sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 558: Hài Tử Trong Bụng. (thượng)

Hai tiểu nha đầu tiểu Manh Manh cùng Linh Khiếp Nhan chạy đến bên người họ, cầm tóc hai người, sau đó thắt thành bím tóc.

- Đồ vô dụng!

Cung chủ đại nhân nhìn xuống, chứng kiến đức hạnh của hai hộ pháp như thế, biết rõ không thể trông cậy vào bọn họ, đang chuẩn bị liều chết chiến một trận với Bạch Tiểu Lại, khóe mắt liếc qua đột nhiên nhìn thấy một đạo ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, nhìn theo ánh mắt đó, cung chủ đại nhân co đầu rụt cổ lại, trong chốc lát biến thành một con mèo nhỏ, ngập ngừng nói:

- Đường Phong...

Lại tỷ nghe những lời này cũng nhìn xuống, sắc mặt lộ ra vẻ xấu hổ, ho nhẹ vài tiếng, trên mặt đỏ ửng.

Vừa rồi nhị nữ đấu võ mồm, Đường Phong đi ra lúc nào các nàng không để ý, hiện tại mới phát hiện hắn đang xem cuộc chiến, trong lòng thầm biết không ổn.

Đường Phong bày ra khuôn mặt tươi cười, nói:

- Tiếp tục đánh đi.

Phi Tiểu Nhã dùng sức lắc đầu, Bạch Tiểu Lại trầm mặc không nói.

Đợi một lát, thấy các nàng không dám có động tĩnh gì, Đường Phong liền đưa tay vẫy vẫy các nàng, ôn nhu nói:

- Hai người các ngươi, không đánh tiếp thì xuống đây cho ta.

Bạch Tiểu Lại lại ho nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn Phi Tiểu Nhã, chỉ thấy Phi Tiểu Nhã điềm đạm đáng yêu nhìn mình, trong lòng mềm nhũn, đẫn đầu bay xuống. Cung chủ đại nhân nhăn nhăn nhó nhó, lề mà lề mề theo sát sau lưng nàng, hạ xuống mặt đất, ẩn núp nửa người, Phi Tiểu Nhã đứng sau lưng tránh né, giống như một hài tử phạm sai lầm.

- Không tệ không tệ, đánh rất hay.

Đường Phong nhìn nhị nữ đưa ra lời bình, ai có thể nghe ra ý tứ chế nhạo trong đó.

Tuy sắc mặt Bạch Tiểu Lại vẫn bình thản như thường, nhưng từ trong hơi thở của nàng nghe được tiếng thở gấp gáp, Lại tỷ cũng biết mình sai, vốn cho rằng với tính tình của mình sẽ không tranh đấu ác liệt với Phi Tiểu Nhã như vậy, nhưng Phi Tiểu Nhã không nên đoạt đại vị chứ, làm sao Bạch Tiểu Lại có thể cho nàng được như nguyện chứ? Lại tỷ biết rõ nữ nhân ngày sau của Đường Phong, tuyệt đối không chỉ có hai người bọn họ, đại vị nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, nhưng ai cũng muốn nó là của mình. Tuy Bạch Tiểu Lại không quan tâm những điều này, nhưng phải vì ngày sau mà căn nhắc, đại vị này không thể đưa cho Phi Tiểu Nhã, cho nên mới tranh đấu. Nhưng bất kể như thế nào, việc này đã sai rồi, hiện tại Đường Phong hỏi tội, nàng cũng có chút bối rối.

Cung chủ đại nhân thì không cần phải nói, giấu nửa người sau lưng Bạch Tiểu Lại, hai bàn tay nhỏ bé vo ve góc áo, khẩn trương muốn chết, thỉnh thoảng liếc trộm Đường Phong, lại vội vàng cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói:

- Ta... Ta muốn luận bàn với Bạch sư tỷ một chút.

- Ngươi rằng ta điếc và bị mù à?

Đường Phong trừng nàng, khuôn mặt khiển trách:

- Còn ra thể thống gì nữa! Ban ngày ban mặt, hơn vạn đệ tử Thiên Tú tông đều nhìn thấy các ngươi tranh đấu, nếu có chút lí do thì bỏ đi, nhưng các ngươi tranh nhau cái gì chứ? Nếu chuyện này truyền ra, ta xem các ngươi còn thể diện gì nhìn người chứ?

- Là nàng...Ỷ vào việc lớn hơn ta mấy tuổi, luôn răn dạy ta...

Phi Tiểu Nhã nhẹ giọng giải thích.

- Ngươi còn cãi!

Đường Phong trừng mắt.

Vành mắt cung chủ đại nhân lập tức hồng lên, cúi đầu thấp xuống, Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng nắm bả vai nàng, ôn nhu vỗ vỗ, mở miệng nói:

- Lần này là ta sai, A Phong ngươi không nên trách nàng.

Phi Tiểu Nhã thấp giọng nói:

- Ta cũng có sai.

Đường Phong thấy nàng như vậy, trong nội tâm cũng có chút đau lòng, thở dài một tiếng, tận tình khuyên bảo nói:

- Nếu các ngươi luận bàn, cũng không có gì, nhưng hai người các ngươi đều là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, quyền cước không có mắt, vạn nhất làm người khác bị thương, ta phải làm sao bây giờ? Đều là người một nhà, dĩ hòa vi quý, có gì thì từ từ nói, không nên động thủ với nhau.

Nhị nữ buồn bực không lên tiếng, bên cạnh Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng, không để ý đến Linh Khiếp Nhan cùng Manh Manh đang dày vò cái đầu của mình, vụng trộm mắt đi mày lại, trong nội tâm tán thưởng khí phách của Phong thiếu, rất tiêu sái, dùng thủ đoạn lôi đình trấn trụ nhị nữ, quả là mẫu mực, không phải người thường có thể sánh bằng.

Đường Phong nói lưu loát:

- Sau này không được đánh nhau.

Nhị nữ gật đầu.

- Ân, cứ thế đi, ta vào trong ngồi một lát.

Sau khi Đường Phong nói xong liền đi vào phòng ngồi nghỉ, tuy bộ pháp trầm ổn, nhưng xương cốt toàn thân rã rời. Hắn không nghĩ tới thời khắc mấu chốt mà hắn lại to gan như vậy, vạn nhất lúc ấy nhị nữ đồng thời làm khó dễ, chính mình lúc đó cũng chẳng khá khẩm hơn ai.

Bất quá hiện tại xem ra, bất kể Lại tỷ hay Phi Tiểu Nhã, trong lòng rất quan tâm đến cái nhìn của mình. Hôm nay chính mình xác lập uy tín, ngày sau các nàng có phát sinh chuyện gì cũng sẽ không động can qua lớn như hôm nay, làm cho người ta bớt lo hơn không ít.

- Hai vị tỷ tỷ đánh mệt chưa? Đến đây uống chú nước trà thấm giọng.

Đường Phong đi ra ngoài chưa được vài bước, sau lưng đã truyền đến âm thanh dịu dàng của Mạc Lưu Tô.

Quay đầu nhìn lại, thấy trên tai Lưu Tô sư tỷ đã bưng đến hai chén trà, đưa đến trước mặt Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã, trên mặt nở nụ cười như mùa xuân, làm cho lòng người cảm thấy nhu hòa.

Bước chân Đường Phong lảo đảo, liếc nhìn Mạc Lưu Tô thật sâu, hắn lờ mờ nhớ rõ, hai năm trước, Mạc Lưu Tô sư tỷ còn gọi Bạch Tiểu Lại là sư thúc, mà hôm nay lại... Chuyện cũ qua rồi a!

Bạch Tiểu Lại cảm tạ, đưa tay tiếp nhận nước trà, khẽ nhấp một cái. Phi Tiểu Nhã mặt mũi không vui nhìn Mạc Lưu Tô, nghiến răng nghiến lợi thật lâu thầm nói:

- Một cũng là đoạt, hai cũng là đoạt, bổn cung chủ không sợ các ngươi, trà này ta uống!

Dứt lời, cầm lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch.

Từ mặt xuống cổ Mạc Lưu Tô dần dần ửng đỏ, vụng trộm lườm Đường Phong, dần dần đi xa, trên mặt rất ngượng ngùng.

- Bạch Tiểu Lại, ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

Cung chủ đại nhân âm lệ nói.

- Tiểu Nhã muội muội có chiêu gì cứ phóng ngựa tới, tỷ tỷ đón hết.

Bạch Tiểu Lại mỉm cười tự nhiên.

- Hừ, chờ xem.

Phi Tiểu Nhã nhìn hai đại sát thần còn đang nằm trên mặt đất, dậm chân một cái nói:

- Các ngươi còn không đứng dậy, nằm trên mặt đất không lạnh sao? Tức chết ta mà!

Lúc này Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích lúc này mới mỉm cười ngồi dậy, đầu tóc bừa bộn, cao tới nửa xích, trên đầu còn có hai cái bím hoa. Thang Manh Manh ở bên cạnh vỗ tay cười khanh khách không ngừng, Linh Khiếp Nhan cũng cười cùng nàng.

Tiếu thúc nghiêm mặt nói:

- Ai nha, tự dưng vấp té một cái, thế là ngủ luôn.

Đoạn Thất Xích cười cười, thấp giọng nói:

- Ngươi gạt ai đó.

- Đi theo ta.

Phi Tiểu Nhã vung tay lên, đi nhanh về phía gian phòng của mình.

Hai đại sát thần liếc nhau, trầm mặc không nói, đi theo sau lưng Phi Tiểu Nhã.

Yên Liễu Các có nhiều phòng trống, cho nên về cơ bản mỗi người một phòng, hai đại sát thần đi theo sau lưng đại cung chủ, đóng kỹ cửa phòng, thành thành thật thật đứng trước mặt Phi Tiểu Nhã.

Cung chủ đại nhân ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người, dù Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích da mặt có dày, cũng chịu không nổi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx