- Lý sư huynh, ngươi làm sao vậy?
Lâm Tiêu thấy vậy chấn động, ánh mắt dừng trên người Huyết Thứu.
- Hắc hắc hắc, ngươi chính là Lâm Tiêu!
Thanh âm dữ tợn tà ác vang vọng, Huyết Thứu liếm môi, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn lẫn bạo ngược nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu trầm xuống, khí tức lão giả này sâu xa, cuồn cuộn kinh người, cho hắn cảm giác áp bách ngạt thở, hiển nhiên là cao thủ Quy nguyên cảnh.
- Ngươi là Lâm Tiêu, đã giết đồ nhi bảo bối Tông Thứu của ta? Cuối cùng đã ra rồi, lão phu chờ ngươi thật lâu, để mạng lại!
Huyết Thứu cười lạnh lùng một tiếng, huyết quang xuyên qua trường không, bàn tay khô gầy chộp thẳng tới Lâm Tiêu, năm ngón tay bắn ra huyết quang tạo thành thủ trảo thật lớn, chỉ một thoáng không khí cô đọng lại, nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
Thái Huyền đao ra khỏi vỏ, Lâm Tiêu không dám khinh thường, tia chân nguyên vận chuyển, điên cuồng chém hướng thủ trảo trên đỉnh đầu, đồng thời thân hình bật lui.
Đao mang thông thiên, nguyên lực xen lẫn chân nguyên nháy mắt chém lên thủ trảo, đao ý cùng đao mang chân nguyên gian nan chống cự huyết quang, vỡ ra một lỗ hổng nho nhỏ.
- n? Lại có thể ngăn cản được công kích của ta, thực lực không tệ, đáng tiếc kém quá xa.
Lại cười lạnh một tiếng, Huyết Thứu chụp xuống, đem đao mang phá vỡ, lại nhanh như điện đuổi theo Lâm Tiêu, một chưởng vỗ lên ngực hắn.
Ca sát…
Hộ thể nguyên lực phá nát, trên ngực Lâm Tiêu hiện rõ vết máu, thân thể bay ngược nện lên tảng đá không xa, trong miệng phun máu tươi.
- Đáng chết!
Tu vi chênh lệch quá xa, dù hắn hoành hành vô địch trong hóa phàm cảnh, nhưng so sánh với Quy nguyên cảnh vẫn không đủ lực đánh trả, nháy mắt bị thua.
- Nên làm gì bây giờ?
Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng trọng, đứng dậy, trong lòng xoay chuyển thật nhanh.
- Ha ha, còn muốn phản kháng? Ngươi cho rằng ở trước mặt ta còn phản kháng được sao?
Huyết Thứu dữ tợn vung tay lên.
Oanh long…
Một cỗ áp lực vô hình giáng xuống, không khí như đọng lại sền sệt, huyết quang hóa thành dây lụa phút chốc trói buộc Lâm Tiêu, khiến hắn khó thể nhúc nhích.
- A…
Lâm Tiêu gầm lên giận dữ, thần lực thi triển, đồng thời điều động tia chân nguyên cố gắng giãy ra trói buộc.
- Ha ha, đừng uổng công, một võ giả hóa phàm còn muốn tránh thoát trói buộc của ta, quả thật buồn cười!
Huyết Thứu cười lạnh nói.
Nhưng ngay sau đó biểu tình Huyết Thứu đọng lại, huyết quang quanh xung quanh Lâm Tiêu lại phát ra thanh âm răng rắc khe khẽ, nhẹ nhàng khuếch tán ra ngoài, có cảm giác như sắp đứt gãy.
Các võ giả trợn mắt há hốc mồm, cho dù là vài Quy nguyên cảnh phía xa cũng rung động, âm thầm khiếp sợ.
- Xú tiểu tử, cấm cố!
Trên khuôn mặt khô gầy của Huyết Thứu lộ vẻ tức giận, vung tay, vô số huyết sắc chân nguyên điên cuồng quấn quanh bao vây Lâm Tiêu, hoàn toàn giam cầm hắn.
Đôi mắt Huyết Thứu hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Tiêu:
- Hiện tại ta cho ngươi một lần cơ hội, chỉ cần ngươi quỳ xuống van cầu ta tha ngươi, hơn nữa nhận lỗi với đồ nhi đã chết của ta, có lẽ ta sẽ suy nghĩ cho ngươi một con đường sống, cả ngươi cũng như vậy.
Huyết Thứu vung tay nhiếp Lý Dật Phong đi tới, đôi mắt lộ vẻ hài hước điên cuồng.
- Ha ha, ngươi nằm mơ, Tông Thứu là ta giết, nếu lặp lại một lần, ta cũng giết không tha!
Lâm Tiêu cười lạnh nói.
Hắn đang tính toán ở thời khắc mấu chốt lấy ra trái tim yêu vương, gây ra hỗn loạn, trong khoảng cách thật gần dù là cao thủ Quy nguyên cảnh như Huyết Thứu cũng khó thể thừa nhận uy áp khủng bố của trái tim yêu vương.
Hơn nữa khí tức của trái tim sẽ hấp dẫn thật nhiều yêu thú khủng bố bên trong Yêu Ma Lĩnh, đến lúc đó có thể tìm cơ hội hỗn loạn mà bỏ chạy.
Nhưng kế hoạch có phiêu lưu thật lớn, có đủ loại nhân tố không xác định, cho dù hết thảy như ý khả năng chạy trốn của hắn cũng không tới hai thành, nếu không vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không sử dụng.
- Xú tiểu tử, ngươi hoàn toàn chọc giận ta, ta muốn ngươi đi chết!
Huyết Thứu nổi giận gầm lên, huyết quang chảy xuôi, sát khí dâng tràn.
- Huyết Thứu đạo nhân, hãy khoan động thủ, Lâm Tiêu là người cuối cùng rời khỏi Cổ địa Thái Thần, không bằng để chúng ta hỏi một chút cung điện thần bí trong cổ địa rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này từ xa xa có cao thủ Quy nguyên cảnh đi tới mở miệng nói.
- Phải rồi, Lâm Tiêu là người cuối cùng đi ra, mà Kim Thương Tình lại không thấy tung tích, căn cứ theo lời nói của mấy tiểu tử hóa phàm cảnh trước đó, cung điện thần bí không khả năng giết chết người lịch lãm, giữa Lâm Tiêu cùng Kim Thương Tình tuyệt đối xảy ra chuyện gì.
Có người ra mặt, một cao thủ Quy nguyên cảnh khác cũng mở miệng, bọn hắn tụ tập nơi này mục đích chính là tìm hiểu chuyện cung điện xuất hiện trên bảo sơn thần bí trong cổ địa, muốn biết biến cố gì xảy ra.
- n? Các ngươi muốn làm kẻ địch của ta sao?
Huyết Thứu quay phắt đầu lại, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm mấy cao thủ Quy nguyên cảnh, huyết khí quanh quẩn, vô cùng khủng bố.
- Huyết Thứu đạo nhân, chúng ta chỉ muốn biết trong Cổ địa Thái Thần đã xảy ra chuyện gì, về phần Lâm Tiêu sống hay chết chúng ta sẽ không quản, cuối cùng vẫn mặc cho ngươi xử trí, chẳng phải ai cũng vui vẻ, huống chi một mình ngươi cho rằng có thể đối kháng chúng ta sao.
Hỏa Linh thư sinh cười lạnh nói.
- Ha ha ha.
Huyết Thứu cười ha hả, dữ tợn nói:
- Các ngươi muốn đố địch với ta? Ta mặc kệ Cổ địa Thái Thần có biến cố gì, Lâm Tiêu là hung thủ giết đồ nhi của ta, hôm nay ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý của hắn. Các ngươi liên thủ có lẽ không cần sợ ta, nhưng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, chỉ cần hôm nay không giết được ta, đến lúc đó tông môn cùng gia tộc các ngươi vĩnh viễn phải thừa nhận ta điên cuồng tập sát, mỗi người đều phải chết, chỉ cần ngày nào còn chưa diệt rụng các ngươi, ta thề không bỏ qua, các ngươi chuẩn bị xong chưa?
Lời của hắn làm sắc mặt nhóm cao thủ Quy nguyên cảnh xanh mét.
- Kẻ điên, tên này đúng là kẻ điên.
- Hừ, lười nhiều lời với tên điên này!
Nhóm cao thủ Quy nguyên cảnh hừ lạnh, không nói thêm lời nào. Vì một tin tức chưa chắc hữu dụng đi đắc tội một tên điên, hiển nhiên là không đáng.
Cảnh cáo xong nhóm cường giả, Huyết Thứu dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Tiêu:
- Xú tiểu tử, lúc trước đánh chết đồ nhi của ta ngươi thật vui vẻ đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
Dứt lời, Huyết Thứu đánh ra một chưởng, hung hăng chụp xuống đỉnh đầu Lâm Tiêu.
- Liều mạng!
Ngay lúc Lâm Tiêu chuẩn bị lấy ra trái tim yêu vương liều mạng với hắn, đột nhiên…
Oanh long…
Bên trong dãy núi Cổ địa Thái Thần, ngay ngọn núi cao xa nhất đột nhiên nổ tung, nham thạch cao hơn mười thước, lớn mấy chục thước bay vút đầy trời, thanh âm kinh thiên động địa, như trải qua trận động đất thật lớn, núi cao hơn ngàn thước ầm ầm sụp đổ, cảnh tượng lại người sợ hãi như ngày tận thế tiến đến.
Bên trong bụi mù tràn ngập, một hắc ảnh bay vút ra, trôi nổi giữa không trung, ánh mắt quét nhìn đám võ giả tụ tập, thân hình nhoáng lên, như một đạo hắc quang trong chớp mắt rơi xuống mảnh đất trống.
@by txiuqw4