sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 712: Đào Phần Mộ Tổ Tiên Người Khác Là Không Đạo Đức (hạ)

- Đi thôi.

Một lần nữa trở lại Chu gia, Chu Chính vô cùng lo lắng chỉ muốn đi tắm rửa, Đường Phong lại không thể chờ đợi được muốn nghiên cứu đồ vật lấy ra từ trong mộ phần.

Tiến vào phòng, đóng chặt cửa, Đường Phong cẩn thận xem xét chiếc vòng cổ. Trong phần mộ Thương Hàng Đình, ngoại trừ chiếc vòng cổ và quần áo tùy thân cũng không còn thứ gì khác.

Đây cũng chính là nói, nếu như Thương Hàng Đình thực sự hiểu được cách giải độc, phương pháp đó tuyệt đối đượ cất giấu bên trong vòng cổ này.

Sợi dây là dây xích vàng bình thường, không có gì dị thường, thứ Đường Phong chú ý chính là khối bảo thạch màu xanh lá.

Khối bảo thạch này rốt cuộc được làm từ chất liệu gì, Đường Phong không điều tra ra được, nói nó là linh thạch lại căn bản không có bao nhiêu linh khí tràn ra, nhưng nó quả thật có sóng động linh khí.

Món đồ chơi này thật sự có thể giải độc cho mình? Đường Phong không khỏi nghi hoặc, hắn thậm chí hoài nghi có phải mình đã tìm nhầm phương hướng rồi không.

Đặt thứ phảng phất giống như bảo thạch màu xanh lá lên tay, Đường Phong cẩn thận quan sát chung quanh, dò xét từ trên xuống dưới không dưới mười lượt, vẫn không tìm ra một chút đầu mối.

Lẽ nào phải nuốt nó vào? Trong lòng Đường Phong đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, nhưng vừa nghĩ tới vật này được lấy từ trên thân người chết, Đường Phong lập tức không còn khẩu vị.

Hắn cởi bỏ quần áo, đặt viên bảo thạch màu lục lên trên vị trí đan điền của mình, đợi hồi lâu, độc tố trong đan điền cũng không hề có động tĩnh gì.

Đường Phong vô cùng thất vọng, hắn vốn còn nghĩ khối lục bảo thạch này có phải hút độc tố trong người mình ra không, bây giờ thử xem, hoàn toàn không có tác dụng.

Không phải Độc Vương lừa gạt mình chứ? Độc tố của mình căn bản không có thuốc nào chữa được? Nhưng nghĩ lại lại không thích hợp, nếu như Độc Vương thật sự lừa gạt mình, chẳng lẽ hắn không sợ mình ra tay đối phó hậu nhân của Thương Hàng Đình trong cơn tức giận hay sao?

Trên Bách Độc Công lấy được dưới Vân Hải Chi Nhai, Độc Vương có nói qua hắn chỉ sinh được một con, người hắn yêu thương nhất chính là con gái của hắn Thương Hàng Đình, hắn chỉ quan tâm đến con gái mình chứ không dám nghĩ đến chuyện gì khác.

Trầm tư thật lâu, Đường Phong thử rót cương khí của mình vào trong khối lục bảo thạch trên tay.

Nào ngờ mới rót vào một luồng cương khí, lục bảo thạch trên tay đã vang lên một tiếng ông ông, tiếp theo một luồng hấp lực khổng lồ từ trong truyền tới, tựu giống con mèo ngửi được mùi cá tanh, lục bảo thạch điên cuồng hút cương khí của Đường Phong vào.

Đường Phong biến sắc, vội vàng vận công ngăn cản, nhưng lực hút từ trong lục bảo thạch truyền đến lớn đến mức hắn không thể ngăn cản.

Đường Phong chỉ cảm giác cương khí của mình giống như hồng thủy, liên tục không ngừng tuôn vào trong lục bảo thạch.

Chỉ có điều trong nháy mắt lục bảo thạch vốn tản ra sóng động linh khí yếu ớt lại trở thành linh khí bức người.

Đan điền và kinh mạch một hồi rút đau, đây là kết quả cương khí không cách nào khống chế, bị cưỡng ép rút ra.

Đường Phong nhìn vào bên trong, chỉ thấy những cương khí hóa lỏng trong đan điền cũng chầm chậm hoá khí, dần dần bị lục bảo thạch dẫn dắt ra ngoài xơi tái mất.

Trên trán Đường Phong toát mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại chuyện này, nếu như đối mặt với mình là một cao thủ Linh giai tu luyện tà công gì đó, hấp thu công lực của mình còn có thể lý giải, nhưng bây giờ đối mặt với hắn là một tử vật, một khối lục bảo thạch đào được trong mộ phần mà thôi.

Cương khí trong cơ thể điên cuồng xói mòn, cũng kéo theo cảnh giới thiên nhân hợp nhất điên cuồng vận chuyển, linh khí ngoại giới liên tục không ngừng xông về phía mình, dưới sự lôi kéo của Vô Thường Quyết, hóa thành lắng đọng cương khí tiến vào trong đan điền, lại bị lục bảo thạch dẫn dắt ra ngoài, tạo thành một vòng tuần hoàn, nhưng vào không đủ ra.

Ba động linh khí trên Lục bảo thạch càng phát càng mãnh liệt, lục bảo thạch vốn bình thường không có gì kỳ lạ, trong thời gian không đến một nén nhang lại có thể tản mát ra khí tức so sánh được với linh thạch hạ phẩm, hơn nữa còn đang chậm rãi tăng lên.

Cương khí trong cơ thể càng ngày càng ít, tất cả đều bị hút vào bên trong lục bảo thạch, cả người Đường Phong mồ hôi nhỏ giọt, giống như mới từ trong nước chui ra.

Mặc dù có cảnh giới thiên nhân hợp nhất hỗ trợ, Đường Phong cũng cảm giác được cương khí trong cơ thể mình chỉ có giảm không tăng, tối đa chỉ cần một canh giờ sẽ bị hút cạn sạch.

Đây cũng không phải cương khí bị hao tổn trong chiến đấu, sau khi bị cưỡng ép hút ra, cũng có tổn hại rất lớn đối với bản thân mình.

Đường Phong cố tình ném lục bảo thạch trên tay đi, nhưng nó vẫn giống như thuốc cao bôi trên da chó, căn bản không ném đi được, trừ phi chặt đứt liên hệ giữa nó và cương khí của mình.

Giữa lúc luống cuống, Đường Phong tranh thủ xem xét tình hình cương tâm của mình, cuối cùng hắn hơi an tâm một chút. Khối lục bảo thạch khó hiểu kia xem ra chỉ biết hấp thụ cương khí của mình, ba loại sức mạnh cương tâm khác đều không bị quấy nhiễu.

Động tĩnh phía bên Đường Phong tạo ra làm cả Chu gia đều chấn động.

Chu gia mấy ngày này vẫn không yên ổn, vất vả lắm mới giải quyết hết một đại phiền toái, trong nhà đột nhiên lại bộc phát ra ba động cương khí mãnh liệt.

Đám người Chu gia dưới sự dẫn dắt của Chu Khê Hà vội vàng chạy tới trước phòng Đường Phong, không ai biết trong phòng rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cũng may Chu Khê Hà già dặn kinh nghiệm, phát giác tình huống của Đường Phong có chút không đúng, ngăn cản những người khác vào cửa nhìn trộm tình hình. Tình huống hiện tại như vậy, người khác càng tới quấy rầy, Đường Phong càng nguy hiểm.

Dưới sự sắp xếp của Chu Khê Hà, đám người Chu gia phân tán bảo vệ xung quanh căn phòng Đường Phong, chỉ sợ có một số người không biết chuyện chạy đến nơi đây tham gia náo nhiệt.

Trọn vẹn một canh giờ, cương khí trong cơ thể Đường Phong bị rút ra sạch sẽ, không còn chút nào.

Loại cảm giác trống rỗng trong cơ thể rất lâu rồi chưa xuất hiện, trong lúc nhất thời lại khiến Đường Phong thổn thức không thôi. Nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.

Sau khi cương khí trong cơ thể bị rút sạch, Đường Phong phát hiện độc tố trong đan điền của mình phảng phất như bị một bàn tay vô hình lôi kéo ra ngoài cơ thể.

Phát hiện này không khỏi làm tinh thần Đường Phong chấn động!

Tia độc tố quỷ dị này đã khiến hắn chịu không ít đau khổ, lúc trước bản thân muốn ép nó ra, nhưng nó vẫn cắn nuốt cương khí lớn mạnh trong người mình, căn bản không cách nào ép ra ngoài cơ thể.

Nhưng bây giờ, dưới hấp lực khổng lồ của lục bảo thạch kia lại có dấu hiệu di động ra ngoài, phát hiện này khiến Đường Phong vô cùng vui mừng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx