Chương 51
Giang Ly đứng bên cạnh tôi, đỡ vai, giúp tôi tạo tư thế đúng, nói: “Trọng tâm của cô phải ngả về phía trước, không được ngả về phía sau... Này, rốt cuộc cô có biết trọng tâm là cái gì không? Ngả về trước, đúng, cơ thể không cần cứng nhắc như vậy...”
Tôi làm theo những gì Giang Ly nói, nhưng anh ta hình như luôn không hài lòng. Tôi tức giận, hung dữ lườm anh ta.
Giang Ly chẳng biết làm thế nào, lắc lắc đầu, chuyển động cơ thể, đứng phía trước, bên phải tôi, đưa một tay duỗi ra trước mặt tôi, vừa hay ngoài tầm với của tôi. Sau đó, anh ta nói: “Như thế này đi, tôi ở phía trước, cô ở phía sau, cô nghĩ cách tóm chặt tay tôi.”
Tôi cử động một chút, người nghiêng nghiêng về phía trước, sau đó thuận theo dốc tuyết trượt xuống.
Đúng vào lúc tôi trượt xuống Giang Ly cũng trượt xuống, anh ta vẫn luôn giữ thẳng tay, tôi duỗi dài cánh tay ra, muốn tóm lấy tay của anh ta, nhưng luôn thiếu một chút xíu. Trước đây tôi nghe qua một câu chuyện cười, nói trước mặt một con lừa kéo máy có treo một củ cà rốt, con lừa kia vì muốn ăn cà rốt nên cứ đi thẳng về phía trước... Tôi cảm thấy tôi bây giờ rất giống con lừa đó...
Nhưng mà cách này của Giang Ly cũng thực sự hữu hiệu, trượt một lúc lâu rồi tôi phát hiện, tư thế này của mình tuy tương đối xấu, nhưng thực sự càng ngày càng ổn định, quả nhiên Giang Ly ở một phương diện nào đó vẫn có thể tin tưởng, dựa dẫm được.
Thế là tôi đắc ý, không chú ý đến sự thay đổi dưới chân, không cẩn thận bước hụt một cái. Trong tình huống thông thường, người ta gặp phải sự việc bất ngờ, chân tay phản ứng nhanh hơn đầu óc, vì vậy lúc này tôi vẫn chưa hiểu rõ được chuyện gì xảy ra, liền ngẩng về phía sau, không cần nghĩ cũng biết tình huống tiếp sau đó...
Nhưng phản ứng của Giang Ly cũng rất nhanh, anh ta vừa nhìn thấy tình huống không tốt liền quay ngang ván trượt dưới chân, đứng vững, lúc này tôi do quán tính vẫn tiến về phía trước, vừa muốn vượt qua Giang Ly, liền được anh ta chặn lại, ôm chặt lấy eo, tôi khua cánh tay ngã đổ về phía sau. Tuyết trơn quá, Giang Ly không đứng vững, bị tôi ép cũng ngã về phía sau...
Khi tôi ngã xuống đất, cảm thấy bên dưới mềm mềm, chẳng đau chút nào. Tôi gắng sức bò dậy khỏi người Giang Ly, quỳ xuống bên cạnh, đẩy đẩy anh ta, lo lắng hỏi: “Giang Ly, anh không sao chứ?”
Giang Ly mở mắt, lông mi vụt sáng. Tôi cảm thấy mình hôm nay thực sự rất kỳ quái, vì sao cứ luôn chú ý đến lông mi của Giang Ly chứ... Đúng vậy, nhất định là lông mi của Giang Ly dài hơn của tôi, tôi đố kỵ rồi...
Giang Ly chớp chớp mắt, nằm trên mặt đất không động đậy. Tôi cho rằng anh ta ngã hỏng rồi, cúi người đẩy đẩy anh ta, cau mày hỏi: “Giang Ly à, anh không phải là bị ngã nên hỏng não rồi chứ?”
Giang Ly cong khóe miệng cười cười, trả lời: “Tôi không bị ngã hỏng... nhưng mà bị đè hỏng rồi.”
Một câu nói vậy thôi cũng khiến tôi ngượng ngùng. Tuy tôi luôn cảm thấy tiểu tử này dạy chẳng ra làm sao cả, nhưng đối với sự cố này tôi vẫn phải tự chịu trách nhiệm. Thế là mặt của tôi đỏ lên, nói với Giang Ly: “Chuyện đó... xin lỗi nhé...” Tuy hôm nay tôi là chủ nô lệ, nhưng cũng là một chủ nô lệ biết giảng đạo lý, một chủ nô lệ dân chủ.
Giang Ly lại nói: “Cô xoa cho tôi, tôi sẽ không trách cô nữa.”
Khốn nạn, tôi nhịn! Tôi nén cơn kích động muốn đập cho anh ta một trận, dịu dàng vỗ vào vai anh ta, cười nói: “Đau ở đâu vậy? Để bản chủ nhân xoa cho anh.”
Giang Ly giống như đại gia thư thái nằm trên mặt đất, híp mắt lại nói: “Chỗ nào cũng đau, cô xoa chỗ nào cũng được.”
Ý thức được tiểu tử này đang đùa, tôi vô cùng tức giận, nhào đến người anh ta, bóp cổ anh ta: “Anh tạo phản rồi, mau dậy cho tôi!”
Giang Ly không chút tình nguyện đứng dậy, tư thế vẫn đẹp trai vô địch (tôi cự tuyệt thừa nhận = =), sau đó anh ta đỡ tôi đang gắng sức lảo đảo dậy, giúp tôi phủi hết tuyết trên người. Anh ta nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy hết dũng khí, nói: “Quan Tiểu Yến, tôi vẫn cảm thấy cô ngốc.”
Tôi: “...”
Trước tiên đừng nói tôi rốt cuộc có phải là ngốc hay không, cứ coi là tôi ngốc, anh cũng không cần phải nói thẳng như thế này chứ? Lời của Giang Ly làm tổn thương lòng tự trọng của tôi rồi, khơi lên ngọn lửa tức giận trong tôi, thế là tôi cười nhạt nói: “Nói thật lòng, tôi cảm thấy anh dạy cũng chẳng ra làm sao cả. Tôi nói này Giang Ly à, anh rốt cuộc có biết trượt tuyết không? Còn ván đơn ư? Tôi là học sinh có thiên bẩm như thế này mà anh lại dạy như thế, làm hỏng cả một lớp nhân tài!”
Giang Ly ngẩng đầu nhìn trời, phong thái nhàn nhã, sau đó mặt không chút biểu cảm nói: “Vậy chúng ta đi hồ hình chữ U nhé!”
Tôi ngẩng đầu nghi hoặc: “Hồ hình chữ U là thứ gì?”
Giang Ly nhìn lướt qua tôi một cái, như nhìn một kẻ đần độn.
Tôi lại bi phẫn rồi, vì sao người ta là nô lệ cũng có thể làm được việc khoa trương như thế chứ!
Khi chúng tôi nhìn thấy thứ rất lớn giống như một đoạn sông dốc đứng kia, cuối cùng tôi cũng hiểu ra hồ hình chữ U là thứ gì rồi. Nói trắng ra, hồ hình chữ U chính là một cái hồ hình chữ U (thế này không phải là thừa lời sao = =). Nó giống như ống nước cực đại bị xẻ ra một nửa, nghiêng dựa vào dốc núi, cụ thể tác dụng của thứ này và bãi trượt tuyết bình thường có gì không giống nhau, tôi tạm thời cũng chưa nhìn ra, mọi người có thể đi hỏi Baidu đại thẩm, bà ta cái gì cũng biết.
Tôi hiếu kỳ, vì sao hồ hình chữ U này không có nhiều người như chỗ bình thường, lẽ nào chơi ở đây không vui sao? Sau này tôi mới biết, hình như là do hồ hình chữ U này ở trong nước tương đối hiếm, cũng tương đối nguy hiểm, hơn nữa bãi trượt thu phí hình như cũng rất đắt, càng quan trọng hơn là, thứ này chỉ mở cửa cho những hội viên cao cấp của khu trượt tuyết... Tóm lại, chiếc hồ này rất đặc biệt.
Tôi đứng ở điểm đầu của chiếc hồ hình chữ U, cách đường trượt nửa hình tròn, ngẩng đầu nhìn Giang Ly đứng ở điểm xuất phát cách mấy chục mét. Chúng tôi cách nhau tương đối xa, lúc này Giang Ly nhỏ xíu trong mắt của tôi, nhìn có vẻ rất hay.
Giang Ly điều chỉnh một chút, trượt vào đường đua.
Sau đó tôi liền phát hiện chỗ hay của hồ hình chữ U này.
Chỗ hay của hồ hình chữ U này chính là hình ảnh hiển thị.
Chỉ thấy Giang Ly trượt nhanh như bay trong đường trượt của hồ, sau đó thuận theo vách của hồ hình chữ U lao lên trên, cuối cùng lao qua vách hồ, dừng lại giữa không trung, anh ta rất tao nhã, một tay tóm lấy mép của ván trượt, tay còn lại duỗi ra giữ thăng bằng, sau đó thẳng lưng trưng ra một tư thế kéo gió... Tôi tuy rất muốn từ chối thừa nhận, nhưng tôi không thể không thừa nhận, tư thế này của anh ta rất đẹp trai.
Giang Ly dừng lại một lát trong không trung, sau đó rơi xuống lòng hồ, tiếp tục lặp lại quá trình tăng tốc, tiếp đó ở vách hồ của một góc khác lại bay lên giữa không trung, vẫn tóm vào một mép ván, nhưng tư thế lại đổi sang kiểu khác, tuy vậy vẫn rất đẹp mắt.
Giang Ly rơi xuống lòng hồ, lại lần nữa hướng lên không trung. Tôi cho rằng lần này anh ta vẫn sẽ tóm vào mép ván rồi phô ra một tư thế thật cool, không ngờ rằng khi anh ta bay đến thành hồ, đột nhiên lại tăng thêm lực, cả người xoay... đúng vậy, tôi không nhìn sai, cũng không viết sai, là xoay người, lấy trục thẳng đứng của thân người làm trung tâm, nhanh chóng xoay một vòng hoặc hai vòng, có lẽ là một vòng rưỡi... Tôi không nhìn rõ rốt cuộc anh ta xoay được bao nhiêu vòng, bởi vì anh ta xoay nhanh quá. Tôi trố mắt nhìn, hy vọng có thể nhìn rõ động tác của anh ta, nhưng điều này là vô ích. Tuy anh ta cách tôi càng lúc càng gần, đáng tiếc tốc độ của anh ta nhanh quá, tôi nhìn đến hoa mày chóng mặt. Thế là tôi không thể không thừa nhận, tiểu tử Giang Ly này hình như rất có tài, không, hình như không chỉ là rất có tài...
Giang Ly lần nữa hạ xuống dưới, lên không trung, vẫn là xoay người, nhưng mà lần này hình như nhiều hơn lần trước một vòng hoặc một vòng rưỡi, tôi nhìn chăm chú đến cay sè mắt và đau, nhưng vẫn không thể theo kịp động tác của anh ta. Giang Ly, anh là sự kết hợp giữa lực và mỹ, lực và mỹ!
Giang Ly cách tôi càng lúc càng gần, đã sắp đến đầu hồ, tôi cho rằng anh ta sẽ xoay người thêm lần nữa, nhưng không ngờ khi anh ta phóng lên không trung, đột nhiên giống như một con nhím cuộn mình lại, sau đó lấy chiều ngang của cơ thể làm trung tâm, nhanh chóng lật lại...
Giang Ly giống như một chiếc máy bay chiến đấu linh hoạt, trên trong không trung, tôi ngước mắt nhìn anh ta, kích động đến mức không nói ra lời. Đẹp trai, đẹp trai quá, đẹp trai chết đi được!
Tôi cứ luôn cho rằng Giang Ly là loại người trầm tĩnh mà nội tâm, người như thế này thường lý trí và lãnh đạm. Mà môn thể thao mạo hiểm như hôm nay đây thuộc về những người nồng nhiệt, kích thích, phóng khoáng, sôi nổi. Không ngờ, thật không ngờ, anh ta biết chơi môn thể thao mạo hiểm này, lại còn thành thục như thế này, hơn nữa tôi nhìn anh ta dừng lại trong không trung, biến đổi các tư thế khác nhau, luôn cảm thấy anh ta dường như có một sự kiêu hãnh có thể sai khiến được tất thảy.
Trong lòng Giang Ly chắc là cũng có một ngọn lửa mãnh liệt như vậy nhỉ? Chỉ có điều loại mãnh liệt này được ẩn đi, chỉ trong những trường hợp như thế này mới có thể giải phóng ra được.
Khi Giang Ly trượt đến trước mặt tôi, tôi vẫn đang ở trong trạng thái quá kinh ngạc mà chưa thu hồi hồn phách về được. Giang Ly khua khua tay trước mặt tôi, tôi chẳng để ý đến anh ta. Sau đó, anh ta lại lấy hai tay đỡ đầu tôi lắc trái lắc phải... Thế là hồn phách của tôi đã quay lại.
Tôi kích động nhìn Giang Ly, lắp bắp: “Giang Ly, anh... anh... anh... đẹp trai quá! Anh phải dạy tôi... dạy tôi... dạy tôi...”
Trên mặt Giang Ly thoáng vẻ đắc ý, sau đó cũng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại, làm bộ lắc đầu nói: “Không được, nguy hiểm lắm.”
Tôi tiếp tục nói năng lộn xộn: “Không sao cả, không sao cả, tôi không sợ nguy hiểm!”
Giang Ly: “Thực ra tôi thấy cô không học được đâu.”
Tôi: “...”
Tâm trạng của tôi rất phức tạp. Một mặt là do tôi phát hiện ra Giang Ly là một nhân tài mà sùng bái anh ta, mặt khác tôi lại bị anh ta làm cho tức nghẹn. Tôi suy đi nghĩ lại, cảm thấy lời của Giang Ly hình như cũng có lý, huống hồ từ chỗ cao như vậy trượt xuống, tôi thực sự hơi sợ. Thế là tôi nghĩ thông rồi, cũng tuyệt vọng rồi. Tôi tuyệt vọng lắc lắc vai của Giang Ly, vừa lắc vừa nói: “Vậy anh biểu diễn một lần nữa cho tôi xem, nhanh!”
Giang Ly phát huy bản chất nô lệ, ngoan ngoãn chạy đến điểm xuất phát.
Tuy đã xem qua một lần rồi, nhưng khi Giang Ly trượt xuống lần thứ hai, tôi vẫn vô cùng kích động. Đặc biệt là khi nhìn thấy anh ta cuộn như nhím lật (cái đó không gọi là cuộn như nhím lật, là do tôi nghĩ thế, được không nào = =), do nhất thời không thể kiềm chế, tôi hét lớn: “Giang Ly à, anh đẹp trai quá!”
Giang Ly lúc này cách tôi không xa, xem ra nghe thấy lời của tôi, nhưng phản ứng của anh ta lại khiến tôi kinh ngạc.
Anh ta từ không trung rơi xuống thành hồ, mông chạm đất...
Chương 52
Giang Ly đập người xuống thành hồ, lại bị ép trượt xuống dưới, trượt đến phần đáy của hồ hình chữ U, dừng lại ở đó. Sau đó, anh ta nằm trên đất, bất động...
Tôi sợ chết đi được, sải bước chạy lại, quỳ bên cạnh anh ta. Tôi không xác định được có linh kiện nào trên người Giang Ly bị tổn hại không, vì vậy cũng không dám chạm vào anh ta, đành cẩn trọng hỏi: “Anh... anh... anh... anh không sao chứ?”
Giang Ly mở hai mắt, con ngươi sáng long lanh. Anh ta hơi hơi nhếch khóe môi, xem ra cũng không có gì đáng lo. Anh ta nói: “Quan Tiểu Yến, cứ coi như tôi thật sự rất đẹp trai, cô cũng không cần phải hét lớn tiếng như vậy chứ?”
Tôi đỏ mặt, không biết nên nói gì. Lại phải nói tôi vừa rồi đúng là không tự nhiên, xem ra Giang Ly bị tôi dọa rồi, tưởng tượng một chút, một người đang chuyên tâm làm một việc, đột nhiên có người hét lớn với anh ta một tiếng...
Giang Ly thấy tôi không nói, lại đùa bỡn: “Thực ra cô nói thầm với tôi là được rồi.”
Tôi: “...”
Giang Ly, anh quá khốn nạn! = =
Tôi hỏi Giang Ly: “Anh ngã ở chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
Giang Ly lười nhác nhấc cánh tay lên: “Đỡ tôi dậy trước đi.”
Thế là tôi ngoan ngoãn làm theo. Tuy tận sâu trong đáy lòng tôi có một tiếng nói vẫn luôn gào thét, Quan Tiểu Yến, thực ra mày mới là chủ nhân, là chủ nhân...
Tôi đỡ Giang Ly, không thể không lo lắng hỏi: “Giang Ly, anh có cần đi bệnh viện không? Có đau không?”
Giang Ly chẳng chút khách khí, ép nửa thân người lên người tôi, cau mày rên rỉ, rồi nói: “Cô cũng thật quan tâm đến tôi.”
Tôi lườm anh ta: “Thừa lời! Anh là nô lệ của tôi, nếu như anh tàn phế, ai sẽ hầu hạ tôi?”
Giang Ly lại nói: “Tôi nếu như tàn phế, thì sẽ đổi thành cô hầu hạ tôi.”
Tôi ảo não: “Nghĩ rất hay, nếu như anh tàn phế, tôi sẽ cho anh chết luôn.”
Giang Ly không bị tôi dọa cho sợ hãi, thong thả nói: “Bây giờ tôi cách cảnh tàn phế không còn xa nữa, xem ra cô phải hầu hạ tôi mấy ngày rồi.”
Lúc này, bên cạnh chúng tôi có hai người da trắng đi qua. Một người nhìn Giang Ly một cái, quay người lẩm bẩm nói với người còn lại.
Tôi hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói ngôn ngữ của loài chim gì vậy?”
Giang Ly còn chưa đáp, lúc này, một người trong số họ nói một câu tiếng Bắc Kinh không lưu loát lắm với tôi: “Cô gái, không phải tôi nói tiếng chim.”
Tôi nhất thời mồ hôi đầm đìa. Cái người này học cái gì không học, lại học lời thô tục của người Trung Quốc, lời thô tục cũng được, nhưng lại tự chửi mình...
Giang Ly không đợi tôi nói, cười cười vẻ xin lỗi với hai người kia, kéo tôi rời đi.
Tôi vô cùng buồn bã, hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói tiếng Pháp phải không?”
Giang Ly đã đi xa như thế này rồi vẫn còn cười, gật đầu nói: “Đúng.”
Tôi: “Vậy bọn họ đang nói cái gì?”
Giang Ly: “Bọn họ nói cô rất đáng yêu.”
Tôi nhanh chóng hiểu ra, Giang Ly cũng không hiểu tiếng Pháp. Nhưng mà tiểu tử này vẫn được coi là thông minh, khen để bản cô nương vui vẻ hết giận, tuy nhiên tôi vẫn biết là tôi rất đáng yêu mà (này!)...
Đương nhiên, rất lâu sau đó, khi tôi biết được Giang Ly thực sự có thể nghe hiểu tiếng Pháp, dưới sự áp bức của tôi, anh ta mới chịu nói ra nội dung thật sự của cuộc nói chuyện giữa hai người da trắng đó. Tình huống như sau:
Người da trắng A nói với người da trắng B: “Vừa rồi tôi nhìn thấy người này khi rơi xuống, anh ta làm rất tốt động tác bảo vệ, chắc là sẽ không bị thương đâu nhỉ?”
Người da trắng B trả lời: “Tôi cũng nhìn thấy rồi, anh ta chắc chắn không bị thương, cô gái này trúng kế rồi.”
Người da trắng A lại nói: “Nhưng mà kỹ thuật trên không của người đàn ông này rất tốt... Cô gái, không phải tôi nói tiếng chim.” Câu ở phía sau là tiếng Trung.
Khi tôi và Giang Ly rời khỏi sân trượt tuyết, tôi hỏi anh ta có thể lái xe không, anh ta cắn răng nói: “Cũng có thể.”
Thế là tôi càng thêm áy náy.
Lúc về đến nhà, Giang Ly nằm nhoài ra sofa, không buồn ngước mắt, chỉ huy tôi: “Quan Tiểu Yến, rót cho tôi cốc nước.”
Tôi răm rắp nghe lời, lật đật đi rót nước cho anh ta. Đến lúc này, vai nô lệ và chủ nô lệ đã hoàn toàn tráo đổi cho nhau rồi.
Tôi đành câm nín, nước mắt chảy thành hàng hỏi trời xanh, còn phải giả vờ tạo dáng vẻ vô cùng vui vẻ, bởi vì Giang Ly, người ta là bệnh nhân... Tôi làm sao mà lại xui xẻo thế này chứ!
Tôi đưa nước cho Giang Ly, cẩn trọng hỏi: “Giang Ly à, anh thực sự không cần đi bệnh viện sao?”
Giang Ly đại lượng xua xua tay: “Không sao, cô không cần lo lắng.”
Tôi càng ái ngại: “Tiền viện phí tôi trả... Đương nhiên, nếu như anh cảm thấy không tiện, anh có thể tự trả...”
Giang Ly uống một ngụm nước, lười nhác đặt cốc nước vào tay tôi, tôi cung kính nhận lấy. Sau đó, Giang Ly nói với dáng vẻ của bệnh nhân: “Đã nói không sao rồi, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
Tôi vẫn còn chút có lỗi, muốn nói, nhưng lại không biết nói gì.
Lúc này Giang Ly lại nói: “Nếu cô không yên tâm thì ở nhà chăm sóc tôi đi.”
Tôi có chút khó xử: “Nhưng mà tôi phải đi làm... Nếu không, hay là tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?”
“Đi làm?” Giang Ly cong cong khóe môi, trong nụ cười có chút gian trá: “Cô đừng có nghĩ nữa.”
Tôi chẳng hiểu gì, vì sao tôi không được nghĩ đến việc đi làm?
Giang Ly đắc ý hếch cằm, nhìn về hướng thư phòng: “Đi, trên bàn trong thư phòng có một cuốn tạp chí, tên là Thời trang ZZ, cầm nó ra đây.”
Lòng tôi hơi chùng xuống, căng thẳng vô cùng nhìn Giang Ly. Thời trang ZZ? Thời trang ZZ! Hình như tôi và Giang Ly đã từng nhắc đến thời trang ZZ, mà lần đó, vừa hay là tôi có đánh cược với anh ta... Tiểu tử này, không phải thực sự được phỏng vấn đặc biệt trên Thời trang ZZ chứ? Trời ơi, làm sao có thể?
Tôi như bị điện giật vậy, đứng bất động, Giang Ly kéo kéo áo tôi, cười trên sự đau khổ của người khác nói: “Sao thế, cô sợ cái gì?”
Tôi rùng mình một cái, run rẩy đặt cốc nước xuống bàn, sau đó bước loạng choạng đi vào thư phòng.
Ở vị trí bắt mắt nhất trên bàn làm việc của Giang Ly, một cuốn tạp chí mới xuất bản lặng lẽ nằm ở đó, đóng bọc rất đẹp đẽ nhưng tôi lại cảm thấy rất xấu xí.
Sau đó, trên trang nhất của cuốn tạp chí kia, Giang Ly ăn mặc mới mẻ, biểu cảm thư thái, bình tĩnh tự tin mỉm cười, giống như đang nói: Quan Tiểu Yến, đần ra chưa?
Hai chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã đổ, còn may tôi kịp dựa vào bàn. Tôi run rẩy cầm cuốn tạp chí kia lên, cẩn thận nhìn người trên trang nhất, có lẽ, có lẽ chỉ hơi giống Giang Ly nhỉ? Tuy giống như thế này là không có khả năng, nhưng mà ngộ nhỡ thì sao?
Tôi lật trang phỏng vấn đặc biệt kia ra, nhìn thấy trình ình cái tên rất to kia, AD?
Tôi nhanh chóng, kích động, tiểu tử trên tạp chí này tên là AD, anh ta không phải tên Giang Ly! Thiện tai, lão nương suýt chút nữa bị tiểu tử này che mắt rồi! Nhưng mà trên thế giới này lại có thể có hai người giống nhau như vậy sao, thật là thần kỳ.
Thế là tôi kích động mang cuốn tạp chí ra ngoài phòng khách, quỳ xuống trước mặt Giang Ly, chỉ vào cái tên trên tạp chí nói với anh ta: “Giang Ly, anh muốn bịp ai chứ, người này là AD!”
Giang Ly lúc này đang nằm trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy lời của tôi, đến mắt cũng chẳng buồn mở ra, bình tĩnh nói: “Quên mất không nói với cô, tên hành tẩu giang hồ của tôi chính là AD.”
@by txiuqw4