- Nhiều nhất chỉ chém thêm hai đao võ giả kia sẽ tìm được điểm vàng lớn nhất kia.
Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, vừa chuẩn bị ra tay.
Phanh!
Võ giả kia vừa chém xuống, bùn đất tung bay, dưới lòng đất xuất hiện một hang động lớn thật sâu, đường kính phải hơn mười thước, tối đen thăm thẳm không biết thông hướng nơi nào.
- Đây là cái gì? Chẳng lẽ có bảo vật gì bên trong?
Võ giả kia tò mò cúi đầu nhìn xuống hố sâu, tâm thần kích động, cùng lúc đó vài tên võ giả khác cũng thấy được tình huống này lập tức lướt tới.
Một màn quỷ dị kia cũng rơi vào trong mắt Lâm Tiêu, mà cự ly hố sâu chỉ cách điểm vàng mấy chục thước, Lâm Tiêu vừa định tiến lên, đột nhiên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong tim hắn, lông tóc toàn thân hắn chợt dựng đứng, làm cho hắn lập tức ngừng phắt lại.
- Gặp động đừng vào.
Trong đầu Lâm Tiêu chợt hồi tưởng lại lời nhắc nhở của Hàn Diễm.
- A…
Ngay lúc hắn còn đang thất thần, tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên, chỉ thấy trong động sâu kia đột nhiên bắn ra ngân sắc thiểm điện đem võ giả đứng gần cửa động nhất nháy mắt xé thành nát vụn, huyết nhục bay tứ tung.
Vài tên võ giả còn lại hoảng sợ nhảy vọt ra ngoài.
Oanh long…
Mặt đất chấn động, cả sườn núi như chao đảo lên, ngay sau đó đại địa rạn nứt, bùn đất ầm ầm bay vọt lên trời, nhìn qua giống như bị động đất, một đầu yêu thú khủng bố mạnh mẽ lao ra, đôi mắt đỏ dữ tợn gắt gao nhìn chằm chằm toàn bộ võ giả có mặt.
Đó là một đầu cự mãng dài hơn vài trăm thước màu bạc, một sừng, ánh mắt lạnh lùng mà huyết tinh, yêu khí tung hoành, mà ngân sắc thiểm điện vừa rồi chính là chiếc lưỡi của cự mãng phun ra, nhìn qua như từng đạo ngân sắc điện quang không ngừng lóe ra trong hư không.
- Đáng chết, là viễn cổ yêu thú Ngân Quang Giác Mãng.
- Không tốt, chạy mau.
- Nơi này sao có Ngân Quang Giác Mãng xuất hiện.
Mấy tên võ giả còn lại cực kỳ hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy, Ngân Quang Giác Mãng là yêu thú viễn cổ lục tinh, thực lực vô cùng đáng sợ, tốc độ nhanh như thiểm điện, phòng ngự cứng rắn khó thể phá vỡ nổi, võ giả không đạt tới vô địch Hóa phàm hậu kỳ không cách nào phá vỡ được lân giáp của nó.
- Hống…
Ngân Quang Giác Mãng gầm lên giận dữ, phong vân chấn động, yêu khí cuồn cuộn, thân thể cao lớn lướt động biến thành thiểm điện nhắm ngay một võ giả đang chạy trốn nuốt chửng.
- Đi chết đi!
Dù trong lòng hoảng hốt, nhưng trong lúc nguy cấp võ giả kia vẫn xoay người bổ ra một đao, đao mang tung hoành chém thẳng vào miệng máu của cự mãng.
Ca sát…
Đao mang phá nát, tiếng kim loại va chạm lẫn nhau vang lên, miệng của cự mãng không chút tổn thương, thần sắc võ giả tuyệt vọng bị cự mãng mở to miệng máu khổng lồ một ngụm nuốt vào bụng, thi cốt vô tồn.
Nuốt chửng gã võ giả kia, đôi mắt đỏ tươi của cự mãng càng thêm lạnh lẽo, xoay người tấn công những võ giả còn lại.
- Đó là…Huyết Lực Tinh thất giai!
Trong bụi cỏ xa xa, Lâm Tiêu nhìn chằm chằm bùn đất bị cự mãng lật ngược, nơi đó có một gốc Huyết Lực Tinh lớn chừng cánh tay bại lộ bên ngoài, tản ra hồng mang dày đặc.
Ánh mắt hắn như lửa nóng, nhưng vẫn chưa tùy tiện hành động.
Ngân Quang Giác Mãng đại danh đỉnh đỉnh, chính là yêu thú cường đại, tuy còn chưa sánh bằng Song Giác Cầu Giao khi trước, nhưng không kém hơn bao nhiêu, hiện tại nếu tùy tiện đi qua một khi bị nó tiếp cận, sẽ tự lâm vào nguy cơ.
- Thực lực của ta nhiều lắm tương đương với cự mãng, muốn lấy được linh dược phải nghĩ biện pháp.
Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Tiêu cũng không nghĩ ra cách nào, trong lúc này cự mãng đang tấn công mấy võ giả còn lại, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, động tĩnh thật lớn cũng đã kinh động không ít võ giả xa xa.
- Không tốt, nếu chờ võ giả khác đuổi tới, Huyết Lực Tinh thất giai sẽ bại lộ!
Không còn do dự, Lâm Tiêu đột nhiên lao ra.
- Hống…
Cự mãng thấy thế lập tức phát ra tiếng gầm lên giận dữ, yêu khí mênh mông, điên cuồng bắn về hướng Lâm Tiêu, tốc độ cực nhanh khiến người không kịp phản ứng.
Ca sát…
Thân ảnh Lâm Tiêu liền bị cự mãng táp trúng, thân hình hóa thành nguyên lực hào quang tiêu tán, nguyên lai chỉ là một phân thân.
Sưu…
Cách đó không xa, chân thân Lâm Tiêu hiện ra bắn về hướng Huyết Lực Tinh thất giai.
- Hống…
Tuy trí tuệ Ngân Quang Giác Mãng không bằng nhân loại, nhưng cũng không thấp, hiểu được mình chỉ táp trung phân thân của đối phương, trong tiếng rống giận liền mở to mồm, thoáng chốc vô số ngân sắc điện quang từ trong miệng nó nổ bắn bay ra rậm rạp như mưa.
- Quả nhiên lợi hại!
Lâm Tiêu không dám khinh thường, tuy trên người hắn có Long Ma giáp hơn nữa có Long Tượng luyện thể, lực phòng ngự kinh người, nhưng không đại biểu có thể xem thường người khác tấn công, đặc biệt là viễn cổ yêu thú, một khi bị oanh phá hộ thể nguyên lực chỉ sợ nháy mắt sẽ bị trọng thương.
- Cuồng Thú đao pháp - Hung Thú Lăng Thiên!
Không dám dùng thân thể đón đỡ, Lâm Tiêu chém ngược một đao, một đầu hư ảnh yêu thú khổng lồ dữ tợn hiện lên, trong tiếng rống giận đầy trời va chạm cùng ngân sắc điện quang, thanh âm tiếng nổ chấn vang thiên địa, mặt đất vỡ ra thành từng đạo khe rãnh thật sâu.
Xuy xuy xuy…
Thật nhiều ngân sắc điện quang bị Lâm Tiêu chém nổ tung, nhưng vẫn còn lưu lại không ít, giống như mũi tên nhọn phóng tới đem mặt đất bắn vỡ nát, nhìn qua chẳng khác gì tổ ong vò vẽ.
Nương nhờ thân pháp cường đại, Lâm Tiêu dễ dàng tránh khỏi số điện quang còn lại.
- Cơ hội tốt!
Nhìn thấy cự mãng đang xông tới, Lâm Tiêu nắm lấy cơ hội tay phải chộp mạnh vào trong Huyết Lực Tinh thất giai dưới đất, lúc này khoảng cách giữa hắn cùng cự mãng khá xa, cho dù nó có bao nhiêu thủ đoạn cũng không đuổi kịp tới ngăn trở.
Nhìn thấy Huyết Lực Tinh sắp tới tay, trong không khí đột nhiên hiện lên tia gợn sóng dao động, hư không như bị quấy nhiễu, tình huống quỷ dị lập tức khiến Lâm Tiêu sản sinh cảnh giác, lập tức thi triển Phân Thân Hóa Ảnh quyết, thân thể nổ tung tan rã.
Xuy xuy xuy…
Thân ảnh bị gợn sóng đánh trúng nhất thời bị cắt mở biến thành nguyên lực bạo loạn vỡ tan, hóa thành từng đoàn nguyên lực phong bạo cực nhỏ.
- Hô…
Nguyên lực vô hình thổi quét, một cỗ lực lượng trống rỗng xuất hiện đem Huyết Lực Tinh thất giai hấp xả rời đi, sau đó rơi vào trong bàn tay trắng nõn.
- Lâm Tiêu, đã lâu không gặp, lần đầu tiên gặp lại đã tặng đại lễ cho ta, thân là tiền bối ta rất hổ thẹn, ha ha…
Thanh âm lạnh lùng âm lãnh vang lên, một gã thanh niên mặc trường bào màu trắng xuất hiện cách đó không xa, cầm trường kiếm trong tay, khóe miệng cười lạnh nhìn Lâm Tiêu, chính là một trong hai thanh niên đứng cùng Thạch Giác trong Thành Hắc Lĩnh, là người suýt chút nữa đã động thủ với Lâm Tiêu trong tửu lâu.
- Là ngươi!
Ánh mắt Lâm Tiêu híp lại.
Oanh long…
Trải qua chút tạm dừng ngắn ngủi, Ngân Quang Giác Mãng đã lao tới, mồm to dữ tợn mở ra điên cuồng táp về hướng Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu, làm sao ngươi trêu chọc con yêu thú như vậy, để cho tiền bối tới giúp đỡ ngươi.
@by txiuqw4