sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

“Nguyên nhân mối thâm thù là gì?” Octavia hỏi sau một lúc. Ông Mitchell đang ngắt những bông héo trên khóm hồng, dừng lại. “Một người đàn bà. Còn gì khác được?”

Octavia khoanh tay quanh mép hàng rào, tựa cằm lên tay. Cô quan sát ông ngắt một bông hoa héo. “Tên bà ấy là gì?” “Claudia Banner.”

“Bà ấy đẹp lắm phải không?” Ông Mitchell định mở miệng nói có, nhưng rồi ngập ngừng, nghĩ lại ấn tượng đầu tiên của mình về Claudia những ngày xưa. “Cô ta quyến rũ”, cuối cùng ông nói. “Tôi không thể rời mắt khỏi cô ta. Nhưng thực sự tôi chưa từng nghĩ về chuyện cô ta đẹp. Chỉ biết rằng tôi thèm muốn cô ta đến nỗi chẳng màng thứ gì khác. Không may là cộng sự của tôi, Sullivan, cũng muốn cô ta. Trong một giai đoạn.”

“Trong một giai đoạn nghĩa là sao?” Ông Mitchell khẽ khịt mũi. “Sullivan Harte lúc nào cũng logic và tỉnh trí, không để bản thân bị kéo theo hám dục lâu quá. Hắn phát hiện dự định của Claudia trước tôi từ hồi nào. Tôi không tin hắn. Bọn tôi cãi nhau. Hết chuyện.”

“Chuyện ra sao?” Ông Mitchell thảy bông hoa héo vào bao. “Sullivan và tôi thành lập công ty Harte-Madison sau khi rời quân ngũ. Hồi đó chúng tôi có nhiều dự định to lớn lắm. Kế hoạch đơn giản. Mua lại vài bãi đậu giá rẻ nằm trong khu vực thương mại ở Portland và Seattle, sau đó giữ đấy chờ thời cơ.”

“Chờ thời cơ gì?” “Dĩ nhiên là thời bùng nổ rồi. Bọn tôi biết sớm muộn gì các đô thị vùng Tây Bắc cũng sẽ trở nên quan trọng. Buôn bán với khu vực vành đai Thái Bình Dương phát triển, giá bất động sản sẽ cao vọt lên. Bọn tôi nghĩ rằng khi thời cơ chín muồi sẽ bán các bãi đỗ xe cho những bên có nhu cầu và kiếm bộn tiền. Trong khi chờ đợi, bọn tôi sẽ có nguồn thu từ mấy bất động sản cần rất ít tiền chăm nom, nằm ngay giữa trung tâm các đô thị.”

“Bà Claudia Banner dính vào như thế nào?” “Mọi thứ bắt đầu diễn ra nhanh hơn bọn tôi dự tính. Bọn tôi thuê Claudia giúp đàm phán thương vụ đầu tiên. Cô ta có kinh nghiệm về chuyện đó. Sullivan và tôi là mấy tay non.”

“Bà ấy kiếm được hợp đồng cho các ông chứ?” “Có.” Ông Mitchell chuyển sang khóm hồng bên cạnh. “Đấy là vụ cực hời. Sullivan và tôi bỗng dưng bơi trong đống tiền. Giàu hơn bao giờ hết. Không thể chờ đến khi bán được bãi đỗ tiếp theo. Claudia tìm được người mua ngay. Thêm nhiều tiền rơi từ trên trời xuống. Không chệch đi đâu được.”

“Chuyện gì xảy ra sau đó?” “Ở thương vụ thứ ba, một bãi đậu xe lớn trong khu thương mại Seattle, Claudia chỉ ra rằng công ty Harte-Madison có thể đưa ra thỏa thuận sao cho bọn tôi được chia một phần lợi nhuận trong tương lai, khi tòa nhà văn phòng được lên kế hoạch xây dựng ở đó.”

“Ố ồ.” “Ừ”, ông Mitchell thả bông hoa héo vào bao. “Ố ồ đúng là hai từ phản ánh sự việc. Sullivan và tôi mờ mắt vì đồng tiền. Bọn tôi tin Claudia. Cô ta dắt mũi hai đứa tôi và rồi biến mất cùng với lợi nhuận của cả ba thương vụ. Công ty Harte-Madison mắc kẹt với một đống nợ gia hạn, đột nhiên hãng mất vị trí trên thương trường.”

“Rồi ông và ông Sullivan bất đồng muốn phát điên.” Ông Mitchell nhìn cô qua hàng rào, hơi nheo mắt dưới ánh mặt trời yếu ớt. “Tôi đã chắc mẻm hắn dụ dỗ Claudia làm như vậy còn hắn cho rằng tôi hợp tác cùng cô ta. Một ngày Sullivan và tôi dồn nhau vào chân tường bên ngoài siêu thị Fulton, và phần còn lại của câu chuyện, như người ta nói, chỉ còn là lịch sử.”

“Vậy là ông yêu bà ấy lắm?” Ông nhún vai. “Cô ta là đam mê của tôi. Lẽ tự nhiên tôi để mình bị cô ta lừa. Để đàn bà lừa là việc đàn ông nhà Madison luôn làm.”

“Bà ấy vẫn là đam mê của ông à?” Ông Mitchell kiểm tra bông hồng héo mới giật khỏi cây. “Tôi sẽ cho cô hay một bí mật nho nhỏ. Khi cô thấy mình đang tiến gần tới tuổi chín mươi, cô sẽ bắt đầu nhìn mọi thứ dưới quan điểm khác đi một chút. Nếu giờ Claudia Banner xuất hiện trong đời tôi, tôi sẽ đòi tiền lại.”

“Chỉ thế thôi sao?” “Ừ.” Ông cười mỉm với bông hồng. “Thế thôi. Giờ đây tôi có những đam mê khác. Đây là điều tôi đã học được sau bao năm qua. Nếu cho phép bản thân một cơ hội thì ngay cả một người nhà Madison cũng có thể biết nghĩ một chút, dù là có dính dáng tới đam mê của hắn.”

Octavia yên lặng một lúc, quan sát ông làm việc. Sau cùng cô thay đổi tư thế. “Ông biết không, nếu để nguyên hoa hồng héo trên cây thì ông sẽ có quả hồng đấy. Chúng là thuốc bổ dưỡng.” “Tôi không chịu được trà quả hồng”, ông đáp, ngắt một bông hoa héo khác và nhét vào bao. “Khi nào cần thuốc bổ, tôi đã có chai uýt-ky mười năm tuổi của mình.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx