Chương 27
Buổi sáng, tôi đang ngồi trước gương chỉnh sửa lại dung nhan. Giang Ly đột nhiên nói: “Cô buộc tóc lên đi.”
Tôi nhất thời không nghe rõ anh ta muốn làm gì: “Hả?”
Giang Ly lấy một chiếc kẹp nhỏ từ trong tủ nữ trang của tôi, nhắc lại: “Buộc tóc lên đi.”
Tôi: “Vì sao chứ?”
Giang Ly dùng chiếc kẹp nhỏ cốc lên đầu tôi, nói: “Đương nhiên có tác dụng, nhanh chút, nếu không cô sẽ đến muộn đó.”
Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, buộc tóc lên.
Sau đó, Giang Ly đi đến phía sau, cầm một chiếc kẹp nhỏ, kẹp mạnh vào sau gáy tôi...
“Á! Đau quá!” Tôi cất tiếng kêu thảm thiết, ôm lấy cổ, quay đầu hung dữ nhìn anh ta. “Anh muốn làm gì?!”
Giang Ly vô tội nói: “Thể hiện ân ái mà.”
Tôi: “Ân ái cái gì chứ, rõ ràng là anh đang mưu sát tôi!”
Giang Ly nói rất nghiêm túc: “Sau khi ân ái sẽ để lại dấu vết, cô phải thể hiện cái này.”
Tôi sững lại một lát, tiếp đó hiểu ra ý của anh ta, mặt tự nhiên nóng rực. Cái đó... mọi người đều hiểu sao?
Giang Ly nhìn khuôn mặt của tôi một cái, mờ ám nói: “Thật không ngờ cô cũng biết xấu hổ.”
Thiện tai, lão nương cũng là một cô gái đó! Hơn nữa, tôi còn chưa ân ái cùng ai nữa...
Giang Ly kéo tay tôi ra, chuẩn bị kẹp thêm một lần nữa vào sau cổ tôi, tôi ôm cổ sống chết không buông. Thế là anh ta dọa dẫm: “Nếu cô không phối hợp, tôi đành dùng miệng cắn thôi.”
Được rồi, so với bị Giang Ly cắn, tôi lựa chọn bị kẹp kẹp mấy cái, dù gì cũng chẳng chết người.
Thế là sau đó, trong phòng văng vẳng vang lên tiếng kêu thảm thiết của cô gái nào đó...
Đợi công việc ngược đãi của Giang Ly hoàn tất, tôi mới dám hỏi một chuyện không rõ: “Giang Ly, vì sao anh chỉ kẹp phía sau mà không kẹp phía trước vậy?”
Giang Ly: “Bởi vì phía sau cô không tự nhìn thấy được, đồ ngốc.”
Hiểu rồi, hóa ra kịch bản là thế này: Phía sau cổ của tôi có “dấu vết ân ái”, bản thân tôi cũng không biết, thế mà hôm nay lại ngốc nghếch buộc tóc lên, sau đó hưng phấn chạy đi làm... Nhưng mà thế này chẳng phải sẽ có rất nhiều người nhìn thấy sao? Vậy thì rất mất mặt...
Thế là tôi nói với Giang Ly nghi vấn của mình. Giang Ly dịu dàng nói: “Đúng vậy, không phải bây giờ cô mới nghĩ đến chứ?”
Tôi đau đớn đến muốn chết.
Nhưng tôi vẫn chưa hết băn khoăn: “Vậy nếu hôm nay tôi không gặp Vu Tử Phi thì sao?”
Giang Ly vô cùng thản nhiên đáp: “Vậy thì ngày mai tiếp tục làm, sớm muộn gì cũng có một ngày cô gặp anh ta!”
Hết bàn cãi, đây là chủ ý quái quỷ gì chứ!
Vì kiệt tác của Giang Ly, sáng nay suýt chút nữa tôi đi làm muộn. Tuy tôi “không biết” những “dấu vết” trên cổ của mình nhưng tôi thực sự không có kỹ năng diễn xuất ưu tú như Giang Ly, cho nên vừa vào đến cửa công ty liền chột dạ, cứ cúi đầu đi.
Buổi chiều tan làm, Giang Ly bảo tôi, khi cúi đầu, “dấu vết” kia sẽ càng hiện rõ. Lúc đó, tôi thực sự muốn chết.
Lại nói tôi cúi đầu đi vào phòng làm việc của Vương Khải, muốn hỏi lãnh đạo xem có chỉ thị gì mới không. Vương Khải đang nhàn nhã dựa vào sofa đọc báo, bưng một cốc cà phê đáng ghét, giả vờ uống.
Thân làm thư ký của anh ta, tôi vô cùng có trách nhiệm, nhắc nhở anh ta: “Vương Phó tổng, hôm nay việc anh phải làm hình như rất nhiều...”
Vương Khải ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Không sao, bản thiếu gia làm việc hiệu suất cao.”
Không nói. Nguyên nhân tôi không nói không phải là bởi vì sự tự tin của anh ta, mà bởi vì hiệu suất làm việc của anh ta thực sự rất cao, tôi rất đố kỵ, rất đố kỵ...
Buổi sáng có một hội nghị do Vương Khải chủ trì, Vu Tử Phi cũng đến. Đương nhiên rồi, thân làm thư ký của ai đó, tôi cũng bị lôi đến phòng họp.
Vương Khải rất vô sỉ, khi họp luôn thận trọng, nề nếp, chưa từng có biểu hiện đùa cợt thiếu nghiêm túc. Cũng chỉ có lúc thế này, khí chất của anh ta mới hơi thoát ly khỏi sự dung tục, so với bình thường giống như là hai người vậy. Nếu như không phải vì quen anh ta rất lâu rồi, tôi nhất định sẽ cho rằng anh ta bị quỷ nhập, hoặc là nhân cách phân liệt.
Khi họp, tôi ngồi cạnh Vương Khải, mà Vu Tử Phi vừa hay lại ngồi bên cạnh tôi... Thế này tôi càng không dám ngẩng đầu.
Đối với nội dung của hội nghị, bản thân tôi chẳng có hứng thú gì, thêm vào đó, bây giờ trong lòng rất hỗn loạn, cho nên tôi gục trước bàn, ngây ra nhìn màn hình máy tính. Tôi đang nghĩ, rốt cuộc Vu Tử Phi có nhìn thấy “dấu vết ân ái” trên cổ tôi không đây? Nếu như nhìn thấy rồi, anh ta sẽ có phản ứng gì? Nếu như anh ta nhìn thấy rồi, có phải tôi sẽ rất sảng khoái không? Nếu như anh ta không nhìn thấy... không được, dù cho anh ta không nhìn thấy, quay về tôi cũng phải báo cáo với Giang Ly là anh ta nhìn thấy rồi, nếu không thì cổ của lão nương sẽ bị phá hỏng dưới ma chưởng của tên biến thái kia! Hơn thế nữa, Vu Tử Phi có thể nhìn thấy “dấu vết” này không, quan trọng lắm sao? Quan trọng đến mức có thể khiến tôi hy sinh chiếc cổ sao?
Đáp án là, NO!
Tôi đang thất thần, đột nhiên có người đẩy đẩy cánh tay tôi. Giọng nói quen thuộc và dung tục của Vương Khải truyền đến: “Tiểu Yến Yến, đang ngẩn ra gì đó?”
Tôi không ngước lên, nói: “Xin anh đó, Vương Phó tổng! Anh đang họp đó, được chưa...”
Trong giọng nói của Vương Khải mang ý cười: “Đồ ngốc, họp xong rồi, người ta đi hết rồi.”
Tôi ngẩng đầu, phát hiện thực sự đúng như anh ta nói. Bây giờ cả phòng họp chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Vương Khải hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Yến Yến, phía sau cổ cô có cái gì? Vừa rồi Tổng quản lý Vu cứ nhìn vào cổ của cô, giống như mất hồn vậy.”
Mặt tôi nóng bừng tôi cúi đầu ấp úng: “Cái đó... tôi... tôi làm sao biết...”
Vương Khải thấy tôi ngượng ngùng, càng hiếu kỳ hơn: “Tiểu Yến Yến, không phải là cô ngầm ám hiệu gì với Tổng quản lý Vu chứ?” Nói rồi, anh ta sán đến muốn nhìn trên cổ tôi rốt cuộc là có gì.
Tôi sực tỉnh, ôm lấy cổ: “Vương Phó tổng, không phải chúng ta nên quay về rồi sao?”
Vương Khải chẳng để ý tôi nói gì, giữ lấy cổ tay tôi, dễ dàng kéo hai tay tôi ra, rồi nhìn vào sau cổ tôi.
Tôi xấu hổ cúi đầu, đợi anh ta cười nhạo.
Đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy anh ta nói gì. Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, chỉ thấy thần sắc của anh ta lúc này rất bình tĩnh, khí chất dung tục thường ngày cũng giảm bớt một chút.
Tôi giằng co muốn rút cánh tay về nhưng Vương Khải lại nắm rất chặt.
Tôi có chút căng thẳng: “Vương Phó tổng, anh muốn bắt cóc thư ký của mình hay sao?”
Vương Khải vẫn tóm tay tôi, cười híp mắt nói: “Tiểu Yến Yến, chồng của cô dùng thuốc tráng dương gì vậy?”
Tôi biết từ miệng chó nói ra sẽ chẳng được lời gì tử tế mà! Tôi đang muốn phản bác anh ta, lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, một người đi vào.
Tôi ngẩng đầu nhìn, Vu Tử Phi?!
Vu Tử Phi nhìn thấy chúng tôi, rõ ràng sững lại. Tôi phát hiện ra, lúc này tôi và Vương Khải ở rất gần nhau, lưng của tôi gần như dính sát vào ngực anh ta. Hơn nữa... anh ta còn tóm lấy hai tay tôi.
Tóm lại, cảnh tượng này khiến người ta không hiểu nhầm cũng khó.
Tôi dùng lực đẩy Vương Khải ra, mắt có chút dao động.
Vương Khải trấn tĩnh, tự nhiên nói: “Tổng quản lý Vu, anh còn chuyện gì sao?”
Vu Tử Phi bình tĩnh trả lời: “Tôi bỏ quên đồ.” Nói rồi, anh ta liền đi đến chỗ ngồi bên cạnh tôi. Tôi lướt qua chỗ ngồi này một cái, phát hiện ra trên ghế có một tập tài liệu, đây có lẽ chính là đồ anh ta để quên.
Khi Vu Tử Phi cầm tài liệu lên, Vương Khải đột nhiên ghé sát vào tai tôi, cười hì hì nói: “Tiểu Yến Yến, tối qua có đau không?”
Tôi vừa nghe thấy lời này, tóc suýt chút nữa dựng đứng cả lên, tên này nói cái gì đây! Anh ta bắt buộc phải làm tôi tức chết mới thôi sao!
Khi tôi phẫn nộ với Vương Khải, Vu Tử Phi đã cầm tài liệu, không nói tiếng nào rời đi rồi.
“Vương Khải, anh chán sống rồi sao?!”
“Tiểu Yến Yến, tôi không dám nữa, lần sau nhất định sẽ dịu dàng với cô một chút!”
“Anh còn nói!”
“Á á á á á... Này, cô muốn mưu sát lãnh đạo sao?!”
“Thừa lời, tôi giết anh!”
“Á á á á á... Tôi là lãnh đạo của cô đó, cô không muốn làm việc nữa sao?”
“Những ngày qua không cách nào sống được rồi, lão nương muốn từ chức!”
“Á á á á á... Tôi đang muốn tăng lương cho cô đó, cô lại muốn từ chức...”
“Tăng bao nhiêu?”
“Mười phần trăm, thế nào? Á á á á á... Hai mươi, hai mươi... Á á á á á, ba mươi nhé?... Á á á á á, năm mươi, không thể nhiều hơn được nữa!... Á á á á á, tăng gấp đôi, gấp đôi! Tăng nhiều hơn nữa thì là bao nuôi luôn rồi...”
Tôi hạ bút ký tên, hài lòng mãn nguyện vỗ vỗ tay, sau đó chọc vào vai Vương Khải, cười híp mắt nói: “Lương tăng gấp đôi, bắt đầu từ ngày mai.”
Vương Khải cúi đầu ủ rũ, “hừ hừ” hai tiếng, coi như đồng ý.
Ha ha ha ha, chẳng trách tên Giang Ly biến thái kia thích ức hiếp người, quả nhiên cảm giác ức hiếp người khác thật là sảng khoái!
Buổi chiều tan làm, trời chợt đổ mưa. Tôi đứng trước cửa công ty, trông giống như hòn đá vọng phu, nhìn xe cộ qua lại trước mặt. Đợi một lát, không thấy bóng dáng Giang Ly đâu... bình thường giờ này anh ta đã đến rồi.
Thiện tai, tên Giang Ly này chắc là ghét trời mưa phiền phức, cho nên dứt khoát không đến rồi.
Sau khi khẳng định suy đoán này, tôi có chút thất vọng, khi cần đến thì chẳng thấy bóng dáng đâu! Hôm nay trời mưa thế này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hơn nữa, bây giờ đã là mùa thu, nếu như bị ướt chắc chắn sẽ bị cảm. Cảm cúm sẽ đau đầu, cảm cúm sẽ phải uống thuốc, cảm cúm còn có thể phải tiêm... Tôi thoáng run rẩy, không thể nghĩ tiếp nữa.
Đúng lúc tôi do dự rốt cuộc có nên xông ra ngoài không, Vu Tử Phi đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi trong tay cầm một chiếc ô. Anh ta cúi đầu nhìn tôi, mở miệng mấy lần, cuối cùng nói: “Yến... Thư ký Quan, tôi tiễn cô nhé!”
Tôi lắc đầu, lão nương tình nguyện bị cảm cúm đến mức phải tiêm, chứ không nhận sự giúp đỡ của anh ta.
Vu Tử Phi định thần nói: “Tôi chỉ lấy danh nghĩa một đồng nghiệp, muốn tiễn cô về.”
Tôi còn chưa mở miệng thì phía sau có người tiếp lời: “Nếu không thì anh còn muốn lấy danh nghĩa gì, Tổng quản lý Vu?”
Tôi quay đầu, Vương Khải cầm một chiếc ô lòe loẹt, cười hi hi đi đến. Cân nhắc chuyện hôm nay anh ta chịu thiệt dưới tay tôi, thế là tôi có chút chột dạ không quay mặt lại, không dám nhìn anh ta... Vương Khải chẳng phải là ngọn đèn thiếu dầu, nếu anh ta muốn tìm tôi báo thù thì làm thế nào?
Tôi nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, cách không xa có bóng người cao ráo đang cầm ô, đi về phía tôi.
Tôi nhe răng cười, Giang Ly, anh vẫn còn có lương tâm.
Chương 28
Giang Ly cầm ô đi đến cửa công ty, nhìn tôi, sau đó lại lướt qua Vu Tử Phi bên cạnh tôi một cái, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên chiếc ô lòe loẹt của Vương Khải... Chiếc ô kia thực sự thu hút người khác.
Giang Ly đột nhiên kéo tôi vào lòng, sau đó dùng ngữ khí tiêu chuẩn nam chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, cúi đầu nói với tôi: “Xin lỗi em, anh đến muộn rồi.”
Tôi thoáng run rẩy, trong lòng không nén được cảm thán, kỹ năng diễn xuất của Giang Ly hình như tiến bộ không ít.
Còn chưa hết, anh ta đột nhiên gạt chỗ tóc rối trên trán tôi, đặt một nụ hôn nồng nàn lên đó, rồi nói: “Bảo bối à, lạnh không?”
Tôi lại run rẩy. Vốn dĩ không lạnh, nhưng mà câu nói “bảo bối à” này của anh đã đủ khiến tôi buốt lạnh toàn thân rồi...
Giang Ly khẽ cười, véo véo má tôi, sau đó cởi áo khoác ngoài khoác cho tôi, mở ô, ôm tôi đi trong mưa.
Tôi bị Giang Ly ôm chặt, đến quay đầu lại cũng không được... Không biết Vu Tử Phi nhìn thấy bộ dạng “hạnh phúc” của tôi thế này, có cảm giác thất bại không nữa?
Giang Ly đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng nói: “Không cần nhìn nữa, cô thắng rồi.”
Tôi đưa tay lên lau trán, đã thắng rồi mà anh còn hôn!
Giang Ly cúi đầu nhìn tôi một cái, đột nhiên cười xấu xa nói: “Cô đỏ mặt rồi kìa.”
Thừa lời, đây là tức giận, tức giận!
“Nhưng mà bộ dạng cô đỏ mặt,” anh ta ngừng lại một lát, dường như đang tìm từ hợp lý, “nhìn có vẻ rất ngốc.”
Anh cút đi, đây là lời gì chứ! Tôi tuy tương đối rộng lượng, tương đối nhẫn nhịn, nhưng đối diện với sự khiêu khích của Giang Ly, không cho anh ta biết chút ghê gớm, anh ta liền không biết uy vũ của lão nương! Thế là tôi nghiến răng cố tình nhấc chân, giẫm lên giày của Giang Ly.
Giang Ly dường như biết ý đồ của tôi, chuyển bước chân, tránh sự công kích của tôi. Còn tôi, vì giẫm hụt nên đứng không vững... Để không bị ngã, tôi mặt dày ôm chặt Giang Ly.
Giang Ly nhăn mày lại, nói: “Vừa rồi tôi nói sai.”
Toát mồ hôi, Giang Ly tự đổi mới mình? Lời này cũng nói ra được? Quả nhiên bạo lực chính là sức chiến đấu...
Giang Ly: “Cô không phải nhìn có vẻ rất ngốc, cô vốn dĩ rất ngốc!”
Tôi nghiến răng ken két, chẳng có cách nào làm gì được anh ta.
Giang Ly hoàn toàn không để ý đến sự bất mãn của tôi, ấn tôi vào trong xe, sau đó rời đi.
Tôi ngó qua cửa kính xe, xuyên qua lớp kính nhìn thấy Vương Khải và Vu Tử Phi ở trước cửa công ty. Bọn họ đứng cùng nhau, dường như cũng đang nhìn về hướng này. Bởi vì trời mưa nên tôi nhìn không rõ, nhưng nhìn hai bóng hình mơ hồ kia, tôi đột nhiên cảm khái, tự nói với mình: “Bọn họ thực sự rất xứng đôi.”
Lời vừa nói xong, đầu liền bị Giang Ly đập cho một cái. Tôi phẫn nộ, trừng mắt nhìn anh ta, dựa vào cái gì mà anh có thể làm đàn ông, còn tôi đến tư cách hủ một lần cũng không có?
Giang Ly thong thả lái xe, cất tiếng hỏi: “Người bạn trên mạng vớ vẩn kia của cô cũng làm việc ở đây sao? Anh ta cũng rất quan tâm đến cô.”
Tôi: “Sao nào, anh đang ghen à?” Tôi luôn hoài nghi thái độ của Giang Ly đối với Vương Khải, ngoài ghét ra, có một khả năng nhiều hơn, chính là ham muốn. Tuy khí chất của Vương Khải chẳng ra sao, nhưng chỉ luận về ngoại hình, anh ta cũng được coi là cực phẩm rồi.
Giang Ly nghe thấy lời tôi, cười mỉa một tiếng, nói: “Đúng rồi, tôi đang ghen, cô nhìn mà làm đi.”
Tôi nhìn mà làm? Tôi làm thế nào chứ? Thiện tai, lão nương mới được tăng lương gấp đôi, lẽ nào phải từ chức? Đùa à, vì sự đào hoa của Giang Ly anh, lão nương phải vứt bỏ số tiền lương tăng gấp đôi sao? Nghĩ đến đây, tôi cứng rắn lắc đầu: “Muốn tôi từ chức ư? Không có khả năng đó đâu.”
“Ừ.” Giang Ly đáp, rồi không nói gì nữa.
Tôi có chút sợ hãi, con người Giang Ly này thực sự giết người không thấy máu, nếu anh ta trả thù tôi, làm thế nào đây?... Thế là tôi lại nịnh hót cười nói: “Vậy lần sau tôi lừa anh ta về nhà, sau đó tùy anh xử trí.”
“Không cần!” Giang Ly lắc đầu. “Loại hàng đó, tôi nhìn không nổi.”
Ồ, hóa ra anh ta không hợp khẩu vị của anh. Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra hình ảnh của Tiết Vân Phong, vẫn là loại hình như tiểu mỹ nam, anh ăn có vẻ hợp khẩu vị hơn.
Giang Ly tập trung lái xe, không nói gì nữa. Lúc sắp đến nhà, anh ta đột nhiên nói: “Bạn trên mạng của cô họ Vương, anh ta có quan hệ gì với Vương Thành Hải không?”
Tôi: “Vương Thành Hải? Cái tên này nghe rất quen tai.”
Giang Ly giải thích: “Vương Thành Hải là đại cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, công ty của cô thuộc tập đoàn Nam Tinh.”
Tôi vỗ vào đầu một cái, nhớ ra rồi: “Đúng rồi, Vương Thành Hải là bố anh ta.”
Đột nhiên xe phanh gấp, tôi chẳng chuẩn bị chút nào, giật thót mình.
Tôi quay đầu, muốn chất vấn Giang Ly, lại phát hiện ra anh ta đang dùng ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn tôi. Trong tình huống thông thường, hàm nghĩa biểu hiện của ánh mắt này chính là, Quan Tiểu Yến phạm lỗi rồi, Giang Ly rất bất mãn. Tôi bị Giang Ly dọa cho có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn anh ta. Tuy tôi không biết mình phạm lỗi ở đâu, nhưng... tôi sợ mà...
Quan Tiểu Yến quả nhiên là kẻ không có bản lĩnh.
“Quan Tiểu yến!” Giọng nói của Giang Ly vang lên, có chút u ám, tôi nhát gan, lại run rẩy. “Cô đúng là càng ngày càng có khả năng dụ dỗ, hử?”
Toát mồ hôi, là anh ta dụ dỗ tôi, được chưa! Hơn nữa, tôi một mực ngoan cường, bất khuất không chịu để anh ta dụ dỗ!
Buổi tối, tôi đang gọt táo cho Giang Ly... Được rồi, ở trong nhà tôi không có địa vị, Giang Ly chính là đại địa chủ, nhà tư bản, không áp bức đến giọt máu và mồ hôi cuối cùng của tôi thì tuyệt đối không ngừng nghỉ. Còn vì sao anh ta có thể khiến Quan Tiểu Yến tôi ngoan ngoãn làm việc cho anh ta, đùa à, bạn cho rằng Quan Tiểu Yến có thể đấu lại Giang Ly sao? Đừng nói một, cứ coi như có mười Quan Tiểu Yến thì cũng đấu lại với Giang Ly được không?
Thiện tai, lại nhắc đến vết thương lòng của tôi. Không nói nữa, không nói nữa, tôi chuyên tâm gọt táo cho Giang Ly đây, nếu mà gọt không tốt, Giang đại gia sẽ không vui, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Tôi gọt được một nửa quả táo, điện thoại đột nhiên đổ chuông, là tin nhắn. Tôi nhìn Giang Ly một cái vẻ đáng thương, có thể nào để tôi đọc tin nhắn không? Anh ta nheo mắt xua tay, coi như đồng ý.
Tôi đặt quả táo xuống, cầm điện thoại lên xem. Là một số máy lạ.
Nội dung tin nhắn chỉ có vỏn vẹn tám chữ ngắn ngủi: “Yến Yến, em thực sự hạnh phúc không?”
Giang Ly cầm quả táo lên tiếp tục gọt, vừa gọt vừa hỏi: “Tin nhắn của ai?”
Tôi nhìn vào dãy số xa lạ kia, nói: “Là Vu Tử Phi.” Trên thế giới này, chỉ có một người gọi tôi là “Yến Yến”.
Động tác của Giang Ly không dừng lại, đến đầu anh ta cũng lười chẳng buồn ngẩng lên: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi cúi đầu nhìn vào tin nhắn kia: “Chẳng qua chỉ hỏi thăm một chút.”
“Ồ!” Người nào đó tiếp tục gọt táo.
Tôi nhìn tin nhắn của Vu Tử Phi, ngây ra một lúc rồi đột nhiên nói: “Giang Ly, anh có cảm thấy tất cả những điều này đều vô nghĩa?”
“Ừm... ừm?” Giang Ly ngẩng đầu nhìn tôi, không hiểu.
“Ý tôi là, diễn kịch trước mặt Vu Tử Phi vô nghĩa. Anh nói hai chúng tôi bỏ nhau bốn năm rồi, đã đường ai nấy đi rồi, việc gì tôi cứ phải tranh hơn thua với anh ta chứ? Đến ngay bản thân tôi cũng cảm thấy mình vô vị.”
Giang Ly đã gọt táo xong, cắt táo thành miếng nhỏ, vừa cẩn thận cắt vừa chậm rãi hùa vào: “Đúng rồi, cô rất vô vị.”
Này!
Tôi: “Giang Ly, nếu anh gặp lại người yêu cũ, anh sẽ làm thế nào?”
Giang Ly: “Nên làm thế nào thì làm như thế.” Đây không phải là lời bỏ đi sao?
Tôi: “Vậy nếu người yêu cũ của anh cởi hết quần áo, nằm trên giường, anh sẽ làm thế nào?”
Giang Ly: “Ném anh ta ra ngoài.”
Tôi: “Tôi chẳng tin, anh làm sao có thể kìm nén được dục vọng chứ.”
Giang Ly: “Vậy thì chụp mấy tấm ảnh khỏa thân của anh ta, nhân cơ hội kiếm một món.”
Tôi: “Anh bỉ ổi quá!”
Giang Ly: “Bỏ đi, hay là khởi tố anh ta xông vào chỗ ở của người khác, xâm hại tình dục.”
Tôi: “...”
Tôi chỉ đơn thuần bái phục bốn chữ “xâm hại tình dục”.
Giang Ly lại nói: “Quan Tiểu Yến, cô cố chấp quá, cố chấp đến cực đoan.”
Tôi lắc đầu, vô tội nói: “Không có đâu, tôi rất biết xoay xở.”
Giang Ly: “Trong ý thức của cô, rời xa bằng với vứt bỏ, vứt bỏ bằng với phản bội. Cho nên rời xa cô chính là phản bội cô.”
Tôi chớp chớp mắt: “Không phải sao?”
Giang Ly lắc đầu: “Ai quy định người khác bắt buộc phải ở bên cô, không thể rời xa cô? Mặc dù vứt bỏ, cũng không nhất thiết là do anh ta sai, cũng chưa biết chừng là cô lựa chọn nhầm người.”
Tôi nhất thời tắc nghẹn, nghĩ rất lâu, cuối cùng nói: “Anh ta... anh ta từng nói muốn ở cùng tôi cả đời...”
Giang Ly lại thất vọng, chán nản lắc đầu: “Cô cũng đã lớn tuổi rồi, sao vẫn còn tin vào thứ này? Lời hứa có khi còn chẳng đáng tiền bằng phân bò.”
Tôi ngẩn ra. Đúng vậy, lời hứa là gì chứ, tôi với Hạp Tử chẳng phải đã hứa rất nhiều sao? Đến những việc nhỏ, sức tôi có thể làm được mà tôi còn mất đi niềm tin, huống hồ là cả đời? Những thứ đó chẳng qua đều là những lời nói ngọt ngào nghe xong rồi bỏ đi, đáng cười là lúc đó tôi lại coi nó là sự thật.
“Giang Ly, sau này tôi sẽ không thế nữa.”
Giang Ly: “Cái gì?”
Tôi: “Sẽ không tin vào lời hứa hay bất kỳ người nào.”
Giang Ly: “Thực ra cô thỉnh thoảng cũng có thể tin tôi một chút, nhân phẩm của tôi luôn rất tốt.”
Tôi: “Tôi thực sự nhìn không ra anh và hai chữ “nhân phẩm” này có chút quan hệ nào với nhau.”
Giang Ly nheo mắt lại: “Thật sao?”
Tôi thấy ớn lạnh, vội vàng sửa lời: “Không phải, không phải, nhân phẩm của anh rất tốt, quá tốt!”
Anh đến chút tự do ngôn luận cũng không cho tôi, còn có hứng thú nói chuyện nhân phẩm với tôi ư?
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi gửi tin nhắn vào số điện thoại xa lạ kia: “Đúng vậy, tôi rất hạnh phúc. Hơn nữa, hạnh phúc của tôi chẳng liên quan đến anh.”
@by txiuqw4