sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Vợ bé nhỏ! Anh yêu em - Chương 15

Chương 15: Một đêm lầm lỡ

Mấy ngày sau, vào một buổi chiều nhàn rỗi, khi đang ung dung sấy lông cho Sam, Hải Thiên bỗng phát hiện ra lông của nó dạo này có triệu chứng rụng rất nhiều, đến khi kiểm tra kỹ lại mới thấy là da của nó đã bị ghẻ. Thật đúng là tai hại khi cứ cho Sam chạy lung tung vào mấy nơi bụi bặm bẩn thỉu rồi về nhà anh lại chẳng thèm tắm luôn cho nó bao giờ. Tính ra cũng được hơn một tháng rồi anh chưa tắm cho Sam, chú chó sammoyed với bộ lông trắng muốt mượt mà nay đã bắt đầu xù ra, nham nhở.

Phải đưa nó đến bệnh viện thôi!

Nhưng mà bệnh viện nào bây giờ nhỉ?

Từ trước đến nay, bệnh viện thú y mà Yến Nhi làm việc luôn là sự lựa chọn số một của anh, bản thân anh cũng chính là khách quen ở đó. Nhưng hiện tại, giữa những vấn đề đang nảy sinh giữa họ, anh lại cảm thấy khó xử khi nghĩ đến việc mình sẽ phải đụng mặt cô ở đó. Nói đúng hơn là, anh ngại gây khó xử cho cô. Vì cô đâu có muốn gặp anh!

Tuy nhiên, mặc dù đắn đo là vậy, nhưng cuối cùng thì Hải Thiên vẫn quyết định đưa chú chó của mình đến bệnh viện X để khám vào chiều nay. Sau khi gửi xe, Hải Thiên bắt đầu bước rất chậm, dường như anh đang cố gắng kìm hãm bước chân mình lại để tránh phải đối mặt với sự lãnh đạm sắp tới của cô, thế nhưng, khi đi tới gần cửa, Hải Thiên đương định dừng lại thì bàn tay trái của anh lại đột nhiên bị giật phắt về phía trước, kéo cả người anh chạy vào theo. Khi anh vừa bước vào cửa cũng là lúc Yến Nhi vừa kịp ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau trong tích tắc, nhưng chỉ đúng một giây sau, ánh mắt lạnh thăm thẳm của cô lập tức sáng ngời lên khi nhìn xuống phía dưới chân anh. Chính là Sam đã lôi thẳng anh vào đây, và bây giờ thì cũng vẫn lại là nó chiếm được cảm tình của Nhi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi Sam lao chồm lên người Nhi, cô cũng vội vàng ôm chầm lấy nó, mặc dù cả người đã ngã ngửa ra đằng sau. Khi bị Sam liếm láp, cô không những không khó chịu mà còn rụi đầu vào mặt nó, vuốt ve nó một cách rất yêu thương. Đã lâu lắm rồi Hải Thiên không được nhìn thấy cô cười, một nụ cười dịu dàng hồn nhiên như thế… Vậy nên, anh thà đứng lặng im như người vô hình để được chiêm ngưỡng khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy lâu hơn, còn hơn là lên tiếng để rồi tất cả lại mau chóng tan biến.

Yến Nhi là một người làm việc chuyên nghiệp, cô luôn phân biệt rõ công tư, bởi vậy nên khi ở trong bệnh viện, Hải Thiên là khách quen và cũng là thượng đế. Vì thế, ngay sau khi bế Sam đặt lên mặt bàn xét nghiệm, cô liền quay sang nhìn Hải Thiên, mỉm cười khách sáo, nói.

- Đã lâu lắm rồi anh không tắm cho nó phải không?

Cô vừa nói, vừa cẩn thận vạch từng lớp lông của Sammy ra kiểm tra, rồi khẽ đánh mắt lên nhìn Hải Thiên hỏi rất nghiêm túc. Anh bất giác gật đầu thừa nhận một cách xấu hổ khiến cô lại phải thở dài. Thật đúng là chủ ở bẩn thì cũng khổ lây cho cả thú cưng. Sau khi xét nghiệm xong, cô lạnh lùng thông báo.

- Ghẻ hết cả vùng da sau mông rồi, bây giờ phải cạo đi đấy!

- Nhất định phải cạo à? Không làm cách khác được à?

Nghe đến hai chữ “cạo lông”, lại còn là cạo ở mông, chỉ cần thử tưởng tượng thôi Hải Thiên đã thấy được một hình ảnh cực kỳ mất thẩm mỹ hiện ra trước mắt của mình rồi, thế nên anh kịch liệt từ chối.

- Thế anh có thấy ai bị ghẻ mà để lông lá mọc um tùm mà vẫn chữa trị được không?

Bác sĩ đã nói đến nước này thì anh cũng đành chịu thua. Quả thực cô nói cũng không sai, nếu không sớm chữa trị thì sớm muộn lông lá của Sam sau này cũng sẽ rụng lả tả tùm lum hết, lại còn thêm da dẻ ghẻ lở nữa chứ, chỉ nghĩ đến thôi Hải Thiên đã thấy nổi gai ốc rồi. Thế nên cuối cùng, sau một hồi chần chừ suy nghĩ, anh cũng đành phải gật đầu đồng ý. Trong lúc bọn họ đang chuẩn bị làm thủ tục điều trị thì đột nhiên có tiếng gót guốc vang lên lọc cọc càng lúc càng tiến tới gần. Vẫn là sát khí ấy, chỉ cần cảm nhận từ xa thôi Hải Thiên đã có thể nhận ra được rồi. Lần này thì cô ta lại muốn làm gì nữa đây? Cố tình đến làm loạn tại nơi làm việc của Yến Nhi chắc?

Quả nhiên mục đích của Thiên Lý không nằm ngoài sự suy đoán của anh, cô muốn đến để sỉ nhục Yến Nhi ngay trước mặt đồng nghiệp, hòng làm cô ấy nhục nhã mà không thể ngóc đầu lên được. Nhưng không ngờ cô ta càng cao giọng, Yến Nhi lại càng tỏ ra thờ ơ. Vẻ đờ đẫn, lãnh đạm của Yến Nhi đã không ít lần khiến Thiên Lý nổi gai ốc, cô buồn nôn trước sự bình thản giả tạo này. Tính cô vốn ưa nói thẳng, thích gì nói đấy, muốn gì làm đấy! Không phải lúc nào cũng che giấu cảm xúc như Yến Nhi. Vì thế nên, trước sự phớt lờ của Yến Nhi, Thiên Lý lại càng cảm thấy điên tiết, khi điên lên, cô ta hành động mất hết cả kiểm soát, không còn coi ai ra gì nữa. Thậm chí, cô cũng chẳng nể cả lời của Hải Thiên đang gầm lên bắt cô im miệng, nhưng cô cứ không im, lại còn chạy đuổi theo cố tình định giật tóc Yến Nhi, cũng may mà Hải Thiên vẫn kịp chặn lại. Đến khi Yến Nhi quay lại, đã thấy một tiếng “chát” vang lên nặng trịch. Thì ra là Hải Thiên vừa trực đánh Thiên Lý…

Sau khi bị ăn một cú tát giáng trời, mặt cô ta lệch hẳn sang một bên, cứng đơ như khúc gỗ, nước mắt ở khóe mi cũng bắt đầu rớm ra ầng ậc. Hải Thiên đờ người, sững sờ nhìn xuống bàn tay mình, không thể tin được rằng bản thân vừa mới nặng tay với một cô gái. Đứng trước tình cảnh oái oăm này, Thiên Lý cảm thấy vô cùng nhục nhã, nước mắt căm hận của cô ta đã bắt đầu ứa ra thành từng dòng chan chứa cả khuôn mặt trắng bệch vì lớp phấn dày cộp, sau đó, cô ta mới từ từ đưa tay lên ôm lấy má, quay lại nhìn Hải Thiên hằn học.

- Anh tát tôi? Anh dám vì con đó mà tát tôi? Trong khi tôi vì anh mà mang cái bụng bầu này. Anh là đồ chó!

Mắng Hải Thiên xong, Thiên Lý lại lập tức quay ngoắt ra nhìn Yến Nhi, rồi bất ngờ chỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt cô mà nói.

- Con chó kia! Mày lại đây! Hôm nay tao phải cho mày chết!

Cô ta vừa nói, vừa xồng xộc tiến về phía Yến Nhi, trong giây lát đã đứng giáp mặt cô ấy khiến Yến Nhi cứng đơ người, không kịp phản xạ. Khi cô đang đứng đờ ra như bất động, choáng váng vì chưa kịp định thần xem có chuyện gì sắp xảy ra thì một cánh tay khác đã bất ngờ xuất hiện, nắm chặt lấy cánh tay đang vung lên chuẩn bị tát thẳng vào mặt Nhi của Thiên Lý, rồi quăng mạnh cô ta sang một bên. Sự xuất hiện đột ngột của Trương Hàm khiến Hải Thiên vô cùng kinh ngạc, anh ta như một tấm bia sắt, nhất mực đứng phía trước bảo vệ cho Yến Nhi, tưởng như nếu có bất kỳ ai dám xông tới tấn công cô thì tấm bia này sẽ lập tức phản đòn lật ngược lại. Trường hợp vừa rồi của Thiên Lý chính là một điển hình, may mà cô ta còn là con gái nên được nương tay.

Thiên Lý trong năm phút ngắn ngủi, vừa bị ăn tát bởi Hải Thiên, lại vừa bị đẩy ngã bởi một người đàn ông lạ, nhưng tất cả lý do cũng chỉ vì bắt nguồn bởi việc muốn bảo vệ Yến Nhi, vì vậy mà cô ta lại càng trở nên điên loạn. Sự điên loạn quá khích của Thiên Lý dường như càng lúc càng đi quá xa khỏi mức kiểm soát, khiến người có liên quan như Hải Thiên cũng thấy mất mặt vô cùng. Còn Yến Nhi, cô chẳng thèm quan tâm, Thiên Lý càng làm trò thì chỉ khiến bản thân cô ta càng trở nên nhục nhã. Cô cứ đứng đó, trơ ra như pho tượng, để mặc cho mưa gió sấn sổ xông tới giày xéo cuộc đời mình nhưng vẫn không gục ngã… cho đến khi Trương Hàm bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, lôi tuột cô ra khỏi cửa phòng bệnh viện. Khi hai người họ lướt qua Hải Thiên, một cảm giác rất lạnh, rất trống rỗng và cô độc bủa vây lấy anh, khiến đôi chân anh như trùng lại, hụt hẫng vô cùng.

Sau khi hai người họ đã đi khuất, chỉ còn lại Hải Thiên và Thiên Lý, anh cũng bỏ mặc cô ta mà vội vàng chạy nhào ra ngoài, nhanh chóng đánh xe đuổi theo chiếc xe của Trương Hàm. Cũng may mà họ vẫn chưa đi được xa lắm!

Tại sao Trương Hàm lại bất ngờ xuất hiện?

Tại sao lúc này anh ta lại quay trở về bên cạnh cô ấy?

Anh ta có ý đồ gì?

Mối quan hệ của họ bây giờ là gì?

Cô đã quay lại với anh ta rồi sao?

Hàng trăm câu hỏi như xoắn lấy trí óc, vật lộn trong tâm khảm của anh, khiến anh không tài nào tập trung lái xe được, thần kinh cứ căng ra như dây đàn. Mặc dù những câu hỏi ấy hoàn toàn không liên quan đến anh, và bản thân anh cũng chẳng có tư cách gì để mà tra khảo. Thế nhưng, anh vẫn tò mò muốn biết. Vì vậy mà anh mới lén lút lái xe đuổi theo họ, cho đến khi chiếc xe ô tô màu đen bóng bẩy của Trương Hàm từ từ dừng lại ở trong sân trường của Đại học N, Hải Thiên mới gấp gáp thắng xe dừng lại theo.

Suốt cả một buổi chiều hôm đó, anh cứ như tên trộm, lén lút rình rập “đôi tình nhân” trẻ, lặng lẽ nín thở quan sát xem họ định làm gì, đang nói gì, đi đến đâu và có mối quan hệ khăng khít như thế nào. Nhưng thật may, lần đi thám thính này của anh quả nhiên không vô ích, trong suốt một buổi chiều hồi hộp theo dõi, Hải Thiên nhận thấy rằng khoảng cách của họ vẫn nằm ở trong vùng an toàn. Thế có nghĩa là Yến Nhi không hề dựa vào người Trương Hàm, và bản thân Trương Hàm cũng không hề dám chạm vào người của Yến Nhi.

Họ là bạn. Anh ta đến để bảo vệ cô ấy. Chắc chắn thế!

Chỉ nghĩ đến đây thôi anh cũng thấy có thể tự an ủi mình thêm phần nào rồi!

Hôm nay Trương Hàm vốn đã có hẹn trước với Yến Nhi, họ hẹn nhau sau khi cô tan làm thì anh sẽ đến đón cô về thăm quan trường cũ, lâu lâu không về tự dưng lại thấy nhớ. Không ngờ khi anh đến, sự việc xảy ra bên trong đã trở nên hỗn loạn như thế, cũng may mà tự dưng hôm nay anh lại nóng lòng nên quyết định đi sớm hơn mười lăm phút.

Thật ra, kể từ ngày Yến Nhi kết hôn, anh vẫn chưa một phút nào nguôi nhớ cô, vẫn luôn âm thầm lẳng lặng theo dõi cuộc sống của cô… cho đến một ngày anh bất ngờ phát hiện ra cuộc hôn nhân đó đã đột ngột tan vỡ. Quả nhiên, thứ hạnh phúc cướp được từ tay người khác thì cũng không thể nào vững bền được. Đó là điều tâm đắc mà Trương Hàm luôn gắn mác vào những hành động mà Hải Thiên đã từng làm với mình.

Ngay sau khi Yến Nhi chia tay Hải Thiên, một thời gian sau, sau khi anh nghĩ rằng cô đã dần dần bình ổn tâm lý, Trương Hàm mới bất ngờ xuất hiện với mong muốn chỉ để làm bạn, không phải để quay lại. Đi bên cạnh cô, anh luôn cố gắng hết sức để tránh đụng chạm, tránh để Yến Nhi nghi ngại, bởi vậy nên cô mới đồng ý quay trở lại làm bạn với anh. Dạo này cô rất hay nghĩ về trường cũ, nghĩ về những năm tháng khi còn là sinh viên, chỉ việc thỏa sức chơi đùa, không phải lo nghĩ gì cả, chuyện tình cảm lúc đó cũng không rối rắm như bây giờ. Quả thật, con người ta càng lớn lại càng phải phải toan tính nhiều hơn, muốn ngây thơ trong sáng mãi cũng không được. Không luồn lạch thì sẽ bị xã hội đè bẹp, cô rất hiểu điều đó.

Chiều nay gió nhẹ bay, gió mùa thu rất dịu dàng, mơn man, mát mẻ, không như những cơn gió nóng gay gắt, khô đét của mùa hè. Bởi vậy mà cô rất thích mùa thu, cũng nhất định phải chờ đến thu sang mới làm đám cưới, mặc dù Hải Thiên đã cầu hôn cô từ đầu xuân năm ngoái. Suốt cả một buổi chiều, hai người họ chỉ lững thững tản bộ trên sân trường đầy lá vàng rơi như phủ kín cả mặt đất, thỉnh thoảng mỗi đợt gió mạnh thổi qua, một vài chiếc lá già nua lại xoay mình chao nghiêng đáp xuống mặt đất, Yến Nhi bất giác dừng lại, nhặt một chiếc lá lên rồi giơ cao trước mắt, thích thú ngắm nhìn từng gân lá hiện lên trong suốt dưới ánh nắng buổi chiều tà. Sau khi đi dạo, họ lại cùng nhau đến một quán ăn bình dân ở gần trường, nơi hồi trước nhóm bạn của cô hay ăn trưa qua bữa tại đây, gọi ra hai suất cơm rang rồi ăn một cách ngấu nghiến, như thể đã lâu lắm rồi không được ăn cơm rang vậy!

Lúc đó Hải Thiên cũng lấm lút tự gọi cho mình một suất cơm rang, rồi mang vào trong xe lặng lẽ ngồi ăn để được nếm trải cảm giác giống y như hai người kia, vừa ăn, anh lại vừa chau mày, cơm này có gì ngon lành mà trông nét mặt họ lại hạnh phúc đến thế?

Hải Thiên không biết, đối với Yến Nhi, món ăn này tuy không đặc biệt ngon, nhưng nó lại là kỉ niệm, kỉ niệm suốt năm năm trời ăn cơm rang qua bữa với bạn bè cùng lớp của cô. Món này vừa rẻ lại vừa dễ ăn, là món mà mấy người trong nhóm cô hay gọi nhất. Khi một món ăn có khả năng gợi nhắc lại kỉ niệm thì nó không chỉ đơn thuần khiến người ta hạnh phúc vì vị ngon.

Khi hai người họ quyết định trở về thì bầu trời cũng bắt đầu tối mịt, khoảng trời về đêm càng trở nên cô quạnh trước những đợt gió lớn đang thổi rạp cả những khóm cây non bên đường, chỉ cần nhìn cũng biết là sắp mưa nên họ mới phải rủ nhau ra về. Sau khi Trương Hàm đã tiễn Yến Nhi vào tận cổng rồi mới đánh xe quay đi, Hải Thiên vẫn lặng lẽ đỗ xe ở một góc khuất trong con ngõ gần đó, trầm ngâm ngắm nhìn dáng vẻ mảnh mai của cô bước vào nhà. Cho đến khi cô khóa chặt cửa lại, thấy ánh đèn sáng trắng hắt ra từ phía cửa sổ trên tầng bốn, đó là phòng của cô, Hải Thiên lập tức nhận ra điều này, sau đó anh mới từ tốn bước ra khỏi xe, chậm rãi tiến về phía gốc cây trồng trước cửa nhà cô, ngước mắt lên chờ đợi. Chẳng biết Hải Thiên định chờ cái gì, nhưng anh vẫn cứ đứng đó, bâng khuâng trầm mặc, phải một lúc rất lâu sau khi trời đã bắt đầu đổ mưa, Hải Thiên mới giật mình vội chạy sát vào gốc cây để tránh ướt. Hải Thiên là người có thể chất tốt, nhưng lại rất dễ bị ốm bởi nước mưa, bản thân anh cũng vô cùng ghét mưa, thế nhưng đứng trong tình cảnh này, anh lại vẫn nhất quyết chôn chân tại đây chứ không chịu chạy vào xe của mình. Căn bản bởi vì chỉ có đứng ở vị trí này anh mới có thể nhìn rõ hình bóng của cô hắt lên trên mặt kính, để anh có thể mường tượng ra xem cô đang làm gì trong căn phòng đó, cũng đúng nơi đây, suốt mấy năm về trước, anh và cô vẫn một người đứng dưới gốc cây ngước mặt lên nhìn, còn một người thì ngồi vắt vẻo trên khung cửa sổ, đắm đuối ngó xuống, nhìn nhau không chớp.

Cơn mưa hôm nay thật sự rất to, mưa xối xả đến tối tăm cả mặt mũi, thế nhưng anh lại cứ như một cây tùng hiên ngang trước gió, mặc mưa bão lớn lao thế nào cũng nhất mực không chuyển rời. Suốt một tiếng đồng hồ, anh đứng im như tượng, chăm chú nhét tay vào túi quần rồi nheo mắt nhìn lên phía cửa sổ phòng cô, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi thấy ánh đèn trắng bất ngờ được chuyển sang màu đèn ngủ thì Hải Thiên mới lầm lũi quay về. Những tiếng lép nhép vang lên lầm lũi trong đêm nghe sao cô độc…

Sau khi trèo lên giường, Yến Nhi vẫn cứ trằn trọc mãi, hết vặn bên này rồi lại xoay sang bên kia, rút cục nguyên một tiếng đồng hồ mà trở giấc đến ba lần. Cô cứ không hiểu sao hôm nay mình lại khó ngủ đến thế. Có phải là vì “chuyện kia”? Ồ không! Không đời nào! Cô đâu phải người thèm chấp nhặt. Thế nhưng vẫn có một điều gì đó khiến cô trằn trọc mãi không yên, dù có cố gắng nhắm mắt cỡ nào cũng không sao vào giấc được. Cuối cùng, Nhi quyết định bật hẳn dậy, tiến đến bàn làm việc lôi cuốn tiểu thuyết mà hôm nay Trương Hàm mới tặng cho ra đọc. Khi mở túi xách để lấy sách ra, Yến Nhi lại vô tình quờ tay vào một tờ giấy trắng được gấp lại hai lần, cô khẽ chau mày nghi hoặc trong vài giây rồi quyết định đặt cuốn sách sang một bên, lôi tờ giấy ra để “nghiên cứu” trước.

Thì ra đây là giấy ghi đơn thuốc trị bệnh ghẻ của Sam. Khi nhìn thấy những dòng chữ nắn nót của mình hiện lên trên tờ giấy trắng, Yến Nhi như vỡ ra một điều gì đó suýt thì bị lãng quên. Phải rồi! Cô định đưa cho Hải Thiên đơn thuốc này để lần sau anh ta khỏi phải tới bệnh viện làm phiền cô nữa, thế mà suýt thì cô quên bẵng đi mất. Nghĩ xong, Yến Nhi bất giác đập cái bốp vào trán mình một cái rồi quyết định xách túi chạy xồng xộc xuống cầu thang, cũng không quên mang thêm một ít thuốc phòng trừ anh ta không tự đi mua được, rồi mới cẩn thận khóa cổng lại, lặng lẽ lẻn ra khỏi nhà.

Yến Nhi vừa đi, lại vừa đăm chiêu suy nghĩ: “Nhỡ bây giờ sang anh ta đã ngủ rồi thì sao? Không! Hải Thiên ngủ muộn lắm. Bây giờ mới có mười rưỡi anh ta chưa ngủ được đâu. Thế nhỡ Thiên Lý lại đang ở đó thì sao? Thì sao? Mình chỉ sang đưa thuốc…” Cô cứ vừa đi, vừa suy nghĩ miên man như thế, thoắt cái đã thắng xe lại ở ngay trước cổng khu chung cư mà Hải Thiên đang ở.

Sau vài lần gõ cửa gọi mà không được, Yến Nhi quyết định tự mở khóa theo thói quen cũ. Có lẽ bởi đã có một quãng thời gian dài sống ở đây nên khi quyết định tự ý vào nhà, trông cô có vẻ rất thản nhiên. May mà anh ta vẫn còn để mật mã cũ, mật mã chính là ngày sinh của anh và của cô cộng lại, cuối cùng là ngày cưới, cô quên sao được.

Khi Yến Nhi bước vào trong nhà, thấy đèn đóm vẫn bật sáng choang, nhưng bên trong lại không có tiếng người trả lời, Nhi nghĩ chắc Hải Thiên lại lười biếng quên không tắt đèn mà đã lăn ra ngủ rồi. Thế nên, cô quyết định đi thẳng vào phòng ngủ tìm anh ta.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại dám vào phòng ngủ của anh ta?

Khi vừa bước vào phòng, cảm nhận được hơi nóng đang tỏa ra từ cơ thể người đàn ông đang nằm bệt trên mặt giường, người ngợm tóc tai đều ướt nhẹp như chuột lột, thở từng hơi phì phò nóng như lửa đốt, Nhi tái sầm cả mặt mũi, vội vàng xách túi chạy đến bên cạnh giường nhìn anh. Khi đã đứng gần lại bên cạnh, cô liền ngồi thụp xuống rồi lấy một bàn tay áp lên trán anh để xem xét. Trán nóng quá! Anh sốt mất rồi!

May mà Nhi cũng có mang theo kẹp nhiệt độ và một ít thuốc để phòng thân, cẩn thận đúng là chẳng bao giờ thừa. Hải Thiên sốt tận ba mươi chín độ lận. Vậy mà anh vẫn cứ phóng thẳng về nhà, quăng mình lên giường mà thèm không thay quần áo. Kể từ lúc đi trên đường trở về nhà, Hải Thiên đã cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, mấy lần chớp mắt không để ý còn suýt bị tông vào đuôi xe phía trước, may mà không gây ra tai nạn. Đến khi trở về nhà thì hoàn toàn ngã gục, anh chỉ muốn nằm lăn ra ngủ, chả thiết trời đất gì nữa. Nhưng không ngờ vừa mới chợp mắt được một tiếng thì lại phát hiện ra Yến Nhi đang ở bên cạnh mình. Mặc dù vô cùng bất ngờ, nhưng lúc này anh đã quá yếu rồi, dù có mừng vui thì cũng chẳng đủ sức mà cười được nữa, vậy là Hải Thiên đành thều thào hỏi.

- Em làm gì ở đây thế?

Yến Nhi ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ đem khăn bông và chậu nước ấm ra lau mặt mũi người ngợm cho anh, vừa lau, cô vừa bình thản trả lời.

- Em định đưa thuốc cho Sammy. Mà nó đâu rồi?

- Anh gửi nhờ sang nhà mẹ trông hộ rồi!

- Nó đang bị bệnh mà, anh thật là…

- Anh cũng đang bệnh mà…

Bị cô gắt, anh lại yếu ớt biện minh. Thôi, kể ra thì anh cũng nói đúng. Nghe vậy, cô liền dịu bớt lại, sau đó tiếp tục lặng lẽ cởi khuy áo của anh ra để lau người. Lớp áo sơ mi trắng mỏng manh đã ướt nhẹp, thấm đẫm vào cơ thể tạo cảm giác dớp dính vô cùng khó chịu, nếu Hải Thiên không mau chóng thay ra thì sẽ ốm nặng hơn mất. Vì vậy, dù cảm thấy hết sức bất tiện, nhưng vì đã chẳng còn lạ gì với cơ thể này, nên cô vẫn có thể thản nhiên hành động. Dù sao thì anh cũng đã từng là chồng của cô.

Khi những ngón tay mềm mại của Yến Nhi chạm vào lồng ngực nóng hổi đang thở phập phồng của Hải Thiên, tay cô di chuyển trên khuôn ngực của anh, nhẹ nhàng tháo ra từng nút thắt, khiến tim anh như muốn nổ tung vì hồi hộp. Không biết khi tì tay lên ngực anh như thế, cô có cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập loạn lên liên hồi như trống dồn không nhỉ?

Hải Thiên không biết, cũng chẳng quan tâm, lúc này, điều duy nhất mà anh muốn làm là lặng im ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cô đang chăm chú cởi từng nút áo ra cho anh, cẩn thận lấy khăn ướt lau sạch mồ hôi lấm tấm trên ngực anh, khiến cơ thể anh mỗi lúc một nóng ran lên, cảm tưởng như sắp mất hết kiểm soát đến nơi rồi. Sau khi đã lau hết chỗ mồ hôi dớp dính ở phần thân trước, Yến Nhi lại vòng tay ra sau lưng anh, bảo anh cố nâng người dậy để cô cởi hẳn chiếc áo sơ mi ẩm ướt này ra, lúc bàn tay cô vừa chạm vào lưng anh, hơi thở nhè nhẹ của cô bất giác phả vào cổ anh khiến anh không sao kiềm chế nổi, cuối cùng, anh đành phải bất ngờ ôm lấy lưng cô, vật mạnh một cái khiến cô ngã ngửa trên mặt giường. Khi chiếc áo sơ mi trắng vừa được quăng xuống sàn nhà, hiện lên trước mắt cô là cơ thể lực lưỡng của một người đàn ông đã ngoài ba mươi lại chăm tập thể hình, cường tráng và nóng bỏng vô cùng, nhưng điều đó lại càng khiến cho cô thêm khiếp sợ. Bất ngờ bị Hải Thiên vật ngã xuống giường, hai tay cô bị anh khóa chặt, dù cho cô có cố cựa quậy đến đâu thì cũng không thể chống nổi sức nặng kinh khủng của anh. Cô khổ sở giằng xé, cố gắng quẫy đạp, nhưng cơ thể to lớn của anh đã đè chặt lên thân hình nhỏ bé mảnh mai tựa nhành hoa của cô mất rồi, anh đè rất nhẹ, vừa đủ để ghì chặt không cho cô chạy thoát, cũng vừa đủ để không khiến cô bị tổn thương.

Trước sự chống trả quyết liệt của Yến Nhi, Hải Thiên bỗng thấy lòng mình như trùng lại, chẳng nhẽ trong mắt cô anh đáng sợ đến thế ư? Tại sao cô lại khóc, tại sao lại phải quẫy đạp hoảng loạn như thế? Họ đã từng quấn quít hơn cả thế này rồi cơ mà?

Cô càng chống cự, anh lại càng cảm thấy bị kích thích, thế nhưng, ngoài việc ghì chặt lên cơ thể cô, anh lại không hề làm điều gì thô lỗ. Sau khi cơ thể cô đã bắt đầu nhũn ra vì kiệt sức, Hải Thiên mới thở dài, rồi dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô mà trầm mặc nói.

- Đừng như vậy nữa. Anh sẽ không làm gì em đâu. Anh không muốn em sợ anh. Anh chỉ muốn hôn em thôi!

Khi anh vừa dứt lời, cũng là lúc nụ hôn của anh từ từ chậm rãi đáp nhẹ lên trán, rồi lên mắt, sau đó kéo xuống mũi, rồi lướt nhẹ trên làn môi mềm mại của cô, môi cô rất mềm và quyến rũ, khiến anh như bị hút sâu vào đó, không sao thoát ra nổi. Anh hôn cô nhẹ nhàng nhưng cuồng nhiệt, giống như van xin chứ không phải bạo lực chiếm hữu. Anh đang xin cô - một nụ hôn. Và hình như, cô cũng đang dần dần chấp thuận. Ban đầu, cô chỉ khẽ cong người lên giãy giụa, nhưng sau đó… dưới những tác động uyển chuyển trong nụ hôn của anh, dưới sự ấm áp của da thịt anh đang áp chặt lên cơ thể cô… Cả người cô cũng bắt đầu nóng lên, cô không kêu rên rỉ, nhưng lại ngầm chấp thuận bằng việc thả lỏng người, tay chân cũng không buồn quẫy đạp nữa… Cảm giác này, có lẽ đã lâu lắm rồi cô không được nếm trải… Trước kia, mỗi lần anh cố muốn làm cho cô mang thai, chuyện ân ái vợ chồng luôn trở thành nỗi áp lực lớn trong cô, khiến cô không thể nào thoải mái. Nhưng ngày hôm nay, khi cô bị anh trấn áp như một tên đốn mạt vẫn tồn tại chút tự trọng, cô lại cảm thấy bản thân mình cũng vô cùng phấn khích, dù chống cự, dù quẫy đạp, nhưng đó cũng chỉ là những phản xạ tự nhiên vì cô không muốn bị anh nghĩ rằng mình quá dễ dãi. Nhưng thực chất, trong thâm tâm, cô cũng muốn… rất muốn cùng anh hòa làm một…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx