sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1057: Quản Sự Dược Viên (hạ)

- Hơn nữa chúng ta dùng rất ít dược liệu, hơn mười mẫu dược liệu thiếu đi mấy cọng thì ai có thể phát hiện ra? Ngươi không định chờ ta kê đơn cho rồi mới tới hiệu thuốc của tông môn bốc thuốc chứ?

- Không muốn.

Tên đệ tử kia lắc đầu:

- Những tên ở hiệu thuốc vô cùng tinh ranh, một chút phí dụng của dược liệu cũng không hề ít.

- Cho nên vì thế phải nghe lời ta.

Tên đệ tử kia suy nghĩ một chút, sau đó nét mặt hắn trở nên vui mừng nói:

- Được. Sư huynh là người nhà của chấp sự, có lẽ hắn cũng không trách tội.

Cửu tinh củng nguyệt là độc mãn tĩnh, nhưng mà một ngày độc tính lan tràn tới trái tim thì sẽ vô cùng kịch liệt. Đường Phong đi quanh dược viên tìm một chút thảo dược, sau đó cùng tên đệ tử kia đi vào trong một căn phòng, đưa dược liệu giao cho hắn, để cho hắn tự mình đun nấu.

Ngồi ở trước ngôi nhà tranh, tâm tình của Đường Phong không khỏi vui vẻ, cuối cũng chính mình cũng vào được trong Trảm Hồn Tông, nhưng lại còn là quản sự ở dược viên. Điều này vô cùng thuận tiện cho hành động tiếp theo của mình.

Nếu như Chu Tiểu Điệp bị Liễu Như Yên bắt đi thì chắc chắn đang học nghệ ở chỗ Liễu Như Yên, hiện giờ mình chỉ cần tìm hiểu ngọn núi của Liễu Như Yên ở đâu rồi sau đó tìm cơ hội đi tới xem qua.

Mà muốn tìm hiểu được tin tức thì phải tìm một người thật tốt. Tuy rằng tên đệ tử dược viên này Đường Phong không quá quen thuộc như xem biểu hiện mấy ngày nay của hăn thì cũng là một tiểu nhân vật không quá để ý chuyện gì.

Đến khi hắn nấu xong dược liệu Đường Phong liền trò chuyện với hắn, hai người dần dần trở nên thân quen hơn.

Người này gọi là Phương Kiệt, năm nay cũng chỉ mới khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, mười năm trước gia nhập Trảm Hồn Tông, làm đệ tử thủ sơn ngoại môn năm năm mới được đề bạt tới đây làm người hầu, thực lực cũng không cao, chỉ có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm.

- Ở tại dược viên so với bên ngoài khá hơn rất nhiều.

Phương Kiệt một mặt để ý lửa ở trong lò một mặt nói chuyện với Đường Phong.

- Sư huynh ngươi cũng biết ở dưới chân núi Phù Vân của chúng ta có một cái linh mạch, ở bên ngoài thì linh mạch không bao trùm tới, nhưng ở dược viên này thì lại được hưởng phúc trạch của linh mạch.

Hắn không nói Đường Phong cũng có thể cảm thụ được điều này, tuy rằng ở bên ngoài linh khí không tồi nhưng chẳng qua vì duyên cớ rừng thiêng nước độc cho nên mới có vẻ linh khí nồng nặc, khá giống với đặc tính của ngọn núi này. Nhưng mà linh khí ở dược viên lại rõ ràng dày gấp mấy lần nơi khác.

Sau khi xem xét kỹ, Đường Phong cảm nhận càng tới gần nội bộ của Trảm Hồn Tông thì linh khí càng nồng nặc và tinh thuần.

Đại khái hắn muốn làm tốt quan hệ với Đường Phong, Đường Phong cũng không hề biết rõ địa phương này như thế nào cho nên Phương Kiệt không có chuyện gì đều luôn luôn đi theo hắn giải thích rõ ràng.

- Dược viên ở đây cũng không phải là trung tâm của linh mạch, cho dù ở dược liệu ở đây đào tạo rất tốt nhưng vẫn không so được với những hộ pháp trưởng lão các phong tự mình bồi dưỡng, bọn họ bồi dưỡng mới chân chính là thiên tài địa bảo. Trảm Hồn Tông của ta từ tông chủ xuống dưới có một vị phó tông chủ, hai vị đại hộ pháp, ba vị trưởng lão, tất cả đều là cao thủ Linh Giai thượng phẩm. Những người này đều sống ở trung tâm của linh mạch, nếu như có thể được bọn họ tán thưởng thu làm đệ tử thì thật là phúc đức tám đời tu được.

- A?

Đường Phong nghe xong cũng cũng không nhịn được giật mình, theo hắn được biết ở trong bốn thế lực lớn thì Tư Đồ thế gia chẳng qua cũng chỉ có ba vị Linh Giai thượng phẩm thôi nhưng Trảm Hồn Tông ở đây lại có tới bảy vị, số lượng này còn lớn hơn gấp đôi của Tư Đồ thế gia, thảo nào có thể xưng bá thứ hai trong bốn thế lực lớn.

Trảm Hồn Tông đã như vậy, thế còn Chiến gia bài danh thứ nhất sẽ thế nào đây? Đường Phong không lý giải được, hắn cũng không biết tình hình của Chiến gia, hơn nữa ở trong bốn thế lực, ngoài trừ nội tình của Tư Đồ thế gia tương đối sáng sủa bên ngoài thì ba nhà còn lại đại khái đều có cao thủ ẩn nấp không lộ diện, những cao thủ này không để cho người ngoài biết, chỉ đến khi gia tộc của mình và tông môn gặp phải thời khắc nguy hiểm mới trồi lên khỏi mặt nước.

Lấy Trảm Hồn Tông mà nói, tuy rằng bên ngoài tông môn này có bảy vị Linh Giai thượng phẩm nhưng Đường Phong cũng không ngây thơ tới mức cho rằng con số này là thực.

- Những trưởng lão hộ pháp này đều ở nơi nào vậy?

Đường Phong giả bộ lơ đãng hỏi một tiếng.

- Hôm nay sư huynh ta mới nhập môn, còn phải nhờ Phương sư đệ chỉ giáo nhiều thêm.

Trên mặt Phương Kiệt lộ chút vẻ kiêu ngạo, không phải bởi vị Đường Phong xưng sư huynh mà bất mãn, theo hắn thì Đường Phong là người nhà của Dư chấp sự, xưng hô một tiếng sư huynh có gì mà không được? Huống chi cũng do chính mình xưng hô trước như vậy.

- Không dám không dám, sư huynh nói thế làm khó tiểu đệ rồi.

Phương Kiệt đứng thẳng chỉ vào một tòa sơn phong nói cho Đường Phong biết đây là chỗ tu luyện của ai, chỗ kia là của người nào, không bỏ sót một ai.

Lời vừa dứt, trên mặt Phương Kiệt lộ ra một tia chờ mong:

- Kiếp này nguyện vọng của sư đệ là bái nhập vào làm môn hạ của những người này, có thể vào trong núi tu luyện, nếu được vậy thì cho dù chết cũng không hối tiếc.

- Liễu phó tông chủ ở đâu vậy?

Đường Phong nghe nửa ngày cũng không thấy Phương Kiệt nhắc tới chuyện tình của Liễu Như Yên.

Phương Kiệt nở một nụ cười thành tiếng:

- Sư huynh có điều không biết, Liễu phó tông chủ thu đồ đệ cực kỳ hà khắc, nhiều năm qua như vậy nàng cũng chỉ thu qua ba đệ tử thân truyền, nàng ở nơi nào ta cũng không muốn biết, sư đệ tự nhận thấy mình không có bản lĩnh này. A được rồi, nghe nói mấy tháng trước đây Liễu phó tông chủ mang về một nữ đệ tử từ Linh Mạch Chi Địa có tư chất tương đối xuất sắc, nếu tính thêm cả nàng thì Liễu phó tông chủ đã thu bốn người đồ đệ rồi.

Thần sắc Đường Phong khẽ động.

- Mang từ Linh Mạch Chi Địa tới đây?

- Đúng vậy.

Phương Kiệt cười cười.

- Thật không hiểu nổi tâm tư của Liễu phó tông chủ, ngươi nói xem đệ tử của Trảm Hồn Tông ta có mấy vạn người, nếu nàng muốn thu đồ đệ chỉ cần nói một tiếng thì Lưu Vân Phong kia có thể bị san bằng ngay lập tức, tại sao nàng có thể tới Linh Mạch Chi Địa thu đồ đệ đây? Nơi này có thể ra mầm tốt gì? Chỉ là một nơi hẻo lánh xa xôi, nghe nói người tu luyện nơi đó còn không có nổi một khối linh thạch.

Phương Kiệt vừa nói vừa lắc đầu không ngớt, phảng phất như Liễu Như Yên thu nữ tử kia làm đồ đệ là tổn thất vô cùng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx