Chín giờ sáng, bầu trời trong lành, không có một gợn mây.
Dưới mảnh trời xanh, Thẩm Dịch đứng đó, ngước cổ nhìn thiên không.
Ánh mặt trời đâm vào khiến hắn có chút mở không ra mắt, nhưng hắn vẫn rất cố chấp nhìn lên trời, sống chết không chịu cúi đầu.
“Này, đang nhìn cái gì thế? Đợi trời sập à?” Ôn Nhu đi tới, dùng báng súng tiểu liên trong tay khều khều hắn.
“Nhìn khí trời, thời tiết thật tốt a.” Thẩm Dịch lẩm bẩm.
“Vậy thì sao?” Ôn Nhu không rõ thời tiết có gì hay mà nhìn.
“Ngày hôm qua có một người Hà Lan đang nghe radio, đài khí tượng bảo hôm nay sẽ đổ mưa, hơn nữa là mưa to. Ngươi xem khí trời, giống bộ dạng muốn trút mưa to không?”
Ôn Nhu cũng ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó lắc đầu: “Đây không thể nào.”
“Đài khí tượng bình thường rất ít khi báo sai loại khí trời mưa to này. Nhưng là lúc này lại sai vô cùng không hợp thói thường. Cô không cảm thấy kỳ quái sao?” Thẩm Dịch ngưỡng cổ đã bắt đầu thấy mỏi, rốt cục cúi đầu xuống.
“Ý của anh là…”
Thẩm Dịch đi đến trước đường cái, tiện tay cầm lên kính viễn vọng trong tay Ôn Nhu, gác trên sống mũi nhìn phương xa: “Bởi vì đô thị không cho phép. Nếu thực sự mưa to, tiến công của người Đức sẽ phải chịu rất ảnh hưởng lớn, ngày cuối cùng của chúng ta chúng ta, sẽ trở nên nhẹ nhõm vô cùng…”
“Anh nói là thế công của người Đức hoàn toàn do đô thị khống chế?”
“Đúng đấy. Nếu như nói đây là một trò chơi, như vậy đô thị chính là GM (Game Master – người điều hành game), GM một mực điều khiển tiến trình trò chơi.” Thẩm Dịch trả kính viễn vọng lại cho Ôn Nhu: “Bây giờ là chín giờ sáng, cách thời gian nhiệm vụ chấm dứt còn có 23 giờ. Người Đức vẫn chưa tới, dựa trên thời gian gián đoạn mỗi lần tấn công mà nói, đúng ra bọn hắn nên khởi xướng tấn công từ một tiếng trước. Nhưng đến giờ chúng ta ngay cả bóng dáng bọn chúng cũng không thấy.”
“Đây không phải là chuyện tốt sao?” Hồng Lãng cùng Kim Cương bước tới.
“Trước khi máy bay ném bom xuất hiện, mọi người không phải cũng cho rằng xe tăng tới ít là chuyện tốt sao?” Thẩm Dịch trả lời.
Kim Cương lập tức ý thức được ý tứ trong lời của Thẩm Dịch: “Ngươi nói là, đô thị tận lực hoãn lại người Đức tiến công, không phải để trợ giúp chúng ta, mà là do thế công cuối cùng sắp tới sẽ phi thường cường đại.”
“Chỉ sợ sẽ là như vậy.” Chân mày Thẩm Dịch nhíu chặc: “Cường đại đến độ đô thị không thể không lo lắng chúng ta căn bản ngăn không được làn sóng tiến công này, cho nên mới kéo thời điểm tiến công dài ra.”
“Móa nó, sẽ không thực sự điều toàn bộ cả hai Sư đoàn tăng đến đây đi?” Hồng Lãng nhếch miệng.
“Theo lý là không nên. Xem xét từ những đợt tiến công lần trước, có thể thấy đô thị vẫn luôn một mực khống chế thực lực phe tiến công, tiến hành gia tăng tự động. Điều này nói rõ lúc trước chúng ta dự đoán đã đúng, giành lại cầu lớn càng sớm, hậu kỳ muốn đối mặt quân Đức tiến công sẽ càng mạnh. Nhưng hôm nay là ngày cuối cùng, chỉ sợ sẽ không dựa theo lệ cũ gia tăng tự động này nữa. Nói một cách khác, tiến công quy mô đã là tất nhiên. Chỉ là không biết quy mô tới trình độ nào?”
Thẩm Dịch vừa mới dứt lời, Huyết Tinh văn chương trên tay mọi người đột nhiên đồng thời phát ra đinh một tiếng.
Huyết Tinh văn chương nhắc nhở: Quân Đức sẽ khởi xướng tiến công vào khoảng hai giờ chiều. Vì lần tiến công này là lần cuối cùng, cần phải phòng thủ nó đến khi thời gian còn lại chấm dứt, cầu lớn không mất, nhiệm vụ hoàn thành.
Lần này tiến công quân Đức sẽ xuất động hai mươi lăm khung máy bay ném bom, sáu mươi chiếc xe tăng, một trăm hai mươi cửa pháo tự hành, 1500 binh sĩ, xin tất cả mạo hiểm giả chuẩn bị sẵn sàng.
“Mịa nó! Khốn nạn!” Vừa nhìn thấy nhắc nhở này, tất cả mạo hiểm giả tất cả đều nổ tung, đầu óc hỗn loạn, la to: “Đô thị đây là ý gì? Hai mươi lăm khung máy bay ném bom, sáu mươi chiếc xe tăng, một trăm hai mươi cửa pháo tự hành, cmn không để cho người ta sống rồi hả? Sao nó không kêu chúng ta tự sát tập thể luôn cho rồi!”
Hồng Lãng cũng gấp.
Lần này binh lực tiến công khổng lồ đến mức có thể một hơi phá hủy một Sư đoàn bộ binh, chỉ bằng mấy trăm mống Tiểu đoàn lính dù số 2, thêm vào 15 cái mạo hiểm giả sót lại, hơn nữa có hai người là không có lực chiến đấu đấy, lấy cái gì đi ngăn cản?
Mà ngay cả Thẩm Dịch cũng ngây dại.
Mặc dù đã đã có chuẩn bị tâm lý, hắn vẫn không nghĩ tới một đợt tiến công cuối cùng này sẽ kinh khủng đến thế, điên cuồng đến thế, binh lực tăng lên khoảng chừng gấp mười lần.
Ở đâu ra nhiệm vụ độ khó ban đầu? Rõ ràng là đối xử bọn họ thành mạo hiểm giả thâm niên.
“Không lý nào!” Thẩm Dịch lắc đầu liên tục: “Tại sao có thể như thế? Không lý nào sẽ cường đại đến vậy, đợt này căn bản là không có cách nào ngăn cản. Hồng Lãng!”
Thẩm Dịch xông lại nắm cổ Hồng Lãng nghiêm hỏi: “Ngươi không phải đã nói Huyết Tinh đô thị sẽ không cho nhiệm vụ chết chắc sao?”
Hồng Lãng hô to: “Ta làm sao biết? Ta biết đều là nghe những mạo hiểm giả thâm niên kia nói. Là bọn hắn nói, Huyết Tinh đô thị chưa bao giờ cho nhiệm vụ chết chắc, chỉ cần đủ cẩn thận, chung quy sẽ có biện pháp vượt qua!”
“Ngươi nói chung quy sẽ có biện pháp?” Thẩm Dịch hỏi gắt.
“Phải đấy!” Hồng Lãng hét lớn.
Thẩm Dịch chậm rãi buông Hồng Lãng ra, hắn gật gật đầu: “Ta hi vọng là ngươi nói thật, nếu là vậy, như thế có thể giải thích vì sao đô thị muốn cho chúng ta biết sớm 5 tiếng đồng hồ trước khi người Đức tiến công, thậm chí còn nói cho chúng ta biết cụ thể binh lực quân Đức. Nó chính là muốn cho chúng ta thời gian đi suy nghĩ, đi chuẩn bị, đi giải quyết vấn đề này. Nếu thật là vậy đấy, nên có biện pháp, chỉ xem chúng ta có thể phát hiện hay không.”
“Biện pháp gì?” Hồng Lãng vội hỏi.
Thẩm Dịch rất không chịu trách nhiệm xòe hai tay ra: “Ta cũng không biết, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng đi. Trước khi người Đức chính thức khởi xướng tiến công, nếu nhóm chúng ta nghĩ không ra biện pháp giải quyết vấn đề, vậy e chỉ có một con đường chết.”
Thời gian, trôi qua từng phút từng giây, mỗi người đều đang khổ sở suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ thoạt nhìn căn bản không cách nào hoàn thành này.
Thẩm Dịch ngồi trên lọng xe tăng, hút hết điếu này đến điếu khác, trán đã nhăn lại thành ba đường thẳng sâu.
Ôn Nhu chạy tới ngồi xuống cạnh hắn hỏi: “Có nghĩ ra biện pháp gì hay không?”
Thẩm Dịch lắc đầu, động tác này lại để cho đáy lòng Ôn Nhu mát lạnh.
Thẩm Dịch nói: “Bất quá có một vấn đề khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quái, có lẽ có thể tìm tới cửa vào.”
“Gì vậy?” Ôn Nhu hỏi.
Thẩm Dịch không trả lời, hắn phủi phủi khói bụi, sau đó hô một tiếng: “Kim Cương!”
Kim Cương bước đi thật nhanh tới: “Như thế nào? Nghĩ ra cái gì rồi?”
“Còn chưa có, bất quá có chuyện không thông cho lắm. Anh có phát hiện hay không… Lần tiến công này phối trí binh lực, có chút kỳ quái?”
Kim Cương gật gật đầu: “Ta vừa mới cũng nghĩ đến vấn đề này. Trong đợt tiến công cuối cùng, đáng sợ nhất kỳ thật không phải xe tăng, không phải máy bay, mà là một trăm hai mươi ổ hỏa pháo kia, con số này quá dọa người.”
“Có thể vấn đề ở đây. Đóng tại Arnhem chính là hai Sư đoàn tăng, nói bọn hắn có pháo, chuyện này cũng không quá kỳ lạ quý hiếm, nhưng là nói pháo đánh chủ lực, thế nào nghe cũng thấy ly kỳ. Đằng kia rõ ràng chẳng phải là Sư đoàn pháo binh a.”
“Ý của ngươi là…”
Thẩm Dịch quơ quơ tay: “Tóm lại tôi cảm thấy đây chính là mấu chốt. Đô thị nhất định lưu lại cho chúng ta một cửa, một trăm hai mươi ổ hỏa pháo này, chính là một cái manh mối rõ ràng.”
Kim Cương suy tính một hồi gật đầu: “Nói thử cái nhìn của ngươi xem.”
“Trước kia lúc đi học, thường thích xem sách chiến tranh. Nhớ rõ có vị tướng quân đã từng nói qua một câu nói như vầy: Phòng thủ mà không có năng lực phản kích, là phòng thủ nhất định thất bại, bởi vì ngươi chỉ có thể bị kẻ địch đè lên đánh. Trong lúc phòng thủ, bắt lấy thời cơ mấu chốt tiến hành phản kích, có khi sẽ đưa đến hiệu quả không ngờ.”
Ôn Nhu và Kim Cương liếc nhìn nhau, Hồng Lãng cùng mấy mạo hiểm giả khác cũng đã nghe được lời Thẩm Dịch nói, nhao nhao vây quanh.
Có người kêu lên: “Thẩm ca, ý của ngươi là, lần này đô thị cho ra cơ hội, kỳ thật chính là phản kích. Nhưng chúng ta làm sao phản kích đâu này?”
“Sặc điệu rơi pháo của chúng.” Thẩm Dịch trả lời chém đinh chém sắt.
“Làm thế nào? Đây chính là một trăm hai mươi khẩu.”
“Ta cũng không biết.” Thẩm Dịch rất bất đắc dĩ xòe tay: “Ta chỉ biết là đây là mấu chốt của vấn đề, nhưng không biết giải quyết như thế nào.”
Đề ra vấn đề vĩnh viễn so giải quyết vấn đề dễ dàng hơn nhiều, đối với chuyện này, hiện tại Thẩm Dịch cũng không nghĩ ra được chủ ý gì.
Ngược lại là Ôn Nhu mắt sáng rực lên.
Nàng nói: “Ta nhớ được trong lịch sử Thế Chiến thứ hai, đã từng phát sinh qua một trường hợp tương tự có thật. Có một lần quân Đức cùng quân Mỹ tiến hành đối oanh trận pháo. Hòng đả kích đối thủ nhanh hơn ác hơn, người Đức đã kéo tất cả đạn pháo của bọn hắn lên tuyến pháo đầu trên trận địa. Ngay lúc đó trận địa pháo binh nước Mỹ đang ở vào biên giới tan tác. Kết quả cũng không biết là ai đánh lệch đi một cửa pháo, một phát pháo đạn đánh tới rừng cây bên cạnh, trúng ngay kho đạn phe Đức, kết quả đã tạo thành một hồi nổ lớn. Tất cả đạn pháo toàn bộ tạc hủy không nói, còn ngay tiếp theo tạc hủy hơn mười ổ hỏa pháo, nổ chết trên trăm tên lính Đức. Kết quả lần chiến đấu kia, quân Mỹ thu được toàn thắng mà kết thúc.”
Tất cả mọi người nghe được đều là ngẩn ngơ.
Có người kêu lên: “Ngươi nói là hiện tại người Đức khả năng cũng sẽ trực tiếp kéo toàn bộ đạn pháo của mình lên tiền tuyến trận địa luôn? Tái diễn lại một lần lịch sử Thế Chiến thứ hai chân thật?”
“Có khả năng này.” Thẩm Dịch lập tức kêu lên: “Đô thị sẽ cho chúng ta manh mối, nhưng sẽ không cho chúng ta manh mối quá rõ ràng, sẽ cho chúng ta cơ hội sinh tồn, nhưng sẽ không cho chúng ta cơ hội sinh tồn quá dễ dàng. Cho nên nói theo xác xuất, khả năng này vô cùng lớn. Mà cân nhắc từ tâm tính người Đức, xác thực bọn hắn cũng không cần lo lắng bị chúng ta phản kích.”
“Nhưng nếu không phải đâu này?”
Thẩm Dịch buông tay: “Cạm bẫy cùng cơ hội có đôi khi chính là đi cùng nhau.”
Lời này nói có lý, tất cả mọi người lâm vào trong trầm tư.
Kim Cương suy tính một hồi: “Thẩm Dịch, như vậy ý của ngươi chính là chủ động xuất kích, nổ rớt kho đạn người Đức hả?”
Thẩm Dịch gật gật đầu: “Chúng ta không có cơ hội lựa chọn khác.”
Ôn Nhu hỏi: “Ai sẽ đi làm việc này?”
Những lời này vừa ra, tất cả mọi người trầm mặc lại.
Người nào cũng biết, đi phá hủy trận địa pháo, tuyệt đối là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, đây chính là hành động dưới mí mắt người Đức.
Ánh mắt Thẩm Dịch tại chỗ quét một vòng toàn bộ mạo hiểm giả, tất cả mọi người cúi đầu xuống mấy ngón chân.
Thẩm Dịch cười cười: “Các ngươi đã không có người muốn đi, vậy ta đi cho.”
Tất cả mọi người là ngẩn ngơ.
Hồng Lãng rống lên: “Tiểu tử ngươi thực không muốn sống nữa à? Một người đi xông trận địa pháo binh Đức?”
Thẩm Dịch hỏi lại: “Nếu quả thật có thể nổ rớt kho đạn, lại giải quyết thêm chút ít pháo, ngươi nói đô thị sẽ cho ta bao nhiêu độ cống hiến?”
Hồng Lãng mặt lập tức xụ xuống: “Ca ca, ngươi cũng quá muốn tiền không muốn mạng đi à nha.”
Kim Cương cũng nói: “Huynh đệ, nghe ta một câu, ngươi tốt nhất đừng làm chuyện này, cứ để cho người có năng lực trốn chạy khỏi chết đi làm hay hơn.”
Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Việc này chỉ có thể tự nguyện. Giống như loại nhiệm vụ chịu chết này, anh không có khả năng bắt buộc bất luận kẻ nào đi làm. Cho dù bắt buộc, cũng kết thúc không hoàn thành nhiệm vụ. Đã không có người tự nguyện, cũng chỉ có thể tôi xuất đầu.”
“Tôi đi với anh.” Ôn Nhu kêu lên.
Thẩm Dịch điều chỉnh sắc mặt: “Cô đừng đến tham gia náo nhiệt.”
Ôn Nhu cười lạnh: “Anh cần tôi tiến hành trinh sát giúp anh.”
“Tại đây cũng cần.”
“Nhưng nơi này có lưu đường thất bại, chỗ của anh không có… Anh phải duy nhất một lần thành công!” Ôn Nhu thái độ rất kiên quyết.
Ôn Nhu nói rất đúng, nhiệm vụ hủy trận pháo chỉ có một hai người tiến đến chấp hành, thế nên bọn họ vốn không cho phép có bất kỳ sơ hở. Năng lực trinh sát của Ôn Nhu có thể mang đến tiện lợi cực lớn cho Thẩm Dịch, khiến hắn trong quá trình chấp hành nhiệm vụ tận khả năng cân nhắc đến hết thảy biến cố.
Thẩm Dịch bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được rồi, còn có ai muốn cùng ta đây?”
Kim Cương chính muốn nói chuyện, Thẩm Dịch ngăn cản hắn: “Kim Cương anh phải ở lại đây, nơi này là chủ trận đấy, cần có người chỉ huy. Tôi không tại, tất cả dựa vào anh chăm lo chống đỡ qua cửa ải này.”
Kim Cương chính muốn nói gì, Thẩm Dịch đã tiến đến bên tai Kim Cương: “Nhóm mạo hiểm giả này trừ mấy người các anh ra, những người khác tôi một tên cũng không tin được. Tôi cũng cần anh giúp tôi bảo vệ tốt mập mạp chết bầm. Lão tử vào sinh ra tử có thể được hình thức hồi báo loại gì đều rơi ở trên người hắn.”
Hắn cho bộ ngực Kim Cương một quyền, Kim Cương có chút ngây cả người, rốt cục cười gật đầu: “Được, lần này chỉ cần mọi người có thể còn sống trở về, mặc kệ ngươi nhận được tưởng thưởng gì, tất cả mọi người tại đây đều nợ ngươi ân tình.”
Hồng Lãng thở dài: “Đã như vậy, Thẩm Dịch, ta cũng đi với ngươi.”
“Không, ngươi cũng lưu lại, ta cùng Ôn Nhu hai người đã đủ rồi.” Nói xong Thẩm Dịch tiến đến bên tai Hồng Lãng: “Xin nhờ, một đám đàn ông mới có một vị mỹ nữ như vậy, ngươi thật muốn cùng huynh đệ ta đoạt à?”
Hồng Lãng ngơ ngác nhìn Thẩm Dịch, hắn đương nhiên biết rõ đây chỉ là Thẩm Dịch tìm cớ, kể cả nhắc nhở cho Kim Cương, cũng đều là tìm cớ. Mập mạp chết bầm mặc dù có khả năng giúp Thẩm Dịch gia tăng ban thưởng, nhưng cũng chỉ là khả năng mà thôi.
Hắn hướng Thẩm Dịch giơ ngón tay cái lên: “Đừng nói nữa, ta biết tiểu tử ngươi đầy nghĩa khí, các ngươi đi thôi, chỉ cần pháo không thể phát uy, ta cam đoan cầu lớn này không có bất cứ chuyện gì.”
“Hai mươi lăm khung máy bay ném bom, sáu mươi chiếc xe tăng, một ngàn năm trăm tên lính Đức, đừng nói nghe nhẹ nhàng như vậy, chúng ta trà trộn vào đương nhiên rất mạo hiểm, các ngươi ở chỗ này… cũng không nhẹ nhõm lắm đâu.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói. Dù cho thành công tiêu diệt một đống pháo, sức mạnh công kích còn dư lại vẫn là gấp ba độ công kích lúc trước. Mười ba mạo hiểm giả nơi này, đến lúc đó có thể còn sống một nửa đã không tệ rồi. Những người khác Thẩm Dịch không quan tâm, nhưng Hồng Lãng cùng Kim Cương, Thẩm Dịch cũng không hi vọng bọn hắn gặp chuyện không may.
Nghĩ vậy, hắn nói khẽ với Kim Cương: “Thời điểm nên lợi dụng chức quyền thì cứ lợi dụng chức quyền. Hiện tại anh chính là đầu não chỗ này, Hồng Lãng là phụ tá của anh, gặp nhiệm vụ nguy hiểm hãy cử người khác đi, ai dám không nghe đấy, anh không thể giết cũng không sao, bảo Frost động thủ. Chỉ cần cầu lớn không có việc gì, hai người các anh cùng mập mạp không chết, những người khác chớ để ý quá nhiều. Tôi sẽ cùng Frost chào hỏi, lại để cho ông ấy toàn lực ủng hộ anh.”
Kim Cương thấp giọng trả lời: “Ta biết ngay ngươi không phải là đồ tốt.”
Thẩm Dịch cười hắc hắc, theo trong kẽ răng nghiền ra mấy chữ: “Cảm ơn khích lệ, ngươi và Hồng Lãng bảo trọng cho tốt.”
“Yên tâm.”
Sự tình cứ quyết định như vậy, chuyện tiến về trước công kích trận địa pháo, chính thức đã rơi vào trên vai Thẩm Dịch cùng Ôn Nhu.
Lúc gần đi, Frost nghe nói Thẩm Dịch cùng Ôn Nhu muốn đi tạc trận địa pháo của người Đức, cũng là cảm động dị thường.
Ông đặc biệt tìm đến Thẩm Dịch, từ trước ngực mình gỡ xuống một chiếc Huân Chương Vinh Dự, ném vào tay Thẩm Dịch.
“Thẩm đáng kính, tuy anh không phải một quân nhân chuyên nghiệp, nhưng dũng khí của anh đã xứng với danh xưng anh hùng. Mong anh tiếp nhận phần lễ vật nho nhỏ này của tôi.”
Từ những lời Frost vừa nói, Huyết Tinh văn chương lại lần nữa xuất hiện nhắc nhở: Tiểu đoàn lính dù số 2 khâm phục dũng khí của ngươi, độ thân thiện tăng lên đến 500 điểm, đạt được một chiếc Huân Chương Vinh Dự của Tiểu đoàn lính dù số 2.
Huân Chương Vinh Dự của Tiểu đoàn lính dù số 2: Huân chương loại triệu hoán, có thể triệu hoán binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 tiến hành nhảy dù tác chiến tại thế giới khác. Binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 danh ngạch hạn mức cao nhất năm trăm người, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, số binh sĩ còn sống tấn thăng làm chiến sĩ tinh anh cấp 1, có thể thăng cấp, cường hóa trang bị, triệu hoán cần {30 x cấp bậc} điểm Huyết Tinh. Sau khi chết trận sẽ vĩnh viễn biến mất. Binh sĩ bổ sung là binh lính bình thường, có thể cường hóa trang bị, không thể thăng cấp, sau khi chết trận có thể bổ sung một lần nữa, triệu hoán cần 15 điểm Huyết Tinh. Mỗi lần tử vong một binh lính bình thường, giảm xuống 1 điểm thân thiện. Mỗi lần tử vong một binh sĩ tinh anh, giảm xuống {2 x cấp bậc} điểm thân thiện. Độ thân thiện hạ xuống 0 điểm, Huân Chương Vinh Dự biến mất. Đối binh sĩ chiến tử tiến hành trợ cấp có thể bù đắp độ thân thiện, tiền an ủi người hi sinh ngang bằng với giá cả triệu hoán.
Ghi chú: bổn vật phẩm là vật phẩm bị khóa, không thể chuyển nhượng, không thể bán ra.
@by txiuqw4