Hắn một mực không cảm nhận được bất kỳ sự dao động gì của cương khí trên người Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương, cũng không ngờ được trong đám người này cư nhiên còn có hai vị Thiên giai cao thủ.
Lần này … Tô gia thật sự gặp chuyện rồi! Địa giai cao thủ này cười khổ. Chỉ là hắn không rõ, rốt cuộc là thiếu gia nhà ai, xuất môn lại mang theo hai vị Thiên giai cao thủ làm hộ vệ!
Tô Sướng còn đứng bên cạnh cố nén đau đớn mà khua tay múa chân:
- Lên đi, đánh hắn cho ta! Đánh cho con mẹ hắn cũng không nhận ra, thất thần như thế làm gì hả?
Vừa dứt lời, Đường Phong cũng chậm rãi bước tới trước mặt hắn, trên mặt là một mạt cười dọa người, chớp mắt vài cái nhìn hắn, bắt lấy cổ áo của hắn, đẩy hắn ngã nhào xuống đất rồi gắt gao ấn chặt, tiếp tục vươn ra nắm đấm của mình nện một quyền lên mặt hắn, sau đó lại rút về, nhắm ngay bụng hắn mà tiếp một quyền.
Binh, binh, binh, binh… Thanh âm nắm tay nện xuống vang lên không dứt, trong đó còn kèm theo tiếng xương cốt gãy và tiếng kêu la thảm thiết của Tô Sướng.
Tô Sướng muốn phản kháng, nhưng hắn lại phát hiện, bản thân mình dưới tay thiếu niên này chỉ như một con gà mà thôi, căn bản không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cánh tay lành lặn của mình vừa đưa ra đã bị hắn dùng chân đạp xuống đất, hai chân vừa cử động đã bị hắn quét tay qua, liền tê rần không còn tri giác.
Mười ngày bế quan, thân thể Đường Phong đã được nguồn năng lượng khổng lồ kia triệt để cải tạo một phen, mặc dù biết thân thể của mình bây giờ rất cường đại, những Đường Phong cũng không rõ là cường đại tới mức nào. Một quyền vừa rồi, chẳng qua là hắn đang thử sức mà thôi.
Còn bây giờ, hắn vẫn như cũ không dùng chút cương khí nào, chỉ đơn thuần dùng nắm đấm hung hăng đấm Tô Sướng, thoải mái phát tiết.
Đám người vây xem xung quanh cũng hoảng hồn, loại thủ đoạn bạo lực đơn thuần thế này thường tạo cho người ta cảm giác kinh hãi nhiều nhất. Cũng không ít người âm thầm vỗ tay tán thưởng, nhiều người lại nghiến răng nghiến lợi xì xầm to nhỏ với nhau.
Cẩn thận lắng nghe một chốc thì có thể nghe được tiếng chửi rủa đủ loại.
- Đánh đi, đánh chết lũ chó này, rõ ràng đoạt mất cửa hàng của ta, còn dám mạnh miệng tuyên bố muốn giết cả nhà ta!
- Tiểu ca ngươi mau đạp vào đũng quần của hắn ấy, dám ỷ mình là Tô thiếu gia thì chơi gái không thèm trả tiền, các cô nương hầu hạ nam nhân thì dễ lắm à? Kỹ nữ thì không phải ăn cơm sao? Dám khi dễ người ta như vậy.
- Đánh hay lắm, đúng là khiến người khác sảng khoái! Đám tiểu nhân Tô gia đắc chí làm càn, nên để người khác tới giáo huấn chúng một chút.
….
Những lời này có thể người khác không nghe được nhưng Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương lại nghe rõ mồn một, hai người nhìn nhau không nói gì, rõ ràng không ngờ được danh tiếng của Tô gia lại tệ hại như vậy.
Đánh đấm một trận xong rồi Đường Phong mới chậm rãi đứng thẳng dậy, hất mớ tóc đang xõa trên vai ra sau, hít sau một hơi, vẻ mặt đầy thỏa mãn nói:
- Đánh người sảng khoái thật!
Tô Sướng bị đánh mặt mùi bầm dập nằm bẹp dưới đất, hai con mắt vừa đen vừa sưng, hai cánh tay mềm oặt vặn vẹo buông thõng. Những thứ này chỉ là ngoại thương, cùng lắm thì tu dưỡng mười ngày nửa tháng sẽ lành lặn, thứ nghiêm trọng thực sự là hắn đã bị Đường Phong bẽ gãy vài đoạn xương cốt, ít nhất cũng phải nằm trên giường vài tháng hoặc một năm, đan điền cũng bị Đường Phong đánh vỡ, sau này vĩnh viễn không thể nào tu luyện nữa.
Ác nhân tất có ác nhân trị, hôm nay may là Đường Phong gặp phải hắn, nếu như là người của Đường gia gì đó trong Tĩnh An thành đụng phải Tô Sướng thì chỉ sợ đã bị hắn hành hạ thê thảm hơn nữa rồi.
Đường Phong quay đầu lại nhìn Địa giai cao thủ đang bị Thang Phi Tiếu khống chế, mở miệng hỏi:
- Ngươi tên gì?
Địa giai cao thủ kia sẵng giọng nói:
- Vu Trung!
- Ngươi không phải người của Tô gia?
Đường Phong nhíu mày.
Vu Trung lắc đầu:
- Vài ngày trước ta được gia chủ Tô gia là Tô Bại ủy thác, phụ trách bảo vệ an toàn của công tử.
Đường Phong ngẫm lại thấy cũng có lý, trong tam đại gia tộc trước kia, thực lực Liễu gia là thấp nhất, ngay cả một Địa giai cũng không có, Tô gia trước kia còn lâu mới sánh được với Liễu gia thì sao có Địa giai cao thủ được?
- Hy vọng bản thân ngươi cũng sẽ không ngu trung như tên của mình!
Đường Phong phủi tay, thản nhiên nói:
- Tô gia ở đâu? Đi trước dẫn đường đi!
Thang Phi Tiếu vỗ mạnh một cái sau lưng Vu Trung, hắn lảo đảo bước tới hai bước, cười khổ một tiếng, chỉ có thể đi trước mở đường, không đợi hắn kịp rời đi, Thang Phi Tiếu đã nói:
- Mang theo thiếu gia của ngươi đi, để ở đây thì người ta qua lại thế nào được?
Vu Trung xoay người, vác Tô Sướng mềm nhũn lên vai, đi về phía Tô gia.
Tô gia vốn cũng không thể xem là đại gia tộc, lúc đầu cả hắn lẫn gia tộc của hắn đều bị ba đại gia tộc Trương Hoàng Liễu chèn ép, không ngóc đầu lên nổi.
Chỉ là việc khiến Tô Bại không ngờ được chính là tam đại gia tộc lại ăn tim gấu gan hùm, âm thầm đầu nhập vào Cự Kiếm Môn. Ý đồ tấn công Thiên Tú. Cự Kiếm Môn vừa tiêu đời thì tam đại gia tộc cũng bị trừ tận gốc, tới lúc này Tô gia của hắn mới có ngày ngước mặt nhìn trời.
Tô gia được Thiên Tú cử làm gia tộc quản lý Tĩnh An thành, danh vọng cũng lên như diều gặp gió, chẳng những thu được tiền tài, còn có Thiên Tú làm chỗ dựa sau lưng, thực lực tự nhiên phát triển nhanh chóng. Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, Tô Bại dựa vào uy phong của Thiên Tú, cáo mượn oai hùm, vô cùng kiêu ngạo, chỉ trong vài ngày đã đuổi hết các gia tộc trước đây đối đầu cùng Tô gia ra khỏi Tĩnh An thành, thuận tiện tiếp thu sản nghiệp của bọn họ.
Hiện tại Tô gia đã khác xưa, phủ đệ của gia tộc đã không đủ để thỏa mãn lòng hư vinh và phô trương của Tô Bại, hắn cố ý đưa cả nhà tới phủ đệ của Trương gia trước kia, thu nạp toàn bộ đất đai xung quanh, chiếm hết cả con phố, so với Trương gia trước kia còn lớn hơn.
Tô Bại lúc này đang ngồi trong phủ đếm ngân phiếu, trước mặt hắn có một chồng ngân phiếu, kim phiếu và một xấp khế đất.
Tuy vậy nhưng phần lớn số ngân phiếu và kim phiếu này là để nộp cho Thiên Tú, nhưng cũng đủ cho Tô Bại thỏa mãn. Đổi thành Tô gia trước kia làm sao có thể vinh quang được như thế? Không biết tam đại gia tộc trước kia có phải ăn nhiều quá nên đầu óc cũng biến thành heo luôn không, sao tự nhiên lại làm những việc ngu xuẩn như vậy? Bất quá cũng tốt, nếu chúng không mù mắt mà lên sai thuyền thì làm sao tới lượt Tô gia có thể ngẩng cao đầu.
Nữ nhân Thiên Tú đều rất dễ nói chuyện, ai cũng xinh đẹp như hoa, thoạt nhìn rất đẹp mắt, nhất là đệ tử Thiên Tú chủ quản Tĩnh An thành lần này, bất quá chỉ mới mười mấy tuổi, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả. Vì không có kinh nghiệm nên rất dễ gạt, Tô Bại thích nhất là những người chưa có kinh nghiệm. Ít nhất, lúc hắn đuổi những gia tộc đối nghịch với Tô gia đi, tùy tiện bịa ra vài lời là được, đệ tử Thiên Tú kia cũng không hỏi gì nhiều.
Tô Bại đã có thể tưởng tượng tới quang cảnh huy hoàng và vinh quang ngày sau của Tô gia, chỉ cần lừa được đệ tử Thiên Tú kia, Tô gia ở Tĩnh An thành này còn không muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao?
Hơn nữa, con trai bảo bối của mình dường như có ý với vị đệ tử Thiên Tú kia, mấy ngày này đều đeo bám, nịnh nọt nàng ta khắp nơi, nếu con trai có thể ôm được mỹ nhân về, chỗ dựa của Tô gia lại càng thêm vững chắc.
Nghĩ tới đây, Tô Bại nhịn không được liền khoái trá cười vài tiếng.
@by txiuqw4