát sinh ra trước mắt…
Ngực nặng nề giống như hít thở không thông, thân thể bất động, bắt đầu cảm thấy đau. Bàn tay nam tử hơi nắm chặt lại một chút, sau đó từ từ thả ra, vô lực.
Quả nhiên hắn chỉ là người ngoài trong sinh mệnh của nàng, nghĩ đến đây, thần sắc đã phai nhạt đi.
“Hoàng thượng hạ chiếu, xét xử Trà Lăng Vương cùng với tất cả người có liên quan. Nghe nói như vậy, ngươi là người của Trà Lăng Vương…” Cho nên, hắn vẫn nhớ.
Hiện tại còn có thể nói cái gì.
“Có tin tức nói, Kính Hoa các bị thiêu, rất nhiều người bị bắt. Dù sao vài ngày sau ta cũng phải hồi kinh, chỉ là về trước xem thử sao.”
Hắn vừa nói vừa xuất hiện tia cười, có chút nhợt nhạt, hắn tận làm bản thân vô tâm vô phế như không có chuyện gì. Hắn chịu không nổi nếu nàng biết lúc ấy hắn đã sợ hãi cùng lo lắng thế nào.
Lam San cười, “Ngươi xem, không phải ta vẫn rất tốt sao? Ta là lão yêu quái ngàn năm, sao có thể dễ dàng bị người ta tính kế? Hơn nữa…” Nói tới đây, ánh mắt nàng hơi bị kiềm hãm, trong nháy mắt lại khôi phục: “Ta là bất tử nha.”
Hắn mím môi không nói lời nào. Hắn làm sao có thể không biết điều này, hắn chỉ là lo lắng mà thôi.
“A, đúng rồi. Làm sư phụ, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi.”
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, đứng lên, đối với hắn yên nhiên cười, cười đến mức tận cùng.
“Ngươi cũng mau cùng Tứ công chúa thành thân đi. Tránh xảy ra hiểu lầm, ngươi cũng đừng tới đây nữa. Dù sao ta cũng là ca kỹ, ngươi ra vào thường xuyên như vậy, nếu để tin đồn không hay, Tử Hề đại tướng quân…”
“Tử Hề hiểu được.”
Hắn nhẹ nhàng đánh gãy lời nói của nàng, tâm dần dần lạnh lẽo, yên tĩnh cho đến khi chết lặng.
Hắn nhìn nàng chăm chú, hờ hững, giống như muốn nhìn thấu đôi mắt kia.
“Tử Hề sau này cũng sẽ không đến đây nữa.”
Bọn họ đã bốn năm không gặp.
Hắn có thể bởi vì lo lắng cho nàng, thậm chí trực tiếp từ chiến trường xuyên qua hơn nửa giang sơn mà tìm đến nàng. Áo giáp chưa kịp dỡ xuống đã bị nước mưa thấm ướt lạnh lẽo.
Hắn có thể lần lượt khéo léo từ chối Thánh Thượng cầu hôn.
Đáy lòng hắn điên cuồng phát sinh sự nhung nhớ, mê trong ngọt ngào của nàng, say trong hương thơm của nàng, si trong âm thanh, tiếng cười của nàng, trong nhất cử nhất động của nàng. Dáng vẻ nàng giương mắt, bộ dáng nhíu mày, dậm chân. Nàng đối xử tốt với hắn, quan tâm hắn, trêu chọc hắn, hắn nhớ rõ toàn bộ, thuộc như trong lòng bàn tay.
Thậm chí luyến thương đôi mắt khi nàng triền miên, bối rối, tiếng ngâm nga nhỏ vụn nhưng mất hồn, cùng khuôn mặt hồng hào yếu ớt.
Không chỉ có như thế, càng nhớ càng đắm chìm.
Nhưng hiện tại nàng đã nói ra những lời này.
Nàng đã có người để thay thế hắn, đứa nhỏ kia, có thể đi vào vết xe của hắn hay không.
Rất nhiều năm về sau, nàng có thể ôm lấy đứa nhỏ kia hay không, như lúc ôm hắn, ấm áp gọi tên hắn.
Hắn nhắm mắt lại.
Tâm lạnh đến như thế là đủ rồi.
Tử Hề đứng lên, đem chén trà uống cạn, thản nhiên cười.
“Tử Hề cáo từ.”
@by txiuqw4