Chương 67
Vừa mới ngủ dậy, có người gọi điện thoại đến, là Hạp Tử.
Tôi ấn nút nghe, giọng nói lớn của Hạp Tử hoàn toàn làm cho tôi tỉnh táo: “Quan Tiểu Yến, đến uống rượu với mình!”
Tôi xoa lỗ tai, sợ hãi: “Hạp Tử! Đừng cho rằng cậu to hơn mình hai cỡ thì có thể muốn làm gì thì làm nhé! Bây giờ là lúc nào rồi, cậu không ngoan ngoãn đi làm còn uống rượu cái gì?”
“Đi làm?” Hạp Tử cười nhạt, “Đùa à, đi làm cũng phải có có chỗ để làm chứ!”
Tôi cảm thấy lời này của cô ấy không bình thường: “Hạp Tử, cậu thất nghiệp rồi ư?”
Hạp Tử nổi giận hét: “Mình không chỉ thất nghiệp, mình còn thất tình nữa!”
Khi tôi đến nhà Hạp Tử, nhìn thấy cô ấy đang ngồi trên sàn nhà, trước mặt là một đống đồ nhắm như lạc rang, cánh gà nướng, tai lợn luộc..., bên cạnh còn có một thùng bia, và hai vỏ chai rỗng.
Tôi đi đến, vứt túi sang một bên, ngồi xuống cạnh cô ấy, sau đó cướp lấy cái chai trong tay cô ấy, nói: “Chuyện gì vậy, cậu nói rõ cho mình đi.”
Hạp Tử cầm lấy một chai khác, cười châm biếm: “Cậu nói có đáng cười không, mình chẳng hề biết cái gì cả, liền bắt kẻ thông dâm cho anh ta!”
Tôi chẳng hiểu chuyện ra làm sao, Hạp Tử liền kể cho tôi nghe về chuyện cô ấy đã trải qua. Tối hôm qua, Hạp Tử ở nhà bạn trai cô ấy, khi đó Hạp Tử nhớ đến một trò đùa dai mà mình đã từng xem, liền muốn trêu trọc bạn trai. Thế là nhân lúc anh bạn trai tắm rửa, cô lấy chiếc quần nhỏ của mình, đợi bạn trai cô từ nhà tắm đi ra, cô nhặt chiếc quần nhỏ kia lên, nghiêm túc nói với anh ta, đây là nhặt được từ dưới gầm giường, anh thú tội với em đi. Hạp Tử khi đó chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của bạn trai khi bị vu cáo hãm hại, nhưng không ngờ, anh ta lại hoảng hốt bắt đầu thừa nhận sai lầm.
Hạp Tử kể xong, uống một ngụm bia lớn: “Cậu nói xem, đàn ông bây giờ sao đều như vậy, ăn trong bát chiếm trong nồi, nếu như anh ta ghét mình thì nói sớm rồi chia tay một cách vui vẻ!”
Tôi vỗ vào vai cô ấy, an ủi: “Có lẽ là anh ta để ý đến cậu quá.”
Hạp Tử cười lạnh lùng: “Để ý, cậu có biết hay không, chuyện này còn chưa hết. Kẻ thứ ba kia hôm nay biết được chuyện này rồi, vừa rồi, cô ta còn chạy đến công ty bọn mình làm loạn, trước mặt người đàn ông kia đã đánh mình một cái.”
Tôi xoa mặt cô ấy, nửa mặt bên trái thực sự là hơi sưng. Thế là tôi cũng giận dữ: “Vậy cậu có đánh lại không?”
Hạp Tử: “Mình cũng muốn vậy, kết quả cậu đoán xem thế nào, rõ ràng đánh người là cô ta, khóc khóc lóc lóc cũng là cô ta, gã đàn ông kia giống như con gà mẹ bảo vệ gà con vậy, che chắn cho cô ta, mình đến cơ hội ra tay cũng không có!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đôi cẩu nam nữ này quá đáng quá rồi!”
Hạp Tử lạnh lùng “hừ” một tiếng, tiếp tục uống bia. Sự việc làm ầm lên đến mức này, không chia tay thì không được, mà tên tiện nam kia lại là cấp trên của Hạp Tử, cô ấy ở lại công ty cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi thở dài thườn thượt, khoác vai Hạp Tử buồn rầu nói: “Ai da, cậu thật là hồng nhan bạc mệnh.”
Hạp Tử gạt tay tôi ra: “Cậu cút đi, mình vẫn còn chưa chết đâu.”
Tôi nói: “Hạp Tử, cậu nói thật lòng với chị đây đi, cậu rất yêu tên tiện nam kia phải không?”
Hạp Tử cười đáp: “Yêu? Bây giờ chỉ hận là không thể đem anh ta chặt ra làm vạn mảnh ném vào vũ trụ làm rác! Mình lúc đầu thật sự là không có mắt, cậu nói xem nhiều người theo đuổi mình như thế, mình làm sao lại chọn đúng anh ta chứ? Lúc đó anh ta chỉ là một nhân viên quèn, vẫn chưa thăng quan phát tài. Quả nhiên đàn ông có tiền vào sẽ sinh hư... Mình không nói Giang Ly nhà cậu nhé!”
Không sao, Giang Ly đã rất hư rồi! = =
Tôi vỗ vào vai cô ấy, hào khí ngút trời, nói: “Không sao, cóc ba chân không dễ tìm, đàn ông hai chân thì nhiều lắm, cậu yêu người khác đi. Với nhan sắc và trí tuệ của cậu, chỉ cần vẫy tay, chắc chắn có cả đám đàn ông đến chen chúc xếp hàng.”
Hạp Tử thích được tôi khen, lúc này sắc mặt có chút hòa dịu hơn, nhưng vẫn u oán: “Đàn ông hai chân rất nhiều, đáng tiếc đàn ông hai chân tốt tính thì gần như tuyệt chủng rồi.”
Tôi nói: “Trên tay mình vừa hay có một người.”
Hạp Tử chớp cặp mắt to nhìn tôi, không nói.
Tôi véo má cô ấy, cười nói: “Nếu như cảm động thì cứ nói thẳng, đừng khách sáo với mình.”
“Không phải!” Hạp Tử cầm lấy chai bia, rất nghiêm túc nói: “Mình cảm thấy, ngữ khí của cậu sao mà lại giống ma cô thế...”
Tôi: “...”
Tôi ở cùng với Hạp Tử hai ngày, cảm xúc của cô ấy dần trở lại bình thường. Thực ra con người Hạp Tử này thoáng hơn tôi, tôi nghĩ nếu như tôi gặp chuyện này, chắc phải u buồn ghê gớm lắm.
Buổi tối ngày thứ ba, tôi quay về đến nhà. Vừa mới vào cửa, liền rơi vào vòng ôm quen thuộc. Giang Ly ôm lấy tôi, trong giọng nói có chút u oán: “Sao bây giờ em mới về nhà?”
Tôi có ý xin lỗi, ôm lưng anh, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ con: “Mấy ngày nay không có ai nấu cơm cho anh ăn, anh đói rồi phải không?”
Giang Ly kề sát vào bên tai tôi, thấp giọng cười: “Đúng vậy, đói rồi.” Anh nói xong, thè lưỡi mơn man vành tai tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ ửng.
Không khí mờ ám trong phòng vẫn còn chưa tiêu tan, tôi uể oải dựa trên khuôn ngực trần của Giang Ly, yếu ớt thở. Tay của Giang Ly lại trượt đến trước ngực tôi. Tôi gỡ tay anh ra, nói: “Em muốn đi tắm.”
“Ừ, anh cũng đi.” Anh nói rồi, xuống giường, ôm tôi dậy, “Anh sớm đã muốn tắm uyên ương rồi.”
Tôi: “...”
Sau khi bị Giang Ly giày vò trong phòng tắm, tôi cảm thấy tôi cần phải nói một số việc khác để di chuyển sự chú ý của Giang Ly, khi quay lại giường, tôi nghiêm túc nói: “Giang Ly, Hạp Tử chia tay rồi.”
Giang Ly ôm tôi vào lòng, lạnh tanh nói: “Ừ, em nói rồi mà.”
Tôi có chút tức giận: “Người đàn ông kia đúng là đồ mắt chó, Hạp Tử tốt như vậy lại nỡ phản bội.”
Giang Ly lại “ừ” một tiếng nói: “Em muốn báo thù không?”
Tôi: “Báo thù thế nào, bây giờ hai người kia đã câu kết với nhau làm chuyện xấu rồi, Hạp Tử thật đáng thương.”
Giang Ly trả lời: “Phương pháp báo thù có rất nhiều, đơn giản nhất là, cô ấy có thể đem số điện thoại của bọn họ đăng lên mạng kết bạn, cũng đủ để hai bọn họ phiền phức một trận rồi.”
Tôi nuốt nước bọt nói: “Chiêu... chiêu này thật là độc.”
Giang Ly chậm rãi nói: “Báo thù thông thường có hai con đường, đả kích hoặc là chia rẽ, anh cảm thấy chia rẽ có thể khiến Hà Tư thoải mái hơn, tấn công vào tâm lý, ly gián một chút xíu là được rồi.”
Tôi run rẩy nói: “Giang Ly, anh... anh... anh nguy hiểm quá!”
Giang Ly dùng cằm chà vào hõm cổ tôi: “Thực ra những việc này chẳng qua chỉ là xả tức nhất thời thôi, không nhất thiết phải làm. Chia tay thì chia tay, mọi người từ đây chẳng ai thiếu nợ nhau, đường ai nấy đi.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, Hạp Tử bây giờ cũng nghĩ thông rồi, cho nên em mới muốn giới thiệu một người bạn trai cho cô ấy.”
Giang Ly nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi: “Cô ấy chẳng phải không có ai yêu, em lo gì chứ!”
Tôi nhướn người lên một chút, lẩn tránh Giang Ly. Anh lại sán đến, ngực dích sát vào sau lưng tôi: “Vậy thì em muốn giới thiệu ai cho cô ấy?”
Tôi trả lời: “Em nghĩ như thế này, dù gì phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài mà, bạn của anh, Hàn Kiêu bây giờ chẳng phải cũng độc thân sao?”
Giang Ly bất mãn véo tay tôi: “Em làm sao mà luôn nhớ cậu ấy thế?”
Tôi cười khan hai tiếng, lại hỏi: “Anh cảm thấy Hàn Kiêu thế nào? Anh ấy vẫn chưa có bạn gái nhỉ?”
Giang Ly thả tay tôi ra, lần vào trong áo của tôi, nhẹ nhàng xoa xoa vùng eo: “Hàn Kiêu chưa có bạn gái, em muốn thế nào thì làm như thế đi.”
Tôi còn có chút lo lắng về sự không phối hợp của Giang Ly: “Vậy anh sẽ giúp em hẹn Hàn Kiêu chứ?”
Giang Ly: “Là giúp Hà Tư hẹn.”
Tôi: “Đúng, vậy anh sẽ hẹn giúp Hạp Tử chứ?”
Giang Ly “ừ” một tiếng.
Trong lòng tôi vui như hoa nở, mấy ngày nay lời hứa đối với Hạp Tử cuối cùng có thể thực hiện rồi. Thế là tôi chân thành tán thưởng: “Giang Ly anh thật tốt á, á á á á...”
Giang Ly: “Thật sao?”
Tôi gật mạnh đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Giang Ly: “Vậy thì hôn anh một cái.”
Tôi đỏ ửng mặt, quay mặt lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt của Giang Ly. Giang Ly nhìn tôi, ánh mắt rừng rực, sau đó đột nhiên với khí thế nhanh như chớp giật, nâng cằm tôi lên, giữ chặt lấy môi tôi. Một tay khác của anh vô cùng thành thục, bắt đầu cởi khuy áo ngủ của tôi...
Tôi âm thầm rơi nước mắt trong lòng, Hạp Tử à, tình yêu của em là chị đây dùng mỹ sắc đổi lại đó...
Tôi và Giang Ly lần lượt hẹn Hạp Tử và Hàn Kiêu, bốn người cùng ăn một bữa cơm.
Hạp Tử ở trước mặt tôi thì hung dữ, đanh đá như vậy, thế mà ở trước mặt Hàn Kiêu còn ngại ngùng hơn cả cô dâu nhỏ, mà Hàn Kiêu... anh ta vẫn thẹn thùng như cũ...
Còn Giang Ly, anh ấy vốn dĩ chẳng thích nói chuyện. Thế là cả một bữa cơm, chỉ có một mình tôi nói, cảm giác đó thật là kỳ quái.
Không được, tôi cảm thấy cần phải cho hai người bọn họ một liều thuốc mạnh.
Về đến nhà, tôi đem suy nghĩ của mình nói với Giang Ly. Giang Ly hoài nghi nhìn tôi: “Không tốt lắm nhỉ?”
Tôi bất mãn: “Lẽ nào anh cảm thấy Hạp Tử nhà em không xứng với Hàn Kiêu?”
Giang Ly lắc đầu: “Không phải vậy, nhưng mà việc này luôn là phụ nữ chịu thiệt một chút đúng không?”
Tôi tự tin, xua xua tay: “Không sao, con người Hạp Tử này em rất hiểu, biểu hiện của cô ấy hôm nay nói rõ cô ấy nhất định có tình cảm với Hàn Kiêu, anh không nhìn thấy cô ấy bình thường ăn cơm hung mãnh như thế nào đâu... Anh cảm thấy Hàn Kiêu có thích Hạp Tử không?”
Giang Ly không quan tâm nói: “Tình cảm có thể bồi dưỡng được, khi cậu ấy cần hy sinh thì phải hy sinh một chút.”
Giang Ly, anh quá vô sỉ rồi! >_<
Thế là, dưới âm mưu bí mật của tôi và Giang Ly, chúng tôi hẹn Hạp Tử và Hàn Kiêu cuối tuần cùng nhau đi suối nước nóng nghỉ ngơi. Đương nhiên suối nước nóng không phải là trọng điểm, trọng điểm là chúng tôi đặc biệt tìm một khu nghỉ dưỡng tương đối nổi tiếng, hơn nữa chỉ đặt hai phòng... Hạp Tử, bọn họ không phải là gian tình, mà là mờ ám, mờ ám để rút ngắn khoảng cách...
Khi tôi nghiêm túc tuyên bố, Hạp Tử và Hàn Kiêu phải ở chung một phòng, hơn nữa khu nghỉ dưỡng này không còn phòng nữa, hai người bọn họ đều ngẩn ra.
Hạp Tử cuối cùng không thẹn thùng được nữa, cô ấy cong ngón tay lên hung dữ cốc vào đầu tôi: “Quan Tiểu Yến, cậu làm gì vậy!”
Hàn Kiêu ngượng ngùng ho một tiếng, cười nói: “Vậy... tôi và Giang ca ở cùng một phòng là được rồi.”
Tôi thẳng thừng lên tiếng: “Giang Ly còn nguy hiểm hơn Hạp Tử đó!”
Khi tôi nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Giang Ly, ý thức được mình đã nói lời không nên nói rồi, thế là ngượng ngùng nói: “Vậy sao chứ, dù gì tôi cũng phải ở cùng một phòng với Giang Ly!” Tôi cũng chẳng quan tâm có mất mặt hay không, dứt khoát ôm chặt cổ Giang Ly, nhìn Hàn Kiêu như truyền đạt thông tin, “Trừ tôi ra, bất luận là đàn ông hay phụ nữ đều không được đến gần Giang Ly nhà tôi.”
Hàn Kiêu đỏ mặt, ngại ngùng cười cười. Đến Hạp Tử cũng bị hành động hung mãnh của tôi làm cho kinh ngạc, ngẩn ra.
Giang Ly cứng đơ bất động nhìn tôi, tôi biết anh ấy thực sự tức giận rồi.
Trong khu nghỉ dưỡng, khắp nơi đều là suối nước nóng, ăn cơm tối xong, tôi vứt hai người Hạp Tử và Hàn Kiêu lại, theo đuôi Giang Ly đến một suối nước nóng rất nhỏ bên cạnh, ở đây rất kín đáo, cũng không biết Giang Ly làm thế nào tìm được chỗ này.
Sắc mặt của Giang Ly vẫn chẳng tốt gì, tôi biết anh ấy tức giận vì lời nói sai của tôi hôm nay. Anh ấy vẫn luôn muốn gạt bỏ cái mũ “gay” này đi, tôi lại lấy ra làm trò cười, gây tổn thương biết bao lần.
Giang Ly đứng bên cạnh suối nước, ngẩn ra nhìn nước suối nóng bốc hơi lên.
Tôi đi đến trước mặt, sán vào lòng, ôm lấy anh. Tôi áp mặt lên trước ngực anh dụi dụi, nói nhỏ: “Giang Ly, đừng tức giận nữa được không?”
Giang Ly không cử động. Tôi lại nói: “Xin lỗi, em không phải là cố ý bóc mẽ khuynh hướng giới tính của anh, ồ không, ý em là, em không cố ý muốn cười nhạo khuynh hướng giới tính của anh, cũng không phải, ý của em là, em không hoài nghi khuynh hướng giới tính của anh, không đúng, em...” Tôi cảm thấy chuyện này tương đối phức tạp, càng lúc nói càng không rõ.
Giang Ly rõ ràng bị tôi làm cho tức hơn, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Quan - Tiểu - Yến!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của anh. Tôi bị ánh mắt đó chích vào xương sống đến phát lạnh, trong lòng run rẩy, dứt khoát phải ra tay trước.
Tôi kiễng chân, kéo lấy cổ của anh, giữ lấy môi của anh. Lúc đầu cơ thể của Giang Ly cứng đơ, nhưng anh ấy rất nhanh chóng ôm lấy tôi và phản kích, dành thế chủ động chiếm trọn môi tôi, nồng nàn hôn tôi. Giang Ly một tay đỡ lấy eo tôi, một tay giữ chặt sau đầu tôi, nụ hôn của anh ấy càng lúc càng sâu, cũng càng lúc càng mạnh, chân tôi đã mềm nhũn ra rồi.
Giang Ly cởi quần áo trên người tôi ra, sau đó ôm ngang tôi, đi vào suối nước nóng.
Nước trong suối không sâu, chỉ vừa vừa, không vượt qua phần ngực của tôi. Giang Ly đỡ tôi, ánh mắt rực sáng cúi đầu nhìn tôi, anh nói: “Quan Tiểu Yến, anh không phải gay, từ trước đến nay đều không phải.”
Tôi cúi đầu xuống vẻ có lỗi: “Xin lỗi, Giang Ly.”
Giang Ly lại nói: “Không có thành ý.”
Giang Ly cúi đầu, nhẹ nhàng lướt qua môi tôi, sau đó anh cong khóe miệng, ánh mắt lấp lánh như sao trên bầu trời. Anh thấp giọng, khàn khàn nói: “Quan Tiểu Yến, lấy thành ý của em ra.”
Tôi đỏ bừng mặt, hiểu thành ý của Giang Ly là chỉ cái gì rồi.
Không có cách nào, ai bảo tôi phạm sai lầm chứ. Tôi cắn răng hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào. Thế là tôi học theo dáng vẻ của Giang Ly, kéo mặt anh lại, cẩn thận hôn từng chút, sau đó hướng xuống, nhẹ nhàng hôn lên cổ của anh... cánh tay ôm lấy vai tôi của Giang Ly siết chặt lại, tay của anh rất nóng...
Tôi hôn lên bộ ngực rộng lớn của Giang Ly...
Giang Ly đau đớn rên rỉ một tiếng. Tôi cho rằng anh đau, ngẩng đầu quan tâm hỏi: “Đau à?”
Lúc này hai mắt Giang Ly nhắm chặt, lông mày hơi khóa lại. Anh thở dốc nói: “Không, không đau, anh rất thích...”
Lồng ngực của Giang Ly căng lên, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề: “Mm... Quan Tiểu Yến, anh yêu em...”
Tôi hàm hồ đáp: “Em cũng yêu anh, mm...”
Giang Ly ôm tôi ra khỏi suối nước nóng, mặc quần áo cho tôi. Tôi nằm bên cạnh suối nước nóng, toàn thân nhức mỏi, không muốn động đậy. Giang Ly cũng nằm xuống, kéo tôi ôm vào lòng.
Tôi đột nhiên nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng: “Giang Ly, vừa rồi anh không đeo bao.”
Giang Ly đột nhiên nhổm dậy, cúi đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Quan Tiểu Yến, chúng ta có con nhé!”
Tôi cụp mắt xuống, không nói gì.
Giang Ly xoa xoa đầu tôi, lại nằm xuống: “Không sao, nếu như em không thích, chúng ta sẽ không cần nữa.” Giọng nói của anh rất mất mát, lại thấp thoáng như đang toát lên hy vọng nào đó.
Tôi nằm trên ngực anh dụi dụi, trả lời: “Giang Ly, em không phải là không muốn, chỉ là, anh có thể để em chuẩn bị tâm lý trước không?” Sinh con rất đáng sợ mà...
Giang Ly: “Ừ, muốn chuẩn bị bao lâu?”
Tôi: “Em cũng không biết, em sợ.”
Giang Ly lại thở dài, nói: “Vậy thì không cần miễn cưỡng mình nữa nhé!”
Một lần, tôi hỏi mẹ: “Mẹ, lúc đầu vì sao mẹ sinh con ra?”
Mẹ tôi kỳ lạ nhìn tôi: “Lẽ nào mẹ phải đem con nhét trở lại?”
= =!
Tôi lau lau mồ hôi: “Ý của con là, vì sao mẹ quyết định mang thai con vậy?”
Mẹ tôi đắc ý cười: “Sinh con là đặc quyền của phụ nữ, nếu như mẹ không thử thì sẽ có lỗi với cái bụng của mẹ.”
Thiện tai, tôi coi như hiểu rồi, với lão thái thái thần kinh không bình thường này, tôi thực sự chẳng có cách nào nói chuyện bình thường được. Vốn dĩ còn muốn phỏng vấn bà ấy một chút nữa, để giảm bớt chứng sợ hãi mang thai của mình.
Mẹ tôi thấy tôi không nói gì, vỗ vỗ vào đầu tôi, nói: “Đồ ngốc, con muốn sinh con rồi sao?”
Tôi đỏ mặt: “Ấy, là Giang Ly, Giang Ly muốn sinh...”
Mẹ tôi chẳng quan tâm: “Muốn sinh thì sinh đi, con còn gì mà do dự như cô con dâu nhỏ thế này chứ? Mặt dày thường ngày đâu mất rồi?”
Tôi hãi hùng, trả lời: “Mẹ, là con sợ.”
Mẹ tôi: “Kỳ quái, con sợ gì chứ? Có con là tạo người, không phải là giết người, không cần phải chịu trách nhiệm với pháp luật.”
“Nhưng mà mẹ, sinh con rất mệt, hơn nữa nuôi con cũng rất lao tâm.”
Mẹ tôi cười nói: “Con gái, cuối cùng con đã biết mẹ con đây nuôi con không hề dễ dàng rồi?”
Tôi gật gật đầu: “Bởi vì như vậy nên con mới không dám có con.”
Mẹ tôi vỗ vào đầu tôi, nói: “Đồ ngốc, vất vả là một chuyện, hạnh phúc lại là chuyện khác. Con nhìn thấy có người cha người mẹ nào mà không chịu khổ chịu nhọc, không phải là cam tâm tình nguyện yêu thương con cái đấy sao? Con có từng nghĩ vì sao họ lại cam tâm tình nguyện không? Còn không phải là bởi vì hạnh phúc đấy ư?”
Tôi lắc đầu, không hiểu: “Hạnh phúc như thế nào?”
Mẹ tôi tỏ ra thần bí: “Mẹ có nói con cũng không hiểu, đợi con sinh con rồi sẽ biết. Mẹ nói này, con và Giang Ly cố lên nhé, tranh thủ thời gian cho mẹ sớm bế cháu ngoại.”
Tôi không yên tâm nhìn mẹ tôi, luôn cảm thấy lời của bà không đáng tin lắm.
Mẹ tôi đọc được suy nghĩ của tôi: “Đến lời của mẹ mà con cũng không tin ư? Được rồi, cứ coi như con không tin, vậy sinh được một đứa con có đáng giá không, chỉ có người sinh con rồi mới có quyền phát ngôn. Con thử đi hỏi những người làm mẹ khác xem, xem bọn họ nói có giống mẹ không. Con gái, đến mẹ con còn không tin, con thật là làm tổn thương mẹ quá...” Mẹ tôi nói, hai mắt đỏ lên.
Tôi nhất thời hoảng hốt, vội vàng nói: “Con tin, con tin, vẫn chưa được sao...”
Buổi tối, tôi dạo xem diễn đàn của các bà mẹ đang mang thai, xem mấy bài nhật ký những ngày mang thai của họ. Vốn cho rằng, những thai phụ bụng rất to kia chắc sẽ kêu đau, kêu mệt, kêu khó chịu, không ngờ gần như mọi người đều cảm thấy mình rất hạnh phúc, còn hạnh phúc thế nào bọn họ cũng không nói, tôi cảm nhận được tâm trạng họ tương đối tốt.
Tôi nhớ nhất lời của một bà bầu, cô ấy vốn không thích trẻ con, nhưng lần đầu tiên được nghe thấy nhịp tim của con mình, cô ấy suýt khóc, khi đó lòng dịu dàng vô cùng, đó là một loại ngọt ngào khác hẳn với bất kỳ cảm xúc nào...
Tôi ngơ ngác nhìn vào bài nhật ký kia, có chút bần thần.
Cân nhắc đến việc Giang Ly đã từng bá chiếm blog của tôi lâu ngày chưa trả, tôi dự định trả thù anh ấy một chút. Vì vậy, hôm nay nhân lúc Giang Ly đi làm, tôi định thâm nhập vào máy tính của anh ấy, lén trộm những chuyện riêng tư của anh ấy, tốt nhất cũng có thể ăn trộm được số tài khoản của anh ấy. Đương nhiên, cứ coi như là một hacker thì tôi cũng là một hacker thủ công, chính là kiểu thử hết mật mã này đến mật mã khác...
Tôi lén vào thư phòng của Giang Ly, mở máy. Mật mã mở máy là họ tên cộng với ngày sinh của tôi, điều này tôi biết rồi.
Màn hình chủ của Giang Ly toàn là một màu xanh, một chút cá tính cũng không có. Tôi mở ổ CDEP của anh ấy ra xem một lượt, ngoại trừ một đống tài liệu vớ vẩn, linh tinh, cũng không có gì thú vị. Nhưng trong ổ F có một file khiến tôi thực sự đau đầu, bên trong đó có một số ảnh, đều là ảnh Giang Ly lén chụp lúc tôi ngủ! Tôi lần đầu tiên phát hiện, hóa ra dáng vẻ của tôi khi ngủ lại hãi hùng như thế này, hơn nữa tư thế lại quái dị, xem thế là đủ rồi, xem thế là đủ rồi!
Tôi mở trình duyệt, muốn xem một nhật ký lên mạng của Giang Ly. Sau đó tôi phát hiện một đầu mối rất quan trọng. Số tài khoản mặc định trong nhật ký blog đăng ký của Giang Ly lại là hòm thư anh ấy thường dùng, cái này... chẳng phải chính là blog của Giang Ly sao? Tôi từ trước đến nay còn chưa xem qua blog của anh ấy nữa...
Tôi đột nhiên hưng phấn, thử các mật mã trong cột mật mã, đáng tiếc đều không được. Tôi không dám khinh suất thử lần thứ ba, bởi vì nếu như lại đăng nhập thất bại nữa thì phải mất một khoảng thời gian mới có thể đăng nhập được. Thật kỳ quái, Giang Ly thích nhất là dùng hai mật mã, một là họ tên tôi, một là họ tên anh, không có lý do gì tôi lại đăng nhập không được.
Bỏ đi, để xem xem trong blog của anh có những thứ gì đã. Dù gì trong trình duyệt cũng có ghi địa chỉ blog của anh. Tôi đăng nhập vào blog của mình, mở địa chỉ blog của anh ra, tiếp đó không được nhìn thấy blog như tôi dự kiến, lại nhìn thấy một câu nói, nói là người dùng này thiết lập chế độ riêng tư, bạn không thể xem được... Haizz, Giang Ly anh đang làm cái trò gì vậy?
Nhưng mà tôi thực sự rất muốn xem blog của Giang Ly!
@by txiuqw4