Tuy rằng bức ra được một cỗ khôn lam chi diễm đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể thế nhưng vẫn chưa phải là toàn bộ.
Lúc này Tân Minh cũng chỉ đành biết vậy, khi hắn đã chiếm được một sức mạnh cực hạn, hắn vẫn như cũ nhắm tới mục tiêu, vững vàng tập trung lên trên một đạo bình chướng tại nơi hạch tâm bổn nguyên chi tháp.
Hát
Tân Minh rống lớn lên một tiếng, khi hắn sử dụng cấm kỵ thuật để chính mình trong thời gian ngắn đạt được đề thăng cực hạn, chỉ thấy song chưởng vươn lên cao, quần áo trên người mặc dù không có gió nhưng bị một cỗ lực lượng ba động thổi bay phấp phới, kết hợp với đầu tóc bù xù, gương mặt dữ tợn trông thật giống như một pho tượng đại ma đầu đang muốn nuốt trời diệt thế.
Chẳng qua sau sau vài hơi thở công phu, hai tay Tân Minh vươn thẳng, trong lòng bàn tay lúc này đột nhiên ngưng tụ một cỗ quang hoa huyết sắc lưu chuyển, tựa như muốn hấp thu máu huyết toàn thân, tại chính giữa lòng bàn tay của hắn bắt đầu ngưng tụ ra một khỏa cầu năng lượng.
Khỏa cầu năng lượng này mang theo huyết sắc quang hoa lưu chuyển, dưới sự điều khiển của Tân Minh lớn lên một cách nhanh chóng.
- Phá cho ta!
Khi cỗ lực lượng cường đại ngưng tụ tới mức cực hạn chịu đựng của Tân Minh, hắn bèn hét lớn lên một tiếng, song chưởng giơ lên cao, mang theo khỏa cầu năng lượng với thế dời non lấp bể hung hăng ném lên trên đạo bình chướng tại hạch tâm tòa bổn nguyên chi tháp.
Đây chính là cỗ lực lượng do Tân Minh điên cuồng ngưng tụ, mười phần cường đại, hầu như có thể phá hủy cả tòa bổn nguyên chi tháp này.
- Dừng tay!
Khi Vân Thiên Hà cấp tốc chạy tới nơi này, nhìn thấy Tân Minh đang đánh ra một kích cuối cùng liền lập tức xông tới ngăn cay, tay vừa động đã xuất ra một chưởng mang theo một đạo khôn ấn với lực lượng cường đại nhất đánh tới nhằm ngăn cản một kích điên cuồng cuối cùng này của Tân Minh.
Thế nhưng hắn đã ngăn cản chậm rồi.
Khi Tân Minh hung hăng ném khỏa cầu năng lượng được hắn ngưng tụ xuống đạo bình chướng tại hạch tâm bổn nguyên chi tháp, tạo thành từng trận quang hoa đen trắng đan xen lẫn nhau, rốt cục cũng làm lộ ra bộ mặt vốn có của nó sau hàng ngàn năm bị bụi thời gian che phủ.
Đó tựa hồ là một giao lộ được hình thành từ tất cả các thuộc tính lực lượng có trong thiên địa, mà giao lộ này tồn tại như một lĩnh vực chân không độc lập, nếu như lúc này không phải xung quanh nó được bao phủ bởi một cỗ huyết sắc quang hoa, sợ rằng bình thường không thể nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Bất quá lĩnh vực chân không này cũng mười phần cường hãn, mặc dù cỗ lực lượng do Tân Minh phóng xuất ra mười phần cường đại, hầu như muốn phá hủy cả tòa bổn nguyên chi tháp này, thế nhưng khi tiếp xúc với linh vực này thì hầu như không có chuyện gì xảy ra, êm lặng như nước chảy, không hề có bất luận phản ứng kịch liệt nào, cũng không thấy đạo bình chướng hình thành từ lĩnh vực chân không này có bất luận thương tổn nào.
Ngược lại linh lĩnh vực chân không kia còn thu nạp toàn bộ lực lượng do Tân Minh phát ra, dĩ nhiên ngay cả lực lượng do Vân Thiên Hà phóng xuất nhằm ngăn cản Tân Minh cũng đều bị hấp nạp, kết quả sinh ra một cỗ phản phệ, thật giống như một khối nam châm, hút chặt lấy Tân Minh, tựa hồ muốn kéo hắn vào bên trong một không gian thần bí nào đó.
Dị biến đột ngột phát sinh này khiến cho Tân Minh không khỏi ngây dại, ngay chính Vân Thiên Hà cũng không có ngờ tới, đạo bình chướng như một lĩnh vực chân không quỷ dị này dĩ nhiên lại có công năng thần diệu như vậy.
Nhưng thảm trọng nhất vẫn là Tân Minh, hắn thật không thể ngờ tới chính mình đã phải nỗ lực đại giới, sử dụng đến cả cấm kỵ thuật, tới cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy.
Lúc này hắn đã hao tổn toàn bộ lực lượng, trong khi hấp lực từ đạo bình chướng chân không truyền tới ngày càng mạnh, trong đôi con ngươi đục ngầu của Tân Minh, cuối cùng đã hiện ra một tia tuyệt vọng điên cuồng.
Lúc này hắn lợi dụng hấp lực cường đại do lĩnh vực chân không sản sinh ra, đột nhiên bắt chặt lấy Vân Thiên hà, cười lên một cách điên cuồng nói:
- Tiểu tử, chúng ta cùng nhau thử nghiệm một chút sự thần kỳ của lĩnh vực chân không này xem sao, có người chết cùng, bản tọa thấy cũng đáng!
Vân Thiên Hà đang cố gắng chống lại ảnh hưởng của cỗ hấp lực, hắn không có ngờ tới, tại tình thế trước mắt này, Tân Minh lại có thể làm ra hành động điên cuồng muốn đồng quy vu tận như thế.
Bị Tân Minh kéo chặt, Vân Thiên Hà không dám vận dụng lực lượng bản thân đẩy hắn ra, bởi vì chỉ cần hắn hơi động tới lực lượng, sẽ lập tức dẫn động một cỗ hấp lực càng mạnh hơn, phảng phất như ngay cả linh hồn nhỏ bé của hắn cũng muốn bị hút đi.
Bởi vậy Vân Thiên Hà khi bị Tân Minh bám chặt, hắn đành liều mạng bám chặt vào một khối thạch trụ bên cạnh, toàn thân mình bị cỗ hấp lực kéo bay lên song song với mặt đất, mà cát bụi ở bên ngoài cũng không ngừng bị hút vào rồi biến mất bên trong lĩnh vực chân không, dường như vừa bị một cái máy hút bụi thật lớn hút vào trong vậy.
Thế nhưng phía Tân Minh bị hút kéo đi, hắn sống chết vẫn bám chặt lấy chân Vân Thiên Hà khiến cho Vân Thiên Hà cảm giác càng lúc càng khó bám chặt vào thạch trụ, thỉnh thoảng còn phải dùng chân ra sức giãy khỏi Tân Minh.
Tại giờ khắc này, trước lực lượng của lĩnh vực tự nhiên, bọn họ đều biến thành những người rất bình thường, chỉ có thể sử dụng một vài bản năng cầu sinh nguyên thủy nhất nhằm thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ bất đồng chính là, Vân Thiên Hà là một thanh niên có thân thể cường tráng, còn Tân Minh lại là một lão đầu thân thể mốc meo, Tân Minh muốn đồng quy vu tận với Vân Thiên Hà nhưng chỉ biết dùng ý chí cùng bản năng cầu sinh, nhưng lúc này khi bị Tân Minh bám trụ không rời, Vân Thiên Hà lại đưa ra một quyết định lớn mật.
Khi hấp lực của lĩnh vực chân không càng lúc càng lớn mạnh, Vân Thiên Hà đột nhiên buông tay đang bám chặt vào thạch trụ, thân thể hắn lập tức như cát bụi, mang theo cả thân thể Tân Minh bị hút trở vào lĩnh vực chân không đang dần hình thành lên một vòng xoáy chân không hút hết thảy mọi thứ đi vào.
Khi thân thể của Tân Minh tiến nhập vào vòng xoáy chân không, vẻ mặt của hắn nhìn không ra được là đang thống khổ hay may mắn vì đã kéo được Vân Thiên Hà đi theo, lúc này cả người hắn đã bị hút vào trong, chỉ còn lại đầu và hai cánh tay, hắn đột nhiên hướng Vân Thiên Hà làm ra một bộ mặt dữ tợn kinh khủng, xong lại mỉm cười vì âm mưu của mình đã được thực hiện.
Nhưng mà, tại một khắc sau đó, khi Tân Minh phát hiện Vân Thiên Hà giãy khỏi sự ràng buộc với hắn, nụ cười của hắn đã vĩnh viễn bị dừng lại tại khoảnh khắc này, cơn mắt đỏ ngầu trừng như mắt trâu, thật không ngờ tại khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình, hắn lại thấy được một cảnh làm cho hắn khiếp sợ cũng như không thể nào hiểu được.
Bởi vì tại lúc toàn bộ thân thể hắn bị hút vào bên trong vòng xoáy chân không, hắn mở trừng hai mắt chứng kiến thân thể Vân Thiên Hà đột nhiên hư không biến mất ngay trước mặt hắn, không còn lưu lại dù chỉ một chút hình bóng hay cảm giác nào, phảng phất như đã biến mất khỏi thế giới này, biến mất một cách quỷ dị vô cùng.
Tân Minh đến chết cũng không biết, Vân Thiên Hà từ lúc mở ra thiên phú huyết mạch, bản thân đã có được năng lực xuyên toa lĩnh vực thần kỳ, về phần Vân Thiên Hà từ đây sẽ xuyên toa đến một lĩnh vực nào thì không ai biết được.
Phương xa, tại một mảnh chân trời u tối như hư không vô tận, bầu trời tựa hồ vĩnh viễn là một mảnh vẩn đục xám đen, dường như mỗi thời mỗi khắc đầu là bóng đêm âm u, trên bầu trời mây đen liên tục cuồn cuộn, nhìn không ra được là mây hay là mưa.
Ầm ầm!
Dưới một mảng mây đen cuồn cuộn, bầu trời vang lên từng trận những tiếng sấm, một đạo thiểm điện màu xanh đột nhiên hạ xuống, cắm thẳng xuống một gốc cây khô trơ trọi không chút cành lá khiến cho gốc cây khô này lập tức bùng lên một trận đại hỏa.
Thân thể Vân Thiên Hà lúc này có một dạng tư thế nửa nằm nửa ngồi, hắn cảm giác chính mình bị một mảnh lốc xoáy thổi qua tới đây, vẫn còn mê man không mở được mắt.
Hơn nữa áp lực vô tận cùng hắc ám khiến cho hắn nhất thời không thể thích ứng được hoàn cảnh quỷ dị này.
Qua một lúc lâu, chờ cho toàn thân hết tê dại hắn mới thích ứng được mảnh hôn ám trước mắt, lúc này mới đứng dậy, nhìn quét qua tình cảnh chung quanh một hồi.
Ban đầu hắn cảm giác hoàn cảnh nơi này làm hắn nhớ lại tình cảnh ở bên trong Quỷ Cốc, chỉ là nhìn qua xung quanh một hồi thấy đất đai, cây cối khô khốc mục nát, còn cả một lòng sông khô cạn, một ngọn núi trọc...Tất cả mọi thứ nói cho hắn biết đây cũng không phải Quỷ Cốc mà là một thé giới bị tan vỡ sau khi kinh qua một đại thảm họa.
Ở chỗ này, Vân Thiên Hà không hề cảm giác được một chút khí tức có sinh linh tồn tại, thậm chí ngay cả một cây cỏ dại hắn cũng không nhìn thấy, tất cả đều tràn ngập một mảng tĩnh mịch.
Lúc này hắn đang đứng trên một cái bình thai tại đỉnh một ngọn núi trọc, bình thai đã bị địa chấn phá vỡ tung tóe, bình thai được dựng nên không biết có mục đích gì, chung quanh được xếp một ít đá vụn, bên trên đó có một vài ký hiệu kỳ quái, tuy rằng xem không hiểu thế nhưng cũng đủ để biết nơi đây đã từng có sinh mệnh tồn tại.
Trong không khí tràn ngập một mùi lưu huỳnh nồng đậm khét lẹt như mùi thuốc sú, mười phần khó ngửi, Vân Thiên Hà biết đây chính là nguyên nhân cơ bản dẫn tới khí tức sinh mệnh không thể tồn tại ở nơi này.
Mà áp lực hắn cảm nhận được sau khi đến nơi này chính là do hoàn cảnh không gian bị tan vỡ sản sinh ra, lúc này hắn vẫn thông qua nội tức để duy trì công năng hoạt động của cơ thể.
Nhưng chỉ chốc lát công phu, Vân Thiên Hà phát hiện ra, trong mỗi lỗ chân lông trên người hắn, bởi vì nguyên nhân thánh thể kịch liệt nội tức, một lượng lớn vật chất lạ bị hắn loại bỏ ra ngoài từ các lỗ chân lông thông qua nội tức.
Đưa tayxem thử loại vật chất này, phát hiện đây giống như là bột chì, một loại vật chất có chứa độc tố, đây hẳn cũng là một nguyên nhân chủ yếu dẫn tới việc khí tức sinh mệnh không thể tồn tại ở nơi này.
Đi tới mảnh thế giới bị tàn phá này, Vân Thiên Hà cũng không cảm thấy tâm tình kinh hoảng, ngược lại còn mười phần bình tĩnh, nếu đã đi tới đây, hắn suy nghĩ tìm xem mảnh thế giới bị tàn phá này rốt cuộc có hay không manh mối nào liên quan tới thế giới chính mình sinh hoạt hay không.
Dọc theo đỉnh núi hạ xuống, Vân Thiên Hà một đường lướt qua chỉ thấy một loại cảnh tượng hoang tàn, ngoại trừ ánh sáng từ sấm chớp trên trời cũng chỉ còn hỏa quang hừng hực từ những gốc khô thụ bị sét đánh trúng soi sáng đường hắn đi.
Toàn bộ thế giới bao phủ bởi một mảnh tĩnh mịch, thật giống như hắn chính là sinh mệnh duy nhất tồn tại bên trong thế giới này khiến cho hắn cảm giác cô độc cùng trống rỗng, ngẫm lại thế giới kia mình đang sinh sống so với nơi này quả thực vô cùng tươi đẹp.
Có thể là trong lòng có một loại khát vọng đặc thù muốn được nhìn thấy sinh mệnh, Vân Thiên Hà đưa ánh mắt nhìn khắp nơi, bước đi rất nhanh, tuy rằng không biết chính mình rốt cuộc muốn đi tới đâu, nói chung một đường hành trình mấy ngàn dặm, tình cảnh hiện ra trước mắt hắn vẫn chỉ là một dạng hoang tàn đổ nát.
Ngay khi hắn cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút thời gian, trên bầu trời hôn ám đánh xuống một đao thiểm điện, Vân Thiên Hà nương theo ánh sáng từ điện quang lóe lên trong nháy mắt bỗng nhiên cảm giác được một tia sinh mệnh màu xanh đang hô hoán.
Có màu xanh tức là có sinh mệnh, phát hiện ra điều này khiến trong lòng Vân Thiên Hà mừng rỡ, cấp tốc hướng về địa phương mà tâm linh cảm nhận được có mầu xanh nhanh chóng đi tới.
@by txiuqw4