sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1009: Quay Trở Về (thượng)

- Có chuyện gì?

Đường Phong nghi ngờ khó hiểu, liền đỡ nàng đứng dậy:

- Đứng lên mà nói.

- Nếu như công tử không đáp ứng thì nô tỳ sẽ không đứng dậy.

Thiếu nữ áo xanh dùng sức lắc đầu.

Đường Phong hơi nhíu mày lại, nói thật thì tuy lần này hắn có hảo tâm đến Dung gia cứu người nhưng dù sao cũng đã làm sai một chuyện, làm cho Dung Thiếu nãi nãi gặp không ít phiền phức, vốn định hôm nay rời đi luôn miễn cho miệng lưỡi người đời nên đối với sự tình của Dung gia hắn cũng không muốn nhúng tay vào.

Thế lực bên ngoài khi dễ Dung gia, hắn có thể rút đao tương trợ nhưng mà nếu là chuyện tình nội bộ của Dung gia thì sao hắn có thể nhúng tay vào.

Chỉ là hiện giờ thiếu nữ áo xanh này nói năng nghiêm trọng như vậy làm cho hắn có cảm giác bất an.

- Nói rõ đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Đường Phong nhìn thiếu nữ áo xanh trước mặt hỏi.

Thiếu nữ áo xanh vui vẻ nói:

- Công tử đã đáp ứng rồi?

- Ta chưa nói gì cả, ngay cả chuyện ngươi định nói gì còn chưa rõ ràng được thì làm sao có thể đáp ứng ngươi?

Đường Phong lắc đầu.

Thiếu nữ áo xanh nhanh chóng nói:

- Nô tỳ vốn là thị nữ thiếp thân của Thiếu nãi nãi, chẳng qua Thiếu nãi nãi muốn yên tĩnh cho nên không muốn có nhiều người hầu hạ nên nô tỳ chuyển sang bên nhị trưởng lão, đêm hôm qua lúc nô tỳ đang hầu hạ thì nghe được nhị trưởng lão và mấy trưởng lão chấp sự đề cập đến…Đề cập đến…

- Đề cập đến chuyện gì?

- Đề cập đến chuyên của công tử và thiếu nãi nãi ở trong phòng hôm qua… Còn có vết thương trên mặt và cổ của công tử nữa….

Thiếu nữ áo xanh nói còn chưa hết thi khuôn mặt đã đỏ chót giống như đôi môi, giọng nói lí nhí khiến người khác không thể nghe được.

Trên mặt Đường Phong cũng hiện lên một tia xấu hổ, việc này rất không đẹp đẽ gì, cho dù hắn là ân nhân cứu mạng của Dung gia thì cũng thực sự có chút ăn không tiêu.

- Sau rồi sao?

Đường Phong hỏi.

- Sau đó nhị trưởng lão nói quyết định sáng nay mở ra hội nghị gia tộc, lúc đó mới bàn bạc.

- Bàn bạc cái gì?

Sắc mặt Đường Phong trầm xuống, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, việc này mà truyền ra ngoài mà nói thì chính mình đã làm sai chuyện, cho dù cả nghìn người nhịn không nói nhưng mà đối với Dung Thiếu nãi nãi thì đó tuyệt đối là một hồi tai ương ngập đầu.

- Bọn họ nói, dù sao đi nữa chuyện tình cũng đã tới bước này rồi cho nên muốn đưa Thiếu nãi nãi… Cho công tử.

- Hoang đường!

Đường Phong đập bàn một tiếng, Dung Thiếu nãi nãi cũng không phải là vật gì, làm sao mà người khác có thể nghĩ đưa là đưa được?

- Nô tỳ thỉnh cầu công tử đáp ứng đi, coi như là cứu Dung Thiếu nãi nãi thoát khỏi biển khổ, hiện giờ Dung Thiếu nãi nãi đang còn tuổi xuân, nếu như để nàng ở lại chỗ này cả đời thì quả thực quá tàn nhẫn!

Thiếu nữ áo xanh vừa nói vừa mạnh mẽ dập đầu xuống, Đường Phong chỉ phất tay một cái làm cho động tác của nàng không thể hạ xuống được nữa.

- Ngươi nói chính là việc này?

Đường Phong thở dài ra một hơi, thiếu nữ áo xanh vừa nói nghiêm trọng như thế, Đường Phong còn đang tưởng rằng Dung gia sẽ định đối đãi với Thiếu nãi nãi như thế nào đây.

- Vâng.

Thiếu nữ áo xanh gật đầu đáp.

Đường Phong cười nhẹ nói:

- Thiếu nãi nãi nhà các ngươi là một nữ tử rất đặc biệt, trước đây ngươi là thị nữ thiếp thân bên người nàng, tất nhiên có thể phỏng đoán được tâm tư của nàng, cho dù Dung gia có đề nghị như vậy thì ngươi nghĩ nàng có thể đáp ứng sao?

Thiếu nữ áo xanh nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát sau đó buồn bã lắc đầu.

- Thôi được rồi, cho nên nói rằng ngươi cầu ta là chuyện vô ích.

Đường Phong nâng nàng đứng dậy nói:

- Mỗi người có một chí hướng riêng, muốn cưỡng cầu cũng không được.

- Công tử cũng có tâm tư ấy đúng không?

Đôi mắt trong veo của thiếu nữ áo xanh nhìn Đường Phong làm hắn hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống.

Đường Phong nhịn không được giơ tay gõ lên trán nàng một cái:

- Tiểu quỷ lắm trò!

Dung Thiếu nãi nãi, Trang Tú Tú và Chung Lộ không giống nhau, tuy rằng Trang Tú Tú hướng tới chính mình nhưng Đường Phong cảm giác được nàng coi trọng thực lực của mình hơn, về phần Chung Lộ căn bản là muốn Đường Phong phụ trách.

Nhưng thật ra Dung Thiếu nãi nãi trước mặt theo lời thiếu nữ áo xanh thì chính là một nữ tử đang còn thanh xuân, nếu như sau này để nàng ở lại Dung gia cả đời thì chính là một chuyện giày vò không tưởng được. Hơn nữa nói thế nào đi chăng nữa thì hai người đã giao hoan rồi, tuy trước đây không tiếp xúc với nhau nhiều nhưng mà đã gần gũi da thịt với nhau, đó chính là nữ nhân của mình.

Nếu như nàng nguyện ý thì Đường Phong liền đưa nàng đi luôn, chỉ sợ nàng không muốn.

- Lão gia chủ các ngươi hiện giờ ở nơi nào?

- Công tử định đi luôn sao?

Thiếu nữ áo xanh còn chưa từ bỏ ý định.

- Phải.

Đường Phong gật đầu, hiện giờ phải ly khai Dung gia nên đến nói với Dung Thanh Thu một vài câu, tuy rằng Dung gia không phải là một đại gia tộc gì nhưng Đường Phong cũng không phải là người không hiểu lễ phép.

Thiếu nữ áo xanh không hề tình nguyện dẫn Đường Phong xuyên qua đại trạch của Dung gia, dọc theo hai bên đường Đường Phong phát hiện không ít các thị nữ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, xem ra chuyện tình hôm qua cũng không giấu giếm mà lọt ra ngoài, nhiều ánh mắt nhìn thấy như vậy, tùy tiện một người tiết lộ đều có thể truyền bá ra ngoài.

Quả nhiên chuyện tốt không ra ngoài, chuyện xấu truyền vạn dặm, ngày sau Dung Thiếu nãi nãi có lẽ sẽ cực khổ rất nhiều.

Theo bước đi dẫn đường của thiếu nữ áo xanh, Đường Phong đi tới nghị sự đường của Dung gia, hắn còn chưa bước vào thì thanh âm bên trong đã truyền ra ngoài ầm ĩ.

Đường Phong không khỏi dừng bước, đứng lại tại chỗ, hôm nay nghe thiếu nữ áo xanh nói gia tộc mở ra hội nghị bàn bạc về chuyện tình của Dung Thiếu nãi nãi, lại không ngờ vừa vặn như vậy, đúng lúc mình đến thì đã xảy ra rồi.

Hiện giờ mà ly khai khẳng định không phải thời gian tốt, nhưng mà mình có chút cảm giác có tật giật mình, Đường Phong lẳng lặng đứng chờ ở bên ngoài.

Ở bên trong đại sảnh, Dung Thanh Thu ngồi ngay ngắn ở phía trên, thần sắc tỉnh táo không hề dao động, không nhìn ra vẻ hỷ nộ ái ố gì cả, hai bên là các trường lão, hộ pháp của Dung gia.

Mà ở chính giữa đại sảnh là một nữ tử mặc quần áo trắng như tuyết, nữ tử này chính là Dung Thiếu nãi nãi, lúc này hai mắt nàng sưng đỏ lên, hiển nhiên là đêm qua không ngủ, mặc dù quần áo rất chỉnh tề nhưng mà thần sắc lại cụt hứng vạn phần, làm cho người ta nhìn vào sinh ra cảm giác thương tiếc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx