sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 646: Nhặt Thẻ Bài (hạ)

Dù chiến đấu, hắn cũng không thể duy trì được bao lâu, người thụ thương với số phận bi thảm liền toàn lực phản công, cũng mang đến không ít phiền phức cho huynh đệ Lý gia. Nhưng dù sao hắn đã bị thụ thương, lại lấy một đánh hai, hiện tại huynh đệ Lý gia chỉ cần nỗ lực một chút, rốt cục người cầm kiếm thành công đâm một kiếm vào ngực hắn.

- Vì sao...

Đến khi ngã vào trong vũng máu, người này vẫn còn cảm thấy có chút không dám tin tưởng:

- Vì sao lại tuyệt tình như vậy? Ta cũng đã đưa thẻ bài cho các ngươi rồi.

Người cầm kiếm nhẹ nhàng lau miệng. Vừa rồi đối thủ này trước khi trúng một kiếm đã đánh một quyền vào ngực hắn, khiến sắc mặt của hắn cũng có chút trắng bệch, khí huyết đảo lộn, đá một cước vào ngực đối phương. Người cầm kiếm lạnh lùng nói:

- Ngươi đã biết mặt hai người huynh đệ ta, chúng ta sao có thể thả ngươi rời đi? Sau này ngươi suốt ngày tìm tới trả thù không phải là rất phiền phức sao!

- Ngươi… Đê tiện!

- Có trách thì nên trách bản thân ngươi quá đơn thuần. Trong cuộc tranh tài còn dễ dàng tin tưởng lời nói của kẻ địch!

Người cầm kiếm cũng sẽ không cùng hắn dong dài, quay trường kiếm lại, chỉ một kiếm liền chặt đứt cổ hắn. Ngay sau đó đặt mông xuống dưới đất, cắn răng trợn mắt tỏ vẻ rất khó chịu.

- Đại ca, huynh không sao chứ?

Lão nhị Lý gia tiến tới hỏi.

Người cầm kiếm chậm rãi lắc đầu:

- Bị thương một chút, đại khái phải điều dưỡng một ngày đêm mới có thể tiếp tục hành động. Cuộc buôn bán này quả thực quá vất vả. Mới đụng tới con mồi đầu tiên đã hung hiểm như vậy, nếu là đụng tới Thiên Giai thượng phẩm, hai người chúng ta cũng không biết có thể bảo toàn tính mạng mà trở ra hay không nữa!

Khuôn mặt lão nhị Lý gia cũng đầy lo lắng, trấn an nói:

- Hẳn là không có việc gì. Cùng lắm thì bỏ quyền thi đấu rời khỏi cuộc tỷ thí đó là được.

- Nếu người khác cũng nghĩ giống đệ và ta, muốn giết người diệt khẩu thì làm thế nào?

Người cầm kiếm mở miệng hỏi.

Lão nhị Lý gia không thể nói gì để chống đỡ. Nếu mỗi người đều có phương pháp và cách làm giống bọn họ vậy, một khi đụng tới một thành viên tham dự, hẳn sẽ là một kết cục không chết không dừng rồi.

Ai cũng sợ bị người nhận ra mặt, sau này sẽ bị trả thù, cũng chỉ có thể giết chế người khác cho xong việc.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng bước chân này tuy nhẹ, cũng không khỏi được khuyếch đại trong lòng hai huynh đệ Lý gia, khiến hai người vô cùng sợ hãi.

Đang trầm mặc, hai người chợt ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động, đồng thời quát một tiếng:

- Người nào?

Kẻ có thể lặng yên không một tiếng động tới gần hai người có trình độ Thiên giai trung phẩm như vậy, thì thực lực của người này tuyệt đối không thấp. Hiện tại, hai người bọn họ lại đang bị thụ thương, tất nhiên sẽ như gặp phải kẻ địch lớn.

Mà khi hai người huynh đệ Lý gia thấy rõ diện mạo của người này, sau đó kiểm tra thực lực cảnh giới của đối phương, tâm tình khẩn trương mới được thả lỏng xuống.

Bởi vì người xuất hiện trước mặt bọn họ, là một thanh niên tuổi khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, toàn thân mặc một trường bào màu đỏ tím cùng với vẻ phong thần tuấn lãng. Nhìn qua, khí thế của hắn thật không tầm thường, nhưng cảnh giới lại chỉ mới đạt tới Thiên Giai hạ phẩm mà thôi. Thiên Giai hạ phẩm, trong cuộc tranh tài cũng chỉ là tồn tại cấp thấp nhất!

Nhìn nhìn, nhất thời hai người huynh đệ Lý gia thấy người này có chút quen mặt, sau khi tỉ mỉ ngẫm lại, không khỏi nhớ tới thân phận của người này.

Đây không phải là một trong năm thành viên được chọn lựa của Đường gia, người có thực lực thấp nhất Thiên Giai hạ phẩm sao? Hôm qua trên đài cao, còn bị rất nhiều người vây lại nhìn như con khỉ đấy sao. Khi nhận ra được điều này, Huynh đệ Lý gia không khỏi liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý.

Vừa rồi, để đối phó với một người Thiên Giai trung phẩm, bọn họ cần một ít thủ đoạn, nhưng với một Thiên Giai hạ phẩm thì bọn họ thật sự không thèm để vào mắt.

Đường Phong cũng đợi được tới khi ba người kia chiến đấu xong, mới từ trên cây nhảy xuống. Hắn không quan tâm tới sống chết của người khác. Nếu đã tới tham gia cuộc tranh tài gia tộc, khẳng định đã chuẩn bị tốt tư tưởng ra trận không không bao lâu đã phải chết. Mục đích của hắn, chính là tấm thẻ bài của người vừa mới chết!

Tấm thẻ bài vẫn nằm trên mặt đất, chưa có ai đi nhặt.

Không mất công mà thấy một tấm thẻ bài giá trị một đồng tiền đang ở ngay trước mắt, tất nhiên Đường Phong không muốn buông tha. Khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ bụi dính trên mặt, lại lật lên thoáng nhìn qua. Trên thẻ bài có khắc một chữ "Lương".

Thẻ bài này đại khái là của một đệ tử của gia tộc họ Lương. Đường Phong có nghe qua về gia tộc này, thực lực của họ cũng không mạnh. Trong gia tộc cũng không có cao thủ Linh Giai. Đại khái miễn cưỡng góp cho đủ số để tới cuộc tranh tài, thuận tiện sử dụng vận may. Đáng tiếc vận may của hắn ngay ngày đầu tiên đã phải kết thúc.

Nhìn Đường Phong vẫn ung dung nhét thẻ bài vào trong người, sắc mặt hai huynh đệ Lý gia dần dần trầm xuống, đó là chiến lợi phẩm của bọn họ, chỉ bởi vì tạm thời chưa nhặt đã bị người khác cầm mất, bọn họ phải giải quyết thế nào bây giờ? Hơn nữa, đối phương là một người Thiên Giai hạ phẩm, từ lúc xuất hiện đến bây giờ, còn chưa thèm liếc mắt nhìn bọn họ, khiến huynh đệ Lý gia có cảm giác nhục nhã vì bị coi thường.

Quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo! Đường gia rất giỏi sao? Chẳng qua chỉ là Thiên Giai hạ phẩm, hai người huynh đệ tùy tiện cũng có thể bắt hắn phế bỏ.

Nhưng, không đợi bọn họ tức giận, Đường Phong lại nói ra một câu khiến cho bọn họ liên tục kinh ngạc, chỉ thấy Đường Phong nhếch môi cười nhạt, vừa đi về phía bọn họ, vừa lạnh lùng nói:

- Cướp đây, mang toàn bộ thẻ bài, mảnh tàng bảo đồ giao ra đây.

Hai người huynh đệ Lý gia sau một lát sợ run, đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến mức chảy ra nước mắt.

- Lão nhị...

Người cầm kiếm thật vất vả mới ép được khí huyết quay cuồng, bị Đường Phong kích thích như vậy, ngực lại mơ hồ có chút. Hắn cười đến mức không thể tiếp tục ép khí xuống được, liền ngồi dưới đất nói rằng:

- Ta không có nghe sai chứ? Một Thiên Giai hạ phẩm chạy đến trước mặt ta đến muốn đánh cướp sao?

Lão nhị Lý gia cũng rất vui, cười đến run cả hai vai, nghe được câu hỏi của đại ca, không khỏi trả lời:

- Hình như là không nghe sai, thói đời bây giờ thật là thú vị!

Đường Phong đứng cách họ năm trượng, mỉm cười nhìn hai người, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đùa cợt.

Nụ cười trên mặt người cầm kiếm chợt tắt, lạnh lùng nói:

- Lão nhị, thay trưởng bối của hắn quản giáo kỹ càng một chút, cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng!

- Được!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx