sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1030: Lưu Lại Thứ Đó (hạ)

Hướng ánh mắt ra dấu cho Linh Khiếp Nhan, Đường Phong một bên ôm Khấu Cửu, thân thể bắn ra ngoài chạy trốn, thứ thần binh trên tay toát ra kiếm mang, quát lạnh nói:

- Ai cản đường phải chết!

Ở đây thực sự không thích hợp cho việc chiến đấu, tuy rằng việc này liên lụy tới rất nhiều người nhưng nhiều hơn là những người vô tội, nếu như thực sự đánh nhau thì sẽ có thương vong vô số. Hiện giờ tốt nhất là mang Khấu Cửu rời đi.

- Lưu thứ đó lại.

Một tiếng gầm truyền lên, tất cả mọi người di động dũng mãnh đuổi theo Đường Phong.

Thế nhưng không đợi những người này kịp lao ra, một cỗ uy áp đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Cỗ uy áp này phảng phất như đè bẹp tất cả mọi thứ đổ nát tan tành, khiến cho bước chân mọi người chùn lại không đi tiếp, vẻ mặt lộ ra thần sắc khủng hoảng cùng kiêng kỵ.

Linh Giai thượng phẩm!

Ở trong một xuân lâu nho nhỏ đột nhiên xuất hiện một cao thủ Linh Giai thượng phẩm, điều này khiến cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được, bởi vì dù là thế giới bên ngoài, cao thủ Linh Giai thượng phẩm cũng giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, là một nhân vật không phải ai cũng có thể thấy được.

Thừa dịp mọi người còn đang bàng hoàng, Linh Khiếp Nhan và Đường Phong vội vã thoát khỏi Xuân Hoa Lâu, lợi dụng bóng đêm nhanh chóng thoát ra ngoài Bái Nguyệt Thành.

Cỗ khí thế Linh Giai thượng phẩm vừa rồi kỳ thực cũng không phải do cao thủ nào phóng xuất ra, mà do Linh Khiếp Nhan dùng để uy hiếp địch nhân. Khi Linh Khiếp Nhan trọng tố lại thân thể, bản thân nàng chỉ có thực lực Thiên Giai, thực lực bậc này không đáng nhắc tới, nhưng mà lực lượng thần hồn lại là Linh Giai thượng phẩm thì bất kỳ kẻ nào cũng không thể khinh thường.

- Đi mau!

Nha đầu vội vàng hô lên một tiếng theo sát phía sau Đường Phong, những người đó cũng không phải kẻ ngu si, chỉ bằng vào một cỗ khí thế Linh Giai thượng phẩm sợ rằng không thể trấn trụ bọn họ lại được lâu, nếu không đi nhanh thì chỉ sợ rất khó thoát thân được.

Quả nhiên, sau khi Đường Phong và Linh Khiếp Nhan rời khỏi Xuân Hoa Lâu một lát, mọi người cũng không thấy cao thủ Linh Giai thượng phẩm ở đâu, tất cả chợt hiểu ra vội vàng đuổi theo hai người kia.

Chẳng qua chỉ trong chốc lát dừng lại đã khiến cho Đường Phong chạy được rất xa. Đến nước bất đắc dĩ, những người này cũng bất chấp quấy rầy sự thanh tịnh của người khác, triển khai thực lực bay lên bầu trời Bái Nguyệt Thành tới phương hướng Đường Phong rời đi. Trong nhất thời quang mang lóe lên liên tục trong màn đêm, kiếm khí đao mang chưởng phong quyền kình đều phóng về phía Đường Phong chạy trốn, những chiêu thức này không mong tổn thương được tới hắn mà chỉ mong có thể quấy nhiễu tốc độ chạy trốn của Đường Phong.

- A a a…

Khấu Cửu bị Đường Phong để quay đầu lại phía sau, mắt thấy công kích trùng trùng bay tới hướng mình, không khỏi sợ đến hoa tay múa chân kêu to.

- Cao thủ chạy mau a, những người đó đang đuổi theo rồi.

- Giỏi cho một đạo kiếm khí, đánh qua đây đi, giỏi thì đánh qua đây đi…

- Câm miệng, còn ồn ào nữa ta ném ngươi trở lại!

Đường Phong đang cực kỳ tức giận, chẳng qua hắn chờ Khấu Cửu xong việc ở xuân lâu rồi tìm hắn hỏi chút việc mà thôi, lại không nghĩ tới bị cuốn vào một hồi tranh đấu như vậy, sự việc ngày hôm nay phát sinh quá mức quái lạ. Cho tới bây giờ Đường Phong cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận vì sao những người đó lại nhìn chằm chằm vào một tiểu nhân vật như Khấu Cửu.

Mà lúc này, tiểu nhân vật kia còn đang lắm mồm huyên náo không ngớt, càng khiến cho Đường Phong tâm ý phiền loạn.

Bị Đường Phong quở mắng như vậy, lúc này Khấu Cửu mới im miệng không dám nói nữa, chẳng qua bản tính của hắn nhát gan, trong một thời gian trầm mặc không kiềm chế được, lại bắt đầu ồn ào trở lại.

Đường Phong để hắn nghiêng sang bên cạnh, vừa lúc đón nhận một đạo kiếm khí đánh tới.

- A… Cái mông của ta!

Khấu Cửu ăn đạo kiếm khí này kêu to không ngớt, tuy rằng đạo kiếm khí này đánh từ xa tới chỗ Đường Phong đã như nỏ mạnh hết đà nhưng cũng không phải thứ mà cảnh giới Địa Giai như Khấu Cửu có thể chống lại, kiếm khí chém trên cái mông hắn hiện ra một vết máu dài, suýt nữa tổn thương tới gân cốt.

- Không muốn chết thì im miệng!

Đường Phong hé miệng nói, khuôn mặt lạnh ngắt không có biểu tình.

Lúc này Khấu Cửu mới ý thức được tính mạng của mình còn đang bị người khác nắm giữ, hắn gật đầu không ngừng, hai tay bịt chặt miệng đồng thời nhắm mắt lại không dám nhìn tình huống phía sau nữa.

Tốc độ Đường Phong rất nhanh, hơn nữa lúc trước lại có khí thế của Linh Khiếp Nhan uy hiếp, cho dù những người kia đuổi tới cũng nhanh chóng đánh mất bóng dáng Đường Phong.

Ở bên ngoài năm mươi dặm Bái Nguyệt Thành, các đạo nhân mã đều đã đánh mất bóng dáng của Đường Phong, các thân ảnh đều dừng lại, ai nấy tỏ ra tức giận bất bình, hối hận không ngớt.

- Ai, còn kém một chút nữa!

Có người hung hăng giậm chân xuống đất, tiêu tan đi nhuệ khí của mình.

- Hừ, chỉ bằng đám các ngươi cũng dám vọng tưởng đánh chủ ý tới Hư Thiên Lệnh, quả thực không biết trời cao đất dày!

Hai người đứng bên cạnh đó mở miệng trào phúng.

- Hư Thiên Lệnh, rơi tản mác ở khắp nơi, ai cũng có thể đoạt được, Thương Khung Tông các người đoạt được vì sao Vô Đạo Môn chúng ta không thể đoạt lấy?

Người lúc trước hừ lạnh một tiếng.

Hai người vừa ầm ĩ đều là các sư huynh sư đệ tu tập cùng với nhau, hai bên trợn mắt nhìn, trong nhất thời tràng diện trở nên giương cung bạt kiếm, cũng không biết ai thiếu kiên nhẫn động thủ trước, ngay lập tức nhân mã hai phái liền hỗn chiến với nhau. Không chỉ như vậy, hỗn chiến ở trong bóng đêm khiến cho người của hai bên ngộ thương rất nhiều, mọi người nhanh chóng dùng nơi nghỉ ngơi để đánh nhau loạn một trận.

Lúc trước đuổi theo Đường Phong thì bây giờ không ai đuổi theo nữa, lúc này lại động thủ ở đây, cảnh này nhìn qua thực sự khôi hài vô cùng

Đường Phong dẫn theo Khấu Cửu bay một mạch qua hai trăm dặm, lúc này mới dừng lại. Linh Khiếp Nhan theo sát sau đó, đừng xem nàng chỉ có cảnh giới Thiên Giai nhưng nếu luận về tốc độ chạy trốn cũng không kém so với Đường Phong.

Sau một lúc dừng lại, Đường Phong đặt Khấu Cửu ở trên mặt đất, hắn kêu thảm một tiếng rồi bật người dậy, hai tay ôm mông kêu đau không ngớt.

- Phong ca ca, chúng ta chạy trốn làm gì!

Linh Khiếp Nhan mờ mịt hỏi.

- Những người đó thực lực không cao, trực tiếp giết đi không phải là xong sao?

Đường Phong lắc đầu nói:

- Chúng ta cùng bọn chúng không có oán cừu, giết chúng làm gì!

Sắc mặt hắn chợt nghiêm nghị lấy ra một bộ quần áo ở trong không gian Mị Ảnh đưa cho Khấu Cửu nói:

- Mặc y phục này vào!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx