sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 583: Đại Điển Quy Tông. (hạ)

Đường Phong chưa bao giờ thấy qua những người này, nhưng hắn biết hai lão nhân đó nhất định là Đường gia lão tổ. Chính là hai vị Linh Giai cao thủ kia, một người trong đó gọi là Đường Ngạo, người kia gọi là Đường Duệ.

Người râu bạc mỉm cười với Đường Phong chính là Đường Duệ. Nghe nói công pháp người này tu luyện có công dụng đọc được tâm người khác, rất ít người có thể ẩn tàng được bí mật của mình ở trước mặt hắn. Hai vị lão tổ đều thần quang nội liễm, một thân thực lực thâm bất khả trắc.

Nhân vật chính hôm nay là Đường Phong đã đến, đại điển đương nhiên cũng được bắt đầu.

Trong từ đường lặng ngắt như tờ, Đường Ngạo đứng trước mọi người, hai người Đường Phong và Đường Đính Thiên bước lên trước một bước, phía sau hai người chính là nhị đại đệ tử của Đường gia cùng một số trưởng lão chấp sự, được sắp xếp dần theo bối phận và chức vụ.

Ánh mắt không giận tự uy của Đường Ngạo quét lên người mọi người một lượt, thanh âm hùng hồn chậm rãi vang lên:

- Đường gia ta từ lúc Đường Gia Bảo được tổ tiên đời thứ nhất Đường Hoàn Dương lập ra đến nay đã trải ba trăm bảy mươi lăm năm. Tổ tiên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một thân một mình đánh ra mảnh cơ nghiệp to lớn như thế này, con cháu sau này vẫn còn nhớ đến dư âm của người...

Thanh âm của Đường Ngạo cũng không lớn, nhưng được truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng, giống như đang nói chuyện bên tai vậy. Âm điệu hùng hồn hữu lực của hắn khiến tâm thần của mỗi một đệ tử Đường gia đều rung động, kìm lòng không được nhớ đến những vất vả của tố tiên đời thứ nhất khi sáng lập ra Đường Gia Bảo

Những câu nói dài dòng được hắn nói ra, tuy toàn là những lời xáo rỗng nhưng lại khiến người nghe không hề buồn chán. Đường Ngạo rất biết cách khởi dậy cảm xúc của người khác.

- Hôm nay Đường gia ta lại có thêm con cháu mới. Nhi tử Đường Phong của đệ tử đời thứ mười ba Đường Đính Thiên trở về từ thế tục, nhận tổ quy tông, khắc tên vào gia phả, nhập vào gia tộc. Từ nay về sau, Đường Phong chính là đệ tử của Đường gia. Phàm là đệ tử của Đường gia ta, tất phải bảo vệ vinh quang Đường gia, phàm là đệ tử của Đường gia ta, ở bên ngoài phải cùng nhau chống địch, vinh nhục không rời, tồn vong cùng gia tộc. Đường Phong, ta hỏi ngươi, ngươi có thể làm được không?

- Đệ tử có thể!

Đường Phong cao giọng đáp.

- Tốt.

Đường Ngạo gật đầu, cao giọng nói:

- Hôm nay Đường Ngạo ta, lấy thân phận là gia chủ hiện nay của Đường gia, tế bái tổ tiên, cáo tri việc này cho anh linh tổ tiên, nguyện Đường gia ta vạn thế vinh diệu, truyền thừa không dứt...

- Tế tổ!

Theo một tiếng hét lớn, tất cả mọi người trong từ đường đều chậm rãi quỳ xuống. Hai người Đường Ngạo và Đường Duệ cầm trong tay ba nén nhang nghi ngút cắm vào lư hương.

Lúc này chẳng qua chỉ là đại điển nhận tổ quy tông của một người là Đường Phong thôi, lại có thể biến thành trận thế lớn như vậy, cũng là vì nhìn vào mặt mũi của Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô. Nếu như không phải hai người họ đã là Linh giai cao thủ thì dù Đường Phong có thể nhận tổ quy tông, nhưng cũng chỉ là khắc tên vào gia phả thôi, không thể có tràng diện như hôm nay được.

Đường Phong cũng không quan tâm lắm, hắn không hề để ý đến chuyện này, chẳng qua do thấy Đường Đính Thiên bận rộn ở bên ngoài nên mới tuân theo tâm nguyện của hắn thôi. Đối với Đường Đính Thiên thì con của mình nhất định phải nhận tổ quy tông mới được.

Đại điển về cơ bản cũng đã xong xuôi, sau khi quỳ lạy xong Đường Duệ cầm bút ghi tên Đường Phong vào trong gia phả, sau đó giao lại cho người chuyên môn cất giữ cận thận.

Sau đó đã không còn chuyện gì nữa rồi. Có điều do là Đường Phong mới đến nên một số thúc thúc bá bá của Đường gia không nhân thức được hắn, nên cả một đám bị Đường Đính Thiên lôi đến giới thiệu.

Nhị thúc Đường Phệ Thiên, Tam thúc Đường Phá Thiên, Tứ thúc Đường Chiến Thiên, còn về phần Đại bá Đường Liệt Thiên thì đã chiến tử vào hai mươi năm trước rồi, vì bảo vệ mấy huynh đệ của mình mà chết. Đường Phong liền thắp cho hắn một nén nhang. Mỗi khi giới thiệu một người, những trưởng bối này đều tặng cho Đường Phong một chút lễ gặp mặt. Có đan dược, có võ điển, có binh khí, còn có một số đồ vật quý hiểm nữa.

Những vật này cũng không quý trọng lắm, chẳng qua chỉ là chút ý tứ thôi. Đường Phong thu lễ vật đến mức mỏi cả tay, trước ngực đã không thể nào ôm hết được nữa. Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người không tiện lắm thì Đường Phong đã hận không thể dùng một tia ý thức nhét tất cả vào Mị Ảnh không gian rồi.

Gặp gỡ với những huynh đệ cùng thế hệ một chút, Đường Phong cũng không cẩn thận chú ý ai cả, chỉ có điều vẫn ghi tạc hình dạng của mấy người Đường Hổ vào nội tâm.

Tuy là thân huynh đệ của Đường Long nhưng Đường Hổ lại không hề giống với ca ca của hắn. Đường Hổ là một người tùy tiện, lớn lên lại eo gấu lưng hổ, thoạt nhìn có vẻ rất thành thật. Mà Đường Tử Thư cũng rất là nhã nhặn, rất có phong phạm một thư sinh nho nhã, khó mà tưởng tượng được lúc hắn động thủ với người khác sẽ là cái dạng gì nữa.

Còn về phần Đường Điểm Điểm... Vị đường tỷ này cũng là một mĩ nhân khó gặp, nhưng ánh mắt đơn thuần kia lại lộ ra vẻ có chút không rõ thế sự, nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, tràn ngập tò mò.

- Thập thất đệ, thế tục có phải rất khổ không?

Đường Điểm Điểm lôi kéo Đường Phong hỏi. Sau khi Đường Phong nhận tổ quy tông liền xếp thứ mười bảy trong lớp trẻ, Đường Điểm Điểm đương nhiên phải xưng hô hắn là thập thất đệ rồi.

- Lục tỷ... Thế tục không khổ, chỉ có điều linh khí không được nồng đậm như ở đây thôi.

Đường Phong giải thích nói.

- Ta nghe nói lợi hại nhất ở thế tục cũng chỉ là Thiên giai cao thủ thôi, vậy ngươi ở bên ngoài phải chăng rất lợi hại?

Đường Điểm Điểm cứ bám lấy Đường Phong không buông.

- Cũng không lợi hại lắm, người lợi hại hơn so với ta có rất nhiều, Lục tỷ, ta không bồi tiếp ngươi nữa, phụ thân gọi ta rồi.

Đường Phong thấy Đường Đính Thiên đang ngoắc mình lại liền tranh thủ chạy tới.

Mượn lý do Đường Đính Thiên gọi mình đến Đường Phong cuối cùng cũng thoát khỏi Đường Điểm Điểm. Đến bên người Đường Đính Thiên, Đường Phong thấy Đường Ngạo và Đường Duệ cũng đang đứng ở một bên, nhìn thẳng vào mình.

Vẻ mặt Đường Ngạo bình tĩnh còn Đường Duệ thì hòa ái dễ gần hơn rất nhiều, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn tràn đầy vẻ tươi cười

Đường Phong há to miệng, không biết nên xưng hô hai người này như thế nào. Nếu tính ra thì bối phận của hai người này còn cao hơn Đường Đính Thiên vài bối, Đường Đính Thiên vẫn phải xưng hô bọn họ là tổ gia gia kia mà, còn mình phải xưng hô thế nào đây? Đường Phong cảm thấy nhức cả đầu.

Đường Duệ dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Đường Phong, cười nói:

- Tất cả những đệ tử trẻ tuổi của Đường gia đều xưng hô hai lão bất tử chúng ta là gia chủ, ngươi cứ theo bọn hắn là được.

Trong lòng Đường Phong liền rùng mình, vội vàng nói:

- Đệ tử Đường Phong, bái kiến hai vị gia chủ.

- Ân, không tệ không tệ, không quản thiệt hơn, tuổi còn trẻ mà đã có được phong thái hơn người như vậy.

Đường Ngạo gật đầu khen.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx