sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 962: Chế Tạo Ám Khí. (thượng)

Sự thật đúng như Đường Phong đoán từ trước, hai đoạn Tàng Phong kiếm lại lập lại trạng thái này, bởi vì chúng không tìm thấy điểm liên hệ của nhau, khi phát hiện ra đối phương, chỉ dựa vào băng giá mà liên kết, nhưng là chỉ dính với nhau một chút. Chỉ cần một hồi chấn động mạnh cũng làm chúng tách ra.

Âu Dương Vũ khẩn trương muốn chết, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống đất. Tàng Phong kiếm là Thần binh tổ truyền của nhà hắn, đến thế hệ của hắn thì bị gãy, điều này thật xấu hổ với tổ tiên. Sau khi Tàng Phong kiếm bị gãy, Âu Dương Vũ không đụng vào thanh kiếm nào nữa, không phải không thể, mà là không muốn, thực lực của hắn đều ký thác vào kiếm kỹ cao thâm, không có trường kiếm, chiến lực Âu Dương Vũ có thể phát huy ra, tuy không được sáu phần lúc đỉnh phong.

Âu Dương Vũ khẩn trương, Đường Phong còn khẩn trương hơn hắn.

Tàng Phong kiếm đã bị mình chặt đứt, tuy lúc đó là bất đắc dĩ, nhưng cũng bị hủy trên tay của mình. Nếu là vũ khí khác, gãy thì gãy, nhưng Tàng Phong chính là Thần binh. Chính là vì điểm này, Đường Phong mới áy náy. Thời điểm Âu Dương Vũ nói nước hàn đàm có thể tu bổ Tàng Phong, Đường Phong lập tức động tâm.

Hiện tại nước hàn đàm đã tìm được, Hắc Phượng đã ở bên cạnh sẵn sàng nhận việc, nhưng có thể tu bổ Tàng Phong hay không, chính là cửa ải trước mắt này.

Những người khác đang tu luyện, Đường Phong và Âu Dương Vũ thì nhìn chằm chằm vào biến hóa của Tàng Phong trong hàn đàm, tâm tình phập phồng bất định, thần sắc trên mặt khi thì kinh hỉ, khi thì uể oải, khi thì bàng hoàng, khi thì thất bại, rất đặc sắc.

Tàng Phong kiếm lại kết nối với nhau một lần nữa, nhưng mỗi lần đều thất bại, chỉ cần có chấn động, hai đoạn kiếm gãy sẽ tách ra.

Đến cuối cùng Đường Phong không dám nhìn tiếp nữa, từ kinh hỉ rồi lại buồn phiền, đây chẳng khác gì là một loại tra tấn, chỉ có Âu Dương Vũ, từ đầu đến cuối không nháy mắt một cái. Bởi vì hắn là chủ nhân, Tàng Phong vĩnh viễn là Tàng Phong, dù nó có gãy, cũng không thanh kiếm nào có thể thay thế nó được.

Người sử dụng kiếm, tinh thông kiếm đạo, người kiếm tương liên, chính là như thế, bọn họ mới xem bội kiếm của mình còn quan trọng hơn cả tánh mạnh.

Thời gian trôi qua, ba ngày đã qua đi, Đường Phong cảm thấy ba ngày này còn dài hơn cả ba năm. Ba ngày qua đi, Tàng Phong kiếm kết nối vô số lần, đứt gãy vô số lần, Đường Phong sớm đã chết lặng.

Trái với Âu Dương Vũ, gương mặt vốn tuấn lãng suất khí, giờ phút này rất khó nhìn, râu ria mọc đầy, thần sắc tiều tụy, vòng mắt thâm quầng, giống như người đang chạy nạn và người bị tra tấn, gió nhẹ thổi qua, thân ảnh tiêu điều, còn chút phong phạm cao thủ này đâu?

Trong cặp mắt kia, lộ ra tín niệm kiên định đến mức Đường Phong bội phục.

- Sẽ thành công, nhất định sẽ thành công!

Trong miệng Âu Dương Vũ lẩm bẩm, hắn đang tự an ủi mình, không bằng nói là hắn đang tự thôi miên chính mình.

Đường Phong không nhìn nữa, hắn đã nhìn ba ngày, Tàng Phong kiếm không có một chút dấu vết của việc được tu bổ lại, mỗi lần hai đoạn kiếm liền lại, thân kiếm chấn động sẽ tách ra.

Đối với một người mang đầy lòng hi vọng, Đường Phong không dám đả kích tâm của hắn. Dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, vứt bỏ Âu Dương Vũ ở đó, hắn chạy đi tìm Mạc Lưu Tô.

Lưu Tô sư tỷ đang ở trong dược điền của Dược Thần Tông, đang cùng Thi Thi đào tạo dược liệu.

Hiện giờ Thi Thi đang theo Mạc Lưu Tô học tập luyện dược, Đường Phong không về suốt hai năm, Thi Thi có tiến bộ cực lớn, hôm nay đã có thể đảm đương một phía, thực lực của nàng giống như Mạc Lưu Tô, không cao, nhưng cương tâm rất thích hợp luyện dược, trong hai năm qua Lưu Tô sư tỷ tìm không ít thiên tài đại bảo tăng cường cương tâm cho nàng phục dụng, Thi Thi luyện dược càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Chính vì tầng quan hệ này, Thi Thi có quan hệ tốt nhất với Lưu Tô sư tỷ.

Sau khi Đường Phong đi tới, hai người đang đội trên đầu một cái khăn lụa, bao bọc mái tóc dài lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất, dốc lòng chăm sóc dược liệu, cảnh tượng này đẹp đến cực điểm.

Đường Phong đi qua chào các nàng một tiếng.

Lưu Tô sư tỷ ngẩn đầu lên, lau lau mồ hôi trên trán, cười một tiếng nói:

- Sư đệ, ngươi tới đây làm gì?

Thi Thi cũng gật đầu với Đường Phong.

- Cho ngươi một thứ tốt.

Đường Phong cầm tay Mạc Lưu Tô, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, kín đáo đưa cho nàng một cái lọ.

Lưu Tô sư tỷ xấu hổ một chút, nháy mắt với Đường Phong, ý bảo Thi Thi ở bên cạnh, không được làm càn. Đường Phong làm như không thấy, cầm tay sư tỷ thật chặt.

- Nhìn xem bên trong là cái gì.

Đường Phong vuốt vuốt lòng bàn tay của Mạc Lưu Tô.

- YAA.A.A.., Huyết Tủy Ngọc Bình?

Tuy thực lực Mạc Lưu Tô không cao, nhưng đối với đan đạo, kiến thức không ai sánh nổi, vừa liếc đã nhận ra cái chai này rất bất phàm.

- Cái bình này không quan trọng, quan trọng là thứ nằm trong bình.

Lưu Tô sư tỷ không có đỏ mặt, nàng si mê luyện dược, nghe ngữ khí của Đường Phong cũng có thể đoán ra, biết trong đồ vật được đựng trong Huyết Tủy Ngọc Bình đều không phải là thứ tầm thường, nàng rất có hứng thú với thiên tài địa bảo, cho nên quên mất ngượng ngùng.

Nhẹ nhàng mở miệng bình ra, nhìn vào trong, thần sắc Mạc Lưu Tô trở nên kinh ngạc.

- Cái này là...

Lưu Tô sư tỷ kinh hỉ nhìn Đường Phong, bởi vì dù là nàng, cũng không dám khẳng định thứ bên trong có phải là thứ mà mình đoán hay không.

- Đoán đi, đoán đúng có thưởng.

Đường Phong nhìn Mạc Lưu Tô không chớp mắt.

Thần sắc Mạc Lưu Tô nghiêm nghị, nhìn thứ chứa trong Huyết Thủy Ngọc Bình, lúc này mới mở miệng nói:

- Đây là máu linh thú, huyết dịch quay cuồng nóng chảy như dung nham, chắc chắn là do nhiệt độ rất cao, sức nóng tụ mà không tán, nói rõ không phải là máu linh thú bình thường, chỉ có những linh thú Hỏa hệ có huyết mạch cực cao mới có được, trong máu này có sinh cơ nồng đậm, trong thiên hạ, linh thú có máu huyết này, chỉ có một loại, sư đệ, chẳng lẽ đầy là... Hỏa Phượng Chi Huyết?

Đường Phong bội phục muốn chết, khó trách người ta nói chuyên tâm vào một việc gì đó thì tạo nghệ rất cao, tuy thực lực của sư tỷ không cao, nhưng trình độ luyện dược và lý giải nó đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, lọ Hỏa Phượng Chi Huyết này, dù đặt trước mặt bọn người Tiếu thúc, chỉ sợ bọn họ cũng không nhận ra.

Nhưng hai mắt của Lưu Tô sư tỷ, vừa nhìn đã đoán ra, không thể không nói kiến thức cơ bản rất vững chắc.

Trước kia Lưu Tô sư tỷ chưa bao giờ nhìn thấy Hỏa Phượng Chi Huyết a.

- Đoán đúng rồi, đêm nay sư đệ đến phòng của ngươi để trao thưởng cho sư tỷ.

Đường Phong nói rất trang nghiêm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx