Chỉ có rất ít người là xoay chuyển đưa mắt nghiêm nghị nhìn Diệp Bạch, cảm thấy có gì dó không đúng.
Không phải là thứ bỏ đi, thanh kiếm này thực sự là một thanh cực phẩm thượng giai bảo kiếm sao?
Có ít người thì thào tự nói ở trong lòng, thiếu niên này lộ ra vẻ trịnh trọng không giống như là đang làm bộ.
Một thanh kiếm tam giai trung cấp hạ phẩm đặt ở nơi này thật là kỳ quái, khả năng này thật là quá nhỏ, cho nên bọn họ cũng rất nghi ngờ.
Nếu như thanh kiếm này là tam giai trung cấp mà là tam giai cao cấp thì không phải là đã giải thích được rồi sao?
Nhưng điều này làm sao có thể được, ở trong kiếm thất này, có rất nhiều hảo thủ luyện kiếm, phẩm kiếm đều rất có kinh nghiệm, bọn họ chẳng lẽ giám định còn phạm sai lầm sao? Chẳng lẽ không bằng một tên đệ tử ngoại tông Tử Cảnh Cốc, không thể nào!
Không ai tin rằng Diệp Bạch phẩm kiếm còn cao hơn các đại sự đúc kiếm ở đây, bởi vậy trong lòng bọn họ vô cùng mâu thuẫn.
Chỉ có hai người Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan là tin tưởng, bất kể Diệp Bạch nói gì các nàng đều cảm thấy đúng.
Các nàng ở xung quanh, nhịn không được mà nhìn thanh kiếm trước mắt, tất cả đều kinh hãi không thôi, thanh kiếm này thực sự là cực phẩm thượng giai sao, nếu như không phải là Diệp Bạch nói thì các nàng cũng không tin vào hai mắt của mình.
Đừng nói là Hoàng Linh xuất thân từ đệ tử trong gia tộc mà Cốc Tâm Lan cũng chưa từng nhìn thấy thanh kiếm thượng giai nào. Dù sao những thứ này đều là những bảo vật trấn tông, những đệ tử bình thường đều không có khả năng nhìn thấy.
Tuy nhiên, mặc dù hai người đối với thanh Hư Vĩ Lục xà này không muốn rời tay nhưng dù sao bản tính của cả hai vẫn hồn nhiên, không có tâm tư tham lam, điều này so với nhữn người khác thì tốt hơn rất nhiều. Một thanh cực phẩm thượng giai trước mắt mà không động tâm, đúng là không có mấy người làm được.
Lão nhân kia nhìn Diệp Bạch, thản nhiên nói:
- Ngươi xác định thanh kiếm này chính là một thanh bảo kiếm thượng gaii, không phải là tam giai trung cấp chứ?
Diệp Bạch kiên quyết gật nhẹ đầu, dứt khoát nói:
Xác định.
Lão nhân trầm mặc nửa ngày, mọi người tưởng rằng lão định chỉ ra sai lầm của Diệp Bạch, thì bỗng nhiên lão cười một tiếng nói:
- Hảo hảo hảo, quả không hổ danh là đệ tử của Tử Cảnh Cốc, có nhãn lực này, tiền đồ của ngươi đúng là bất khả lượng. Thanh kiếm này đã được cố ý làm ra một chút chướng nhãn pháp, để cho người ta phán đoán sai lầm, vậy mà vẫn không làm khó được ngươi. Cả Bái Kiếm cốc, chú kiếm sư vô số, nhưng số người có thể phát hiện ra sự dị thường của thanh kiếm chắc chắn không có nhiều hơn ba người.
Nhưng ba người này đều là những người đúc kiếm đã mấy chục năm, thậm chí là tuyệt đỉnh cao thủ, không ai tuổi tác còn trẻ, cả đời của bọn họ liên hệ với kiếm, kiếm thuật thâm bất khả trắc. Tuy vậy bọn họ cũng chỉ có thể gượng ép mà nhìn ra, mà thanh niên này vẫn chưa tới hai mươi tuổi, không trải qua tu luyện mà có nhãn lực như vậy, thật khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Lão giả này chính là vị Chú kiếm đại sư đứng thứ hai ở Bái Kiếm cốc, ở Bái Kiếm cốc có địa vị rất cao, được nhiều người tôn sùng.
Bái kiếm cốc lấy kiếm làm thứ cao nhất, kiếm sư đúc kiếm vì thế mà cũng có địa vị cao trong cốc, thậm chí còn cao hơn cả trưởng lão nội tông chỉ dưới một mình gia chủ. Trừ gia chủ Thẩm Ngạo Thiên ra không có ai có thể điều động bọn họ làm việc.
Mà bọn họ đúc kiếm cũng không cần phải nghe lệnh bất kể kẻ nào, bình thường nuôi hoa dưỡng thảo, thụ hưởng đãi ngộ của thái thượng trưởng lão, được vinh dự trả thù lao, cho nên ngay cả các tông chủ của các tiểu phải cũng không dám chậm trễ với bọn họ.
Trong tay hắn bố trí Chươnứg Pháp nhãn, cái này mà truyền đi thì đủ để chấn động cả Lam Nguyệt công quốc, danh động thiên hạ. Mà Diệp Bạch lại không biết, hắn nhìn ra sự ngụy trang của thanh kiếm này cũng có phần của may mắ.
Thủ đoạn của công bố đại sư thường nhân há có thể phỏng đóan, nếu như không phải Vọng Khí thuật có thể bài trừ tất cả mê chướng thì Diệp Bạch cũng không nhìn ra được như vậy, Vọng Khí thuật vô cùng mạnh mẽ tuy nhiên muốn nhìn thấy tất cả thì cũng ít nhất phải đạt tới tầng thứ ba, Bằng Sinh tử điện mới có thể, với thực lực hiện tại của Diệp Bạch, không thể nào phá giải hết đượ.
Vọng Khí quyết tầng thứ nhất là Hư Thất sinh bạch, tầng thứ hai là Luyện Mục Sinh hồng, tầng thứ hai là Luyện Mục Sinh Hồng, tầng thứ ba là Bằng Sinh Tử điện, tầng thứ tư là Động Sát nhập vi, tầng thứ năm là Vô Trung sinh hữu. Diệp Bạch hiện tại chỉ mới luyện tới tầng thứ hai là Luyện Mục sinh hồng, còn cách tầng thứ ba một khoảng cách tuy nhiên vừa rồi hắn đã toàn bộ vận dụng năng lực, trong nháy mắt một phần ngàn đã có thể tiến nhập vào tầng thứ ba Bằng Sinh Tử Điện.
Lão giả kia xem ra cũng không biết hắn biết được là do vận khí, còn tưởng rằng hắn thật sự nhờ vào trình độ phẩm kiếm của mình, mà nhìn ra phẩm giai chân thật của thanh kiếm cho nên mới kích động như vậy. Lão nhìn về phía Diệp Bạch, trong mắt có một vẻ đắc ý, vui sướng không thể hiểu nổi, toát ra một mảng hồng quạng
Lão nhìn thấy Diệp Bạch dò xét thanh kiếm, liền thuận miệng thử thách, không ngờ Diệp Bạch lại thật sự trả lời được.
Hiển nhiên, Diệp Bạch là một kỳ tài phẩm kiếm hiếm thấy, thậm chí đáng để thu nhận làm đồ đệ, đáng tiếc Diệp Bạch lại là đệ tử của Tử Cảnh Cố.
Ánh mắt của lão đánh giá Diệp Bạch vài lần, thấy rằng tuy Diệp Bạch trẻ tuổi nhưng không hề kiêu ngạo siểm nịnh hay đắc ý thì càng mừng rỡ, ánh mắt chớp chớp vài cái rồi cười nói.
Tiểu huynh đệ, trình độ phẩm kiếm của huynh đệ cao như vậy không biết là truyền thừa từ ai, không biết phẩm kiếm thập yếu là gì không?
Diệp Bạch trầm ngâm một chút rồi mới đáp:
- Thứ nhất là nghe thanh âm, thứ hai là nhìn khí sắc, thứ ba là quan sát phong mạo, thứ tư là tìm hiểu tài liệu đúc kiếm, thứ năm là công ghệ, thứ sáu là nhìn bề ngoài, thứ bảy là kiểm tra thân kiếm, thứ tám là nhìn cảm giác, thứ chín là cảm giác bằng tay, thứ mười.. cái thứ mười này thì nếu như người và kiếm không thích hợp với nhau thì cho dù một thanh kiếm mạnh không phù hợp với chủ nhân thì cũng là phế vật mà thôi còn một thanh kiếm tuy phẩm giai không cao nhưng nếu như phù hợp thì cũng phát huy ra uy lực lớn.
Lão giả chớp chớp mắt, ca ngợi nói:
- Không sai, tiểu huynh đệ quả nhiên là cao thủ phẩm kiếm, lão phu quả nhiên là không nhìn lầm người, một thanh bảo kiếm tốt thì cần phải có mười yếu quyết này, nghe thanh âm của kiếm có thể biết được linh tính, nhìn khí sắc có thể quan sát phong mạo, nhìn tinh thần có thể kéo tâm trí của con người vào, giám định tài liệu có thể cho biết thanh kiếm này có thể chắc chắn bao nhiêu. Mà cùng một tài liệu, cùng một công nghệ ở cách Đúc kiếm đại sư khác nhau ra những thanh kíêm hòan tòan không giống nhạu Về phần điểm thứ sáu, nhìn bề ngoài, rất nhiều người xem nhẹ điều này, các kiếm khách dùng một thanh bảo kiếm, không ngại gian khổ trèo đèo lội suối, ra sức truy cầu, thậm chí liều chết đổi lấy nhưng lại không coi trọng bề ngoài, thậm chí chẳng thèm ngó tới, nhưng bọn họ không biết, một thanh kiếm phải có linh tính danh khí vẻ bề ngòai cũng là một tiêu chuẩn lớn.
- Nếu như một người coi trọng bảo kiếm của mình, thì thanh kiếm chắc chắn sẽ rất sạch, không nhiễm một hạt bụi, nhưng nếu gặp phải người không coi trọng bảo kiếm, thì cho dù đeo trên người một thanh danh kiếm thì cũng không dùng được nó, bảo vật bị bỏ đi.
Diệp Bạch cẩn thận nghe những lời này, chẳng hiểu tại sao lão giả kia lại muốn giải thích cặn kẽ như vậy, nhưng hắn vẫn yên lặng lắng nghe, trong lòng hắn biết những điều này rất bổ ích.
Diệp Bạch giờ mới biết thứ mà mình học được chỉ là thứ nhập môn trụ cột mà thôi. Những cấp bậc trên, Diệp Bạch chưa học qua, hắn cũng không biết, hắn phát hiện ra cũng tòan bộ dựa vào Vọng Khí thuật mà thôi.
Cho nên lúc này nghe lão giả giải thích hắn mới biết rằng mình kiến thức rất nông cạn.
- Phẩm kiếm thứ mười, rất trọng yếu, đó chính là phải xem xét thân kiếm, đánh giá đường vân của thanh kiếm, xem nó có thẳng tắp có hình thành rãnh máu hay không. Sau đó dùng năm ngón tay trái vỗ nhẹ lên thân kiếm, thử độ co dãn của nó.
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, đôi mắt quang mang chớp động, cản thận đem những điều này khắc vào nội tâm, tuy trong lòng hắn biết rằng mình không có nhiều khả năng dùng tới nhưng cơ hội như vậy không phải là ai cũng có cho nên hắn dĩ nhiên không bỏ qua.
Lão giả cuối cùng trịnh trọng nói:
- Cuối cùng chính là phải trực tiếp chạm tay vào mũi kiếm,dùng hơi thở tiếp cận kiếm, cái này vô cùng nguy hiểm, một khi là lợi kiếm có thể đả thương tính mạng của con người.
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, lão giả kia lúc này mới cười cười.
Cuối cùng ba điểm, chính là ba điểm quan trọng nhất, chính là nắm lấy cảm giác, xem có thích hợp hay không.
Có rất nhiều điều, tuy nhiên một thanh hảo kiếm điều quyết định nhất chính là có thích hợp với mình không. Một kiếm khách không thể bỏ qua chuyện kiếm nặg nhẹ, nếu như một thanh kiếm rút ra mà có cảm giác nặng mà khi cầm kiếm huy động lại nhẹ như không có gì thì đó chính là kiếm thượng phẩm. Lúc tạo kiếm cần phải xử lý nhiệt, điểu chỉnh thăng bằng cho thanh kiếm, để cho người sử dụng cảm giác vừa tay, cổ tay cũng không bị thương thì mới làm được điều nàỵ
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, khom lưng hướng về phía lão giả mà nghiêm trang nói:
- Được đại sư chỉ bảo, Diệp Bạch vô cùng cảm kích, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.
Lão giả thấy vậy thì đỡ Diệp Bạch dậy.
- Hậu sinh khả úy, trường giang sóng sau đè sóng trước, người mới thắng người cũ, ngươi tuổi còn trẻ mà đã giỏi giang như vậy, ta đây vô cùng nể trọng, cho nên không cần phải như vậy, đây là chuyện tan nên làm.
Nói đến đây, lão chuyển giọng nói tiếp:
Đây là đạo phẩm kiếm, ngươi phải nhớ kỹ, phẩm kiếm tuy mạnh, nhưng có thể chọn ra một thanh hảo kiếm, nuôi dưỡng kiếm đạo mới là điều trọng yếu. Điều này ngươi cần phải nhớ lấy, một thanh bảo kiếm cần phải được bảo dưỡng, nếu không nó cũng sẽ trở thành một khối sắt vụn, danh khí tổn hại.
Nói đến đây lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
Ở Bái Kiếm cốc một thanh kiếm mới được đúc mỗi ngày phải bảo dưỡng một lần, những tông môn khác cho dù không chịu khó như vậy thì cũng ba ngày bảo dưỡng một lần, nếu không nó sẽ trở thành phế kiếm.
Cứ như vậy một năm sau thì mười ngày một lần, hai năm sau thì mười lăm ngày, ba năm thì hai mươi lăm ngày, bốn năm thì một tháng. Một thanh kiếm sau khi trải qua bảo dưỡng bốn năm sẽ xuất hiện quang mang, thần diệu vô cùn. Sau đó bảo dưỡng tiếp nửa năm nữa sẽ có một loại khí chất, vĩnh viễn có thể bảo vệ không bị tổn hại.
Nói đến đây, lão giả bỗng nhiên lấy từ trong người ra một quyển sách màu lam đưa tới trước mặt Diệp Bạch:
- Đây là bản đúc kiếm mà ta tâm đắc nhất, ở trong này có sáu mượi đúc kiếm, phẩm kiếm ta tâm đắc nhất, cái này ta tặng cho ngươi. Tuy chúng ta không có quan hệ thầy trò nhưng ngươi còn trẻ tuổi mà đã có nhãn lực phẩm kiếm như vậy, chỉ cần sau này không hoang phế thì sẽ trở thành đại sự dương danh thiên hạ.
Diệp Bạch liền tiếp nhận, hắn nhìn thấy bốn chữ Chú Kiêm Bát pháp to thì dở khoác dở cười, thế mới biết vừa rồi lão nhân nói nhìn ra sự thần diệu của thanh kiếm thứ năm sẽ có thứ tốt tặng cho mình, hóa ra là thứ này.
Hắn phẩm kiếm, đúc kiếm toàn bộ nhờ vào Vọng Khí quyết, không phải nhờ vào những bí quyết như vậy. Thiên hạ số người phẩm kiếm cao hơn hắn không có mấy người, bí lục mà lão giả này tâm đắc, đối với hắn không có tác dụng gì nhiều.
Tuy nhiên hắn vẫn nhận, tuy tạm thời không có tác dụng nhưng chuyện sau này ai có thể biết được. Huống chi loại vật này ai cũng không chê ít, tuy với mình là gân gà nhưng trong mắt người khác chính là một vật báu vô giá.
@by txiuqw4