sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Vợ bé nhỏ! Anh yêu em - Ngoại truyện 1 - Phần 1

Ngoại truyện 1: Kế hoạch - 50 ngày yêu

THÔNG BÁO

Ngày 21/9/2012 - Trường X sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc diễn ra vào lúc 20h00 với sự tham gia góp mặt của rất nhiều ca sĩ nổi tiếng để chào mừng năm mươi năm thành lập trường. Hân hạnh mời các bạn đến tham dự!

Hoàng Phong đang ngồi ung dung lướt facebook, bỗng đọc được dòng thông báo mới vừa được đăng tải từ fanpage của trường X - ngôi trường cấp ba mà anh từng học ngày trước, anh liền click ngay vào, tìm hiểu cho thật kỹ, xong xuôi mới cất cao giọng gọi cậu bạn đang hí hoáy đóng chiếc tủ gỗ trong cửa hàng quần áo mới sửa sang.

- Ây! Hải Thiên! Lại đây xem này! Tối hôm hai chín trường cấp ba của bọn mình tổ chức biểu diễn ca nhạc đấy! Ông đi không?

- Có vị gì?

Đáp lại sự nhiệt tình của cậu bạn Hoàng Phong, mắt Hải Thiên vẫn chỉ chú mục vào chiếc tủ gỗ còn chưa hoàn thiện của mình, trả lời bằng giọng thờ ơ. Biết mấy vụ nhạc nhẽo này vốn chẳng thế lôi kéo anh chàng Hải Thiên rời mắt ra khỏi công việc, Hoàng Phong đành nói.

- Ôi trời! Đi chủ yếu là để nhìn các em chân dài xinh đẹp chứ nhạc nhẽo gì! Năm nay trên fanpage trường mình có nhiều cựu học sinh nữ tham gia lắm đấy! Bọn họ định rủ nhau đi thành một nhóm đây này, tôi định đi cùng, ông đi không?

- Lưu Uyển cho ông đi hả?

Đang yên đang lành, tự dưng Hải Thiên lại nhắc tới cô bạn gái đanh đá Lưu Uyển của anh ra dằn mặt, Hoàng Phong bỗng rùng mình, xua tay cười đau khổ.

- Thôi ông đừng nói nữa! Lưu Uyển cũng từng học trường mình mà, quả này tôi lại bị xích chân rồi. Hu hu…

- Đáng đời… Sắp lấy nhau đến nơi rồi mà còn vọng tưởng!

Hải Thiên vừa nói, vừa cẩn thận đóng nốt mũi đinh cuối cùng lên chiếc tủ để giày mới coong, xong xuôi mới liếc mắt sang nhìn cậu bạn đang ủ rũ, nở một nụ cười thông cảm.

Trước tám giờ tối, Yến Nhi vẫn còn tung tăng đi dạo phố trong chiếc váy trắng hai dây mỏng tang, thân hình mảnh khảnh lại càng khiến cô trông giống như một chiếc lá vàng yếu ớt, chỉ cần có một cơn gió mạnh thổi qua cũng đủ làm chiếc lá kia chao mình lìa cành. Thế nhưng, chiếc lá này lại không hề yếu ớt như vẻ ngoài vốn có của nó, mặc dù khi đi trên đường, cô bị rất nhiều chàng trai trêu chọc, thế nhưng cô vẫn cứ thờ ơ chẳng quan tâm, việc duy nhất mà cô chú tâm bây giờ là đi dạo và ăn kem. Cây kem đang cắn dở trên tay bỗng hơi rung rung bởi tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt từ trong túi xách, Yến Nhi cũng thấy hơi nóng ruột nên liền rút ra xem thử, quả nhiên là chị Lưu Uyển.

Vừa mới bắt máy, giọng chị Lưu Uyển đã vang lên choe chóe ở đầu dây bên kia.

- Con nhỏ kia! Biết mấy giờ rồi không? Đang ở đâu để chị còn qua đón?

Yến Nhi chầm chậm dừng bước, ngay trước mắt cô đã là cổng trường trung học phổ thông X, thấy dáng chị Lưu Uyển trong bộ đầm đen bó sát đang đứng hàn huyên với đám cựu học sinh ngay ngoài cổng trường, Yến Nhi liền dứt khoát cúp máy trước khi thốt ra câu cuối cùng.

- Em đến rồi đây!

- Ôi trời ơi! Giật cả mình! Mày là ma à!

Bất ngờ phát hiện ra Yến Nhi đã đứng ở phía sau lưng mình, đã thế cô gái ấy lại còn mặc váy trắng, tóc đen bổ luống, nhìn càng giống cô hồn, khiến chị Lưu Uyển mặt mũi tái mét, sau một hồi mới định thần lại được, liền quay sang hăm hở nói.

- Giới thiệu với mọi người, đây là Yến Nhi. Em gái kết nghĩa của tớ! Em ấy học cách chúng mình một khóa đấy!

- Uầy! Có em gái xinh thế này sao không giới thiệu cho anh?

Vừa thấy Yến Nhi, mắt Hoàng Phong lập tức sáng choang lên như hai cái đèn pha ô tô, khiến Lưu Uyển tự ái, liền lừ mắt một cái, quát không nương tay.

- Thích lắm hả? Vậy tới mà cưa luôn đi!

- Không không… anh đùa… anh đùa…

Trước sự náo nhiệt của mọi người, Yến Nhi vẫn chỉ lặng lặng nép mình vào một góc sau lưng chị Lưu Uyển, chẳng nói năng lấy một lời, chính sự bình thản này của cô đã gây sự chú ý tới anh chàng lạnh lùng nhưng phong độ nhất hội - Hải Thiên. Hải Thiên tuy là một người có ngoại hình vô cùng phong độ, gia cảnh lại khá, còn rất năng nổ trong các hoạt động thể thao, vốn là hình mẫu lý tưởng dành cho các chị em phái yếu trong trường từ trước tới giờ, thế nhưng bản thân anh lại chẳng bao giờ thấy hào hứng với bất kỳ ai cả, đối với đám con gái cứ suốt ngày nhốn nháo, nhặng xị cả lên mỗi khi nhìn thấy anh, anh đều cho là tầm phào. Duy chỉ có cô gái này, vừa nhìn lướt qua đã thấy toát lên khí chất thanh lịch hiếm có, không xô bồ, không chen lấn, mặc kệ những người xung quanh đã bắt đầu chạy ùa về phía sân khấu khi tiếng ghi ta điện đầu tiên vừa mới vang lên, cô vẫn cứ bình thản bước đi chậm rãi, chẳng để ý đến những gì đang diễn ra. Bỗng, có một người đàn ông chạy sượt qua, vô tình đạp lên chân cô ấy, Yến Nhi khẽ kêu ái một cái, nhưng lại không tỏ vẻ cằn nhằn, cô vẫn kiên định đi tiếp, lát sau, một đoàn người tiếp tục sấn sổ lướt qua cô, đẩy cô ào ào từ phía sau như vũ bão, khiến cô chao đảo cả mặt mày, suýt thì trẹo chân trượt ngã. May mắn thay, đúng lúc ấy lại có một bàn tay từ đâu bất ngờ nắm lấy bả vai cô, giữ cô khựng lại. Cô ngơ ngác quay đầu lại phía sau, nhìn người đàn ông lạnh lùng ít nói ban nãy đang giữ lấy hai vai của mình, ngại ngùng gật đầu cảm ơn. Khi Yến Nhi đang định nghiêng mình né sang một bên để đi tiếp thì người đàn ông ấy cũng bất ngờ buông vai cô ra, rồi đột ngột nắm lấy cổ tay cô, kéo cô phăng phăng tiến về phía trước.

Anh không hiểu bản thân mình đang làm gì, cũng không hiểu đầu óc mình đang nghĩ gì… Những chuyện bao đồng như thế này, trước kia anh chưa từng nghĩ tới. Huống hồ, suốt cả buổi tối hôm nay, anh lại cứ chăm chăm hướng cái nhìn lén lút về phía cô gái mỏng manh như sương mai kia, vẻ mảnh khảnh của cô ta toát lên một sự yếu đuối đến kỳ lạ, khiến người ta chỉ cần nhìn cũng muốn lao vào bảo vệ. Anh chính là “người ta” - Một người lạ, không đâu tự dưng nhảy vào khăng khăng giúp đỡ, mặc dù cô gái bình lặng ấy chẳng hề cất lời nhờ vả.

Khi Hải Thiên đã đưa Yến Nhi tới một nơi an toàn, vì anh cũng là người đã tham gia công tác văn nghệ lâu năm, thế nên đường đi nước bước, vị trí nào là ổn định nhất, anh đều nắm rõ. Thế nhưng, khi hai người đã đến được nơi an toàn, Hải Thiên vẫn quên béng mất rằng tay mình đang nắm chặt lấy cổ tay của Yến Nhi, tác động của sự lôi kéo mạnh bạo vừa rồi khiến cổ tay trắng ngần của cô dần sưng lên đỏ ửng. Thấy vậy, anh liền hốt hoảng vội vàng buông tay ra, gãi đầu lúng túng.

- Đau vậy tại sao không nói?

- Em cảm ơn… anh Hải Thiên.

Hải Thiên bất giác ngớ người trước nụ cười nhẹ như mây của cô gái trẻ, mặc dù lời cảm ơn này có phần khách sáo, nhưng vẫn làm phần nào đó trong trái tim lạnh giá của anh vang lên một hồi chuông rung động. Cái cô gái này thật là… đau như vậy mà cũng không nói, đến khi người ta hỏi thì lại chỉ biết chăm chăm cúi đầu cảm ơn, tay đỏ ửng lên như vậy mà cũng không thèm xoa nữa. Đã vậy… lại chẳng biết cô ta để ý tên mình từ bao giờ… mà gọi nghe sao êm tai thế!

Khi Hải Thiên vẫn còn đang chìm đắm trong những tâm tư dự cảm khó gọi thành tên, thì ở phía trên sân khấu kia, những giai điệu của bản nhạc thân quen mà anh vô cùng yêu thích đã bất ngờ vang lên, là giai điệu của bài “Until You”. Có vẻ như Yến Nhi cũng có cùng chung một gu âm nhạc với anh thì phải, bởi vậy nên khi những giai điệu đầu tiên vừa mới cất lên, cô liền bật cười, rồi ngay sau đó, họ cùng nhau hòa vào những tiếng vỗ tay, những cái lắc đầu gật gù, sự ngại ngùng ban đầu cũng bất ngờ trốn đi đâu không biết…

Sau đó, thỉnh thoảng Hải Thiên còn vô tình để ý thấy ánh mắt của Yến Nhi đang lén lút quay lại nhìn mình, mỗi lần bị anh bất ngờ phát hiện, cô liền giật mình quay ngoắt đầu lại về phía trước, cứng người đứng thẳng đơ. Hải Thiên thấy vậy, lại liền giả vờ ho khan vài cái để trêu cô, thấy cô càng lúng túng, anh lại càng thấy buồn cười hơn. Xem chừng cô gái này cứ im lặng mà lại thật là thú vị. Anh nghĩ thế.

Mặc dù trong suốt buổi biểu diễn ca nhạc, cả hai người đã phối hợp rất ăn ý với nhau, có những lúc nhạc đánh sung quá, họ còn bỏ qua hết ngại ngùng, cùng nhau giơ tay lên trời, nhún nhảy tưng tưng như phải bỏng, thế mà cho đến những phút cuối cùng, vì sĩ diện, Hải Thiên vẫn nhất quyết không chịu hạ mình xin số cô gái này để giữ lại hình tượng “cool boy”.

Khi trở về nhà, anh mới bắt đầu thấy tiếc nuối, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình ngu, chỉ đơn giản là một dãy số tại sao cũng không thể xuống nước cho qua?

Vậy là trong suốt một quãng thời gian dài sau đó, Hải Thiên bắt đầu lao vào tìm kiếm, anh nghĩ, nếu cô gái đó đã tham gia buổi hòa nhạc của trường mình thì chắc chắn cũng phải có nick thành viên ở trên fanpage của trường, bản thân anh là admin, chả nhẽ lại không có khả năng tìm ra?

Thế mà anh không tìm ra thật.

Mãi về sau này Hải Thiên mới biết, Yến Nhi có dùng facebook, thế nhưng facebook của cô lại được cài đặt ở chế độ ẩn, chỉ bạn bè thân thiết mới nhìn thấy, cả năm cũng chẳng bao giờ cập nhật thêm chút tin tức gì, nếu không kết bạn thì tuyệt nhiên sẽ chẳng bao giờ tìm thấy. Huống hồ, Hải Thiên còn định mò kim trong đáy bể!

Đã vậy, với bản tính tự tôn của mình, anh lại càng không cho phép bản thân đánh mất sĩ diện mà xun xoe nhờ vả Hoàng Phong nhắn với Lưu Uyển để xin số của Yến Nhi, từ sau hôm đó anh cũng không hề hỏi han gì thêm về các cô gái trong buổi hòa nhạc, vì vậy mà câu chuyện này cũng dần dần trôi vào dĩ vãng… Cho đến một ngày nọ, đó là một sáng chủ nhật đầy nắng…

Tháng mười, cũng đã bắt đầu vào thu rồi, lâu lắm mới thấy trời nắng đẹp như thế này, vậy mà hôm nay Sammy của anh lại bị ốm, vậy là sau một hồi phân vân giữa các bệnh viện thú y, Hải Thiên đành phóng xe đến bệnh viện B để kiểm tra sức khỏe cho chú chó cưng của mình. Khi Hải Thiên vừa mới bước vào bên trong tiền sảnh, nhìn thấy lưng của một cô bác sĩ trẻ với mái tóc đen dài, khoác trên mình bộ blue trắng, anh liền niềm nở tiến đến, định mở miệng chào một câu lịch thiệp, thế nhưng, khi cô gái ấy vừa mới quay mặt lại, lúc bốn mắt họ giao nhau, hai trái tim ngừng đập, chỉ có miệng của cô là khẽ mấp máy…

- Anh Hải Thiên?

Ha ha ha! Cô vẫn còn nhớ tên anh!

Điều này thật sự rất đáng để anh bất ngờ cười phá lên như một tên điên ngay giữa bệnh viện như thế, mặc dù vậy, cũng có người đang cam tâm điên cùng anh, nên anh cũng chẳng phải ngại. Hai người cứ đứng đó cười, phần vì vui mừng, phần vì ngạc nhiên, sao trên đời lại có sự trùng hợp kinh ngạc đến thế? Sau bao nhiêu khó khăn cũng chẳng thể tìm được tung tích của cô, không ngờ một tháng sau lại bất ngờ gặp cô ở viện thú y như thế này.

Hoàng Yến Nhi, hai mươi hai tuổi, hiện đang là bác sĩ thực tập tại viện thú y B, từng là một trong những sinh viên ưu tú nhất khoa bác sĩ thú y của trường Đại học N. Tạm thời sau khi add được facebook của cô, anh đã tìm hiểu được tương đối những mẩu thông tin đại khái như thế.

Sau khi có được facebook và số điện thoại của cô bác sĩ Yến Nhi, Hải Thiên bắt đầu chủ động nhắn tin nhiều hơn, thường thì anh sẽ viện cớ hỏi thăm về bệnh tình của Sammy, càng ngày, anh càng bịa cho nó đủ các loại bệnh, nào là chấy, rận, trĩ vv… Chỉ để lấy cớ đưa Sammy tới bệnh viện, còn mục đích chính là gặp mặt Yến Nhi.

Có một hôm, khi Yến Nhi đang online yahoo, Hải Thiên lại vô tình send cho cô một trò chơi dính virus, trò chơi này vốn chỉ là thử nghiệm, anh định send cho tất cả mọi người, xem có ai đủ ngớ ngẩn để mà bị “dính chưởng” hay không, không ngờ, người duy nhất “dính chưởng” lại là cô nàng ngờ nghệch Yến Nhi.

Yến Nhi lúc này cũng đang nhàn rỗi, chẳng có việc gì làm, thấy Hải Thiên bất ngờ send trò chơi cho mình thì vui lắm, liền hớn hở click vào ngay, không ngờ vừa mới click xong thì máy tính của cô liền bất ngờ tắt phụt! Yến Nhi ngớ người, cô đần mặt nhìn cái máy, rồi khóc ré lên trong điện thoại, đòi Hải Thiên đến sửa.

- Anh gửi cho em cái quái quỷ gì thế! Hỏng máy em rồi! Bắt đền đi!

Người hiền lành như Yến Nhi trước đây chưa từng nổi nóng, vậy mà không ngờ hôm nay cô lại có thể to tiếng quát anh như vậy, điều này khiến Hải Thiên không những không bực mình mà còn thấy rất đỗi thú vị. Thế là anh liền vừa cười, vừa khổ sở nói.

- Chỉ là một con virus thôi mà. Được rồi! Anh sẽ đền. Nhà em ở đâu để anh đến sửa?

Lần mò theo địa chỉ nhà mà Yến Nhi viết cho anh trong tin nhắn, Hải Thiên cũng có thể dễ dàng tìm ra nhà cô ở trong một con ngõ lớn, thậm chí, ngay đối diện phía trước nhà cô còn có một cây dâu da rất lớn, cành lá mọc um tùm, dù là đông hay hè nếu đứng trú dưới đây cũng không sợ mưa nắng. Về sau, thân cây cổ thụ này đã trở thành người bạn chí cốt cho Hải Thiên ngả lưng mỗi lúc anh muốn đến đây để ngắm nhìn bóng cô qua cửa sổ tầng bốn. Hải Thiên đứng bần thần trước cửa một hồi lâu rồi mới mạnh dạn bấm chuông, chỉ một lát sau đã có tiếng người chạy lạch bạch xuống mở cửa.

Hôm nay là ngày chủ nhật nên Yến Nhi không phải đi làm, Yến Nhi vốn là một người ham ngủ, bởi vậy nên bất cứ ngày chủ nhật nào trong năm cô cũng đều tranh thủ ngủ cho chín giấc, mà giấc ngủ của cô muốn được “chín mọng” thì ít nhất cũng phải tầm mười giờ mới dậy. Thấy Yến Nhi hằng ngày đều quần áo là lượt tươm tất, nay lại đầu bù tóc rối, lôi thôi lếch thếch trong bộ quần áo ngủ màu hồng, dưới chân còn đang xỏ đôi dép bông hình mỏ vịt, thật khiến cho người ta thấy buồn cười.

Đứng trước bộ dạng ngái ngủ của cô, Hải Thiên lại không giấu nổi cảm xúc, buộc phải phì cười một cái, khiến Yến Nhi nhăn đỏ cả mặt, sau đó cô lại giả vờ làm ngơ, vội vàng mời anh đi theo cô lên nhà. Hải Thiên đi theo Yến Nhi lên nhà, trong lòng vô cùng hồi hộp, họ đã quen nhau gần ba tháng, vậy mà cho tới ngày hôm nay anh mới được diện kiến nhà cô. Với con mắt của một kiến trúc sư mới vào nghề như anh thì… À ừm… Xem nào… Nhà của Yến Nhi được xây dựng theo kiểu kiến trúc cổ, không gian hình hộp không có gì đặc biệt, nội thất cũng đã cũ và khá tồi tàn, tầng một của căn nhà được chia làm ba gian, gian đầu tiên là phòng khách, gian thứ hai là phòng bếp, đi qua gian thứ ba, Hải Thiên mới bất giác giật mình khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng mà anh không thể ngờ tới… Ở đây, họ… đang chứa một xới bạc!

Trước sự ngạc nhiên của Hải Thiên, Yến Nhi cũng có chút khó xử, cô biết, bất kỳ ai khi tới nhà cô, nhìn thấy cảnh tượng này thì đều không khỏi bận tâm trong lòng. Lúc này bà Hồng Quân đang mải mê ghi đề, còn mấy người bạn trong xóm thì đang khoanh chân “đan quạt”, thấy có khách lạ tới, lại còn là một chàng trai vừa trẻ trung, vừa phong độ, nhưng lại không phải Trương Hàm - người yêu của cô, bà Hồng Quân khẽ nhíu mày, rồi liền đánh ánh mắt nghi hoặc sang nhìn Yến Nhi, đanh giọng hỏi.

- Ai đây?

- Máy tính hỏng. Con gọi thợ đến sửa ạ!

Cô thản nhiên đáp lại mẹ, mặc dù lời nói dối tỉnh bơ của cô nghe cũng chẳng lọt tai tí nào. Thời buổi này thì làm gì có “anh thợ điện” nào đi làm việc mà lại ăn mặc lịch lãm như Hải Thiên cơ chứ? Biết con gái nói dối, nhưng vì đang bận công việc nên bà cũng chẳng thèm bận tâm, liền phẩy tay đuổi con đi tiếp để mình còn hóng nốt ván bạc.

Sự thờ ơ của bà Hồng Quân đối với Yến Nhi hôm ấy đã khiến Hải Thiên thật sự choáng váng. Anh sinh ra trong một gia đình khá giả, từ bé đã được hưởng sự yêu thương và chăm sóc tận tụy của bố mẹ, được nâng niu như bảo bối, thế nên khi chứng kiến hoàn cảnh sống của Yến Nhi, biết được môi trường mà cô đang sống, nghĩ đến những ngày tháng mà cô đã từng trải qua… Bỗng, trong lòng anh lại dậy lên một nỗi niềm cảm xúc khó tả, vừa cảm phục lại vừa rung động trước sự kiên cường của cô. Từ trước đến nay, nhìn vào cô gái có vẻ ngoài mỏng manh nhỏ bé khiến người khác chỉ muốn che chở ấy, anh chưa từng nghĩ rằng cô có thể sống trong một môi trường phức tạp như vậy mà vẫn trưởng thành ngoan hiền, lễ phép, không hề hư hỏng như phần lớn các cô gái hiện đại khác.

Kể từ lúc ra khỏi nhà cô, hình ảnh của cô gái mặc bộ pijama màu hồng, lạch bạch trong chiếc dép bông màu cam, tóc tai bù xù nhưng trên khuôn mặt lại ánh lên nét tươi cười rạng rỡ như ánh nắng mai của mùa thu, khiến anh vô cùng xao xuyến. Càng ngày, những hình ảnh chập chờn của cô càng xuất hiện dày đặc hơn trong tâm trí anh, khiến anh không sao điều khiển nổi mình, nếu như không gặp cô, anh không thể tập trung làm được bất cứ việc gì. Chính bởi những hiện tượng khó lý giải đó mà anh đã vô tình nhận ra rằng… trong anh, vị trí của cô đã thay đổi. Anh không muốn cô và anh chỉ tiếp tục là bạn bè đơn thuần nữa, vậy là vào một ngày đẹp trời, Hải Thiên quyết tâm bắt tay thực hiện kế hoạch năm mươi ngày chinh phục én nhỏ của mình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx