Trong đại não chợt vang lên âm thanh già nua liền dọa hắn một trận, quên luôn cả nỗi thống khổ từ đôi mắt đang chuyền dần sang màu đen.
“Ai, là ai, là ai đang nói, đi ra!”
Bất chấp cơn đau đớn hành hạ, Diệp Bạch cả người lui về phía sau một bước, bay ra thủ thế phòng bị, cẩn thận mở miệng hỏi.
“Ha ha....” Thanh âm già nua lại một lần nữa vang lên, chỉ là lúc này đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Mang theo ngữ điệu trào phúng, thanh âm lão nhân nói: “Không cần phải tìm kiếm, ngươi có tìm cũng không thấy. Hiện tai ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi, tầm một canh giờ sau ánh mắt của ngươi sẽ khôi phục bình thường, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy ta...”
Nhưng là, Diệp Bạch cũng không có ngay lập tức theo lời lão nhân kia nói, vẫn như cũ bảo trì bộ dạng cẩn thận, hỏi: “Cuối cùng ngươi là ai, giả thần giả quỷ, không dám ra đây gặp người?”
Thanh âm già nua kia nghe vậy thì tựa hồ như có chút tức giận, trầm mặc một lát rồi mới cất giọng nói: “Tên tiểu tử ngươi thật không biết tốt xấu, vọng động Vọng Khí quyết. Nếu không vận công khôi phục, chỉ sợ cặp mắt của ngươi từ ngày mai sẽ không còn thấy ánh mặt trời.”
Nói tới đây, thanh âm lão nhân dừng lại một lát, rồi lại tiếp tục nói: “Bất quá, tiểu tử ngươi cẩn thận như vậy, điểm này khiến ta rất mực tán thưởng. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu ta có thể gây bất lợi cho ngươi, từ thời điểm ngươi hôn mê tới giờ ta đều biết, nói ngươi tìm không thấy là tìm không thấy, ngươi không cần phải uống phí tâm tư. Đôi mắt của ngươi có bị hỏng hay không là do ngươi, ngươi làm thế nào thì làm, tất cả đều do chính ngươi!”
Những lời này vừa nói ra, thanh âm của lão nhân lập tức biến mất, vô luận Diệp Bạch dùng biện pháp nào cũng không có nửa điểm hồi âm khiến Diệp Bạch có chút không biết phải làm sao, nhưng trong lòng không khỏi phát lạnh. Lão giả này có thể lặng yên không một tiếng động ẩn náu bên cạnh mình, không bị mình phát hiện, hơn nữa thông qua lời nói có thể cảm nhận được vị lão nhân này cũng không có ác ý với mình. Nhưng lấy thực lực hiện giờ của chính mình, không ngờ vô luận tìm kiếm như thế nào cũng không tìm thấy nơi phát ra thanh âm. Thanh âm này tựa hồ như xuất hiện từ trong đáy lòng, lại tựa hồ như đến từ mọi nơi, không thể xác định rõ được phương hướng.
Do dự trong chốc lát, Diệp Bạch chỉ cảm thấy đôi mắt màu đen càng ngày càng trầm trọng. Vị lão giả kia nói “Vọng Khí quyết” rốt cuộc là cái gì, tại sao mình lại có được loại công quyết quái dị này? Hơn nữa, ánh mắt xảy ra dị biến rốt cuộc là do cái gì gây ra? Lão giả kia rốt cuộc là ai? Đêm qua trong lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình vốn đã trúng độc rất nặng, vô phương cứu chữa nhưng bây giờ vẫn còn sống, hơn nữa huyền khí trong cơ thể càng sâu hơn, cường đại hơn trước kia?
Diệp Bạch suy nghĩ vô số vấn đề trong đại não, nhưng cũng không thể nào tìm ra đáp án. Nhưng vừa lúc đó, Diệp Bạch hai mắt lại kịch liệt nhảy lên, chỉ cảm thấy một cơn đau thấu trời truyền đến khiến đầu hắn như bị tê liệt. Hắn không dám tiếp tục châm trễ, mặc dù không biết làm theo như lời nói của lão giả có kết quả hay không, nhưng một khi hậu quả thật sự giống như lời vị lão nhân đó nói... Diệp Bạch cảm thấy không lạnh mà run.
Suy nghĩ một chút, lời nói của vị lão nhân kia nó cũng đúng, nếu như muốn gây bất lợi cho mình hẳn lão nhân đó đã sớm động thủ, bởi sự chệnh lệch giữa hai bên là quá lớn, nếu không tìm thấy thì không cần phải tìm làm chi cho mệt óc.
Nghĩ đến đây Diệp Bạch lập tức xoay người, tựa lưng vào vách sơn động, chậm rãi ngồi xuống mà nhắm mắt vận công. Hắn chỉ cảm thấy trụ cột Huyền quyết mỗi một vòng hành công, sự đau đớn từ đôi mắt truyền đến giảm đi rất nhiều, cuối cùng còn truyền tới một cảm giác sảng khoái không nói nên lời, ánh mắt dần khôi phục về trạng thái tốt nhất.
Một canh giờ sau, Diệp Bạch đột nhiên mở đôi mắt, nhảy dựng lên, nhất thời trong sơn động liền phảng phát như có một luồng điện quang màu trắng chợt lướt qua. Diệp Bạch nhìn ngó xung quanh, nhịn không được lại tiếp tục kêu lên: “Tiền bối, tiền bối, ta tốt lắm, ta phải làm như thế nào mới có thể thấy người?!”
Cương ngạnh vô dụng, vậy phải yêu cầu một cách mềm mỏng. Từ trong đầu của Diệp Bạch thanh âm của lão giả quái dị vang lên, mang theo một chút tán dương gật gật đầu nói: “Không tồi, mới vừa nhập môn đã có thể đạt được cảnh giới Hư Thất Sinh Bạch*, ngươi so với ta năm đó mạnh hơn không ít. Cảnh giới kế tiếp chính là Luyện Mục Sinh Hồng*, tới khi đó ngươi mới có thể chân chính sử dụng Vọng Khí nhất quyết.”
Diệp Bạch nghe vậy, trong đầu không khỏi cảm thấy một trận mờ mịt, nhịn không được liền hỏi: “Tiền bối, Vọng Khí quyết rốt cuộc là điều gì xảy ra, ta tại sao lại luyện được? Tại sao ta hoàn toàn không biết?”
Lão giả trở nên trầm mặc, Diệp Bạch còn tưởng rằng lão đã rời đi. Qua một hồi lâu sau, thanh âm già nua kia mới tiếp tục vang lên, chỉ nghe lão có chút chậm rãi nói: “Ngươi muốn biết chuyện tình Vọng Khí quyết, vậy ngươi tiến vào đi...!”
“Tiến vào? Tiến vào nơi nào?” Diệp Bạch ngơ ngác run sợ hỏi, hắn nhìn khắp xung quanh cũng không thấy một địa phương nào gọi là cửa vào,. Đúng lúc này, đôi mắt của hắn truyến đến cảm giác đau xót, khối Tử thạch mà hắn cầm trên tay đột nhiên phát ra Tử quang mãnh liệt bao phủ cả sơn động. Diệp Bạch chỉ cảm thấy ánh mắt tối sầm, cảm giác như bị một hắc động hút vào, sau đó liền cảm giác được mình đang ở trong một tử sắc không gian kì quái.
Toàn bộ không gian lớn đến mức vô cùng vô tận, không cách nào tưởng tượng được, hoàn toàn là một màu tím. Nơi này giống như một hải dương màu tím, nhưng trên đỉnh đầu, trong hư không lại trôi nổi vô số chuôi lợi kiếm, có màu trắng, có màu đen, có màu đỏ, có màu vàng, có màu xanh biếc... Nơi nơi đều là kiếm giống như sao trên trời, vô cùng vô tận không thấy đầu thấy cuối, đơn giản đếm qua thì có khoảng trăm vạn chuôi kiếm!
Kiếm nơi này có thô, có nhỏ, có dài, có ngắn, có rộng, có hoa lệ, có giản dị, có linh khí bức người, có cái giống như một khối sắt, lại có cái hoa văn vạn trượng, có cái đen đúa không một chút thu hút. Kiếm nơi này muôn hình vạn trạng, không có mây chuôi là giống nhau, tựa hồ toàn bộ bảo kiếm của thế giới đều tồn tại ở nơi đây, khiến cho mỗi người khi lần đâu tiên nhìn thấy đều muốn nghẹn họng trân trối, không dám tin vào mắt mình.
Vạn kiếm kết hợp, dựa theo một loại phương thức huyền ảo, cao thâm tới cực điểm sắp đặt vị tri của các chuôi kiếm cùng một chỗ, nhưng đều có nhưng quy tắc dao động riêng biệt. Vạn kiếm chĩa thẳng xuống dưới, tạo nên một cỗ kiếm khí áp bức vô hình, có thể áp bách khiến con người kinh hãi khiếp đảm. Loại uy áp khủng bố đến cực điểm này, cho dù là Huyền Thánh đến đây, dưới tình huống này cũng phải căng thẳng không dám dao động dù chỉ là một ngón tay! Càng đừng nói đến Diệp Bạch hiện tại mới là Huyền giả. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã cảm nhận được áp lực kinh khủng do hàng loạt mũi kiếm gây ra khiến hơi thở trở nên dồn dập, sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng, cơ nhục toàn thân đều trở nên cứng ngắc, hai chân không tự chủ run rẩy lập cập, tựa như phải quỳ rạp xuống dưới ngàn vạn chuôi kiếm này!
Nhưng là, hắn lại gắt gao chống cự, tuyệt đối không chịu khuất phục. Từ khi sinh ra tới nay, hắn không lạy trời lạy đất, không có thứ gì có thể làm cho hắn quỳ xuống. Nhưng luồng uy áp này quá mức cường đại, cho dù hắn đã dùng tới toàn bộ lực lượng của bản thân thì hai chân vẫn dần dần cong xuống, mắt thấy sắp phải quỳ xuống mặt đất.
“Không, ta không phục!”
Hắn ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, đôi mắt bỗng nhiên lại giống hôm qua, trở nên đỏ ngầu như động vật cuồng hóa, gân xanh trên trán cuộn lên từng đường, cột sống ở lưng đnag gấp khúc tựa hồ dần thẳng như muốn đứng lên. Nhưng ngay lúc này, vạn kiếm áp lực lại tiếp tục tăng lên, cả người Diệp Bạch chỉ thiếu chút nữa là lập tức tên liệt ngã trên mặt đất, thân thể phát ra nhưng tiếng lách cách của xương cốt khiến hắn chỉ chực quỳ rạp xuống.
Trong ánh mắt hắn tràn ngập sự không cam lòng, phẫn nộ, bởi vì lực bất tòng tâm. Nhưng đúng lúc này, ở vô tận hư không, trong làn sương mù màu tím, thân ảnh một lão giả được phóng đại không biết bao nhiêu lần xuất hiện, hướng ngàn vạn chuối kiếm nơi này mà vung tay một cái. Nhất thời, tất cả uy áp từ ngàn vạn chuôi kiếm liền biến mất không thấy, toàn bộ bầu trời lại khôi phục lại một mảng tím mờ ảo, chỉ còn lại thân ảnh lão giả sừng sững đứng đó, phát ra quang mang vạn trượng, trở thành trung tâm của vô tân hư không. So sánh với nhau thì Diệp Bạch quá nhỏ bé, thật không đáng làm một hạt bụi, mặc cho gió mưa vần vũ không biết trôi giạt tới nơi nào.
“Ngươi làm gì?” Nhưng thấy vậy, Diệp Bạch không thể kiềm chế được cơn giận của mình, hướng thân ảnh lão giả khổng lồ trong hư không mà lớn tiếng quát hỏi, hoàn toàn không một chút e ngại.
Lão giả thấy thế, biểu tình trên mặt hiện lên một chút tán thưởng, đáp: “Không tồi, không tồi, tiến nhập Kiếm Cảnh dĩ nhiên cũng đạt được ý chí lực nhất cấp. Với trình độ này, trong vòng ba trăm năm qua tuyệt không có người thứ hai, tốt...! Quả nhiên ta không nhìn nhầm người...!”
Nhìn thần sắc của Diệp Bạch vẫn phẫn nộ và khó hiểu như cũ, lão giả tiếp tục mỉm cười nói: “Rất tốt, ngươi không phải muốn biết nơi đây là địa phương nào sao, ta là người như thế nào sao, vậy hãy đi theo ta, tất cả mọi chuyện ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi chính là người đầu tiên trong ba trăm năm qua, bước vào Kiếm Cảnh không gian!”
---------------------------
*Thiên tác đại trận, vạn kiếm vi binh: vạn kiếm tạo thành một đại trận lớn bằng cả bầu trời.
*Hư Vô Hóa Bạch, Luyện Mục Sinh Hồng: Hư Vô Hóa Bạch- hai đồng tử từ lúc ban đầu dần chuyển hóa thành màu trắng. Luyện Mục Sinh Hồng- hai đồng tử biến thành màu đỏ(chú ý là nó khác với hai mắt cũng đỏ lên ở thời điểm tức giận)
@by txiuqw4