sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 997: Truy Kích! (thượng)

- Tư Đồ trường lão, vãn bối phải nói cho người biết, nhân mạng quý bao nhiêu, bao nhiêu linh thạch cũng không thể mua được. Một đệ tử Đường gia bảo chết đi, có huynh đệ tỷ muội, có phụ mẫu thê nhi, những thứ linh thạch đó có thể an ủi tâm trạng bi ai cực độ của họ sao?

Đường Phong liếc xéo Tư Đồ Thịnh, vẻ mặt khinh thường.

- Thế thì sao? Người Đường gia bảo các ngươi chết, chẳng lẽ người của Tư Đồ gia chúng ta không chết? Chẳng qua người chết của Đường gia bảo các ngươi chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, nhưng người của Tư Đồ gia chúng ta, chính là Linh giai đó! Làm sao có thể đánh đồng!

- Gian ngoan mất linh....

Đường Phong lắc đầu, xem ra cái giá về tính mạng con người đã ăn sâu bám rễ thâm canh cố đế trong đầu của lão gia hỏa này rồi, căn bản không có biện pháp giải thích.

- Muốn dừng tay giảng hòa đúng không? Cũng được.

Lời nói Đường Phong xoay chuyển, điều này làm cho tinh thần Tư Đồ Thịnh chấn động, nói thật, đúng là hắn không muốn so chiêu với đám hắc y nhân kia, bởi vì những hắc y nhân này quá khó chơi, không sợ chết không nói, thân thể vô cùng cứng rắn, đánh trúng cũng chẳng bằng một cái rắm, nếu bị bị chúng đánh trúng, nhất định sẽ tổn thương gân cốt.

- Đường gia bảo chúng ta không cần linh thạch của các ngươi! Chỉ Tư Đồ trưởng lão cùng ta trở về Đường gia bảo, dẫn đám đệ tử đệ tử đại gia tộc các ngươi, đi đến trước linh cữu của đệ tử Đường gia chúng ta nói xin lỗi, sau đó cút ra khỏi Linh Mạch Chi Đại, vĩnh viễn không được đặt chân tới đây!

- Không có khả năng!

Tư Đồ Thịnh không cần đợi Đường Phong nói hết, liền mở miệng từ chối.

Điều kiện vừa rồi cửa Tư Đồ Thịnh đã là cực hạn của hắn rồi, Tư Đồ gia cúi đầu nhận thua với một tiểu gia tộc trong Linh Mạch Chi Địa là một sỉ nhục, bồi thường chút linh thạch là được rồi. Nhưng bây giờ lại bị người trẻ tuổi này dẫn tới xin lỗi Đường gia bảo, đây chính là thiên đại nhục nhã. Hơn nữa vĩnh viễn không được đặt chân tới Linh Mạch Chi Địa, đây là chuyện hắn không có quyền quyết định. Nếu tùy tiện đáp ứng, trở về mình sẽ chịu trừng phạt.

Linh Mạch Chi Địa là khối thịt mỡ, hiện tại các đại gia tộc đều nhìn chằm chằm vào nó, nếu thời điểm này Tư Đồ gia rút khỏi, nhất định sẽ bị người ta chê cười.

- Vậy không cần tiếp tục nói nhảm rồi.

Đường Phong giơ trường kiếm lên, hắn biết Tư Đồ Thịnh không có khả năng đáp ứng những điều kiện này, hắn cũng chưa từng muốn giảng hòa với đối phương.

- Các các hạ cũng hiểu rõ mà? Nếu thật sự đánh, tuy Tư Đồ gia chúng ta không sống khá giả, nhưng ngươi chỉ có một mình! Mà những hắc y nhân này chắc là tinh nhuệ của Đường gia các ngươi đúng không? Ngươi tổn thất nổi sao?

Tư Đồ Thịnh nói chuyện giật gân.

Nhưng hắn đã uy hiếp sai đối tượng, những hắc y nhân này vốn không phải là tinh nhuệ của Đường gia bảo, chẳng qua là một công cụ được Đường Phong chế tạo ra thôi. Không nói trước những dược thi này có bị thương hay không, dù bị thương, cũng không đánh mất sức chiến đấu, bởi vì bọn chúng đã chết.

Đường Phong lạnh nhạt nhìn Tư Đồ Thịnh, đột nhiên hắn huy động bàn tay.

Một màn làm rung động tâm thần của người Tư Đồ gia lại xuất hiện. Giống như màn xuất hiện rất quỷ dị của đám hắc y nhân vừa rồi, vào lúc này lại có thêm một đám hắc y nhân đứng trước mặt Đường Phong.

Lại thêm một đám.

Càng lúc càng nhiều, sau khi động tác của Đường Phong dừng lại, đệ tử Tư Đồ gia kinh hãi phát hiện, số lượng đám hắc y nhân này đã đạt tới hai mươi tám.

Một cổ khí lạnh từ trong đáy lòng xuất hiện, bàn chân của bọn họ như bị rút gân! Thực lực hắc y nhân mạnh bao nhiêu, vừa rồi bọn họ đã lãnh giáo qua, một tên hắc y nhân ở đây không hề yếu hơn một Linh giai hạ phẩm, đơn đả độc đấu, còn có thể chống đỡ được, nhưng nếu bị hai ba hắc y nhân bao vây thì không ổn chút nào.

Người của Tư Đồ gia còn bao nhiêu người? Mười bốn mà thôi, chỉ bằng một nửa của đối phương.

Cuộc chiến này không thể nào đánh được!

Tư Đồ Tinh run lên mãnh liệt, hắn không biết lần này Tư Đồ gia đã chọc phải dạng tồn tại nào.

- Ta sẽ khiến cho người Tư Đồ gia các ngươi hối hận, các ngươi đã trêu chọc người không nên chọc.

Đường Phong lãnh đạm nhìn đám người Tư Đồ gia, sau đó huy động hai tay, hai mươi tám cổ dược thi như mãnh hổ lao tới.

Đệ tử của Tư Đồ gia cũng rất quyết đoán, biết rõ với nhân số của mình tuyệt đối không thể đánh thắng, cho nên không có chút ý chí chiến đấu nào, lúc hai mươi tám dược thi có động tác, những người này đã nhanh chóng tản ra bốn phía, ý đồ phá vòng vây chạy ra ngoài.

Trong nhất thời tràng diện vô cùng hỗn loạn, bóng người bay tới bay lui, cương khí gào théo, thiên địa linh khí vô cùng hỗn loạn.

Mười bốn người Tư Đồ gia, không có một ai phá vòng vây thành công. Hai mươi tám cổ dược thi đều nhào tới, lập tức chặn đứng đường lui của bọn họ.

Tốc độ của bọn họ không nhanh bằng dược thi, cho nên không cách nào chạy thoát khỏi vòng vây của dược thi, bình quân hai cổ dược thi đối phó với một đệ tử Tư Đồ gia, trong đó một cổ dược thi dây dưa, một dược thi khác ra tay hạ sát thủ.

Thời điểm này có tiếng kêu thảm thiết đầu tiên vang lên, Tư Đồ Thịnh biết rõ bọn họ đã bị bao vây ở đây!

Vừa mới bắt đầu chiến đấu chưa được năm tức, đã có một đệ tử Tư Đồ gia chết dưới độc thủ của dược thi, sau tiếng kêu thảm thiết này, giống như bệnh dịch lây lan, liên tiếp có tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Máu tươi vẩy ra, tràng diện vô cùng thê thảm.

Đệ tử Tư Đồ gia như một cọng rơm rách nát, vừa mới bắt đầu đã ngã xuống, tốc độ và lực đạo của dược thi, đủ để dập tắt hi vọng chạy trốn của mỗi đệ tử Tư Đồ gia. Bọn họ cũng muốn thi triển sát chiêu kéo dài khoảng cách, ngăn cản sự truy đuổi của dược thi, nhưng dược thi hung hãn không sợ chết, không thèm để ý tới chiêu thức của bọn họ, cứ trực tiếp hứng trọn công kích vào người, làm cho người của Tư Đồ phát mộng.

Nhân số đệ tử Tư Đồ gia càng ngày càng ít, áp lực càng ngày càng lớn, lúc bắt đầu thì hai dược thi đối phó với một người, từ từ thì thành bốn năm dược thi đối phó một người, đến cuối cùng là bảy tám dược thi đối phó một người...

Không ai có thể bị nhiều dược thi như thế công kích mà vẫn còn sống, dù là Đường Phong bị những dược thi này vây công, chỉ sợ cũng không thể nào làm tốt hơn được.

Đám dược thi đang chiến đấu hăng hái, sau khi đệ tử Tư Đồ gia liều chết ngăn cản, Đường Phong đứng một bên quan sát mà nhíu mày.

Hắn không quan sát người của Tư Đồ gia, mà là đại quân dược thi dưới tay của mình! Thời gian dần qua, lông mày của Đường Phong giãn ra không ít, suy nghĩ lớn mật trong lòng càng ngày càng rõ ràng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx