sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 656: Bố Liên Chu Đến (thượng)

Trầm ngâm chốc lát, Đường Phong nói:

- Nếu ngươi cần thì tặng ngươi đi!

- A?

Mỹ phụ sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc. Hiển nhiên nàng không nghĩ tới Đường Phong sẽ nói như vậy, trong cuộc tỷ thí, mảnh tàng bảo đồ đại biểu cho thành tích, ngoại trừ huynh đệ tỷ muội trong gia tộc mình sẽ tặng cho nhau ra, nào có đạo lý một người xa lạ tặng cho người khác?

Cái gọi là vô sự hiến ân cần, không gian cũng là đạo! Nhất là khi một nam nhân muốn tặng đồ cho một nữ nhân, tám chín phần mười là có ý đồ.

Nhận thấy được vẻ cảnh giác trên mặt mỹ phụ, Đường Phong khẽ cười nói:

- Mấy thứ này ở trong tay ta cũng là vô dụng, giữ lại thì lãng phí, còn không bằng tặng cho người hữu dụng.

Vừa nói, vừa đứng lên đưa mấy mảnh nhỏ tới trước mặt mỹ phụ, bản thân thì nhặt y phục khoác lên người, chẳng quan tâm đối phương phản ứng ra sao, xoay người rời đi.

Nguyên bản mỹ phụ đoan trang trong lòng đầy cảnh giác nhìn theo Đường Phong, lại không nghĩ rằng hắn dĩ nhiên thực sự cứ vậy đặt mảnh nhỏ trước mặt mình, sau đó liền rời đi không thèm ngoảnh lại, chờ một hồi thật lâu, lúc này mỹ phụ mới thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nhìn mấy mảnh nhỏ đặt trước mặt, chần chờ chốc lát rồi vươn tay nhặt lên.

Có được mấy mảnh tàng bảo đồ mà bản thân đang cần như vậy, trong lòng mỹ phụ kích động vạn phần, thế nhưng nàng không thể nào hiểu nổi vì sao người trẻ tuổi kia lại đưa chúng cho mình, hơn nữa còn không nhận bất kỳ thù lao nào. Bản thân cùng hắn chưa từng gặp mặt, cũng không hề có giao tình, dù cho trên tay hắn có nhiều mảnh nhỏ hơn đi chăng nữa, cũng đâu cần phải hào phóng đến mức này chứ?

Đường Phong không có nhiều suy nghĩ cho lắm, chẳng qua tối nay đã kiếm trác được quá nhiều, coi như là kết thiện duyên đi. Mỹ phụ đó có thể đi tới bước này, thực lực hẳn là sẽ không quá thấp, nói không chừng trong tỷ thí kế tiếp còn có thể gặp phải nàng, có việc ngày hôm nay, đến lúc đó cùng nàng chạm mặt, phỏng chừng nàng cũng không biết xấu hổ đến mức xuất thủ toàn lực đối với mình.

Đường Phong ngược lại cũng không sợ nàng, chỉ là cùng liều mạng với một cao thủ Thiên giai thượng phẩm không phải là việc gì hay ho, đặc biệt đối phương còn là nữ nhân.

Xử lý xong toàn bộ mảnh nhỏ vô dụng kia đi, hiện tại những thứ trên người Đường Phong toàn bộ đều có giá trị cao, tròn chín tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh, cộng thêm khoảng bảy mươi khối yêu bài và hai đồng tiền, con số này quả thật có phần kinh khủng.

Đêm khuya, trong cốc vẫn một mảnh náo nhiệt như cũ, Đường Phong tính ở lại trong cốc nghỉ ngơi một đêm, đến khi bình minh sẽ dựa theo lộ tuyến ghi trên tàng bảo đồ tìm kiếm những đồng tiền. Chỉ cần tìm được toàn bộ số đồng tiền trên chín tấm tàng bảo đồ, bản thân có thể ly khai Vân Liên Sơn, kết thúc phần tỷ thí đầu tiên.

Ở trong cốc nghỉ ngơi căn bản không cần lo sẽ bị người khác đánh lén, vừa rồi khi bầy quán hỗn loạn như vậy còn không có người nào gây sự, càng không phải nói tới bây giờ.

Đường Phong tìm địa phương yên lặng khoanh chân ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Sau một lát, Đường Phong lại đột nhiên mở mắt, khóe miệng hiện ra vẻ cười nhạt. Hắn phát hiện mình đã bị rất nhiều người nhìn chòng chọc, cảm giác của những người đó như có như không lan qua thân thể của mình, thậm chí còn có kẻ điều tra cảnh giới của bản thân một cách lộ liễu.

Loại tình huống này đã sớm nằm trong dự liệu của Đường Phong, dù sao vừa rồi mình lấy ra nhiều mảnh nhỏ như vậy, đổi được rất nhiều yêu bài, bản thân lại chỉ là một Thiên giai hạ phẩm, trong mắt những người này không khác gì một con cá nướng vàng óng thơm phức, bọn họ chỉ cần xông lên là có thể nuốt trọn.

Ở trong cốc bọn họ xác thực không dám động thủ, thế nhưng Đường Phong tin rằng, bản thân chỉ cần vừa ra khỏi cốc, sẽ lọt vào sự chặn giết của vô số người.

Trong số những người nhìn chằm chằm Đường Phong, mấy người Thiên giai của Chung gia là không kiêng nể nhất. Vài người bọn họ đã đứng cách Đường Phong chưa tới ba mươi trượng, ánh mắt sáng quắc nhìn chòng chọc vào Đường Phong, mí mắt cũng không chớp lần nào, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười tràn ngập đắc ý và uy hiếp, ý tứ dường như muốn nói:

- Tiểu tử ngươi dám ra khỏi cốc nhất định sẽ chết!

Đường Phong không khỏi bĩu môi, nếu như hắn đã sớm dự liệu được tất cả chuyện này còn dám lấy ra nhiều mảnh nhỏ như vậy, tất nhiên không hề sợ hãi.

Những người này quả thực khá đông, thế nhưng nhân tâm lại bất đồng, bản thân chỉ cần tìm đúng cơ hội chạy ra ngoài cốc, tiến vào Vân Liên Sơn là hoàn toàn có thể thoát khỏi sự truy đuổi của họ.

Đường Phong hiện tại đang chờ, đến khi một số người mất đi sự kiên nhẫn thả lỏng cảnh giác, chính là lúc thoát thân của hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, vài Thiên giai của Chung gia vẫn âm trầm nhìn chằm chằm Đường Phong như cũ, không hề có ý buông tha chút nào. Ngược lại tuyệt đại đa số mọi người đã nhận ra được suy nghĩ của những người khác, biết rằng vũng nước đục lần này không dễ nhúng tay vào, nói không chừng còn có thể lôi cả mình xuống nước, liền buông tha ý nghĩ ban đầu.

Nửa đêm, gió núi gào thét, náo nhiệt trong cốc dần dần bị sự yên lặng thay thế, những Thiên giai cao thủ này chinh chiến đã nhiều ngày, lao tâm lao lực, cũng cần phải nghỉ ngơi.

Đang trong lúc đả tọa mi mắt Đường Phong chậm rãi mở ra, nhìn xuyên thấu qua màn ánh sáng hôn ám, phát hiện cách mình ngoài ba mươi trượng, vài đệ tử Chung gia cũng chỉ còn một người mở mắt, những người còn lại cũng đều nhắm mắt đả tọa. Mà một người kia cũng đã vô cùng buồn chán, ngồi dưới đất chống cằm, không biết đang trầm tư suy nghĩ điều gì.

Đúng lúc rồi. Đường Phong hít sâu một hơi, thu liễm dao động cương khí toàn thân lại, hầu như hòa hợp thành một thể cùng với cảnh vật chung quanh, nếu như không dùng mắt thường để nhìn, chỉ bằng vào cảm tri căn bản không thể nhận thấy được sự tồn tại của hắn.

Lặng lẽ đứng dậy, Đường Phong theo bóng tối cấp tốc chạy ra ngoài cốc khẩu.

Đang trong lúc bôn tẩu, đột nhiên một cỗ khí tức tràn ngập mùi vị máu tanh cùng sát lục từ xa kéo tới, cỗ khí tức này dường như là một con mãnh thú bị nhốt đã lâu vừa thoát khỏi lồng, mang theo dã tính vô cùng phẫn hận và điên cuồng, kiệt ngạo bất tuân đến cực điểm, phô thiên cái địa lan tràn toàn bộ sơn cốc.

Đường Phong đang chạy về phía trước chợt dừng cước bộ, khẽ nhíu mày.

Thiên giai trong cốc đều là cao thủ trong cao thủ, sự nhận biết đối với nguy hiểm nhạy bén hơn người thường rất nhiều, cỗ khí tức hoang dã tanh máu tràn ngập trong nháy mắt liền kinh động tất cả mọi người.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx