sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 642: Xuất Hiện Linh Thạch Đỉnh Cấp (hạ)

- Vâng.

Năm người cùng đáp.

- Hiện tại nói về đối thủ của các ngươi đi.

Đường Đỉnh Thiên tiếp tục nói:

- Lần này Đường gia có Tuấn nhi, so với trước đây thực, thưc lực tương đối lớn mạnh hơn rất nhiều. Vốn Đường gia chúng ta có ba đối thủ là hai nhà Bố Trang và thêm cả Chung gia! Nhưng hiện tại Chung gia chỉ còn lại có một người, đó là Chung Lộ, một người rất đáng để lưu tâm. Nữ tử tu luyện mị thuật, am hiểu mị hoặc, ta tin tưởng các ngươi đều có thể chống lại được mị thuật của nàng. Còn chỉ đấu thực lực với nàng ta, thì Tuấn nhi hẳn có thể chiến thắng dễ dàng.

Đường Tuấn ngạo nghễ nói:

- Chỉ là yêu nữ, không đủ làm cho ta sợ hãi.

Đường Đỉnh Thiên vui mừng nói:

- Về phần những người khác, A Long, cháu hẳn là có thể đánh hòa với nàng ta. Tử Thư... Nếu gặp nàng ta chạy được thì cứ chạy đi.

Đường Tử Thư xấu hổ gãi gãi đầu. Hắn ta vừa mới vừa mới thăng cấp lên Thiên Giai thượng phẩm, đại khái không phải là đối thủ của Chung gia.

- Người khác thì phải làm sao bây giờ?

Đường Điểm Điểm ở một bên giơ tay hỏi.

- Chạy!

Đường Đỉnh Thiên tức giận nhìn nàng một cái.

- Các ngươi phải chú ý hai người, một người là Trang Tú Tú của Trang gia, là một nữ nhân có tư chất không tầm thường, ngay cả yêu nữ Chung Lộ cũng không thể là đối thủ của nữ nhân này. Ngay cả Tuấn nhi ngươi gặp phải nàng cũng phải vô cùng chú ý.

- Điệt nhi biết.

Đường Đỉnh Thiên nhíu mày, có chút nghi ngờ nói:

- Nhưng nói ra cũng thấy kỳ lạ. Hình như nha đầu này vẫn còn chưa tới Bố gia trang, nếu nàng không đến, thực lực Trang gia sẽ suy giảm rất lớn.

- Nàng còn chưa tới sao?

Đường Phong không khỏi có chút khó hiểu. Mình và nàng ta từ dưới Vân Hải Chi Nhai ra đến bây giờ đã gần năm ngày. Dựa theo tốc độ của nàng, Trang Tú Tú hẳn là có thể chạy tới rồi mới đúng.

- Đúng, không biết có phải nàng ta vì sao lại tới chậm.

Đường Đỉnh Thiên lắc đầu:

- Trước không nới tới nàng nữa. Mặt khác các ngươi phải chú ý tới một người của Bố gia là Bố Liên Chu, người này là một thiên tài, sát khí rất nặng, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Nghìn vạn lần không nên bị hắn cấp theo dõi, một khi bị hắn để ý sẽ giống như cao bôi da chó, muốn đuổi cũng không xong.

- Về các gia tộc khác, cũng có nhiều nhân tài mới xuất hiện. Mỗi người cũng có thủ đoạn riêng của mình. Dù thế nào cũng không nên coi thường anh hùng thiên hạ. Ta biết các ngươi đều là tinh anh của Đường gia, nhưng không có nghĩa là các gia tộc khác kém hơn so với Đường gia chúng ta. Gặp phải bất cứ kẻ địch nào cũng đều phải cẩn thận, cơ bản nhất là phải bảo vệ được tính mạng!

- Vâng.

- Ngày mai chúng ta sẽ tham dự cuộc tỷ thí đầu tiên, tìm bảo vật. Hiện tạ, ta cũng sẽ nói với các ngươi về một vài quy tắc!

Đường Đỉnh Thiên mở miệng nói.

- Tìm bảo vật?

Mọi người không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

- Đúng, cuộc tỷ thí lần này là vì muốn bản thân các ngươi có thể thể hiện được năng lực của mình. Thành tích của các ngươi không chỉ ảnh hưởng đến bài danh cá nhân, mà còn ảnh hưởng tới bài danh của gia tộc! Quy tắc rất đơn giản. Ngày mai, chúng ta đem đi Vân Liên Sơn cách Bố gia trang hơn năm mươi dặm, ngọn núi này đại khái khoảng tám trăm dặm, rất thích hợp để tỷ thí. Đến nơi, mỗi người các ngươi đều được nhận được một tấm tàng bảo đồ. Đương nhiên, tấm tàng bảo đồ này không hoàn chỉnh, có thể nói là một mảnh nhỏ.

- Hơn nữa, mảnh nhỏ của mỗi người cũng không giống nhau. Các ngươi cần phải cướp được các mảnh bản đồ nhỏ giấu bảo vật từ trên tay những người khác, ghép các mảnh nhỏ thành một bảo đồ giấu bảo vật hoàn chỉnh, sẽ tìm địa điểm tương ứng, đào ra bảo tàng!

- Bảo tàng?

Trong lòng mọi người đều cảm thấy có chút hiếu kỳ, vừa nghe đến hai tiếng bảo tàng, con mắt mỗi người đều sáng ngời.

Đường Đỉnh Thiên nở nụ cười nói:

- Nói là bảo tàng, kỳ thực chính là đồng tiền đặc biệt mà thôi, cũng không có gì giá trị. Nhưng những đồng tiền này là tiêu chuẩn để xét đoán bài danh.

- Ta nên làm như thế nào biết được trên tay người khác có phải mảnh tàng bảo đồ mà ta cần hay không?

Đường Tuấn không kìm được liền hỏi điều mà trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ:

- Lẽ nào chỉ dựa vào vận may?

- Tất nhiên sẽ không dựa vào vận may.

Đường Đỉnh Thiên nhìn hắn một cái tỏ ý khen ngợi:

- Mảnh tàng bảo đồ được chế tạo đắc biệt. Những cao thủ Linh Giai chúng ta sẽ nhập linh khí của mình ở một tàng bảo đồ hoàn chỉnh, rồi cắt những tàng bảo đồ này thành những mảnh nhỏ. Những linh khí này đủ để duy trì một thời gian rất dài mà không biến mất. Các ngươi có thể dựa vào linh khí khác nhau, tới tìm thấy mảnh tàng bảo đồ mà mình muốn tìm. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không cần dùng tới phương pháp này, chỉ cần để ý cướp đoạt từ trên tay người khác, như vậy cũng luôn có thể gặp may.

Vài người gật đầu, trong lòng không khỏi hiểu rõ. Cái này để khảo nghiệm năng lực nhận biết của bản thân. Nếu là nhận biết không tốt, không thể tìm kiếm được những mảnh tàng bảo đồ tương ứng.

- Mặt khác, ta phải nhắc nhở các ngươi một tiếng, những mảnh nhỏ tích góp số lượng càng nhiều, thì phát ra linh khí càng mãnh liệt, cũng càng dễ bị người phát hiện. Do đó tốt nhất là không nên cướp giật một cách mù quáng, như vậy rất dễ trở thành mục tiêu mà người khác muốn hạ thủ.

Đường Đỉnh Thiên căn dặn một tiếng:

- Còn có một việc đó là những mảnh tàng bảo đồ bị cắt thành các mảnh nhỏ số lượng cũng không giống nhau, mảnh tàng bảo đồ càng nhiều, hợp lại có thể tìm được số đồng tiền lại càng lớn. Ngược lại, số mảnh tàng bảo đồ càng ít thì số đồng tiền ở nơi chôn giấu cũng càng ít. Điều này hoàn toàn được quyết định bởi số lượng mảnh nhỏ là bao nhiêu. Có bao nhiêu mảnh tàng bảo đồ thì có bấy nhiêu đồng tiền.

Ví dụ như nói một tấm tàng bảo đồ bị cắt thành tám phần, vậy tấm bản đồ này chỉ dẫn tới nơi chôn dấu tám đồng tiền. Mà nếu như một tàng bảo đồ bị cắt thành hai phân, nó sẽ chỉ dẫn tới địa điểm mà trong đó chỉ có hai đồng tiền mà thôi.

Ngược lại cũng có thể lý giải được, dù sao tập hợp càng nhiều tàng bảo đồ, thì sẽ phải đối mặt càng nhiều kẻ địch, cho nên có giải thưởng nhiều hơn một chút mới đúng.

- Có ý nghĩa.

Đường Tuấn mỉm cười gật đầu:

- Xem ra cuộc tranh tài gia tộc lần này có biến hóa thật sự là không nhỏ, để giành được khối linh thạch đỉnh cấp kia, các gia tộc lớn cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức.

- Đây là điều tất nhiên.

Đường Đỉnh Thiên nở nụ cười một tiếng:

- Đó chính là một khối linh thạch đỉnh cấp, khiến những cao thủ Linh Giai chúng ta cũng hy vọng có thể sở hữu được nó. Được rồi, còn có một quy tắc quan trọng nhất đó là sau khi cuộc tỷ thí lần này chấm dứt, các ngươi cũng phải cùng hoàn chỉnh tàng bảo đồ mới có thể thu được số đồng tiền đó. Nếu có một tàng bảo đồ không được hoàn chỉnh, như vậy mặc dù ngươi có may mắn chiếm được số tiền trong tấm bản đồ này, cũng không được ghi nhận.

Điều này chính là để phòng ngừa có người đầu cơ trục lợi, mèo mù bắt được chuột chế, lơ đãng mà phát hiện ra nơi chôn giấu đồng tiền. Nhưng này khả năng cũng không lớn. Dù sao không hoàn thiện được tàng bảo đồ, căn bản không thể tìm đến nơi chôn dấu đồng tiền.

Điều gì nên nói cũng đều nói, với thông minh tài trí của mấy người ở đây, muốn lý giải tiêu hóa được những quy tắc giản đơn này quả thực cũng rất dễ dàng. Đường Đỉnh Thiên vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra, để mọi người nghỉ ngơi cho tốt, lấy sức để ứng phó cuộc tranh tài ngày mai.

Đường Phong đang muốn đi vào trong phòng nhập định, lại bị Đường Đỉnh Thiên gọi lại:

- Phong nhi, con đi theo ta.

Đường Phong gật đầu, theo hắn cùng với Diệp Dĩ Khô vào trong phòng, sau khi đã đóng cửa phòng, Đường Đỉnh Thiên cười mà như không cười nhìn Đường Phong, truyền âm nói:

- Phong nhi, ta biết con một mực giấu tài, tuy chỉ mới là Thiên Giai hạ phẩm, nhưng thực lực thật sự xem ra lại không giống như bề ngoài.

Trước mặt phụ mẫu cũng không có gì cần phải giấu diếm, hơn nữa bọn họ cũng biết mình có không ít bí mật, nghe vậy Đường Phong gật đầu.

- Tất nhiên, giấu tài cũng không có gì là sai, nhưng cũng phải lúc gáy lên một tiếng khiến mọi người phải kinh ngạc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx