sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 122: Thế Giới Dưới Lòng Đất

Tể Bắc từng bước từng bước đi xuống thềm đá. Bất chợt, có những quả cầu thủy tinh bằng nắm đấm bỗng phát sáng. Quả cầu thủy tinh có rất nhiều phía trên, hợp với nhau tạo thành một ấn ký, hơn nữa tựa hồ nó có cảm ứng theo chấn động, Tề Bắc bước một bước thì sẽ có một quả cầu thuỷ tinh sáng lên.

“Nó đã tồn tại ở đây ít nhất là trăm vạn năm. Vậy là bao lâu? Cuộc chiến chúng thần cũng chỉ mới hơn mười vạn năm.” Trăm vạn năm trôi qua, hệ thống chiếu sáng của nền văn minh Địa Tinh vẫn hoạt động tốt. Việc này không thể không khiến Tề Bắc khiếp sợ, từ đáy lòng nổi lên sự kính nể với dân tộc thấp bé sống dưới lòng đất này. Đây là một chủng tộc đã đạt tới đỉnh văn minh nhân loại.

“ Bất quá nền văn minh này dù có vĩ đại như thế nào thì nó vẫn bị sụp đổ. Vậy nó so với lịch sử vũ trụ thì sao?” Tề Bắc lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa. Hắn không phải là triết học gia nên hắn chả muốn tốn sức cho ba cái việc như thế này nữa, chỉ cần cả đời này hắn sống dưới ánh sáng, sống không phải hối hận là quá đủ rồi.

Đến bậc thang thứ hai mươi năm cũng là bậc thang cuối cùng, Tề Bắc lại kinh hãi thêm lần nữa. Cho dù có là ai khi đối mặt với di tích mênh mông này đều không khỏi cảm thán. Vốn hắn tưởng rằng bước lên trên sẽ là một đại điện khác, cho dù có lớn hơn nữa thì vẫn chỉ là một đại điện thôi. Nhưng Tề Bắc lại phát hiện, hắn đang bước lên một thế giới khổng lồ dưới lòng đất. Trong đại điện có nhiều cột chống trời, không chính xác hơn phải là cột chống trần, mỗi cột chống đều cao hơn trăm trượng. Chính giữa là một con đường dài và rộng rãi, chỉ là xung quanh có những kiến trúc cổ kỳ lạ bị sụp đổ. Cái làm Tề Bắc giật mình chính là thế giới dưới lòng đất không có hệ thống chiếu sáng, nhưng lại sáng như ban ngày, nhìn qua giống như ánh sánh tự nhiên. Hắn như hoá đá nhìn vào mọi thứ trước mắt, im lặng thật lâu cho đến khi bỗng có một con chuột chạy ra từ góc nào đó thì hắn mới tỉnh lại. Tề Bắc tiếp tục đi, bật quá bỗng đột ngột dừng lại trước một thứ giống như xe hơi ở kiếp trước. Vật này đã hỏng, bụi bậm bám đầy, bất quá những linh kiện lộ ra của nó làm Tề Bắc trợn mắt há mồm. Ở phía trên, hắn còn phát hiện khôi giáp Địa Tinh có các lỗ Ma Tinh xung quanh.

- Grào…

Thiết Giáp Hoả Long đột nhiên gầm lên một tiếng, đuổi mấy con ma thú hoảng sợ chạy trốn, nơi đây đã sớm thành thiên đường của chúng rồi. Xa hơn nữa, Tề Bắc còn phát hiện mấy cái thi thể ma thú bị gặm không còn hình dáng, xung quanh đó là một khoang cảnh hỗn độn do ma pháp thổ hệ tạo thành.

-    Tiểu Cửu!

Tề Bắc nhảy lên Thiết Giáp Hoả Long, thúc nó chạy như điên về phía trước.

- Mau.

Tiểu Cửu cầm tay Diêm Phương Phỉ, liều mạng chạy trốn trong lòng đất dưới di tích cổ, thỉnh thoảng lại có những tia lửa từ những đám hỏa quái trùng ở phía sau. Tiểu Cửu cắn chặt rằng lại, hiện tại nàng sắp không chịu nổi nữa rồi. Ma lực nàng đã tiêu hao hết, khí cụ phong ấn, phòng ngự, công kích ma pháp đều dùng sạch từ lâu. Mà Diêm Phương Phỉ kể từ lúc dùng Bổn Mạng Thú Linh thì thân thể vẫn rất suy yếu. Còn con Băng Nguyên Tuyết Ly sau khi thu phục được lại bị trọng thương nên luôn để trong Ngự Thú giới.

- Tiểu Cửu, huynh buông muội ra. Muội thật sự chạy hết nổi rồi.

Diêm Phương Phỉ nói. Tiểu Cửu không trả lời, nàng để dành sức tiếp tục chạy còn hơn là cố gắng thuyết phục. Tốc độ của hai người càng ngày càng chậm, đã có mấy hoả quái trùng bò lên ống quần hai người rồi.

- Xèo…

Quần bị cháy xám, thịt bị nướng tới bốc khói làm Diêm Phương Phỉ có chút tuyệt vọng. Nếu bị hoả quái trùng ăn thịt, chả thà nàng kêu Tiểu Cửu giết nàng đi cho đỡ đau khổ. Bỗng Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ bước hút một bước. Thân thể đột nhiên rơi xuống, theo sau là một đám hỏa quái trùng cũng rớt xuống theo.

- Ầm!

Hai người té xuống nền đất, lại không biết đạp phải nút gì làm cánh cửa lập tức đóng sập lại. Cùng lúc đó, có một ánh sáng dịu lóe lên. Rớt xuống cùng còn có hơn trăm con hoả quái trùng, so với đám lúc trước rượt theo quả thực là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng hiện tại hai người đã tới cực hạn, không mạnh hơn người thường bao nhiêu, thế nên hơn trăm con hỏa quái trùng này dư sức lấy mạng hai người. Nhìn đám hoả diễm trùng, Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu cùng thối lui về phía sau. Tiểu Cửu chợt phát ra hiện phía sau nàng còn có những cái bể thủy tinh chứa đầy nước, nàng lập tức đẩy Diêm Phương Phỉ ra, dùng hết sức vẩy nước lên đám hoả quái trùng.

- Xì Xì.

Đám con trùng xông lên gặp phải nước, lập tức toả ra khói trắng nhàn nhạt, ngọn lửa bị dập tắt và chúng cũng vong mạng, để lộ ra những con bọ có đôi cánh trong suốt. Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ mất hết khí lực, co quắp ngồi trên mặt đất. Sau một hồi lâu, Tiểu Cửu khôi phục được một ít sức lực, nàng bắt đầu đánh giá cái mật thất trong thế giới dưới lòng đất. Mật thất này tạo thành từ kim loại trắng, xung quanh có một vài công cụ vứt lung tung, ngoài ra không còn gì đặc biệt.

- Tiểu Cửu, huynh không sao chứ?

Diêm Phương Phỉ chống người ngồi dậy, ân cần hỏi.

-    Không có chuyện gì.

Tiểu Cửu thản nhiên nói.

- Tiểu Cửu, huynh nói chúng ta có chết ở đây không?

Diêm Phương Phỉ hỏi. Đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Tiểu Cửu.

- Có lẽ vậy.

Đầu Tiểu Cửu cụp xuống, đôi mi thanh tú cau lại, mơ hồ hiểu được tâm tư của Diêm Phương Phỉ, đó là một hiểu lầm lớn.

- Chỉ cần chết cùng một chỗ với người muội yêu là tốt rồi.

Diêm Phương Phỉ lầm bầm nói, tựa đầu vào bả vai Tiểu Cửu. Trong lòng Tiểu Cửu có chút không nỡ, mở miệng nói:

- Thật ra thì ta …

- Bang, bang, bang.

Đúng lúc Tiểu Cửu chuẩn bị nói rõ chân tướng cho Diêm Phương Phỉ thì đột nhiên cửa mật thất vang lên tiếng va chạm lớn, bức tường bằng kim loại cũng bị lồi ra.

- Tiểu Cửu, muội sợ.

Diêm Phương Phỉ núp bên người Tiểu Cửu, hoảng sợ thấp giọng nói. Tiểu Cửu không nói gì, đến lúc này nàng không còn khí lực để an ủi Diêm Phương Phỉ nữa.

- Ầm…!

Một chiếc sừng lớn nhọn hoắt đâm thủng bức tường kim loại, sau đó có một con thú màu nâu đậm ghé mắt vào nhìn, thấy được Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ, lập tức lộ ra vẻ tham lam lẫn cuồng bạo.

- Rầm rầm rầm.

Lỗ thủng càng ngày càng lớn, tim Tiểu Cửu càng ngày càng lạnh.

“Chủ nhân, xem ra tiểu nhân không còn gặp lại người rồi.” Tiểu Cửu nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tề Bắc.

Tề Bắc cưỡi trên Thiết Giáp Hoả Long, lần theo đủ loại dấu vết, đi sâu vào cũng khoảng trăm dặm rồi nhưng vẫn còn chưa tới cuối thế giới này. Không hiểu Địa Tinh tộc xây dựng như thế nào mà có được một công trình vĩ đại như thế này. Từ những thi thể ma thú và quang cảnh hỗn độn, Tề Bắc có thể thấy nơi đây đã xảy ra chiến đấu kịch liệt khiến hắn cảng ngày càng ngày càng lo lắng bởi hắn biết hiện tại có lẽ Tiểu Cử và Diêm Phương Phỉ như nó hết đà, sắp không trụ nổi nữa rồi. Lúc này, ở thế giới dưới lòng đất, khắp nơi đều là phế tích, mặt đất rạn nứt, lâu lâu chợt có dung nham phun ra, nhiệt độ nóng như địa ngục. Bất chợt, Thần Long ấn ký trên lòng bàn tay trái của hắn nóng rực lên.

- Tiểu Cửu.

Tề Bắc lập tức cảm ứng được nàng ở gần đây. Ban đầu khi Tiểu Cửu bị thương, hắn đã băng bó cho nàng, đồng thời cũng tạo ra một Thần Long ấn ký vào trong người nàng. Hắn làm như vậy để phòng ngừa vạn nhất, không ngờ thời khắc này lại có tác dụng. Theo cảm ứng, Tề Bắc chạy như điên. Bỗng hắn thấy phía trước tụ tập hơn ngàn vạn còn hoả quái trùng. Hắn cắn chắt răng nhặt mảnh vãi vẫn còn lưu hương thơm trên người Diêm Phương Phỉ lên. Trong lòng Tề Bắc đau xót, khoé mắt giật giật, lập tức thét lên một tiếng điên cuồng lao đến. Nội lực Thần Long quyết từ hắc trường kiếm lóng lánh hoá thành hỏa kiếm màu vàng, chém thẳng tới đám hỏa quái trùng.

- Ầm.

Từng đám hỏa quái trùng bị chấn bay hóa thành phấn vụn. Còn Thiết Giáp Hoả Long thì phun từng ngọn lửa tới bầy hoả quái trùng này. Hoả diễm trùng tuy trên người có lửa nhưng chỉ là loại bình thường, hơn nữa thân thể chúng yếu ớt vô cùng. Bất quá nếu là nguyên một bầy trăm vạn ngàn vạn còn thì thực lực lại vô cùng khủng bố. Chỉ là một khi đối mặt với Tề Bắc và Thiết Giáp Hoả Long có đẳng cấp khác biệt thì vận mệnh của chúng chỉ là đợi chờ bị thảm sát mà thôi nên chúng nhanh chóng rút lui sau một hồi bị thiệt hại quá nửa. Tề Bắc nhìn qua một vòng, không thấy Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ, ngay cả dấu viết thi thể cũng không có.

- Chẳng lẽ mình đoán sai?

Tể Bắc sờ sờ lòng bàn tay trái, hắn cảm giác hẳn Tiểu Cửu đang ở gần đây.

Cùng lúc đó, có một sinh vật đang dùng chiếc sừng nhọn hoắt đâm thủng một lỗ trên bức tường kim loại của mật thất ở dưới chân Tề Bắc, nó đã tiến sâu vào bên trong được nửa người. Cả người còn thú dữ toát ra một cỗ khí tức âm hàn, da lông có ánh sáng u ám lập lòe.

- Hú... ú... ú…

Cổ họng con thú này phát ra tiếng như sói, hai chân trước không ngừng bò về phía trước, đào lên mặt đất từng đường rạch sâu. Diêm Phương Phỉ dứt khoát đứng lên, cầm lấy trường kiếm đi tới trước con thú dữ, dùng mũi kiếm nhắm vào con mắt nó đâm tới. Nhưng con thú này lập tức nghẹo đầu, kiếm chỉ đâm vào da đầu nó, không tạo thanh chút thương tổn gì lơn. Ngược lại nó còn phản chấn, đánh bay Diêm Phương Phỉ về phía sau. Con thú này liều mạng chen về phía trước, cuối cùng cả người vào được từng chút một.

- Chủ nhân, vĩnh biệt.

Tiểu Cửu than nhẹ một tiếng, nàng đã định phong bế trái tim đến khi chết nhưng nó lại đột nhiên mở ra. Tiếng thở dài này mang theo những cảm xúc phức tạp của nàng, có lẽ nàng không thể nào giải thích được nó.

Tề Bắc hiện tại đang đi tìm kiếm trăm thước xung quanh cũng không thu hoạch được gì. Bất chợt, trong lòng hắn nhảy lên một cái. Thần Long ấn ký ngày càng nóng rực, chính tỏ ngàng càng gần nàng. Tề Bắc xoay người về phía sau, thân thể nhảy lên nhanh như chớp, hai cánh tay lập tức Long hoá hung hăng nện xuống mặt nền.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx