sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 598: Chung Gia Bất Diệt, Đường Gia Bất Tồn. (thượng)

Chiến đến sau nửa đêm, năm ngươi của Chung gia liền cấp tốc lui lại. Bởi vì mục đích của bọn hắn chỉ là kéo dài Linh giai cao thủ của Đường gia thôi, không cần thiết phải liều mạng.

Mà chiến đấu giữa những Thiên giai kia lại không được bình thản như vậy. Rất nhiều người bị thương, không ít người tử vong. Đêm qua Đường gia tổn thất bảy vị Thiên giai cao thủ, Chung gia lại càng thảm hại hơn, chết mất mười lăm, trọng thương vô số! Dù sao đây cũng là địa bàn của Đường gia, vì vinh quang thủ hộ gia tộc nên những cao thủ của Đường gia một người so với một người càng thêm hung ác. Còn người của Chung gia tới đây lại không được liều mạng như vậy, hai bên đối lập như vậy đương nhiến chiến đấu phải rơi vào hoàn cảnh xấu rồi.

Đánh xong một trận này, thế cục vững vàng giữa Đường gia và Chung gia trong suốt hai mươi năm qua lại lần nữa bị phá tan, hai nhà giờ lại chính thức trở lại cục diện không chết không ngớt.

Bất quá cũng không sao cả. Hai mươi năm trước hai đại gia tộc đã như thế, lúc ấy chẳng qua vì Bố gia và Trang gia ra mặt hòa giải nên mới tạm thời cân đối lại thôi, mặc kệ có chuyện tối qua hay không thì hai nhà vẫn là cừu địch.

Nhìn thấy Đường Phong đi ra, Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô ân cần hỏi thăm:

- Phong nhi, Tử Thư nói tối qua thân thể của ngươi không được khỏe? Giờ thế nào rồi?

- Đã không có việc gì rồi.

Đường Phong khoát tay, ngồi xuống bàn bên kia.

- Hai người tối qua không bị thương gì chứ?

Diệp Dĩ Khô lắc đầu:

- Không có. Những người kia của Chung gia cũng không muốn cùng chúng ta liều mạng.

Đường Đính Thiên thở dài nói:

- Chỉ có điều... Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đã mất...

- Nếu linh quả bị người khác cướp mất thì cũng thôi đi, là do thực lực của Đường gia ta không đủ. Ghê tởm nhất vẫn là Đường Chính, vậy mà lại làm ra chuyện tự hủy hoại danh tiết bực này, giết hại huynh đệ.

Đường Đính Thiên càng nói càng phẫn nộ, oán hận nện một quyền lên mặt bàn. Một cái bàn tốt làm bằng gỗ Đàn Tử lập tức bị đánh cho nát bấy. Diệp Dĩ Khô tay mắt lanh lẹ, chộp lấy tách trà trước khi nó rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng nhấp một miếng.

Đường Chính nếu tính là thì cũng là thế hệ cùng thời với ông nội của Đường Đính Thiên. Chỉ có điều giờ phút này Đường Đính Thiên phẫn nộ đến cực điểm, làm gì còn xưng hô hắn theo lễ tiết nữa? Gọi thẳng kỳ danh đã là may lắm rồi, nếu đổi là lại người khác thì không biết đã mắng thành cái dạng gì nữa

- Ai cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện này. Tri nhân tri diện bất tri tâm, một chữ lợi không biết đã làm hại biết bao nhiêu người.

Diệp Dĩ Khô lắc đầu thở dài.

Quả thật là tri nhân tri diện bất tri tâm. Bởi vì lúc ấy Đường Duệ mặc dù phỏng đoán được Đường gia có nội gian, hơn nữa thân phận của nội gian này cũng không thấp, nhưng cũng không hề đặt nghi ngờ lên người Đường Chính, hắn hoài nghi là một số người khác thôi. Đường Chính năm nay đã 120 tuổi, một nửa thân thể đã muốn về với đất rồi, cần Tinh Thần Thiên Nguyên Quả để làm gì chứ? Không ngờ lại làm ra lựa chọn khiến người khác không thể nào tưởng tượng nổi, lại là tên nội gian bị mọi người phỉ nhổ kia.

- Phong nhi, vốn cái linh quả này ngươi hẳn có một quả, chỉ là hôm nay... Ai!

Đường Đính Thiên có chút áy náy nhìn qua Đường Phong, hắn thiếu Đường Phong thật sự nhiều lắm. Hắn vốn vẫn một mực không biết dùng gì để bù đắp, lúc này linh quả của Đường gia lại thành thục, Đường Đính Thiên cảm thấy vô cùng vui mừng bởi vì con mình cũng có thể được phân một quả. Nhưng giờ linh quả đã bị Đường Chính cướp đi nên hắn mới cảm thấy vừa phẫn nộ vừa đau lòng như vậy.

- Cha, mẹ.

Đường Phong ho nhẹ một tiếng, lén lút phóng cảm giác ra đến mức lớn nhất. Sau khi xác định chung quanh không có bất cứ người nào lúc này mới nhẹ giọng mở miệng nói:

- Kỳ thật hài nhi có một việc muốn nói với các ngươi.

Chuyện này có thể dấu bất kì ai. Đường Phong vốn cũng không định nói ra những thấy mặt mũi Đường Đính Thiên tràn đầy vẻ áy náy như vậy Đường Phong cũng không nỡ dấu diếm họ nữa.

Phát giác được thần sắc của Đường Phong có chút khác thường, hai người Diệp Dĩ Khô và Đường Đính Thiên không khỏi nhìn về phía hắn, Diệp Dĩ Khô nói:

- Phong nhi, tuy rằng với tư cách là cha mẹ thì chúng ta hy vọng ngươi sẽ nói với chúng ta bất cứ chuyện gì. Những mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu cảm thấy thật sự khó mở miệng thì cứ giữ trong lòng, chúng ta sẽ không trách ngươi đâu.

Là một người mẫu thân, Diệp Dĩ Khô không thể nghi ngờ đã rất chu đáo.

- Phong nhi, có phải ngươi đã vừa ý Lục tỷ của ngươi rồi không hả?

Đường Đính Thiên nói ra một câu có chút không hợp thói thường.

- Ta thấy ngươi mấy ngày gần đây cũng rất hay tiếp xúc với nha đầu đó... Tuy rằng là đường tỷ đệ, nhưng ngược lại cũng có thể đề thân. Chỉ là không biết lão Tứ có nguyện ý không thôi, Điểm Điểm chính là cục thịt trong lòng hắn. Nếu cười nàng về, chậc chậc, phỏng chừng Điểm Điểm sẽ phải chịu thiệt thòi lớn trước mặt hai nữ nhân kia của ngươi... Diệp tử, ngươi véo ta làm gì?

- Cha, ngươi đã quá đa tâm rồi.

Đường Phong không khỏi liếc mắt.

- Vậy chuyện Phong nhi ngươi muốn nói đến cùng là chuyện gì?

Đường Đính Thiên ân cần hỏi thăm.

- Kỳ thật sự tình chính là thế này.

Đường Phong cũng không biết nên mở miệng thế nào nên dứt khoát trực tiếp lấy hộp ngọc từ trong Mị Ảnh không gian ra, sau đó chậm rãi hé mở.

Ngay lúc sáu miếng linh quả tỏa ra hào quang như ngôi sao sáng chói trên bầu trời đập vào mắt Diệp Dĩ Khô và Đường Đính Thiên thì chén trà trên tay Diệp Dĩ Khô liền rơi xuống mặt đất, trở nên nát bấy còn Đường Đính Thiên thì lại há hốc cả mồm ra.

- Đây không phải là...

Đường Đính Thiên kinh ngạc đến cực điểm nhìn qua Đường Phong.

Đường Phong tranh thủ đóng hộp ngọc nhét vào lại Mị Ảnh không gian, gật đầu nói.

- Ân, đây chính là sáu miếng Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đã bị Đường Chính cướp đi.

- Thế nhưng Phong nhi, thứ này sao lại rơi vào tay ngươi? Còn Đường Chính đâu?

Diệp Dĩ Khô nghi hoặc khó hiểu.

Bọn hắn đương nhiên sẽ không tin con mình cấu kết làm việc xấu với Đường Chính, làm ra cái chuyện tán tận lương tậm kia. Nhưng linh quả trước mắt lại không thể nào giải thích được, ngoại trừ đoạt được trên người Đường Chính ra, căn bản không có khả năng nào khác

Đường Phong hắng giọng một cái, kể lại đơn giản mọi chuyện tối qua một lần. Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô nghe xong liền trợn mắt há mồm.

- Phong nhi ngươi nói là Đường Chính đã đoạt được linh quả trốn ra khỏi Đường Gia Bảo, sau đó lại bị năm vị Thiên giai thượng phẩm của Chung gia chặn đường, song phương đại chiến một hồi, còn người thì trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi?

Đường Đính Thiên sửa sang những tin tức vừa nghe được lại một lần.

- Đại khái chính là như vậy.

Đường Phong gật gật đầu. Mặc dù nói cuối cùng là hắn dùng sức một người giết chết Đường Chính, nhưng cũng nhờ vào phúc của mấy vị Thiên giai Chung gia, bằng không cũng không thắng lợi nhẹ nhàng như vậy. Bất quá việc này hắn lại không dám nói ra sợ Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô lo lắng. Ngay cả chuyện về Chung Lộ hắn cũng che dấu lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx