Đường Phong vừa nói, đem chai Yên Thảo Chi Độc lấy ra, nói:
- Thứ này cũng coi là bà mối của chúng ta, nếu không có nó, chúng ta không có khả năng đi tới ngày hôm nay.
Chình là vì tầng quan hệ này, Đường Phong mới giữ gìn chai Yên Thảo Chi Độc tới nay.
- Ngươi còn nói.
Nhớ tới buổi chiều đầu tiên hai người gặp mặt, đôi má Bạch Tiểu Lại đỏ bừng, đêm đó nàng chẳng những trúng Yên Thảo Chi Độc, còn trúng Tình Hoa Cương Chi Độc của Diệp Trầm Thu, tuy về sau không muốn nghĩ tới đêm hôm đó phát sinh chuyện gì, nhưng cũng đoán được chính mình nhất định rất xấu mặt:
- Lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã khinh bạc ta.
- Ta nào có.
Đường Phong oan khuất kêu lên.
- Lúc ấy ta chỉ vạch quần áo sau lưng của ngươi để bôi thuốc mà thôi, ngượi là Lại tỷ ngươi, muốn kéo ta lên giường, may mắn ta phản ứng kịch liệt... Ai...
Một câu này chưa nói xong, Đường Phong cảm giác bên hông của mình bị véo một cái.
- Làm ngươi đau à?
Bạch Tiểu Lại yêu thương quan tâm hỏi.
- Không đau.
Đường Phong cười hắc hắc.
- A Phong, ngày mai chúng ta liền ly khai Bạch Đế thành đi, ta muốn trở về Yên Liễu Các trong Thiên Tú tông.
Bạch Tiểu Lại nói khẽ.
Kỳ thật đi nơi nào cũng không sao cả, chỉ cần có Đường Phong ở bên cạnh là được.
- Tốt, Lại tỷ nói đi, chúng ta liền đi, ngày mai đi, tỷ tỷ phải chào từ biệt mọi người a.
- Mặt khác... Không nên đi tìm người Hàn gia tìm phiền toái. Lại tỷ không hi vọng ngươi vì ta, động thủ đánh nhau với người khác.
- Ân. Không tìm bọn họ tìm phiền toái.
Đường Phong thở dài một tiếng, nghĩ thầm chính mình không tìm bọn chúng phiền toái, bọn chúng cũng chẳng từ bỏ ý đồ, cừu hận đã kết, há có thể nói hòa giải là hòa giải.
Một đêm thời gian, hai người ôm nhau một chỗ tùy tiện nói chuyện mà thôi, nghe Đường Phong kể về kinh nghiệm hai năm qua, Bạch Tiểu Lại lạnh người. Thời điểm sắc trời hơi sáng, Bạch Tiểu Lại không nén nổi cơn buồn ngủ, chậm rãi thiếp đi, bất quá cánh tay kia vẫn ôm lấy hông của Đường Phong, giống như sợ khi buông tay ra hắn sẽ chạy mất.
Đường Phong vuốt vuốt tóc Bạch Tiểu Lại, trong lòng rất ấm áp. Lại tỷ tuy lớn hơn mình, có đôi khi xử sự rất thành thục, nhưng trước mặt tình yêu, bất tri bất giác thấp hơn hắn một bậc. Hiện tại kinh mạch của nàng bị hao tổn, ngày sao vô pháp động thủ với người khác, trước khi khôi phục, chỉ sợ mình cần phải bảo hộ nàng.
Buổi sáng hôm sau, Đường Phong mang theo Bạch Tiểu Lại đi tìm Bạch Nguyệt Dung, chuẩn bị chào từ biệt nàng.
Kỳ thật, Đường Phong đối với Bạch Nguyệt Dung vẫn còn khúc mắc, nếu không phải nữ nhân này ra tay phong ấn thực lực Lại tỷ, Lại tỷ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay. Nhưng nói cho cùng, nàng vẫn là tỷ tỷ của Bạch Tiểu Lại, nếu không có tầng quan hệ này, Đường Phong đã có thể buông tay đại khai sát giới, nhưng Đường Phong lại không muốn làm cho Bạch Tiểu Lại khó xử, chỉ có thể chìu theo tâm ý của nàng.
Giờ phút này Bạch Nguyệt Dung đang cùng thành chủ cùng trưởng lão tứ đại gia tộc thương nghi chuyện quan trọng, vài ngày không gặp, dung mạo nữ nhân này đã tiều tụy không ít, nàng giở tìm điển tịch của Bạch Đế thành, xác thực tìm ra phương pháp tu bổ kinh mạch, nhưng phương pháp kia cần một đồ vật, mà thứ này lại không một ai trong Lý Đường đế quốc có thể lấy được, trong lòng của nàng âm thầm lo lắng.
Gặp Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại dắt tay nhau đến,thần sắc Bạch Nguyệt Dung kinh ngạc, ánh mắt nhìn Đường Phong tràn đầy phức tạp.
Mỗi lần nàng thấy Đường Phong, liền nhớ lại nam nhân năm đó, cho nên mấy ngày nay mặc dù nóng ruột với thương thế của muội muội, cũng không có dũng khí đến thăm.
Lại nhìn Bạch Tiểu Lại, Bạch Nguyệt Dung cố nặn ra vẻ tươi cười, đối với muội muội này, nàng phi thương cưng chiều, nhưng trời đưa đẩy thì biết làm sao được, chính mình đã làm tổn thương đến nàng.
Người của mấy đại gia tộc cũng nhìn về phía hai người, những người khác không phản ứng gì, ngược lại một tên trưởng lão Hàn gia lại hừ lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt Đường Phong như muốn phóng hỏa, lóe lên sát cơ vô hạn.
Bởi vì, Đường Phong giết chết Thiên giai thượng phẩm ngày đó, chính là thân đệ đệ của hắn, hai huynh đệ người này cùng sống với nhau bảy tám chục năm, đến tuổi già không được chết già, làm sao mà hắn không phẫn nộ chứ.
Để tránh phát sinh chuyện không hay, Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi:
- Tiểu Lại, ngươi đến có việc gì.
Bạch Tiểu Lại chậm rãi quỳ xuống, nhìn qua Bạch Nguyệt Dung nói:
- Tỷ tỷ, hôm nay ta đến, chính là muốn hướng mọi người từ biệt, phụ mẫu mất sớm, một tay tỷ tỷ chăm sóc Tiểu Lại đến hôm nay, chỉ là hôm nay Tiểu Lại đã tìm được nam nhân để phó thác đời mình, ngày sau không cách nào bầu bạn với tỷ tỷ, kính xin tỷ tỷ tha thứ.
Thời điểm nói những lời này, vành mắt Bạch Tiểu Lại hồng hồng, ngôn từ khẩn thiết, không trách cứ Bạch Nguyệt Dung phong ấn thực lực của nàng chút nào, làm cho Bạch nguyệt Dung áy náy vạn phần.
Bạch Nguyệt Dung liếc mắt nhìn Đường Phong, trong nội tâm mặc dù không từ bỏ được, có thể nàng biết hôm nay có nói gì cũng không vô dụng, chỉ có thể gật đầu nói:
- Tốt, ngươi đi đi, ngày sau ngươi không còn là người của Bạch Đế thành nữa.
Chỉ có thể đuổi Bạch Tiểu Lại ra khỏi phạm vi Bạch Đế thành, như vậy mới có thể làm cho nàng thoát khỏi vòng xoáy quyền lực. Ngày sau mình chết đi, mặc kệ là ai làm thành chủ Bạch Đế thành, cũng không liên quan gì đến muội muội của mình, mặc dù Bạch Nguyệt Dung nói lời tuyệt tình, nhưng trong đó đã bao hàm ý muốn bảo hộ đối với muội muội của mình, nàng hôm nay chẳng khác gì người bình thường, làm sao mà có năng lực tranh quyền đoạt vị với người khác cơ chứ?
Huống chi, Bạch Tiểu Lại không có phần tâm tư này, nếu đã như vậy thì cứ thuận nước đẩy thuyền là cách giải quyết tốt nhất.
Bạch Tiểu Lại nhìn Bạch Nguyệt Dung rồi chào từ biệt, nước mắt trong khóe mắt chảy xuống, Bạch Nguyệt Dung trong lòng nàng, vừa là tỷ tỷ vừa là mẫu thân, biết rõ lần ly biệt này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, cho nên trong lòng rất chua xót.
Lần này, Bạch Tiểu Lại xem như đã bị Bạch Nguyệt Dung trục xuất khỏi Bạch Đế thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cả đời này Bạch Tiểu Lại không thể trở về nơi đây.
Đường Phong khẽ gật đầu xem như chào hỏi, nắm lấy bàn tay ôn nhu Bạch Tiểu Lại nói:
- Đi thôi.
Còn chưa chờ hai người xoay người, đột nhiên có một âm thanh vang lên:
- Chậm đã.
Một tiếng này không lớn, nhưng lại mang theo vẻ âm trầm, nhìn về hướng phát ra âm thanh, chính là tên Hàn gia trưởng lão vừa rồi trợn mắt với Đường Phong.
Đường Phong nhướng mày, ánh mắt nhảy lên, lạnh lùng nhìn hắn. Trên mặt Bạch Nguyệt Dung lộ ra thần sắc không vui, mà người của những gia tộc khác cũng lắc đầu không thôi, nghĩ thầm quả nhiên người Hàn gia sẽ không dễ dàng thả cho Đường Phong rời đi, cũng không biết tên trưởng lão này nhảy ra là muốn làm cái gì.
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang phía Hàn Đông, nhưng vẻ mặt của Hàn Đông cũng mờ mịt, hiển nhiên hắn cũng không biết rõ tình hình.
- Hàn đại trưởng lão còn có chuyện gì sao?
Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi, trong giọng nói ẩn ẩn hương vị không kiên nhẫn. Lần này nàng nhịn đau đuổi Bạch Tiểu Lại ra khỏi Bạch Đế thành, trong lòng chua xót vạn phần, vốn tưởng chuyện lần này đã kết thúc, không nghĩ đến vị Hàn gia đại trưởng lão này lại nhảy ra sinh sự.
@by txiuqw4