sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 165: Nhân Quả

Người bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ thấy Linh Thú là cửa hàng buôn bán Linh Thú cảnh, nhưng trên thực tế nó lại là phân đường của một đại tông môn đặc biệt chịu trách nhiệm bắt Linh Thú ở cứ điểm Khúc Đình Sơn. Trong mắt những người ngoài, chỉ có mấy người chưởng quỹ này, thực lực của bọn họ cũng không cao, chỉ có thể ở ngoại vi bắt một vài Linh Thú nhỏ yếu, nhưng đa số người của phân đường cũng giấu mặt, người ngoài không thể nào biết được. Lúc này tất cả bọn họ đều đang ở trên Khúc Đình Sơn tìm kiếm những Linh Thú sơ sinh cấp ba cấp bốn, thậm chí là cấp năm, mỗi tháng bọn họ đều bắt được rất nhiều Linh Thú sơ sinh gửi đến nơi bồi dương Linh Thú của tông môn.

Lần này vào núi thật sự rất thuận lợi, đến giữa trưa ngày thứ hai, đám người kia đã bắt đủ ba mươi con Linh Thú, đã đạt đủ số lượng yêu cầu. Chưởng quỹ đang chuẩn bị dẫn mọi người trở về phủ, nhưng bỗng nhiên hắn cảm giác dưới châm mình truyền tới từng đợt chấn động, hơn nữa biên độ chấn động còn càng lúc càng lớn.

Chẳng những chưởng quỹ nhận ra, những người khác đều đã nhận thấy. Mặc dù thực lực của mấy người này không cao, nhưng dẫu sao cũng là người tu luyện, trong lúc nhất thời cũng đề cao cảnh giác, thần sắc trên mặt khẩn trương vô cùng. Ánh mắt của tất cả đều mờ mịt nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.

Loại chấn động này thật sự có chút dọa người, nhất là ở sâu bên trong rừng, không ngừng có tiếng ầm ầm như sấm rền truyền tới.

- Chưởng quỹ, có chuyện gì xảy ra vậy?

Tên đại hán đeo lồng tre nuốt nước miếng một cái hỏi.

Chưởng quỹ cũng vô cùng hoang mang, lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết.

Vừa dứt lời, từ sâu bên trong Khúc Đình Sơn đột nhiên vang lên một tiếng sói tru vang tận mây xanh, sau đó lại là vô số tiếng thú rống khác vang lên, tiếng thú rống đinh tai nhức óc liên tiếp không ngừng, một tiếng lại một tiếng.

Ngay lúc tiếng thú rống vang lên, sắc mặt một đám người lập tức trắng bệch, ngay sau đó, hơi thở cuồng dã phô thiên cái địa từ trong Khúc Đình Sơn truyền tới mãnh liệt.

Bọn họ cũng không biết những tiếng thú rống này là của loại Linh Thú nào trong Khúc Đình Sơn, nhưng bọn họ lại biết, Linh Thú có thể phát ra khí tức như thế này, tuyệt đối không phải loại mà mình có thể chống lại. Hơn nữa, nghe những thanh âm và chấn động vừa rồi, số lượng Linh Thú ít nhất có thể đến tới mấy trăm.

Tên tiểu nhị kia sợ hãi đến run cả người, chân tay mềm nhũn té trên mặt đất. Hai mắt hắn kinh hãi nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng rống, hắn muốn đứng lên nhưng căn bản không có khí lực để đứng.

Rầm….rầm….Hấu kết của mấy người nhấp nhô, động tác nuốt nước miếng vô cùng khó khăn, thần sắc trên mặt biểu bộ ra sự bất an trong lòng.

- Tất cả mọi người không nên cử động, dù có phát sinh chuyện gì cũng không được cử động, tản cương khí đi, không nên lộ ra bất cứ địch ý gì.

Chưởng quỹ dù gì cũng đã là một lão già thành tinh, tiếp xúc với Linh Thú nhiều năm như vậy, trong nháy mắt, hắn đưa ra quyết định chính xác nhất.

Lúc này, không thể trốn thoát được nữa rồi, đánh cũng không đánh lại, chưởng quỹ chỉ thể đem hi vọng ký thác vào khuôn mặt con buôn của mình. Hắn biết Linh Thú cường đại cũng có linh trí không tầm thường, có suy nghĩ riêng của bọn chúng, hắn cầu nguyện, những Linh Thú sắp tới kia sẽ bỏ qua cho bọn hắn. Chỉ có cách này mới có một tia hi vọng giữ được tính mạng, mặc dù tỷ lệ là rất thấp, cơ hồ không đến một thành, nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể thử một lần.

Nghe được lời của chưởng quỹ, tất cả những người khác vội vàng tản cương khí đi, cố gắng buông lỏng thân thể, không để bản thân lộ ra một chút địch ý nào.

- Chưởng quỹ…..

Tiểu nhị vươn cái tay đang run rẩy ra kêu lên một tiếng, nhưng không đợi chưởng quỹ đưa tay kéo hắn dậy, con ngươi của hắn trong nháy mắt co rút lại, mặt dại ra.

Hắn thấy một cái bóng tuyết trắng đang chạy tới từ trong rừng, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, bóng tuyết trắng đã hiện ra trước mắt bọn hắn.

Một cơn gió nhẹ lướt qua bên thân mấy người, một con sói có thân hình như quả núi nhỏ đứng trước mặt mọi người, lông trên người của nó một màu trắng như tuyết, hai con mắt lớn như chuông đồng chậm rãi quét qua những người này, mang theo một cỗ khí thế không thể nào kháng cự

Cánh tay vừa giơ ra của chưởng quỹ cứng ngắc giữa không trung, chầm chậm quay đầu lại, nhìn về phía Cuồng Sát Khiếu Thiên Lang, ánh mắt hắn run lên kịch liên, ngay cả hô hấp cũng bị hắn áp chế tới cực hạn.

Con Linh Thú này tuyêt đối là Linh Thú cường đại nhất hắn từng gặp qua từ lúc chào đời tới giờ. Khí tức của nó, khí thế của nó thậm chí so với Thiên giai cao thủ bình thường còn mạnh hơn rất nhiều.

Qua thời gian mấy hơi thở, tiếng vang như sấm rền lại từ trong Khúc Đình Sơn truyền tới, nhưng lần này tiếng vang đã rất gần nơi này. Chỉ qua một lát, vô số Linh Thú lớn có nhỏ có chạy ra từ trong Khúc Đình Sơn, chúng tụ lại xung quanh Khiếu Thiên Lang, hình thành một hình quạt bao vây đám người kia lại.

- Không nên cử động!

Chưởng quỹ há hốc miệng ra, nhẹ nhàng nói.

Mồ hôi lạnh từ trán và lưng chảy khắp người, không khí cũng phảng phất như đông cứng lại. Tất cả mọi người đều duy trì tư thế một cách cứng ngắc, không dám cử động một chút nào.

Nhiều Linh Thú như vậy, hơn nữa mỗi con đều vô cùng cường đại, một khi bọn họ có động tác gì làm cho chúng bất mãn, bọn họ nhất định sẽ xé xác mấy người ra thành mảnh nhỏ.

Khiếu Thiên Lang nhẹ nhàng ngửi ngửi trong không khí, ánh mắt nó dừng lại trên người tên tiểu nhị, răng nanh nhe ra, thần sắc bất thiện.

- Mẹ ơi…..

Tên tiểu nhị chỉ có trình độ Hoàng giai, làm sao có thể chịu đựng được uy áp của Thú trung chi vương? Bị Khiếu Thiên Lang nhìn chằm chằm như vậy, nhất thời làm hắn sợ đến đái ra quần, vừa khóc vừa nói:

- Ta bất quá chỉ là tới đây bắt mấy con Linh Thú thôi mà, tại sao lại lôi ra nhiều Linh Thú như vậy.

Khiếu Thiên Lang chẳng qua là ngửi được mùi vị của Đường Phong trên người của tên tiểu nhị này. Trước khi Đường Phong rời đi, tên tiểu nhị này từng đẩy Đường Phong một cái, đây chẳng qua chỉ là một hành động rất nhỏ, vậy mà không nghĩ tới, hành động này của hắn lại mang ra một tai họa lớn thế này.

- Người đi tìm bọn họ đi, ta chẳng qua chỉ là tay chân của bọn họ thôi, ta chỉ bắt có ba con Linh Thú thôi ….Ngươi đừng nhìn ta, ta trả bọn nó lại cho ngươi là được chứ gì?

Nội tâm sợ hãi và bất an bị kích thích ra ngoài, tinh thần của tên tiểu nhị này hiển nhiên đã đến bên bờ sụp đổ, hắn hoàn toàn không còn nhớ những gì chưởng quỹ đã nói nữa, hắn vừa hô to vừa không ngừng lê trên mặt đất, muốn lùi về phía sau.

- Đừng động đậy!

Chưởng quỹ trầm giọng hô, mặc dù lúc này hắn cũng có chút cảm giác đứng không vững, hắn cũng biết lúc này không nên mở miệng nói chuyện, nhưng dù sao hắn cũng là chưởng quỹ của bọn họ, vẫn phải nhắc nhở hắn một câu.

Dưới áp lực sợ hãi tới cực điểm, tiểu nhị cũng không biết lấy đâu ra khí lực, bò dậy từ trên mặt đất, cuống cuồng lảo đảo chạy về phía trước.

Chưởng quỹ chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn biết, tiểu nhị hành động như vậy hoàn toàn là muốn chết, nhưng lúc này, ngay cả bản thân mình hắn cũng lo không xong, làm sao có thể đi cứu tiểu nhị của mình được?

Sự thật quả nhiên đúng như chưởng quỹ đoán, tên tiểu nhị chưa chạy nổi mười trượng, Khiếu Thiên Lang vốn đang lạnh lùng quan sát hắn đã biến mất, phảng phất như con Linh Thú này chưa từng xuất hiện ở chỗ đó vậy. Khiếu Thiên Lang trực tiếp xuất hiện trước mặt tiểu nhị, miệng rộng hơi mở ra đã ngoạm lấy hắn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx