Vợ Boss Là Công ChúaChương 557
4��Ngài Lục Minh, anh có bằng lòng cưới cô Cảnh Y Nhân làm vợ, làm theo lời răn dạy của Kinh thánh mà ở bên cô ấy, cùng cô ấy hợp thành một thể trước mặt thần linh, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy như yêu thương chính bản thân mình, dù cô ấy ốm yếu hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, anh vẫn chung thủy với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?” Lục Minh đưa mắt sang nhìn cảnh Y Nhân, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, kiên định nói: “Tôi đồng ý, hơn nữa còn yêu cô ấy đời đời kiếp kiếp.”
Không phải chỉ một đời mà là đời đời kiếp kiếp. Khuôn mặt Cảnh Y2Nhân đỏ hồng lên, cô ngượng ngùng mỉm cười. Cuối cùng cô cũng được gả cho Lục Minh, được trải nghiệm một lễ cưới và cuộc hôn nhân hạnh phúc mà cô gái nào cũng muốn được trải qua. Không hiểu sao, giờ phút này cô lại kích động muốn khóc. Đặc biệt khi Lục Minh nhìn cô, đầy kiên định nói ra câu ấy: “Tôi đồng ý, hơn nữa còn yêu cô ấy đời đời kiếp kiếp.”
Bàn tay anh nắm tay cô chặt hơn, y như lời nói kiên định của anh vậy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
“Cô Cảnh Y Nhân, cô có bằng lòng gả cho ngài Lục Minh làm vợ, làm theo lời răn dạy của Kinh thánh mà ở bên anh ấy, cùng anh ấy hợp thành một thể6trước mặt thần linh, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy như yêu thương chính bản thân mình, dù anh ấy ốm yếu hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, cô vẫn chung thủy với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?”
Đôi mắt Cảnh Y Nhân đã long lanh ánh nước, cô bình tĩnh nhìn Lục Minh gật đầu rất mạnh. “Tôi đồng...” “Rầm!” Cảnh Y Nhân còn chưa kịp nói hết, cánh cửa giáo đường đang đóng kín đột nhiên bị đẩy ra. Một người phụ nữ cao gầy đứng ngược sáng xuất hiện ngay trước cửa giáo đường, khàn giọng gào thét đầy đau khổ và giận dữ: “Hai người không thể kết hôn được!”
Lục Minh, Cảnh Y Nhân và3mọi người ở đây theo bản năng đồng thời quay đầu lại. Người phụ nữ đứng ngược sáng nên Lục Minh và Cảnh Y Nhân không nhìn thấy mặt cô ta, giọng nói ấy cũng rất lạ, hình như họ không quen biết người đó.
Mãi đến khi người phụ nữ tiến vào, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ dung nhan của cô ta, thì người đàn ông lạ mặt ngồi ở dãy ghế cuối cùng bất ngờ đứng lên gầm nhẹ một tiếng: “Cô tới đây làm cái gì!? Về ngay!” “...” Cô ta phớt lờ lời cảnh cáo của người đàn ông, giẫm giày cao gót lên thảm hoa tường vi, đi về phía Lục Minh và Cảnh Y Nhân.
Đến khi cô ta hoàn toàn bước vào trong, Cảnh Y Nhân mới nhận ra9đó là người đã đánh nhau với cô ở Kim Sắc Niên Hoa lần trước.
Trong lúc Cảnh Y Nhân còn cho rằng cô ta tới phá đám, thì cô ta đột nhiên dừng lại ngay giữa lối đi.
Mọi người bình tĩnh nhìn cô ta.
Cảnh Đức Chính ở dãy ghế đầu không chịu nổi đã đứng lên mắng: “Cô là ai? Cô định làm gì?” Cảnh Đức Chính vừa dứt lời, cô ta bỗng dưng quỳ hai gối xuống đất, nước mắt giàn giụa: “Tôi van xin hai người, đừng kết hôn nữa. Hai người không thể kết hôn được.”
@by txiuqw4